Q2. Chương 23.1: Xảy ra tai nạn xe cộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: tiểuhoanhi



Diêu Bối Địch mới bước chân ra khỏi biệt thự Diêu gia, Diêu Bối Khôn liền theo ra cửa, lái xe đi Hạo Hãn.

Anh nghĩ qua, anh đời này liền muốn đi theo Tiêu Dạ, coi như là lấy đao uy hiếp anh cũng phải sử dụng, anh chính là muốn một mực theo Tiêu Dạ phiêu bạt giang hồ.

Bản thân cứ như thế mang theo kích động mà chạy tới Hạo Hãn, hướng phòng làm việc của Tiêu Dạ.

. . . . . . . ..

Trước cửa mấy người bảo vệ nhìn thấy Diêu Bối Khôn mặt đều tái, đối với cái tên tiểu tử thúi như anh ta, bọn họ thật sự không muốn gặp. Nhớ tới chuyện mấy ngày trước, mày nhíu lại càng sâu.

"Tôi muốn gặp Tiêu Dạ, các người không cho tôi vào liền ngồi ở chỗ này, tuyệt đối không đi." Diêu Bối Không đặt mông ngồi dưới đất, mặt dày mày dạn nói.

Sắc mặt bảo vệ càng thêm khó coi.

Diêu Bối Khôn ngồi dưới đất dáng vẻ nhởn nhơ.

Đại khái khoảng 10 phút, bảo vệ nhìn Diêu Bối Khôn có ý định không muốn rời đi, gương mặt cứng ngắc giật giật. Một người bảo vệ muốn xoay người đi vào phòng Tiêu Dạ, lại nhìn thấy Tiêu Dạ mang theo A Bưu từ trong phòng chung đi ra, dáng vẻ chuẩn bị rời đi.

Diêu Bối Khôn lanh mắt liền nhìn thấy Tiêu Dạ, chợt từ dưới đất nhảy lên, chặn trước mặt Tiêu Dạ :"Anh muốn đi đâu?"

Tiêu Dạ từ trên cao nhìn xuống Diêu Bối Khôn, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta, ánh mắt liếc về phía bảo vệ một cái.

Bảo vệ hiểu ý gật đầu một cái chuẩn bị đi tới bắt Diêu Bối Khôn.

Diêu Bối Khôn chợt bám lấy Tiêu Dạ, giống như con bạch tuộc tay chân quấn lên người Tiêu Dạ, miệng hét lớn :"Đừng nghĩ đem tôi đá văng đi, tôi sẽ không đi đâu hết."

Bảo vệ nhìn sắc mặt Tiêu Dạ càng lúc càng trầm, có chút không biết làm sao.

Trước mặt người đàn ông này làm sao cũng không thấy giống người giang hồ, nhìn anh ta giống y như đứa bé đang làm nũng. Nhưng lại ngại thân phận của Diêu Bối Khôn cùng Tiêu Dạ, nên đối với người đàn ông này không dám mạnh tay lôi đi.

Tiêu Dạ lạnh lùng nghiêm mặt nhìn Diêu Bối Khôn cứ thế mà đeo bám trên người mình, ngón tay khẽ nhúc nhích, mím chặt môi từng chút từng chút đẩy tay Diêu Bối Khôn. Dùng sức một cái đẩy anh ta ra, Diêu Bối Khôn đặt mông ngồi dưới đất, đau đến nghiến răng nghiến lợi.

"Tiêu Dạ, hôm nay anh đem tôi đến ra, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Tôi tuyệt đối sẽ không buông tha!" Diêu Bối Khôn chịu đựng đau đớn, hung tợi rống lên.

Bước chân Tiêu Dạ đột nhiên ngừng lại một chút, anh quay đầu nhìn Diêu Bối Khôn ngồi dưới đất với vẻ mặt vặn vẹo, môi mỏng khẽ nhúc nhích :"Vậy thì cùng đi."

Diêu Bối Không một giây kia cứ ngỡ mình nghe lầm, hung hăng xoa xoa lỗ tai của mình, mờ mịt nhìn theo hướng Tiêu Dạ rời khỏi. Tiêu Dạ muốn anh ta đuổi kịp sao? Ý tứ là anh ta có thể ở bên cạnh Tiêu Dạ rồi ?!

A Bưu đi theo Tiêu Dạ, bước chân dừng lại một chút, khóe miệng cười :"Làm sao? Sợ?"

"Sao phải thế?!" Diêu Bối Khôn nhanh chóng từ dưới đất nhảy dựng lên, tinh thần và thể lực tốt đến nỗi không dáng vẻ nào miêu tả được.

Chạy chậm đuổi theo Tiêu Dạ, Diêu Bối Khôn cảm giác cả người đều hãnh diện!

Tiêu Dạ ngồi và chiếc xe đen dừng trước Hạo Hãn, A Bưu cũng ngồi vào xe theo. Diêu Bối Khôn không chút nghĩ ngợi ngồi ở bên cạnh Tiêu Dạ, bởi vì quá mức phấn khích, cũng không có chú ý tới nhóm xe phía sau xe Tiêu Dạ. Diêu Bối Địch kích động hỏi :"Bây giờ đưa anh về nhà sao?"

Đôi mắt Tiêu Dạ nhỏ bé giật mình, hoàn toàn không nghĩ tới ý tứ của Diêu Bối Khôn, cả người vẫn lạnh lùng.

Nhưng A Bưu lại mở miệng nói :"Chúng ta đi đánh lộn."

"Đánh lộn, bây giờ sao?" Diêu Bối Khôn hỏi.

"Ừ." A Bưu gật đầu :"Cho nên nếu không dám, chúng ta có thể cho cậu xuống xe."

"Nói đùa! Tôi Diêu Bối Khôn từ nhỏ đã đánh lộn, từ lúc nào sợ qua ai. Thừa dịp lần này đánh lộn tôi muốn thể hiện một chút, miễn cho các anh coi thường đi!" Diêu Bối Khôn gằn từng chữ.

A Bưu không nhịn được cười một tiếng, không nói nhiều.

Diêu Bối Khôn không phản ứng lại khi A Bưu cười nhạo, anh ta vẫn cảm thấy, anh ta chính là biết để cho bọn họ vài phần kính trọng.

Cứ thế một đường đến bến cảng Thượng Hải.

Lúc này ở bến cảng ánh đèn lờ mờ, gần như không hoạt động, có vẻ trống trải mà yên tĩnh.

Diêu Bối Khôn đi theo phía sau Tiêu Dạ hướng vào sâu bên trong bến cảng.

Càng đi vào càng sâu, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở, không bao lâu, thấy khoảng chừng 10 người. Đứng ngay ngắn thứ tự đang chuyển hàng từ một con thuyền xuống, tỏ ra cẩn thận từng li từng tí mà lại có chút gấp.

Người vẫn chuyển hàng cảm giác có người đi tới, đều ngừng lại quay đầu nhìn đoàn người Tiêu Dạ, người dẫn đầu trên mặt lộ rõ sợ hãi. Nhìn Tiêu Dạ một giây kia có chút không biết phải làm sao, dường như không tin người mình đang nhìn thấy, nháy nháy mắt để cho bản thân tỉnh táo lại.

"Đại ca." Người dẫn đầu cung kính kêu.

Tiêu Dạ khẽ gật đầu, không để ý đi tới.

Người dẫn đầu vẫn cúi đầu khom lưng, dáng vẻ rất tôn kính.

"Đều là hàng gì?" Tiêu Dạ nhìn qua thờ ơ hỏi.

"Vận chuyển lá trà, ông chủ Vương nói cần hàng nên kêu tôi sớm chuyển cho ông ta. Buổi tối tôi liền gọi người tới chuyển." Người dẫn đầu vội vàng giải thích.

"Phải không?" Tiêu Dạ nhíu mày, bình tĩnh như thường lại khiến người khác có chút không rõ, sợ hãi :"A Bưu, giúp tôi kiểm tra."

"Vâng." A Bưu từ phía sau Tiêu Dạ đi lên, tùy tiện từ trên tay công nhân lấy ra một thùng hàng. Dùng dao nhỏ rạch ra, bên trong xuất hiện một bao tải, mở ra toàn bộ đều là trà xanh thượng hạng.

Người dẫn đầu vẫn khẩn trương nhìn A Bưu, trên trán bắt đầu hiện lên một tầng mồ hôi.

A Bưu đem bao tải từ thùng đựng hàng bên trong lôi ra, bàn tay khẽ khua một vòng trong bao tải, dường như phát hiện ra cái gì. Khóe miệng tà ác cười, từ bên trong bao tải lấy ra một thứ màu trắng.

Người dẫn đầu có chút hốt hoảng, cả người vội vã lùi bước, ngón tay bắt đầu không tự chút sờ soạn xuống phía sau lưng.

"Đại ca, tôi không biết thứ này tại sao lại ở trong đó, tôi thật sự không biết." Người dẫn đầu vội vàng giải thích.

Tiêu Dạ dường như làm như không nghe thấy, lạnh nhạt nhìn A Bưu đang dùng hơi thở kiểm hàng, thật lâu sau A Bưu khẳng định nói :"Đại ca, là thuốc phiện."

Tiêu Dạ khẽ nâng cằm lên, nhìn người đàn ông trước mặt đang nơm nớp lo sợ.

"Tôi có phải đã nói trước đó, thứ này không thể đụng vao?" Tiêu Dạ hỏi hắn từng câu từng chữ.

"Đạ ca, không quan hệ gì tới tôi, tôi không biết thứ này tại sao lại ở đây. Tôi là bị người khác hãm hại, tôi theo đại ca lâu như vậy, vẫn giúp đại ca xử lý mấy bãi ở thành tây. Nhiều năm như vậy tôi đều chăm chỉ nghĩ đi theo đại ca cả đời, tuyệt đối không thể làm mấy chuyện như vậy." Người dẫn đầu không ngừng giải thích.

"A Bưu, dựa theo quy củ cũ làm việc." Tiêu Dạ lạnh lùng hoàn toàn không nghe người dẫn đầu giải thích dù chỉ một chút, cứng rắn nói :"Chặt đứt tay phải."

"Vâng." A Bưu gật đầu.

Người dẫn đầu lập tức luốn cuống, chợt quỳ một cái trên mặt đất :"Đại ca, anh không thể chặt đứt tay phải. Chặt đứt tay phải của tôi, tôi làm sao có thể giúp anh xử lý bãi. Trên tôi có mẹ già, dưới có con nhỏ, tôi không thể trở thành một phế nhân, đại ca anh tha cho tôi. Xin anh tha cho tôi, tôi thật không phải cố ý, là do đường cùng nên mới phải làm thế. Trước đó tôi đánh bạc thua chút tiền, tôi chỉ muốn kiếm một khoản sau đó sẽ không đụng những thứ này nữa, xin anh cho tôi một cơ hội."

Sắc mặt Tiêu Dạ vẫn như cũ không nhúc nhích, dường như không gì có thể khiến trái tim người đàn ông này bị vướng víu, ánh mắt ra hiệu cho A Bưu, rồi xoay người muốn rời khỏi.

"Đừng tới đây!" Người đàn ông đang quỳ dưới đật đột ngột đứng lên, trên tay còn rút ra một cây súng lục màu đen, cây súng chỉa lên người trước mặt.

Tiêu Dạ căn bản không có biểu tình gì nhúc nhích, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào tay của người đàn ông, nhìn khuôn mặt anh ta :"Anh nhất định phải dùng thứ này chỉ vào người của tôi?"

"Là anh buộc tôi Tiêu Dạ. Tôi đã sớm chịu đủ rồi." Người đàn ông hung hăng nói :"Tôi theo anh nhiều năm như vậy, một mực làm thủ hạ cho anh, nhưng anh vẫn không cho anh em được ăn no! Hiện tại bãi của chúng ta người tới càng ngày càng ít, căn bản không có thu hoạch gì. Thuốc phiện của thế kiếm tiền, nhưng anh không cho bất luận kẻ nào chuyển thứ hàng này. Anh em chúng tôi có rất nhiều người bất mãn đối với anh, tôi đã sớm không muốn cùng theo anh!"

Môi mỏng Tiêu Dạ lôi ra một vòng cung lạnh nhạt, lại có vẻ tà ác :"Nếu không muốn đi theo tôi làm việc, cũng không cần đi theo. A Bưu, chặt đứt tay phải, vứt xuống biển."

"Tiêu Dạ!" Người đàn ông rống giận, súng lục hung hăng chỉ vào Tiêu Dạ :"Anh thật sợ cho rằng tôi không dám nổ súng sao? Cùng làm thì cùng đến chỗ chết!"

"Anh không có khả năng cùng tôi đến chỗ chết." Diêu Dạ lạnh lùng nghiêm mặt nói, đột nhiên phát ra sát khí khiến người khác sợ run lên.

Người đàn ông tay cầm súng lục khẽ rung.

A Bưu đứng ở gần vị trí cách người đàn ông kia không xa, so với Tiêu Dạ có vẻ ôn hòa, nhưng là có chút nham hiểm. A Bưu có chút thâm ý hướng về phía người đàn ông kia nói :"Lão Vương, chúng ta theo đại ca làm việc cũng không phải chỉ mới một hai ngày. Nhiều năm như vậy, từ lúc nào mà anh trở nên như vậy? Nếu đại ca không cho chúng ta động vào thứ đồ này khẳng định cũng là vì muốn tốt cho chúng ta. Anh suy nghĩ một chút đi, thứ đồ kia tuy là kiếm tiền nhanh. Rồi còn cả những bang phái khác cũng có nhiều người đi theo con đường này, nhưng không phải đem bản thân dính vào nghiện ngập thì cũng là đi tù, có mấy người thật sự chịu đựng được."

Người được gọi là lão Vương hung hăng nhìn A Bưu :"Tôi nhổ vào! Anh chính là một con chó bên người Tiêu Dạ, hắn ta nói cái gì thì ngươi chỉ biết ngoắc ngoắc đuôi! Đừng tưởng rằng anh có năng lực gì lớn, chúng tôi đã sớm nhìn anh không hợp mắt rồi."

"Khụ Khụ." A Bưu sờ sờ lấy mũi của mình, nhìn qua thờ ơ, đáy mắt bắt đầu nổi lên tia sát ý!

Cái ý nghĩa kia để miêu tả anh thật không phải là điều mà anh ta yêu thích.

Ngón tay anh ta hơn căng, cước bộ vừa nhấc lên dùng sức một cái, chuẩn xác đá lão Vương ngã lăn lên xuống đất, cây súng cũng văng xa. Lão Vương còn chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt đã bị những người khác vây lại. Hung hăng áp trên mặt đất, không thể động đậy.

A Bưu đi tới ngồi xổm trước mặt lão Vương, hung hăng vuốt mặt của lão Vương nói :"Biết chó sẽ cắn người thì đừng gọi, lần sau thông minh một chút."

Lão Vương giãy dụa hết sức.

A Bưu chỉ là lạnh nhạt một cái, nói với thuộc hạ :"Dựa theo đại ca phân phó, chặt tay vứt xuống biển."

"Vâng."

A Bưu đứng dậy.

Lão Vương dưới đất kêu gào thống khổ :"Buông, các ngươi, đám khốn khiếp này. Tiêu Dạ, tao sẽ không bỏ qua mày, tao thành quỷ cũng sẽ bám theo mày, a. . ."

Bỗng nhiên, một giọng nói kêu liên tiếp đến thảm thiết ở bến cảng trống trải.

Dòng máu đỏ tươi từ xung quanh chảy ra.

Đứng xa xa, trên mặt Diêu Bối Khôn tựa hồ còn bị dính vào một giọt. Anh ta có thể cảm thấy được nhiệt độ chán ghét.

Diêu Bối Khôn trên mặt đã trắng bệch, anh ta dùng tay lau lên gò má của mình, nhìn trong lòng bàn tay có chất lỏng màu đỏ. Sắc mặt càng thêm trắng bệch, anh ta trong nháy mắt cảm thấy đầu trống rỗng. Anh ta vừa mới thấy một màn kia, nghĩ chỉ trên ti vi mới có, cả bàn tay hoàn toàn đứt lìa khỏi thân thể. . .

Muốn chết.

Anh ta cảm thấy bản thân có chút không thể nhúc nhích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net