Q2. Chương 30.1: Một nhà ba người chọn lễ phục.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: TiểuHoaNhi



"Có một số việc không cần thử, bởi vì đạo đức không cho phép vi phạm. Tề Lăng Phong, anh ngay cả điều cơ bản đối nhân xử thế cũng không biết sao?" Kiều Tịch Hoàn lãnh đạm thờ ơ nói.

Bên kia trầm mặc nửa phút, sau đó <Phốc> một tiếng, không những không giận mà còn cười lớn.

"Kiều Tịch Hoàn cô biết không? Thích nhất chính là dáng vẻ khi cô nổi trận lôi đình, để cho tôi có cảm giác rất có thành tựu." Tề Lăng Phong lười biếng, mang theo âm thanh đặc biệt dịu dàng.

Kiều Tịch Hoàn chau mày :"Một người tự tin là tốt, quá mức gọi là tự đại. Anh phải biết lời ca ngợi cái nào là tốt cái nào xấu."

"Tôi chưa bao giờ làm chuyện gì mà không nắm chắc trong tay, Kiều Tịch Hoàn, một ngày nào đó cô sẽ rõ. Tạm biệt." Nói xong bên kia cúp điện thoại.

Tề Lăng Phong rất biết nắm chặt tâm lý phụ nữ, đối với Hoắc Tiểu Khê trước kia, anh ta dùng phương thức lạt mềm buộc chặt. Làm cho Hoắc Tiểu Khê ngây ngô chưa từng trải, Hoắc Tiểu Khê không sợ trời sợ đất, yêu đến trái tim cứ thế một lòng một dạ.

Nhưng đối với Kiều Tịch Hoàn lão luyện.

Anh ta lựa chọn cách thức trực tiếp mà bá đạo, phụ nữ bình thường tương đối đều thích đàn ông có tính khiêu chiến.

Cô hừ lạnh.

Tề Lăng Phong có thể dùng sự quyến rũ trên bất kỳ một ai, kể cả là người phụ nữ trẻ tuổi hay lớn tuổi, ngoại trừ cô.

Cô để điện thoại xuống.

Khôi phục rất nhanh lại sự tự nhiên.

Ngước mắt, nhìn về phía cửa nói :"Milk, vào đi."

"Vâng." Milk đẩy cửa phòng ra, đi vào, đem một phần tài liệu đặt trên bàn làm việc của cô :"Cái này là hồ sơ về người mới, đã chỉnh sửa lại."

Kiều Tịch Hoàn nhận lấy hồ sơ, cúi đầu lật xem, miệng hỏi :"Doãn Tường, anh ta làm tốt trong cuộc thi tranh tốp chuẩn bị sẵn sàng đến bộ phận thị trường sao?"

"Không sai biệt lắm." Milk nói :"Anh ta được đánh giá rất cao."

"Vậy là tốt rồi." Kiều Tịch Hoàn nói :"Được rồi, em giúp tôi chú ý nhiều đến tình hình thực tập của Dụ Lạc Vi."

"Quản lý Kiều vẫn là rất để ý đến em gái của mình." Milk nói.

"Em suy nghĩ nhiều, tôi chỉ là đang tìm cơ hội đem cô ta đuổi ra khỏi Cố thị mà thôi."

"..." Milk á khẩu không trả lời được.

"Không có chuyện gì khác em cứ đi làm việc của mình đi." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Vâng." Milk gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn lật hồ sơ của nhân viên mới.

Cố Tử Tuấn, Dụ Lạc Vi.

Cô cảm thấy thật có chút nhức đầu.

Chuyển mắt nhìn đến hồ sơ của hai nhân viên mới khác.

Khóe miệng đột nhiên cong lên.

Tề Lăng Phong không cần họ, nhưng họ lại là người cô yêu thích nhất.

Vẫn tiếp tục xử lý công việc, trong khoảng thời gian này ngoại trừ nhận hồ sơ của nhân viên mới, cũng không có chuyện gì bận rộn khác, cho nên sớm tan tầm.

Cố Tử Thần nói sinh nhật 33 tuổi.

Kiều Tịch Hoàn ngồi trên xe, đột nhiên nhìn Võ Đại nói :"Chúng ta đi trung tâm thương mại."

"Lại muốn mua quần áo sao?"

"Không phải." Kiều Tịch Hoàn nói :"Đi mua quà sinh nhật."

"Mua sinh nhật cho ai?"

"Cố Tử Thần." Kiều Tịch Hoàn nói tiếp.

"Ah." Võ Đại bừng tỉnh.

Nhìn đi.

Kiều Tịch Hoàn nhìn vẻ mặt Võ Đại, biết là người phụ nữ này cùng Cố Tử Hàn nhất định có quan hệ mờ ám.

Xe dừng lại trước cửa trung tâm thương mại, Kiều Tịch Hoàn đi vào trong, bên trái đi dạo bên phải đi dạo. Nói thật, một Cố Tử Thần cổ quái, xấu tính lại không có yêu thích cái gì. Cô thật không biết nên mua cho anh cái gì thì tốt.

Võ Đại đi phía sau Kiều Tịch Hoàng, cũng không đưa ra được đề nghị tốt nào.

Hai người vẫn như thế đi lung tung, đột nhiên ở một gian hàng bán quần áo nam đụng phải Ngôn Hân Đồng.

Ngôn Hân Đồng mang theo một người giúp việc trong nhà đi dạo phố cùng, hai người vừa nói vừa cười. Lúc ấy Ngôn Hân Đồng cầm trên tay một cái cà vạt màu xanh ngọc, nhân viên bán hàng không ngừng ở bên cạnh nói khoác, Ngôn Hân Đồng nhìn có vẻ rất hài lòng.

Chuyển hướng nhìn, nháy mắt nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn xuất hiện, sắc mặt chợt biến đổi. Một giây kế tiếp liền thân thiện chào hỏi :"Chị dâu cũng là đến chọn quà sinh nhật?"

"Đúng vậy, em dâu cũng thế?" Kiều Tịch Hoàn cười bắt chuyện.

"Khó có được khi chị dâu để tâm như thế. Tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chị dâu chọn quà sinh nhật cho anh cả, tôi nghĩ anh cả hẳn là rất kích động a!." Ngôn Hân Đồng kỳ quái nói :"Có điều, chị coi như là mua quần áo cho anh cả, anh cả cũng không mấy khi đi ra ngoài. Tiệm quần áo này không vừa, chị dâu cũng đừng tiêu tốn làm gì."

Kiều Tịch Hoàn nhắm chặt đôi mắt.

"Gói lại cho tôi, tôi nghĩ Tử Hàn đeo vào khẳng định rất đẹp mắt." Ngôn Hân Đồng hướng phía người bán hàng nói, cứ thế mà khoe khoang.

Kiều Tịch Hoàn không chút để tâm đi đến, nhìn Ngôn Hân Đồng một chút rồi đưa cho nhân viên bán hàng cái cà vạt, nói :"Cũng gói lại cho tôi như thế đi!."

"Cô làm cái gì, Kiều Tịch Hoàn." Ngôn Hân Đồng sắc mặt thay đổi :"Không thấy tôi đang mua sao?"

"Cho nên tôi bảo nhân viên bán hàng gọi lại cho tôi một cái khác." Kiều Tịch Hoàn nói :"Chưa nói là muốn cái của cô a!."

"Cô đừng giả ngu với tôi, cô biết rõ Tử Hàn nhà chúng ta không thích cùng người khác đụng hàng." Ngôn Hân Đồng hung hăng nói, quay đầu nhìn nhân viên bán hàng :"Đừng nghe cô ta, gói cho tôi là được, không được bán cho cô ta."

"Em dâu, cô như vậy thật không tốt, đây là việc buôn bán phát triển của cửa hàng, tôi chỉ nghe nói qua khách hàng lựa chọn hàng hóa. Còn chưa nghe nói qua, hàng hóa chọn khách hàng. Cô đây không phải là làm khó nhân viên bán hàng sao ?!" Kiều Tịch Hoàn nói như kiểu đương nhiên.

Ngôn Hân Đồng cả người giận điên lên :"Kiều Tịch Hoàn, cô chính là muốn ở khắp nơi đối đầu với tôi có phải hay không?! Tôi nhìn trúng cái gì cô cũng không nên cùng lấy cái giống y như vậy!"

Kiều Tịch Hoàn híp mắt lại :"Tôi so với cô gả vào Cố gia trước, coi như Cố Tử Thần cùng Cố Tử Hàn giống nhau như đúc. Lúc đó cũng là tôi nhìn trước mới tới cô nhìn, hay là muốn chia người đứng nhất và đứng nhì!"

"Cô!" Ngôn Hân Đồng thay đổi sắc mặt liên tục.

Kiều Tich Hoàn thoải mái, nhìn nhân viên bán hàng mỉm cười :"Còn không mau một chúng gói lại cho chúng tôi mỗi người một cái..."

"Bỏ đi!" Ngôn Hân Đồng rống giận :"Ai mà thèm mua giống cô, chỉ làm hạ thấp con mắt nhìn của tôi xuống."

Kiều Tịch Hoàn mím môi, không có gì cả nhìn cô ta.

Ngôn Hân Đồng tức giận xoay người đi.

Kiều Tịch Hoàn tâm tình thật tốt, quay đầu nhìn nhân viên bán hàng :"Đột nhiên cũng không thích nữa, thật ngại quá!"

Sau đó, như thường mà rời khỏi.

Võ Đại đi theo phía sau Kiều Tịch Hoàn.

Người phụ nữ này làm người ta tức chết mà không đền mạng a!

Ngôn Hân Đồng bị tức đến thổ huyết không nói, nhân viên bán hàng cũng tức giận đến sắp khóc.

Hai người lại nhàm chán như vậy đi vòng vòng thật lâu, đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Võ Đại :"Cố Tử Thần đến cùng là thích cái gì?"

Võ Đại lắc đầu.

Võ Đại thật sự không biết.

Cho dù biết, Kiều Tịch Hoàn cũng không mua được a!

Kiều Tịch Hoàn dò xét Võ Đại :"Em mà không biết?"

"Em làm sao có thể biết, em lại cũng không thích anh ta.' Võ Đại nghiêm túc trả lời.

Cũng đúng.

Nháy mắt Kiều Tịch Hoàn liền quên.

Nhưng là đến cùng nên mua cho cái tên đàn ông siêu cấp kia cái gì?!

Đôi mắt Kiều Tịch Hoàn nhúc nhích, nhìn xung quanh xem thế nào, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, khóe miệng tà ác cười.

Dường như, có!

. . . . . . . .

Tiệc rượu sinh nhật Cố Tử Thần và Cố Tử Hàn cùng ngày.

Bởi vì là cuối tuần, Kiều Tịch Hoàn có thể yên tâm ở trong nhà.

Sáng sớm cô đã rời giường, Cố Tử Thần thức dậy so với cô còn sớm hơn. Cô cũng không thèm để ý người đàn ông kia nữa, cũng quen với cách xuất quỷ nhập thần của anh. Cô rửa mặt xong đâu đó, liền đi tới căn phòng của Khỉ nhỏ.

Khỉ nhỏ còn đang ở trên giường lăn qua lăn lại, vểnh cái mông nhỏ đem mình che trong chăn. Vây lại thành một cái gò núi nho nhỏ, tựa hồ muốn rời giường nhưng lại không muốn, có chút giãy dụa.

Kiều Tịch Hoàn đi tới ngồi bên giường Khỉ nhỏ, xốc cái chăn của Khỉ nhỏ lên.

Khỉ nhỏ mặc đồ ngủ tay ngắn, phía dưới mặc một cái quần lót tam giác nhỏ, đột nhiên mát lạnh khiến bé xoay mạnh người một cái, nhìn thấy mẹ của mình, một tay che quần lót nhỏ của mình xấu hổ nói :"Ma ma, đem chăn trả lại cho con, con không có mặc quần."

Kiều Tịch Hoàn nhịn cười :"Mẹ sợ con bị chăn bông che tắt thở, xốc lên là muốn trái tim con tốt a. Hơn nữa, con không phải đang mặc quần lót nhỏ sao?"

"Nhưng ba ba nói, quần lót nhỏ cũng không được để những bạn nữ khác thấy."

"Ta là mẹ con."

"Ba ba nói, ma ma đặc biệt không được." Khỉ nhỏ rất nghiêm túc nói.

"..." Kiều Tịch Hoàn trố mắt :"Vì sao?"

"Con cũng không biết." Khỉ nhỏ cũng rất mờ mịt.

Thế nhưng ba nói, khẳng định đều đúng.

"Ba ba con nói từ lúc nào?" Kiều Tịch Hoàn nheo mắt.

"Mấy ngày hôm trước." Khỉ nhỏ suy nghĩ một chút, dường như không nhớ nổi cụ thể là ngày nào. Nhìn ma ma mình hoàn toàn không có ý trả chăn lại, Khỉ nhỏ nhịn không được còn nói thêm :"Ma ma mau đem chăn trả lại cho con."

Xem ra sắp khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng khả ái không gì sánh được.

Kiều Tịch Hoàn đem chăn đưa cho Khỉ nhỏ, lời nói thành khẩn :"Con đừng nghe ba ba con nói linh tinh, con như vậy, về sau làm sao cưới vợ, về sau làm sao hưởng thụ cuộc sống... hạnh phúc."

"Cái gì hạnh phúc?" Khỉ nhỏ tránh trong chăn mặc quần, còn vừa tò mò hỏi.

"Khụ Khụ." Kiều Tịch Hoàn ho khan một tiếng, hì hì nói :"Chờ con trưởng thành sẽ biết."

"Trưởng thành đến mức nào?" Khỉ nhỏ tiếp tục hỏi.

"Khụ... Cái này hả, tùy theo từng người."

"Lớn như ba ba có thể chứ?" Khỉ nhỏ nhấc đầu lên, tròng mắt đen lay láy.

"Đương nhiên có thế." Kiều Tịch Hoàn vội vàng nói, chỉ là cho con không chịu hưởng thụ mà thôi!

"Ah." Khỉ nhỏ cái hiểu cái không.

Giằng co một lúc lâu, có lẽ đã mặc quần áo xong, Khỉ nhỏ vén chăn lên rời giường.

"Con rửa mặt xong xuống lầu tìm mẹ, mẹ mang con ra ngoài mua bộ quần áo, hôm nay sinh nhật ba ba con." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Sinh nhật ba ba không phải là nên mua quần áo cho ba ba sao?" Khỉ nhỏ kỳ quái nói với mẹ bé.

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra.

Đúng vậy!

Cô dường như cũng có chút lạc đề.

Mấp máy môi :"Vậy kêu ba ba con cùng đi dạo phố."

"Vâng." Khỉ nhỏ lớn tiếng trả lời, cao hứng đi wc rửa mặt.


 - - - - - -  ngoài lề - - - - - 

Ps: Srr mọi người, dạo này mình hơi bận nên không post truyện được. Mọi người thông cảm nhé! Cám ơn mọi người đã ủng hộ mình, để mình có thêm động lực dịch truyện này.  ^-^!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net