Q2. Chương 4.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: tiểu hoa nhi


Kiều Tịch Hoàn tuổi còn trẻ, tại sao có thể làm được như thế ?! Không khỏi khiến người ngạc nhiên!

Toàn bộ đều lặng ngắt như tờ.

Không biết là bởi vì phương án quá mức đặc sắc khiến người khác kinh ngạc không nói lên lời, có nhiều người ở đây già dặn kinh nghiệm gấp đôi so với Kiều Tịch Hoàn, cũng khiến nhiều người ở đây thấy xấu hổ vô cùng với thời gian công tác lâu năm của mình. Nói chung, phòng họp ít nhất cũng im lặng mất nửa phút.

Tĩnh lặng ấy, phảng phất có thể nghe được cả tiếng thở.

Trong toàn bộ quá trình, Kiều Tịch Hoàn vẫn rất bình tĩnh, khóe miệng cô mỉm cười, hướng về phía Cố Tử Hàn nhẹ nhàng nói :"Cố tổng, anh cảm thấy thế nào?"

Cố Tử Hàn mặt hơi biến sắc, anh ta nhìn Kiều Tịch Hoàn, một giây kia không biết nói gì.

Kiều Tịch Hoàn cũng vậy.

Trong lòng cô rất rõ, loại người cố chấp như Cố Tử Hàn, bị người khác chiếm được thành công, tự nhiên sẽ không thoải mái!

Không thoải mái thì có thể thế nào?

Đối với Kiều Tịch Hoàn cô mà nói, Cố Tử Hàn có tính là gì đâu ?!

Từ lúc cô lựa chọn đến Cố thị làm việc cô liền hiểu rõ cô mạnh mẽ quá tất nhiên dễ gây thù địch, mà kẻ thù lớn nhất ngoại trừ Cố Tử Hàn còn có thể là ai ?!

Sớm hay muộn cũng thế, cần gì phải che che giấu giấu, cứ như vậy, cho bất ngờ!

Cô mỉm cười, không để ý tâm trạng Cố Tử Hàn có biến hóa gì, mở miệng lần nữa :"Cố tổng?"

"Chủ tịch, ngài thấy thế nào?" Cố Tử Hàn quay đầu, đem mũi nhọn đẩy sang Cố Diệu.

Cố Tử Hàn khéo tìm cho mình một lối thoát.

Trước mặt nhiều người như vậy, bản thân cần khiêm tốn, vẫn là nên giả bộ một chút.

Ánh mắt Cố Diệu lóe kên, trong đáy mắt hời hợt kia đang tỏ ý khen ngợi, ông ta gật đầu :"Tốt, Cố thị thật lâu đã không có đổi mới rồi, kế hoạch này tuy là có chút mạo hiểm. Nhưng không thể nghi ngờ, đây là phương án có sức cạnh tranh tốt nhất, bảo đảm tăng được lợi nhuận. Quả nhiên là liên tục xuất hiện những nhân tài trẻ tuôi a, xem ra ta đã già thật rồi."

Nói xong, Cố Diệu còn cười rất khoa trương.

Nhưng người khác cũng tức thời phụ họa theo.

"Cám ơn chủ tịch đã khích lệ. Tôi cũng chỉ dựa theo ý nghĩ của mình mà nói ra. Rất nhiều chỗ không được khéo léo, không được hoàn chỉnh, mong rằng mọi người sẽ không chê cười." Kiều Tịch Hoàn khiêm tốn.

"Không khéo léo, không hoàn chỉnh, những thứ này đều là chi tiết nhỏ có thể từ từ sửa đổi. Xưa tới nay làm gì có ai giỏi ngay được đâu!" Cố Diệu không che giấu tâm tình, có vẻ rất tán thành với phương án này. "Tôi quyết định, hạng mục này do Kiều Tịch Hoàn tiếp nhận. Tử Hàn, anh hãy cố gắng giúp đỡ hạng mục này cho tốt, còn những bộ phận khác, không cần biết bất cứ một lý do gì. Tất cả đều phải phối hợp để có thể dành được hạng mục này."

"Vâng." Cố Tử Hàn gật đầu, đôi mắt nhìn thoáng qua Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn coi như không nhìn thấy, khóe miệng vẫn cười rất vui vẻ.

Những bộ phận quản lý cũng đều đồng ý, tuyệt đối phối hợp, giúp đỡ hoàn thành hạng mục!

Hội nghị kết thúc.

Kiều Tịch Hoàn nở mày nở mặt.

Tần Văn Chính vỗ vỗ bả vai Kiều Tịch Hoàn, tình ý sâu xa nói :"Làm rất tốt, có yêu cầu gì cứ việc nói."

"Cám ơn Tần quản lý, tôi nhất định sẽ cố gắng dành được hạng mục này."

Kiều Tịch Hoàn tâm tình rất tốt trở lại phòng làm việc của mình.

Trước ở Hoàn Vũ, cô đã từng nghĩ đến hạng mục như này, nếu không có lẽ cũng không nắm chắc có thể nói ra như vậy. Bất quá sau khi xem xét lợi nhuận, vẫn là quyết định từ bỏ. Mà Cố thị, ngay cả điểm nhỏ này cũng không nghĩ ra liền muốn kinh doanh về siêu thị, trách không được Cố thị nhiều năm ở Thượng Hải có địa vị lâu đời trong lịch sử, nên chỉ có thể phát triển được đến thế thôi.

Cô nhấp một ngụm cà phê, ngồi xuống ghế. Dựa theo dự án này tiếp nhận vụ này cũng không khó. Chỉ có điều khó ở chỗ có thể có người sẽ âm thầm gian lận, Cố thị hiện tại cũng có tiếng, rất dễ bị người khác chơi xấu!

Cô duỗi người, nước đến thành chặn, cô phải thật bình tĩnh.

Ở trên thương trường lăn lộn, không thể mới thế mà đã loạn, thế mới có thể thành công!

Đúng lúc. Điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô nhìn điện thoại, cau mày, nói :"Xin nghe."

"Tôi nghe ba nói, tới Cố thị làm, bản thân phải tìm chị?" Giọng Dụ Lạc Vi không có nửa điểm thành khẩn, ngược lại hừng hực khí thế.

Kiều Tịch Hoàn cười gằn :"Tôi có nói vậy."

"Vậy chị đang ở đâu, bây giờ tôi tới tìm chị." Giọng nói mang theo chút không thoải mái!

"Bây giờ, tôi dĩ nhiên là đang làm việc." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Nửa tiếng sau tôi sẽ đến, chị ở phòng làm việc chờ tôi." Giọng nói rất hung hăng!

Ánh mắt Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng, không trả lời có, cũng không trả lời là không, cô trực tiếp đem di động ngắt máy.

Đối với Dụ Lạc Vi, cô thật chẳng có hứng thú gì.

Mấp máy môi, cầm điện thoại lên, gọi.

Bên kia một lúc lâu mới nhấc máy :"Alo."

Giọng nói lành lùng nam tính, dường như còn có chút ngái ngủ.

"Anh đang ngủ?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.

"Có chuyện gì cứ nói!" Tiêu Dạ khẩu khí không tốt nói.

"Anh biết Diêu Bối Địch đi Tứ Xuyên rồi không ?" Kiều Tịch Hoàn sắc mặt đặc biệt không tốt.

Bên kia trầm mặc một hồi.

"Quả nhiên không biết." Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nói :"Anh đang ở đâu, tôi tìm anh có chuyện."

"Chuyện gì?"

"Mặt đối mặt nói." Kiều Tịch Hoàn nói :"Chuyện lần trước, anh nói anh nợ tôi một món ân tình. Mà tôi hiện tại, cần anh trả cho tôi ân tình đó."

"Cô đến Hạo Hãn chờ tôi đi." Tiêu Dạ nói xong, đem điện thoại cúp.

Kiều Tịch Hoàn nhìn dòng [Trò chuyện kết thúc], mày nhíu chặt lại.

Một ngày nào đó, người đàn ông này chắc chắn sẽ hối hận!

Cô lần nữa gọi điện cho Võ Đại, bảo cô ấy ở dưới lầu chờ cô. Sau đó ra khỏi phòng làm việc.

Milk ngồi ở bàn ngoài, nhìn thấy cô muốn đi ra ngoài, liền vội vàng đứng lên :"Kiều quản lý muốn đi đâu sao?"

"Em không cần theo."

"Vâng." Milk gật đầu.

"Đợi lát nữa nếu có người tìm tôi, nói tôi có việc bận, để cho cô ta chờ ở đây."

"Vâng."

Kiều Tịch Hoàn đi vào thang máy. Dụ Lạc Vi, cô từ từ đợi đi!

Cô ra khỏi cao ốc Cố thị, ngồi vào trong xe nhỏ.

"Đi nơi nào?" Võ Đại hỏi cô.

"Tới Hạo Hãn."

Võ Đại trực tiếp lại xe thẳng đến Hạo Hãn.

Dọc theo đường đi hai người vẫn im lặng. Võ Đại cũng không phải là người nói nhiều, Kiều Tịch Hoàn cũng chẳng có chuyện gì mà nói. Ngược lại nếu cô hứng thú chuyện gì, Võ Đại một chữ cũng không tiết lộ!

Đến Hạo Hãn, trực tiếp có người đưa Kiều Tịch Hoàn vào phòng bao riêng của Tiêu Dạ.

Kiều Tịch Hoàn ở trong phòng đợi một lúc lâu, Tiêu Dạ mới xuất hiện. Thời điểm thấy cô, cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, ngồi đối diện với cô, trực tiếp nói :"Có lời cứ nói."

Kiều Tịch Hoàn nhìn diện mạo Tiêu Dạ, cũng vẫn thế không có thay đổi gì, chỉ là ở cổ...

Đôi mắt cô hơi ngừng, đi thẳng vào vấn đề :"Giúp tôi tra một người."

Tiêu Dạ nhíu mày.

"Ngô Kiệt. Tôi có thông tin cơ bản của hắn." Kiều Tịch Hoàn đem tấm hình trên điện thoại đưa cho anh ta xem :"Đây là bằng lái của hắn, tôi muốn anh giúp tôi tra một chút về bối cảnh và lai lịch. Và bây giờ hắn ta làm việc cho ai? Tôi cần tìm người đứng phía sau..."

"Cô điều tra anh ta làm gì?" Tiêu Dạ không để ý hỏi.

"Có thù không đợi trời chung." Kiều Tịch Hoàn gằn từng chữ.

Khóe miệng Tiêu Dạ cong lên một cái, tựa hồ có chút buồn cười. Đối với vẻ mặt nghiêm túc của Kiều Tịch Hoàn có chút muốn cười nói :"Được, chậm nhất là ba ngày tôi sẽ cho cô kết quả."

"Cám ơn."

Tiêu Dạ gật đầu :"Còn có chuyện?"

Rõ ràng muốn đuổi khách.

Kiều Tịch Hoàn trầm mặc một hồi nói :"Có đôi lời tôi thấy cần phải nói với anh. Tôi nghĩ phụ nữ trên thế giới này, không ai sẽ yêu anh bằng Diêu Bối Địch."

"Sau đó thì sao?" Tiêu Dạ mím môi, hỏi cô.

"Anh sẽ hối hận."

"Nực cười." Tiêu Dạ châm chọc nở nụ cười.

Hối hận!

Trong từ điển cuộc đời anh, sẽ không có hai chữ như thế!

Kiều Tịch Hoàn nhìn vẻ mặt anh ta, sắc mặt trở nên rất khó coi :"Nếu đối với Diêu Bối Địch chẳng đáng để ý như vậy, vì sao không ly hôn?"

Con mắt kiên nghị của Tiêu Dạ một giây kia có chút mập mờ, nhưng che giấu tốt, thoáng chút đã biến mất :"Tại sao phải ly hôn? Tôi cảm thấy như vậy rất tốt."

"Anh không cảm thấy bỏ lỡ tình yêu của anh và Lôi Lôi sao?"

"Kiều Tịch Hoàn, chuyện cô biết có phải hơi nhiều không?" sắc mặt Tiêu Dạ lạnh lẽo.

"Anh không cần biết tôi biết nhiều chuyện hay không, mà là tôi nói trúng nội tâm của anh. Tiêu Dạ, là bạn của Diêu Bối Địch, tôi căn bản không thích anh với Diêu Bối Địch ở cùng một chỗ. Bởi vì anh căn bản không xứng với cô ấy, cho nên tôi tuyệt đối không muốn anh và Diêu Bối Địch có cuộc sống thoải mái. Anh không cần cảm thấy bất mãn. Tôi chính là nhắc nhở anh, anh bây giờ cùng Diêu Bối Địch dây dưa như thế, khiến anh và người anh thích bỏ lỡ nhau, anh không cảm thấy đáng tiếc sao ?!"

Kiều Tịch Hoàn nói rõ từng chữ một.

Đúng vậy, cô đang khuyên Tiêu Dạ cùng Diêu Bối Địch ly hôn.

Muốn để Diêu Bối Địch tự mình nói ra hai chữ ly hôn tuyệt đối là không thể.

Coi như là đã xảy ra <Loại chuyện như vậy>, Diêu Bối Địch cũng chỉ biết trốn tránh, trốn tránh đến một nơi không người, khi nào chữa lành vết thương thì lại trở về!

Cho nên, cô mới đem những lời này nói với Tiêu Dạ.

Hơn nữa.

Có muốn ly hôn, có muốn ở cạnh Lôi Lôi, cô chỉ có thể góp ý, còn Tiêu Dạ tự cân nhắc!

"Tôi nói nhiều rồi, gặp lại sau." Kiều Tịch Hoàn nói câu tiếp, đứng dậy đi ra ngoài.

Hành lang dài dằng dặc, trước mặt có một người phụ nữ đi tới.

Lôi Lôi.

Kiệt tạc trên người Tiêu Dạ chính là do người phụ nữ này lưu lại đi!

Khóe miệng cô khẽ cong lên, nhìn cô ta váy bó sát, ngắn cũn cùng một đôi giày cao chót vót, chân dài khiêu gợi, chắc có rất nhiều đàn ông thích loại này đi!.

Cho nên Tiêu Dạ cũng say đắm sao.

Thực sự là,.. ghê tởm.

Cô nhấc chân lên, không thèm để ý cùng Lôi Lôi lướt qua nhau.

...............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net