Q2. Chương 7.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: tiểu hoa nhi


"Ba, chúng ta nên cho Kiều Tịch Hoàn một bài học, chèn ép cái dáng vẻ phách lối của chị ta. Bằng không về sau, nhất định sẽ bị Kiều Tịch Hoàn cỡi ở trên cổ, mãi mãi cũng không ngẩng đầu lên được." Dụ Lạc Vi hung hăng nói.

"Giáo huấn nó ư? Con không thấy bây giờ nó dữ dằn như vây sao? Động một chút là lại ra cái bộ dạng muốn giết người!" Kiều Vu Huy nhớ tớ cái bộ dạng kia, lòng vẫn còn sợ hãi.

"Chúng ta không nên cùng chị ta cứng đối cứng. Ba, ba còn nhớ trên tay chúng ta có một đoạn video không thể tiết lộ của Kiều Tịch Hoàn không?" Dụ Lạc Vi nham hiểm nói.

Kiều Vu Huy giật mình :"Không phải đã bảo các người tiêu hủy sao? Cái video kia mà truyền ra ngoài, đối với Kiều gia chúng ta cũng sẽ ảnh hưởng, không được làm mất !"

"Lão kiều, đến bây giờ ông còn suy nghĩ cho Kiều gia. Ông xem xem một chút nữa cái nhà này còn ra hình dạng gì sao, công ty làm ăn khó khăn, muốn trông chờ vào con gái, con gái lại đối với chúng ta như thế! Đã không giúp đỡ được, còn đập bình ném lọ, chúng ta có được lợi lộc gì không. Quan trọng nhất là, không thể để Kiều Tịch Hoàn như thế được, một ngày nào đó ai mà biết nó sẽ đem chúng ta hại chết." Dụ Tĩnh gằn từng chữ một.

Kiều Vu Huy có chút do dự.

"Ông cũng thấy cái dáng vẻ bắt đầu kiêu ngạo kia rồi, còn muốn giết Tôi!" Dụ Tĩnh thêm mắm thêm muối.

Kiều Vu Huy trong lòng không đắn đo, phất phất cánh tay :"Các người tự lo liệu đi, đừng khiến chuyện xảy ra quá lớn!"

"Yên tâm đi, tôi làm việc ông đã thấy hỏng việc bao giờ chưa."

Kiều Vu Huy với biểu hiện mặc kệ, cứ thế lên lầu.

Dụ Tĩnh cùng Dụ Lạc Vi cười giống hệt nhau, đều hiện lên nụ cười vô cùng độc ác.

Quả nhiên là, mẹ con ruột thịt, trái tim chốc lát toàn màu đen!

. . . . . . .

Kiều Tịch Hoàn ngồi xe. Bên trong xe rất yên tĩnh.

Kiều Tịch Hoàn thật không hiểu, người nhà Kiều gia tại sao có thể cực phẩm đến nước này chứ.

Kiều Vu Huy rốt cục vì sao đối với hai mẹ con Dụ Tĩnh nói gì nghe nấy!

Trong lòng cười nhạt.

Chuyện của Kiều gia cô không muốn quản cũng không có tâm tư đi quản, nếu như không chọc đến cô, cô cũng có thể để những người đó được như ý muốn. Cô có nói qua, coi như không có cảm tình gì, nhưng có quan hệ máu mủ thất thích với cỗ thân thể này.

Sau khi sống lại, đối với việc mất đi người thân của cô mà nói, tình thân rất quan trọng.

Cô không phải Kiều Tịch Hoàn, đối với người nhà của Kiều Tịch Hoàn cũng không có cảm tình, nhưng cũng không thấy áy náy với bọn họ.

Thế nhưng.

Mắt Kiều Tịch Hoàn nhăn mi lại. Bọn họ thật sự làm cô phát bực rồi!

Con người của cô trước giờ đều không thích bị người khác khi dể.

Ở bên ngoài tùy tiện cùng Võ Đại ăn chút cơm tối, sau đó về thằng biệt thự Cố gia.

Bây giờ thời gian không tính là quá trễ, cô trực tiếp vào phòng Khỉ nhỏ.

Khỉ nhỏ đang ở trong phòng chơi mô hình, nhìn cô vào, khóe miệng cười đến vui vẻ :"Mẹ, mẹ đã về?"

"Ừ, ngày hôm nay có luyện tập như lúc mẹ dạy con không?"

"Có ạ." Khỉ nhỏ gật đầu.

"Ngoan, nhớ kỹ mỗi ngày phải luyện tập, mẹ đem video ghi lại cho con rồi. Nếu như quên mất động tác nào liền nói cho mẹ."

"Con đã hiểu." Khỉ nhỏ rất chắc chắn mà gật đầu.

"Không hổ là con mẹ a, quả nhiên rất thông minh." Kiều Tịch Hoàn cười sờ đầu bé một cái :"Đi ngủ sớm một chút."

"Dạ."

Kiều Tịch Hoàn rời khỏi phòng Khỉ nhỏ.

Bây giờ đối với cô mà nói, Khỉ nhỏ mới là người thân chân chính của cô.

Cho nên. Không có người nào có thể khi dễ cô!

Cô trở về phòng Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần ngồi trong phòng ngủ, ngước mắt nhìn cô.

Kiều Tịch Hoàn cũng không đi tắm ngay, ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ, đột nhiên mở miệng nói :"Cố Tử Thần, anh cảm thấy tôi là người thế nào?"

Chân mày Cố Tử Thần nhíu lại, người phụ nữ này lại nổi điên cái gì rồi.

Kiều Tịch Hoàn nhìn anh :"Có phải hay không có nhiều người ghét tôi?"

Cố Tử Thần chuyển động mắt.

Kiều Tịch Hoàn dường như cũng không muốn nghe đáp án của Cố Tử Thần, đưa tay ra tìm bộ đồ ngủ trong tủ nói :"Tôi luôn cảm thấy mình thiếu thiếu cái gì đó."

"Cô thiếu thông minh." Cố Từ Thần nhẹ giọng nói.

Kiều Tịch Hoàn dừng tay tìm đồ ngủ.

Đúng là trong miệng Cố Tử Thân miệng chó không mọc được ngà voi!

. . . . . .

Sáng sớm hôm sau.

Kiều Tịch Hoàn còn đang trong mộng.

Cô đang mơ mơ màng màng đột nhiên điện thoại vang lên.

Cô thậm chí còn không nhìn mà hình điện thoại, cứ vậy mà nhận điện, kèm theo thanh âm lười biếng "Alo."

"Long Đằng chết." Ba chữ, chân thật.

Kiều Tịch Hoàn chợt mở to mắt.

"Anh nói cái gì ?!" Cô la lớn.

"Long Đằng chết, đêm qua, chết bởi bị súng bắn, nghe nói là một phát bể đầu. Thủ thuật mau lẹ mà sắc bén. Chết ở trong rừng trúc. Sáng sớm hôm nay 6 giờ bị nhân viên công tác phát hiện, sau đó báo án. Tôi vừa mới nhận được điện thoại của thuộc hạ, xác định là Long Đằng." Tiêu Dạ nghiêm túc, thanh âm lạnh lùng rõ ràng truyền vào lỗ tai của cô.

Cô hung hăng véo bắp đùi của mình.

Cảm giác đau đớn khiến chân mày cô không tự chủ được nhíu chặt.

Cho nên chuyện bản thân nghe được, cũng không phải là ảo giác.

Kiều Tịch Hoàn khống chế lại tâm tình, hỏi :"Tại sao có thể trùng hợp như vậy ?!"

"Tôi cũng rất nghi, Long Đằng ngày hôm qua còn ở Thượng Hải, nói là hôm nay mới trở về. Lại không nghĩ tới đêm qua liền xảy ra chuyện. Tôi ban đầu cũng định buổi chiều hôm nay mời anh ta tới Hạo hãn. Lại không nghĩ rằng, có người nhanh chân đến trước." Tiêu Dạ nói.

"Anh cảm thấy đây là trùng hợp sao?" Kiều Tịch Hoàn hỏi anh ta.

"Không cảm thấy." Tiêu Dạ khẳng định nói :"Có lẽ là có người tiết lộ ra ngoài."

"Người của anh?" Kiều Tịch Hoàn hỏi, giọng chắc chắn nói.

"Tôi sẽ cho cô một cái công đạo." Tiêu Dạ nói rõ.

"Còn có, anh tra rõ anh ta chết như thế nào? Là bị ai giết chết! Tổng quát lại cho rõ." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Đương nhiên, có kết quả sẽ gọi cho cô."

Kiều Tịch Hoàn nhìn chữ <Kết thúc cuộc gọi>. Hiện tại cả người một chút buồn ngủ cũng không còn.

Long Đằng chết!

Cô nắm chặt lấy ngón tay. Vốn là sắp lột trần được chân tướng, ở một giây kia, ngay điểm quan trọng lại bị người khác hất tay trên!

Không cam tâm!

Không cam tâm một chút nào, cô thậm chí còn muốn hét lên!

Cô vẫn cho là kế hoạch của mình có thể thành công. Vốn cho là, cô lập tức có thể chứng kiến khuôn mặt dữ tợn kia của Tề Lăng Phong. . .

Hiện giờ, cái gì cũng không còn!

Mặc kệ là tra ra được cái gì, kết quả cuối cùng chính là tất cả các manh mối đã bị đứt! Cô đang nắm giữ mọi thứ, giờ lại phải bắt đầu lại từ đầu!

Cô từ trên giường ngồi dậy. Cố Tử Thần còn đang nằm bên cạnh.

Cô không biết anh có nghe được điện thoại của cô không, dường như có nghe được cũng không có quan hệ gì! Một giây kia tức giận, nhưng cái lo lắng khác đều không thể chú ý, cô hận không thể giết người được.

"Cô làm cái gì?" bên tai vang lên giọng nói Cố Tử Thần.

Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn mặt Cố Tử Thần.

Làm cái gì là làm cái gì ?!

Cô đột nhiên không biết làm sao, chỉ là vô ý thức ở trên giường ngồi dậy, sau đó cứ như vậy mà cứng ngắc, không nhúc nhích.

Chân mày Cố Tử Thần bắt đầu nhăn lại :"Tình rồi thì rời giường rửa mặt đi."

"Cố Tử Thần!" Kiều Tịch Hoàn la lên.

Cố Tử Thần nhìn cô.

"Tôi muốn giết người." Kiều Tịch Hoàn gằn từng chữ.

Sắc mặt Cố Tử Thần tối sầm :"Cô còn muốn ngồi tù ?!"

". . . . "

"Không phải là tất cả mọi chuyện đều dựa vào giết người để mà giải quyết." Cố Tử Thần mở miệng.

Kiều Tịch Hoàn lại nhìn anh.

"Không có gì là không giải quyết được." Cố Tử Thần xoay người, đưa lưng về phía cô, tựa như không muốn cùng cô nhiều lời :"Tỉnh thì rời giường, nghĩ xem tiếp theo làm thế nào đi."

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, từ trên giường nhảy xuống, đi vào phòng tắm.

Cô nhìn bản thân trong gương.

Bên tai vang lên lời Cố Tử Thần < kế tiếp làm như thế nào > ?!

Kế tiếp. . .

Cô thở ra, tận lực khiến bản thân bình tĩnh lại.

Tề Lăng Phong.

Mọi thứ đều do anh an bài đi!

Kệ là ai mật báo, nhưng kệ là ai. Trừ anh ta, cô không nghĩ còn bất cứ kẻ nào làm nhưu vậy.!

Có điều không sao.

Cô hít sâu, lại nhìn vào trong gương, nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia một chút cũng không thấy độ ấm của chính mình!

Không sao. Tề Lăng Phong.

Tôi vốn cho là thù hận giữa chúng ta chỉ cần một đao là giải quyết xong, hiện tại nếu anh muốn cùng tôi chơi. Thì chúng ta từ từ chơi, tôi không sợ lãng phí thời gian với anh đâu. Tôi chỉ sợ tôi không có thể chơi đùa thật tốt, không có thật tốt đem anh chơi đến thảm a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net