Q2. Chương 9.1: Tác phong của Khỉ nhỏ (tứ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: tiểu hoa nhi



Nhà trẻ.

Kiều Tịch Hoàn vội vội vàng vàng chạy đến hậu trường.

Khỉ nhỏ ở phía sau sân khấu bóng dáng một màu xanh, một mình ngồi ở một góc. Trên người đã đổi thành quần áo biểu diễn, trên mặt đánh chút má hồng, giống như nhiều bạn nhỏ khác, hóa trang có chút khoa trương.

"Mẹ." Khỉ nhỏ căn bản không có biểu cảm gì, thậm chí có chút đờ đẫn nhìn về phía Kiều Tịch Hoàn, một giây kia trong nháy mắt liền hiện lên nụ cười.

"Quần áo của mẹ đâu?" Kiều Tịch Hoàn vội vàng hỏi.

"Ở chỗ này." Khỉ nhỏ khoái trá đem cái túi giấy bên cạnh bé lấy ra, tựa như lấy lòng nói :"Con đã giữ thật tốt a."

"Ngoan." Kiều Tịch Hoàn sờ sờ đầu Khỉ nhỏ, nhìn xung quanh một chút :"Mẹ đi thay quần áo, con ở đây chờ mẹ."

"Dạ." Khỉ nhỏ khéo léo gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn rất nhanh đem quần áo diễn xuất mặc vào rồi đi ra.

Khỉ nhỏ nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhịn không cười cười một tiếng :"Mẹ nhìn thật hài hước."

Kiều Tịch Hoàn nhìn chiếc kính hóa trang trên mặt mình, đúng là rất buồn cười, nhưng vì con trai, cô nhịn.

Đúng lúc, cô giáo nhà trẻ đi đến, hướng về phía Kiều Tịch Hoàn nói :"Tiết mục tiếp theo là của chị, chuẩn bị xong chưa?"

"Ok." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

"Chị với bé đến bên này đợi lên sân khấu." Cô giáo nhà trẻ thân thiết nói.

Kiều Tịch Hoàn dẫn theo Khỉ nhỏ đi về phía sau cánh gà.

Khỉ nhỏ có chút khẩn trương, năm chặt tay cô.

"Đừng sợ, có mẹ ở đây." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Dạ." Khỉ nhỏ gật đầu, nhưng cả người vẫn cứ hồi hộp.

"Minh Lộ, chớ khẩn trương, con rất tuyệt. Cô tin con cùng mẹ con nhất định sẽ biểu diễn thành công a. Cô giáo ở dưới này cổ vũ cho con, cố gắng lên." Cô giáo nhà trẻ ngồi xổm người xuống, ôn nhu hướng về phía Khỉ nhỏ mà nói.

Khỉ nhỏ hung hăng gật đầu.

Cô giáo nhà trẻ làm một động tác cố gắng lên, sau đó xoay người đi hỏi thăm các bạn trẻ nhỏ đang đợi lên sân khấu.

Khỉ nhỏ nhìn Kiều Tịch Hoàn, rất hưng phấn nói :"Mẹ ơi, lần đầu tiên con được cô giáo khen ngợi như thế a."

"Thế sao?" Kiều Tịch Hoàn nhìn bé.

"Vâng, cho nên một lúc nữa con nhất định sẽ cố gắng biểu diễn." Gương mặt Khỉ nhỏ rất nghiêm túc, trên gò má nho nhỏ còn tỏ chút kiên định.

"Đứa bé ngốc, đừng làm cái biểu cảm như thể thấy chết không sợ. Không biểu diễn tốt cũng không có ai trách con. Đi, học mẹ này, hít sâu, thở ra, hít sâu, thở ra." Kiều Tịch Hoàn dạy cho Khỉ nhỏ cách thả lòng.

Khỉ nhỏ biết điều học theo.

Không lâu sau, trên sân khấu bắt đầu giới thiệu tiết mục của bọn họ.

< Không sai, điệu nhảy được yêu thích nhất hiện này chính là Tiểu Bình Quả>

Lời giới thiệu của MC vừa dứt, toàn trường cũng không có chút động tĩnh nào, còn không kịp có chút phản ứng, giai điệu Tiểu Bình Quả quen thuộc mà người người đều thuộc bắt đầu vang.

Kiều Tịch Hoàn dẫn Khỉ nhỏ lên sân khấu.

Hai người hóa trang đặc biệt rất khoa trương, một quả táo hồng hồng, một lớn một nhỏ đứng trên sân khấu, còn chưa chính thức khiêu vũ, toàn trường mọi người liền cười nghiêng ngả.

Khỉ nhỏ có chút không biết làm sao nhìn dưới sân khấu đoàn người đông nghẹt. Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy vẫn không khỏi có chút căng thẳng, bé quay đầu nhìn sang Kiều Tịch Hoàn, tựa hồ đang tìm chỗ dựa.

Kiều Tịch Hoàn khóe miệng khẽ cong lên, thanh thản còn mang theo chút biểu cảm kiêu ngạo, cúi đầu xuống, cho Khỉ nhỏ một ánh mắt khích lệ, hai người bán đầu theo giai điều mà múa.

Nhà trẻ quý tộc ở Thượng Hải, học ở đây đều là con nhà giàu có,lễ nghi cùng giáo dục dĩ nhiên là tốt nhất. Loại nhạc này với những người giàu có ở đây được coi là <thấp kém>, dường như là xem thường. Ở nhà trẻ bình thường, loại vũ đạo này rất nhiều bạn nhỏ thường nhảy múa, thế nhưng ở chỗ này, có rất nhiều người coi thường.

Mặc kệ nhiều người giàu có thế nào, thời điểm mà toàn nước đều phổ biến loại nhạc này. Không có người nào là chưa từng nghe qua <Tiểu Bình quả>, có rất nhiều người sau khi nghe bài hát ấy không tự chủ được sẽ chuyển động thân thể, hoặc là khẽ hát.

Ngày diễn tập tiết mục, khi cô nói cho cô giáo nhà trẻ là bọn họ muốn biểu diễn Tiểu Bình quả, tất cả các cô giáo nhà trẻ đều có biểu tình nhất định xem nhẹ, thậm chí lúc đó còn có cô giáo nói, múa hát như vậy đối với đào tạo của trường học có chút vi phạm, nhất định không muốn tiếp thu.

Kiều Tịch Hoàn nói mỏi miệng, cô giáo nhà trẻ mới để cho bọn họ biểu diễn. Mà kết quả chính là, hiện giờ ở dưới sân khấu bầu không khí có chút giống nhau. Vừa mới bắt đầu tất cả mọi người căng thẳng ngồi ở dưới sân khấu bình tĩnh xem, sau đó âm nhạc vừa vang lên, tất cả mọi người không tự chủ được ưỡn ẹo thân thể, hát theo giai điệu.

Lúc đó hiệu trưởng của nhà trẻ đã nói, tiết mục này là tiết mục hấp dẫn nhất, cho nên không thèm nghe bất cứ lời khuyên nào, không chút do dự nào lập tức đồng ý thêm tiết mục này vào chương trình.

Hiện tại, đúng như lời bà ấy nói, dưới sân khấu bầu không khí rất tốt, khiến cho tất cả các giáo viên ở nhà trẻ hết sức ngạc nhiên.

3 phút vũ đạo, kết thúc.

Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt, thâm chí một vài bạn nhỏ ở dưới xem biểu diễn đầu đứng lên, vừa nhảy vừa vỗ tay. Dường như so với bọn họn đứng trên sân khấu còn phấn khích hơn.

Kiều Tịch Hoàn cùng Khỉ nhỏ cúi đầu cám ơn, lui vào trong cánh gà.

Ở phía sau cánh gà, vẫn có thể nghe được phía bên ngoài còn đang nhiệt tính vỗ tay. Duy trì trong một thời gian rất dài.

"Tiết mục biểu diễn thật rất tốt a, Minh Lộ, con thật sự rất tuyệt vời." Cô giáo nhà trẻ vẻ mặt tươi cười sờ sờ đầu Khỉ nhỏ, khen ngơij.

Khỉ nhỏ có chút ngượng ngùng cười cười.

"Bây giờ con cùng mẹ con đi vào phía trong tháo hết đồ biểu diễn rồi xuống sân khấu xem tiết mục khác nhé. Sau khi tiết mục này kết thúc sẽ có rất nhiều bạn nhỏ bỏ phiếu cho con, cô giáo cũng sẽ bầu một phiếu cho con." cô giáo nhà trẻ nhiệt tình nói.

"Cám ơn cô giáo." Khỉ nhỏ cao hứng vội vàng đáp.

Thế nào cũng vẫn là một đứa trẻ, tất cả biểu cảm đều sẽ không nhịn được mà tự nhiên lộ ở trên mặt.

Cô giáo nhà trẻ cùng Kiều Tịch Hoàn chào hỏi đơn giản rồi vội vã rời khỏi.

Kiều Tịch Hoàn dẫn Khỉ nhỏ đến phía sau sân khấu tháo đồ phục trang.

Kiều Tịch Hoàn vừa giúp Khỉ nhỏ tháo phục trang vừa hỏi :"Con có nhìn thấy Tiểu Bình quả dưới sân khấu không?"

Khỉ nhỏ khẽ đảo mắt :"Có ạ, thấy được, cậu ấy mặc váy đỏ, trên tóc có chiếc nơ con bướm thật to, rất dễ nhìn thấy."

"Bạn ấy có phải rất thích tiết mục này của chúng ta không?"

"Không biết." Khỉ nhỏ lắc đầu.

"Bạn ấy nhất định sẽ rất thích." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Dạ." Khỉ nhỏ không có biểu cảm gì đặc biệt.

"Tiểu Bình quả thích con, con chỉ như vậy thôi sao?" Kiều Tịch Hoàn nhìn con trai của cô, ngàn vạn lần đừng có học theo tính tình như ba con.

Khỉ nhỏ không hiểu nhìn Kiểu Tịch Hoàn, chẳng lẽ còn phải biểu lộ ra cái vẻ mặt gì khác ?!

Kiều Tịch Hoàn vỗ một cái lên trán của mình. Quả nhiên tính tình này. . .Không chịu nổi!

Cả hai tháo hết phục trang rồi trở về chỗ ngồi dưới sân khấu.

Vừa ngồi xuống, liền nghe được âm thanh quái gở của Ngôn Hân Đồng :"Tôi còn tưởng chị dâu đưa Minh Lộ đi đâu, thì ra là lên sân khấu biểu diễn. Nhìn cái bộ trang phục kia, thật sự rất là buồn cười. Tiết mục Tiểu Bình quả như thế thật tầm thường, thế mà nhà trẻ cũng để cho lên sân khấu."

"Lên sân khấu thì cũng lên rồi, cô là đang cười nhạo sao những người ở đây sao. Tất cả họ đều tầm thường sao?" Kiều Tịch Hoàn không có biểu cảm gì, giọng nói vẫn cứ nhàn nhạt.

Sắc mặt Ngôn Hân Đồng đen thui, bị Kiều Tịch Hoàn chặn lời, á khẩu không thể trả lời nổi.

Cố Diệu vốn đang ôm Cố Minh Lý, lúc này quay qua phía Cố Minh Lộ nói :"Minh Lộ, cháu qua đây."

"Dạ." Cố Minh Lộ khéo léo đứng ở trước mặt Cố Diệu.

Cố Diệu đem Cố Minh Lý đưa sang cho Cố Tử Hàn, đem Cố Minh Lộ bế lên :"Trước đây ông chưa bao giờ thấy cháu biểu diễn như thế này."

Cố Minh Lộ ngượng ngùng ôm hai má.

"Về sau đừng đem mình giấu đi, học mẹ của con, phải thể hiện mình biết không? Cháu là cháu đích tôn của Cố gia, về sau còn phải lo cho gia đình, con phải gánh vác gia đình nữa biết không?"

"Vâng, ông nội." Cố Minh Lộ khéo léo nói.

Mà những lời này, vốn chỉ là cổ vụ cho đứa trẻ, nhưng ở lỗ tai người lớn lại trở nên vô cùng kỳ quặc.

Kiều Tịch Hoàn chứng kiến sắc mặt của Cố Tử Hàn cùng Ngôn Hân Đồng đã có chút thay đổi.

Kiều Tịch Hoàn tâm tình rất tốt cười đến hài lòng.

"Này." Kiều Tịch Hoàn lấy cùi chỏ đụng một cái vào người bên cạnh.

Mặt Cố Tử Thần vẫn không có chút thay đổi.

"Trong lòng anh đang lén vui có phải hay không?" Kiều Tịch Hoàn vừa cười vừa nói.

Cố Tử Thần liếc liếc Kiều Tịch Hoàn, hiển nhiên xem nhẹ.

"Khẳng định vui trộm rồi." Kiều Tịch Hoàn bình tĩnh nói.

Mặt Cố Tử Thần càng không có biểu tình gì.

Kiều Tịch Hoàn nhăn mũi.

Cái tên này bị bại liệt mặt rồi!

Cả một buổi chiều, tất cả hoạt động của nhà trẻ cuối cùng cũng kết thúc.

Cuối cùng, ngay tại trường tất cả mọi người bắt đầu bỏ phiếu, chọn xem đội nào biểu diễn tốt nhất, đội đứng nhất sẽ được phần thưởng, cá nhân còn được biểu dương. Rốt cục, Khỉ nhỏ chiếm được giải thưởng lớn nhất, được hoan nghênnh nhất, chiếm được nhiều phiếu bầu nhất.

Khỉ nhỏ lên sân khẩu nhận thưởng.

Kiều Tịch Hoàn ngồi dưới sân khấu, nhìn mặt Ngôn Hân Đông đều tái rồi.

Lúc này, Kiều Tịch Hoàn còn thờ ơ mà nói, âm thanh không lớn cũng không nhỏ :"Aii.. xem ra nhiều người ở đây không ít người tầm thương, em dâu, em nói xem?"

Sắc mặt Ngôn Hân Đông càng khó coi.

Cố Minh Lộ cùng Cố Minh Nguyệt đều không được bất cứ một giải thưởng nào. Cố Minh Lộ liền oa oa khóc lớn :"Dựa vào cái gì mà giải thưởng không phải của con, dựa vào cái gì mà tên Cố Minh Lộ kia lại được. Con không muốn, con không muốn, vừa rồi con mới hỏi Tiểu Bình quả. Tiểu Bình quả cũng bỏ phiếu cho Cố Mình Lộ, con không muốn, con muốn cô giáo trao giải cho con cơ..."

Cố Minh Lộ đứng tại chỗ khóc lóc om sòm, nhìn qua giống như không được dạy dỗ tốt.

Xung quanh đã quăng tới rất nhiều ánh mắt khác thường.

Mặc dù chỉ là ở một nhà trẻ đơn thuần, nhưng những người đang ngồi ở bên dưới, thật sự đều không phải là nhân vật tầm thường. Còn là nhưng nhân vật có mặt mũi, bị những người như thế chê cười, Cố Diệu cuối cùng cũng không nhị được, sắc mặt lạnh lẽo :"Chuyện của Minh lý là thế nào? Mới gặp chuyện như thế mà đã chịu không được, về sau trưởng thành làm sao được!"

Sắc mặt Cố Tử Hàn cũng đen, hướng phía Ngôn Hân Đồng nói :"Còn chưa đủ mất mặt hay sao? Ôm thằng bé ra ngoài đi."

Ngôn Hân Đồng vội vã ôm Minh Lý đi ra phía ngoài. Ngày hôm nay thật sự là mắc cỡ chết người.

Cố Minh Nguyệt nhìn anh trai mình, quay đầu nhìn lại Cố Minh Lộ, cái miệng nhỏ nhắn khó chịu cong lên. Bé cũng không biết, anh trai vì sao tức giận như vậy ?!

Rõ ràng đã biểu diễn rất vui vẻ rồi mà!

Giải thưởng quan trong như vậy sao?

Ba dắt bé đi ra ngoài, sắc mặt ba cũng xấu xí theo. Bé tuy là không quá thân thiết với nhà bác trai, thế nhưng Cố Minh Lộ hôm nay biểu diễn rất tuyệt, vì sao còn thấy bọn họ ác cảm chứ !?

Bé còn nhỏ tuổi, thật không hiểu rõ a.

. . . . . . . . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net