Bùa yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy năm gần đây Hogwarts đã bắt đầu tuyển học sinh Trung Quốc và năm nay cũng không ngoại lệ.

Nhậm Hào nhìn mấy học sinh mới lo lắng xếp hàng đi về phía Chiếc nón Phân loại, lòng cậu cũng đột nhiên khẩn trương. Cậu cau mày, đôi tay đặt trên bàn đã nắm thành quyền.

"Em nói thử xem năm nay sẽ có học sinh Trung Quốc đến Nhà chúng ta không?" Diêu Sâm nhỏ giọng hỏi.

"Em không biết nữa nhưng hy vọng có." Hạ Chi Quang cũng quay đầu nhỏ giọng đáp lại, "Năm sau huynh trưởng tốt nghiệp rồi nếu không có học sinh mới vào Nhà thì Gryffindor chỉ còn hai chúng ta là học sinh Trung Quốc, nghĩ tới là thấy cô đơn rồi."

"Em còn nhắc đến chuyện năm sau nữa...anh chỉ cần nghĩ đến cơn ác mộng O.W.Ls (Kì thi Pháp thuật Thường đẳng) là cảm giác thèm ăn của anh cũng biến mất luôn rồi."

Ngay lúc Diêu Sâm thở ngắn than dài thì một cái tay vỗ nhẹ vào trán cậu, sau đó ót Hạ Chi Quang cũng ăn một cái đánh y như vậy.

"Đừng nói chuyện trong Lễ phân loại." Nhậm Hào liếc họ một cái, giọng nói thì thầm đủ để ba người nghe được.

Học sinh mới thứ nhất đến từ Trung Quốc tên là Triệu Nhượng. Cậu đang hồi hộp vô cùng, lúc bước lên đài còn suýt chút nữa té ngã.

Triệu Nhượng cẩn thận ngồi xuống chiếc ghế cao, phó hiệu trưởng đội chiếc mũ lên cho cậu, sau đó cậu nhắm chặt mắt lại.

"Slytherin!"

Triệu Nhượng kinh ngạc mở mắt ra, chậm rãi trượt người từ ghế cao xuống đất, sau đó vẫn mang vẻ mặt khó tin mà đi đến bàn của Slytherin.

"Oài là người của Nhà bên kia." Hạ Chi Quang buồn chán ngồi phịch xuống bàn, "Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn kia em còn tưởng cậu ấy sẽ đến Nhà chúng ta."

Diêu Sâm nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của một người bên phía Slytherin, lắc lắc đầu: "Châu Chấn Nam huynh trưởng bên kia chắc là đang rất cao hứng nhỉ?"

Mọi người trong nhà Slytherin nhiệt liệt chào mừng học sinh mới đến gia nhập, Châu Chấn Nam thậm chí còn đứng ở băng ghế choàng khăn quàng cổ Slytherin cho Triệu Nhượng, tư thế giống như đang trao huy chương vậy.

Nhậm Hào nhìn sang chỗ ngồi của giáo viên: Chủ nhiệm của Slytherin đang đứng dậy vỗ tay, cách cô hai chỗ ngồi có một người trông mảnh khảnh. Người đó mặc một chiếc áo choàng đen, màu đen như tôn thêm nước da trắng ngần ấy cùng với chiếc cằm nhọn kia. Anh ta không đội mũ, đôi mắt bị che một phần dưới mái tóc như đang cong lên.

Quả nhiên là anh ấy? Nhậm Hào sửng sốt trong giây lát.

Khoảng tầm 15 phút sau, danh sách học sinh mới được phó hiệu trưởng đọc tên xuất hiện cái tên học sinh Trung Quốc thứ hai, Hà Lạc Lạc.

Đứa trẻ này nhìn có vẻ đang rất hưng phấn, gấp gáp chạy lên đài chưa đợi phó hiệu trưởng nói gì đã lấy Mũ phân loại đeo vào, mọi người xung quanh bị cậu nhỏ chọc cho cười phá lên.

"Mình thích cái tính không câu nệ tiểu tiết này đấy, hy vọng cậu ấy sẽ vào Nhà chúng ta...." Hạ Chi Quang nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Hufflepuff!"

"Tuyệt vời!" Một tiếng reo hò vang dội từ bàn của Hufflepuff.

"Năng lực xuyên thấu mạnh mẽ như vậy, chắc chắn là Triệu Lỗi!" Diêu Sâm dở khóc dở cười.

"Vì sao bọn họ đều có học đệ hết vậy, em cũng muốn có!" Hạ Chi Quang muốn khóc.

Hà Lạc Lạc còn chưa tháo mũ xuống đã hấp tấp chạy xuống đài liền bị phó hiệu trưởng kéo về. Cậu vui vẻ chạy đến bàn dài của Hufflepuff, Trương Nhan Tề đang đứng gần cậu nhất đã mở rộng vòng tay cho cậu một cái ôm ấm áp: "Chào mừng bảo bối! Hufflepuff chào mừng em!"


Danh sách học sinh mới cũng đã đọc gần hết thì mọi người mới nghe được tên của học sinh Trung Quốc thứ ba, Yên Hủ Gia.

"Nhìn vẻ mặt cậu ấy trông bình tĩnh vậy mà sao tay chân có vẻ luống cuống nhỉ?" Hạ Chi Quang mang vẻ mặt đầy câu hỏi quay sang nhìn.

Yên Hủ Gia ngẩng cao đầu vô cùng nghiêm túc đi lên bậc thang, sau đó ngồi xuống chiếc ghế cao với tư thế của một người rất có học thức (Hạ Chi Quang thì thầm nói cậu ra vẻ).

"Làm ơn, làm ơn, tuy rằng mình không quá thích cái bộ dạng kia của cậu ta nhưng người cuối cùng nhất định phải là Nhà Gryffindor của chúng ta!!!" Hạ Chi Quang bắt đầu lải nhải cầu nguyện.

Nhậm Hào lại đánh cậu một cái: "Em có thể im lặng một lát được không?"

Mũ Phân loại như đang do dự điều gì đó, một lát sau nó phát ra âm thanh vang dội:

"Ravenclaw!"

Yên Hủ Gia rất hài lòng, lúc đi xuống đài tay chân vẫn có chút luống cuống, sau đó đi tới bàn dài của Nhà Ravenclaw. Đây chính là học sinh Trung Quốc thứ hai của nhà Ravenclaw, Trạch Tiêu Văn kích động đến mức mặt đều đỏ lên, cậu tiến đến ôm chầm bả vai Yên Hủ Gia rồi quay sang khoe khoang với bạn học ngồi bên cạnh: "Nhìn thấy không! Nhìn thấy không! Rốt cuộc lại có thêm một cậu bé đẹp trai tới Ravenclaw rồi nè!"


Lúc bắt đầu tiệc tối, Hạ Chi Quang đã quên luôn sự việc thương tâm rằng "Gryffindor năm nay không có học sinh mới từ Trung Quốc". Cậu vui vẻ thảo luận với Diêu Sâm rằng năm nay Nhà nào sẽ thắng trận Quidditch, vừa nói vừa ăn một cách thoả thích.

Cho dù đã là học sinh năm bảy nhưng Nhậm Hào vẫn không quen ăn đồ Tây ở Hogwarts. Vì cậu là huynh trưởng đầu tiên người Trung Quốc nên được đặc cách gọi món riêng.

Lúc này Nhậm Hào bình tĩnh ngồi cuốn vịt quay với bánh tráng -------- nhưng đôi mắt vẫn nhìn về phía bàn giáo sư.

Người mà cả đêm nay cậu nhìn chằm chằm kia đang nghiêm túc trò chuyện với giáo sư bên cạnh, đôi lúc lại cúi đầu cười nhạt.

Nhìn nhìn một hồi, tay dùng để cuốn thịt vịt của cậu dùng sức nhiều quá làm nước tương chấm không may dính vào mu bàn tay của Diêu Sâm.



Đến giữa tiệc tối, như thường lệ hiệu trưởng đứng lên giới thiệu một số nội quy cũng như thay đổi nhân sự của trường.

"Đây là giáo sư mới dạy môn Phòng ngự, Lưu Dã."

Hiệu trưởng vừa nói xong Lưu Dã liền đứng dậy chào mọi người, đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay, lớn nhất là từ phía Nhà Slytherin.

"Nhìn thầy còn rất trẻ." Hạ Chi Quang tò mò hỏi, "Trước đây có thầy nào trẻ tuổi như vậy không?"

"Ừm vì em là học sinh năm 2 nên không biết anh ấy ------ anh ấy là huynh trưởng của Slytherin vừa tốt nghiệp hai năm trước." Diêu Sâm giải thích, "Sau khi tốt nghiệp thì anh ấy làm ở Bộ giáo dục của Bộ Pháp thuật được một năm, năm nay quay lại đây giảng dạy."

Hạ Chi Quang gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, "Sao anh biết rõ về huynh trưởng Slytherin vậy? Hai người là bạn hả?"

"Không phải bạn anh." Diêu Sâm cười nghiêng đầu ý chỉ Nhậm Hào ngồi bên phải mình, "Huynh trưởng với anh ấy mới là "bạn lâu đời" của nhau."

"Khụ khụ." Nhậm Hào lớn tiếng hắng giọng. "Đừng bàn tán chuyện riêng tư của người khác."

Diêu Sâm tuỳ tiện vỗ vào cánh tay Nhậm Hào, "Ôi, mối tình của cậu với huynh trưởng Lưu Dã nhà bên kia có cái gì mà riêng tư ------ à không, bây giờ là thầy Lưu Dã chứ nhỉ?"

"Ồ!" Hạ Chi Quang kêu lên một tiếng đầy kỳ quái.

Lỗ tai Nhậm Hào ửng hồng, cậu hung hăng nói: "Ngày mai sau khi đội chúng ta luyện Quidditch xong, hai người đi dọn sạch sân đi!"

Nhậm Hào nhìn mặt hai người nhăn lại thì vui vẻ trong lòng, theo thói quen lại quay đầu nhìn về phía bàn giáo sư.

Vị giáo sư ngồi cạnh Lưu Dã đang nói chuyện với một người khác thế nên anh ngồi đó một mình chống cằm, vừa vặn lúc này lại nhìn về phía Nhậm Hào.

Khoảnh khắc mắt hai bên giao nhau, Nhậm Hào thấy cả người mình như nóng lên.

Lưu Dã tủm tỉm cười nhìn Nhậm Hào, anh lấy cây đũa phép đặt trên bàn vẫy nhẹ, một chùm bong bóng nhỏ hình trái tim màu hồng hiện ra từ đầu đũa phép.


Đã đến giờ đi ngủ nhưng lúc này trước cửa Nhà Gryffindor một đám người vô cùng nhốn nháo.

"Tứ đại giai không!" Một học sinh năm 5 lắp bắp nói.

"Cũng không đúng!" Bức tranh Lưu Bang trên cửa ngạo mạn nói.

"Cung hỉ phát tài?" Một học sinh năm 3 hô lên.

"Hừ!" Lưu Bang thổi thổi râu.

"Rốt cuộc khẩu lệnh bị đổi thành thành ngữ nào vậy? Huynh trưởng đâu rồi?" Mọi người nhào nháo cả lên.

"Nhường một chút! Thứ lỗi cho qua một chút!" Diêu Sâm cố gắng len qua đám người đi tới trước cửa, "Huynh trưởng có việc bận đã nói khẩu lệnh với tôi rồi."

Cậu thở hồng hộc nói với Lưu Bang: "Tiên đoạt tha binh!"

Lưu Bang vuốt ve chòm râu ngửa mặt cười to: "Chư vị, mời vào -------"

Phòng nghỉ của giáo sư yên tĩnh hơn phòng nghỉ của học sinh rất nhiều. Nhậm Hào cẩn thận không đụng đến đồ vật để phát ra âm thanh.

"Em muốn uống gì?" Lưu Dã hỏi.

Nhậm Hào lắc đầu, ở buổi tiệc tối cậu đã ăn no rồi.

"Sao anh lại trở về làm giáo sư?" Nhậm Hào thấp giọng hỏi.

"Sao anh lại không được trở về?" Lưu Dã bưng một ly ca cao nóng hổi ngồi xuống sofa ở đối diện cậu, cái gối bên cạnh bay đến cạnh eo anh, thoải mái để dựa vào.

"Anh không phải là ở Bộ Phép thuật...." Nhậm Hào cau mày.

Lưu Dã nhấp một ngụm ca cao nóng, ngẩng đầu nhìn gương mặt nóng nảy phía sau làn khói nóng của Nhậm Hào: "Chẳng lẽ em không muốn nhìn thấy anh?"

"Không phải mà." Nhậm Hào nhìn đôi mắt nhướng lên của anh, nhỏ giọng nói.

Lò sưởi trong phòng nghỉ của giáo sư rất nóng, Nhậm Hào phải tháo khăn quàng cổ của Gryffindor ra rồi cầm nó trên tay.

"Năm nay em là học sinh năm 7 rồi, năm sau sẽ tốt nghiệp." Nhậm Hào nói.

"Ừm?" Lưu Dã ý bảo cậu tiếp tục nói.

Nhậm Hào siết chặt khăn quàng cổ trong tay.

"Đến lúc em tốt nghiệp rồi, anh vẫn ở lại đây, vậy thì chúng ta không phải là, không phải là...." Vì kích động nên giọng cậu có vẻ cao lên, đánh thức mấy bức tranh trên tường.

"Chàng trai trẻ, hẹn hò vào đêm khuya thì nên giữ không khí yên lặng ái muội mới đúng chứ." Một vị tiền Chủ nhiệm Slytherin kiên nhẫn khuyên bảo Nhậm Hào.

"Chậc chậc chậc, vậy nên tôi không bao giờ thích mấy cậu nhóc chưa trưởng thành như này." Một vị giáo sư xinh đẹp khác nháy mắt với Lưu Dã, "Bạn trai thì vẫn nên tìm một quý ông trưởng thành đi thôi."

Cổ Nhậm Hào đã đỏ lên. Cậu mất tự nhiên đứng lên, quàng khăn quàng cổ vào: "Em, em về trước đây."

"Nhậm Hào." Lưu Dã gọi cậu lại.

Nhậm Hào đứng đó, từ trên cao nhìn xuống mắt Lưu Dã.

"Anh rất vui, vì lại được cùng em tản bộ ở Hogwarts." Giọng nói anh nhè nhẹ.

"Nhưng một năm nữa em sẽ không còn ở Hogwarts rồi." Nhậm Hào cụp mắt nhìn xuống viền chiếc khăn đang quàng trên cổ mình.

Lưu Dã đưa tay nắm lấy chiếc khăn quàng cổ màu vàng xen đỏ của Nhậm Hào. Nhậm Hào thuận thế cong lưng, cánh tay chống ở tay vịn sofa.

Hô hấp của Lưu Dã quẩn quanh má Nhậm Hào, anh cất giọng nói nhẹ nhàng: "Năm sau chúng ta cùng nhau trở về đi."

Nhậm Hào mở to hai mắt nhìn anh.

Hogwarts cũng từng có nhiều giáo sư chỉ dạy trong một năm.

"Cho nên anh mới từ Bộ Phép thuật...." Nhậm Hào kinh ngạc, "Anh không phải vất vả mới qua được....."

"Suỵt." Lưu Dã liếc liếc mấy bức tranh giả vờ ngủ nhưng thực ra đang nghe lén treo trên tường, "Đây là bí mật của chúng ta."

Lưu Dã lại kéo khăn quàng cổ Gryffindor xuống thêm một đoạn, sau đó ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn vào môi Nhậm Hào.

"Ngủ ngon, sư tử nhỏ của anh."

Nhậm Hào nhắm mắt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh chắc chắn là anh am hiểu thuật Phòng ngự chứ không phải là thuật Mê hoặc sao?"

Ngày hôm sau, cửa Nhà Gryffindor lại bị chặn.

"Tiên đoạt tha binh!" Một học sinh năm 2 hô to, "Sao lại không đúng?"

"Ai, không phải." Lưu Bang thong thả ung dung nói.

"Tiên lai hậu đáo!" Một học sinh năm 7 khác đoán.

"Không." Lưu Bang nhắm hai mắt lắc đầu.

"Tiền, tiền.... Tiền trảm hậu tấu!" Một học sinh khác tìm kiếm rất nhiều từ vựng đã học trong môn Lịch sử ma pháp Trung Quốc.

Lưu Bang bắt đầu ngủ gật.

"Huynh trưởng tới rồi!" Có nữ học sinh kêu lên.

Nhậm Hào đi đến trước cửa, Lưu Bang nâng mí mắt lên nhìn cậu, "Đọc khẩu lệnh?"

"Tái đoạt tha tâm." Nhậm Hào mặt không đỏ tim không đập chậm rãi nói.

"Đúng ----- rồi!"

END.

----------------------------------------------------

Giải thích một số thành ngữ dùng trong việc mở cửa nhà ở trên fic:

Tứ đại giai không: (theo đạo Phật) giáo lý dẫn dắt chúng sinh nhận thức sự hư ảo, giả tạm của thế giới vật chất.

Tiên đoạt tha binh: ý chỉ phải đi trước một bước/tiến thêm môt bước trong công việc thì mới có thể thành công.

Tiên lai hậu đáo: xác định thứ tự đến trước đến sau.

Tiền trảm hậu tấu: làm trước nói sau.

Tái đoạt tha tâm: ờm cái này tra baidu hong có chắc hong phải thành ngữ =)))) dịch nôm na là lại đoạt lấy trái tim em (một lần nữa).

Editor: Muốn kiếm cái hình manip hqyz mặc đồ HP nhưng không có =)))) Mình thì lười mở photoshop quá nên thôi lấy cái ảnh bìa là ảnh mình thích nhất vậy.

Tác giả bảo nếu mọi người muốn thì sẽ viết tiếp, có thể là 98 hoặc couple khác nữa : D mình cũng đang hóng tác giả viết tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC