Một giấc mơ ngoài đời thực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới là vậy đấy, nó quay vòng theo một quỹ đạo nhất định và chả mấy chốc đã quay trở lại cái ngày hè nắng chói chang mà ấm áp đó rồi! Ngày bế giảng vừa kết thúc, các bạn học sinh cũng bước ra khỏi cánh cổng trường và bắt đầu một kì nghỉ hè đầy thú vị, các anh chị cuối cấp thì lại chiến đấu với đống sách vở mong sao có thể vào được ngôi trường như ý muốn.

Cơn gió nhè nhẹ thổi qua, lấp lánh cái ánh nắng của mùa hạ, chói tai những tiếng ve đậu cành😂. Ở đâu đó trong cái quả bóng hình tròn cỡ khủng này có một cô gái đang chạy đi với tốc độ ánh sáng. Mái tóc mượt mà bay bổng trên không trung, một thân hình mỏng manh "nhẹ nhàng" lướt từng bước chân trên mặt đất. Cô diện cho mình một bộ đồ màu xanh xen lẫn trắng, một chiếc túi đeo chéo màu xanh thuần khiết và một đôi giày màu trắng không một vết nhơ.

Theo chân cô chạy tới một cửa hàng in ảnh, tự hỏi rằng cô ấy đến đây làm gì? Vì tính tò mò tăng cao không vùng kiểm soát, nên au đã lén lút đứng ngoài cửa ngó vào.

-" Dạ! Em chào chị!"_tiếng nói trong trẻo đột nhiên vang lên.

-" Sako! Hôm nay siêng quá nha~ quả nhiên là dính tới cậu ấy là không ai nhanh bằng em luôn."_ một cô gái tầm 19 tuổi nói với giọng vui tươi xen lẫn một chút trêu chọc.

-" Hì, đó là điều mà một Tứ Diệp Thảo kiêm Tiểu Bàng Giải em phải làm😊. Mà đồ của em đâu chị?"_ cô nói với giọng hớn hở, ánh mắt vui vô cùng.

-" Đồ của em ở trên bàn đó! Yêu người ta cho lắm vào, đến khi người có vợ rồi thì ngồi ra đấy mà khóc."_cô gái đó vẫn tiếp tục sự nghiệp trêu chọc cô.

-" Hứ! Khải nhà Tiểu Bàng Giải chúng em tận 25 tuổi mới yêu cơ, không lo!!"_không cần biết trời đất ra sao, cứ dính tới vụ yêu đương của bé Cua là cô phản bác lại ngay.(cuồng quá nha)

Nói xong, cô nhìn đồng hồ, mặt đột nhiên méo mó rồi vội vã chào tạm biệt thế là bay vút mất tăm luôn( trời ạ!! Con lại phải đi tìm bả rồi)

(Tìm bở hơi tai, chạy từ chỗ đó đến tận công viên 3km, chạy thêm qua 2 cánh đồng tổng 6km-_- mà sao éo nghĩ nó chạy về nhà nhỉ??? Đầu óc hôm nay có vẻ không bình thường rồi) Thôi cùng ngó vô nhà xem nó làm cái quái gì mà chạy nhanh như ma đuổi thế...

Giời tưởng gì!! Hóa ra là có chương trình với sự góp mặt của VƯƠNG TUẤN KHẢI, ra đây là lí do cao cả mà bả chạy đây nè!! Vừa xem vừa cười tủm tỉm, có khi đến cái đoạn Khải làm trò thì cười cực tươi lun.

Xem xong hết nó đóng" rập" cái máy tính bản đáng thương, rồi lấy túi một lần nữa chạy đi( sao bả thik chạy lung tung quá vậy😂😂😂). Đi không nhìn đường, cô ngẫu nhiên lại đụng trúng một anh chàng.

-" Cô không sao chứ?"_giọng nói nhè nhẹ, ấm áp vang lên làm cô chợt giật mình. Cái chất giọng này, cái sự ấm áp ngàn thu này có chết cô cũng không quên. Là..............người cô luôn thầm mong được gặp mặt.

-" Tôi....tôi không sao! Cảm ơn anh"_ cô ấp úng nói, thật sự cô không tin vào mắt mình. Cái gì đây! Anh bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt cô, thật sự cô không tin. Đứng hình 5s mới có thể ổn định lại tình thần( các bạn nghĩ thế đúng ko? Nhưng.....mình thuộc dạng khác người với cả anh cx đâu phải người thường) chính xác là đứng hình nửa tiếng nếu không vang lên tiếng của anh.

-"Bộ trên mặt tôi có dính gì sao?"_anh khẽ nhíu mày khó hiểu hỏi

-" À.....ko chỉ là....chỉ là...."_câu nói của anh đã đánh bay cái trí tưởng tượng bay cao bay xa của cô chìm xuống biển Đông

-" chỉ là??"_anh vẫn cứ tỏ như không hiểu chuyện!

-" Tôi.....tôi......tôi là fan của anh"_cô cố gắng vặn hết sức mình ra rồi nói tâm can mà trước giờ cô ủ ấp

-" Vậy sao? Được bao lâu rồi?"_anh nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn cô với ánh mắt lấp lánh

-" được......được.....gần 2 năm rồi!"_cô ngại lắm, chỉ dám nhìn qua chỗ khác hoặc cúi gầm mặt xuống thôi chả dám nhìn vào mặt anh

-" Bộ... tôi đáng sợ lắm sao?"_nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của cô anh bất giác phì cười

-" không có a~"_cô không một chút chần trừ ngẩn mặt lên và phủ nhận. Giật mình, vừa ngẩn mặt lên thì bắt gặp ngay cái khuôn mặt đó, thật soái quá đi~~ và lại một lần nữa cô đứng đơ người ra...

Mái tóc cô xõa tự nhiên tới ngang eo bỗng có một cơn gió lùa vào làm nó bay bổng một cái tuyệt diệu. Cứ thế họ nhìn nhau hơn 10phút( chính xác hơn chỉ có cô nhìn anh mà thui)

-" Khải ca! Sắp đến giờ rồi! Đi thôi"_tiếng vọng trong trẻo này đột nhiên phát ra, không ai khác chính là hai con khỉ nhỏ Nguyên và Thiên nhà ta.
-" Tôi đi nha! Tặng cô nè"_nói xong Khải liền ném cho cô một đĩa nhạc có kèm theo chữ kí và cả một cuốn album có chữ kí luôn, không những thế trong đó còn có cả nick weibo bí mật nữa. Quả thực đây là một món quà cực kì lớn đối với cô a~

-" Woa.....cảm ơn nhiều nha! Tôi nhất định sẽ trân trọng nó"_cô vui sướng cười tít mắt lên

-" Hẹn ước mười năm hẹn gặp lại"_bất giác cô lại cùng Khải đồng thanh! Cả hai đều phì cười, rồi Khải ra về theo hai đồng đội đáng yêu...

Trên thế giới này! Sẽ luôn một sự tình cờ không ai ngờ tới, liệu tới lúc đó bạn thể còn bình thản được không? Hẹn ước 10 năm đó đã được 4 năm rồi, liệu bạn thể tự tin nói rằng mình sẽ đi hết quãng đường không?

Đã nguyện trao cả tuổi thanh xuân của mình cho người ấy thì đừng bao giờ bỏ cuộc bạn nhé! Vì không bỏ cuộc chúng ta thể với tới thành công!
____hết____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#snvv