talk

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sai thời điểm.

quá sai là đằng khác.

thế giới cứ như ngừng lại vào cái khoảnh khắc tôi đứng đó, nhìn chị, trông cái cách mắt chị lia nhanh thế nào từ sunmi rồi sang tôi.

tôi biết chị đang nghĩ gì. và tôi biết là, nó không tốt đẹp gì đâu.

bây giờ là mười giờ sáng. tôi đang mặc cái áo rộng thùng thình của mình và quần ngủ với mái tóc búi lên còn rối của bản thân. chị sunmi thì đang mặc một chiếc áo cánh không tay, váy da bò cùng chiếc cặp đeo trên vai.

tôi có nên trách joohyun nếu chị đã nghĩ cô ấy ngủ qua đêm cùng tôi không?

nhưng mà...làm thế nào để tôi giải thích sunmi chỉ mới qua nhà tôi một tiếng trước để nói lời tạm biệt khi joohyun đã bước lại vào trong thang máy rồi cơ chứ?

"joohyun!"

tôi chạy qua sunmi, muốn ngăn người kia không rời khỏi tầm mắt mình. đây là cơ hội để tôi nói chuyện với chị một lần nữa, không đời nào tôi để nó vuột mất đâu.

nhưng chị ấy thực sự rất nhanh. để đến lúc tôi chạy tới, cánh cửa đã đóng. sau cùng thì tôi lại liên tục bấm nút đi xuống, nhìn từng tia đỏ chờ thang máy từ từ đi lên. cầu chúa, làm ơn hãy cho nó nhanh đi mà.

"chị đoán là ta đều đã có câu trả lời rồi nhỉ?" 

tôi quay lưng ra sau, nhìn sunmi đầy trăn trối. "jeez. có cả ngày và chị ấy lại chọn đúng thời điểm này..."

"có lẽ chị nên nói với em là chị rất tiếc. nhưng mà không đâu. chị nghĩ đây là lúc thích hợp để em nhận ra cảm xúc của joohyun dành cho em."

không để tôi kịp trả lời, tiếng thang máy đã vang lên. tôi và sunmi ngay lập tức tiến vào trong. thấy được joohyun ở tầng dưới, đang rời đi, hi vọng trong tôi càng dâng lên. 

tôi quay sang người chị đồng nghiệp của mình. "em--"

và sunmi chỉ cười.

"đuổi theo cô gái của em đi, gấu. đừng lãng phí thời gian nữa."

đó là lần tôi cho chị một cái gật cùng với một cái ôm tạm biệt, rồi chạy thật nhanh.

đuổi theo cô gái của tôi.

---

có lẽ tôi chưa từng nghĩ tới chuyện joohyun sẽ thế nào khi giận. vì chị cứ như hóa thành siêu nhân ấy. 

tôi không thể hiểu nổi tại sao mình vẫn chẳng thể đuổi kịp chị trong khi tôi là người chạy, còn chị chỉ đang đi bộ. ừ thì với một tốc độ rất là nhanh.

thế nên tôi lại dồn hết sức vào chân mình, cố gắng đến gần chị ấy.

"joohyun à..." nắm lấy cổ tay để chị đứng lại.

"thả chị ra!" joohyun giật tay mình ra khỏi tay tôi -- điều mà hoàn toàn thất bại ngay sau đó. chị ấy còn chẳng thèm nhìn mặt tôi nữa.

"nhưng em có chuyện cần nói mà..."

"có cái quái gì chứ?"

"về việc tại sao chị lại ở đây, đối diện em."

và chị chỉ lơ đi câu hỏi của tôi, vẫn cố gắng gỡ tay tôi ra khỏi cổ tay chị.

"joohyun à, làm ơn đi..."

"cái gì?" chị ấy cuối cùng cũng chịu ngoảnh đầu lại để đối diện với tôi, những sợi tóc thản nhiên che mất vẻ đẹp tôi thường yêu.

"em chỉ muốn nói chuyện với chị thôi." tôi đáp, cố gắng để ngưng chị không gỡ tay mình ra khỏi tôi nữa.

"bỏ ra đi. em đang làm đau chị đó!"

đó cũng là lúc để tôi nhận ra mình đã nắm chặt cổ tay chị thế nào. tôi nới lỏng ra một chút, vẫn chắc chắn là joohyun sẽ không rời khỏi tôi vào lần tiếp.

"em xin lỗi." tôi bảo. và đột nhiên nghe thấy tiếng chị thở dốc. 

mặt chị cúi gằm xuống đất, gương mặt tuyệt đẹp vẫn bị che bởi mái tóc của riêng mình. và quan trọng hơn là, tôi nghe thấy tiếng sụt sịt. "chị...đang khóc đó à?"

"tsk." joohyun đẩy tay tôi ra, không có ý định cho tôi chạm vào tóc chị.

tôi nhìn xung quanh mình, nhận ra có nhiều người đang dần để ý đến chúng tôi, thở một hơi dài, "ta có thể nói chuyện ở phòng em không? chúng ta đang khiến mọi người chú ý đấy."

joohyun ngước lên, nhìn quanh để kiểm chứng lời tôi. rồi chị dụi mắt, lau đi những giọt lệ còn đọng trên khóe mắt mình, "sao cũng được."

tôi có phần nhẹ nhõm, kéo joohyun về lại tòa nhà với bàn tay vẫn nắm chặt lấy cổ tay chị. rồi tay tôi di nhẹ xuống dưới, nắm lấy bàn tay nhỏ của chị ấy, nhẹ nhàng rời khỏi đám đông.

khi vào trong thang máy là lúc chị cũng nắm lại lấy tay tôi. nhưng mà joohyun vẫn cứ thế, cố gắng lau sạch nước mắt mình.

mọi thứ đều yên bình như lúc này thì tốt biết mấy. tay trong tay với chị ấy, dắt chị vào căn hộ mình, tôi để chị ngồi xuống ghế sofa. còn tôi thì ngồi lên trên mặt bàn.

và giờ là lúc để bọn tôi cuối cùng cũng đối diện nhau.

"hey."

một tiếng khịt mũi đáp trả tôi, "cái gì?"

tôi cười mỉm, vẫn không thể hiểu nổi tại sao trông chị ấy khóc mà vẫn đáng yêu biết bao. tôi vươn tay ra, gần mái tóc chị, "em có thể không?"

không một câu trả lời, vẫn chỉ một tiếng khịt mũi. chắc là được nhỉ? 

tôi vén vài sợi tóc lòa xòa ra sau tai joohyun. giờ trông chị gọn gàng hơn xíu rồi.

chúa ơi. tại sao chị lại có thể đẹp thế này vậy?

giờ tôi hiểu rồi, còn lâu tôi mới có thể quên đi vị nữ thần trước mặt mình. 

"tại sao chị lại khóc, hm?"

joohyun nhìn tôi, mắt vẫn còn đỏ ửng. rồi chị lại cúi đầu xuống, "em...em bảo em yêu chị..."

"thì đúng mà."

"...thế tại sao sunmi lại ở cùng em?"

là một tiếng cười phát ra từ tôi. "chị hiểu lầm rồi."

"đừng có mà nói dối!" và chị ấy đánh vào chân tôi một cái.

"aw. đau đó." tôi xoa lấy cái chân bị đánh, đau thật mà, có khi chị ấy giận rồi. "em có nói dối đâu. chị sunmi chỉ đến đây để tạm biệt em thôi à."

"nói dối!"

"em thề, em thề!"

"thế tại sao lại có bia? mới có sáng sớm..."

tôi liếc sang chỗ bia bên cạnh mình, thở dài ngao ngán. "trong tủ lạnh em chẳng có gì ngoài bia. lịch trình diễn kín quá nên em cũng không thể đi siêu thị được."

rồi chị chỉ nhìn chằm chằm tôi, trông vẫn còn giận.

"em nghiêm túc đó." tôi giơ hai tay mình lên, tỏ ý đầu hàng. "mấy chai bia vẫn còn lạnh, chị có thể kiểm tra. chị sunmi chỉ mới đến đây khoảng một tiếng trước thôi."

"e-em ấy sẽ chuyển đi sao?"

"yeah. chị ấy sẽ chuyển đi trong một thời gian dài."

cơ mặt joohyun giãn ra, trông thoải mái hơn nhiều. chị nhìn quanh phòng tôi. "mấy tuần qua hai người có đi chơi không?"

"có. nhưng với vài người khác trong kịch trường nữa."

joohyun đột nhiên lườm tôi.

"em thề. em thề. và em thề!" tôi phản kháng, oan quá trời. "mấy tuần đó em đã rất buồn mà. em phải tham gia vào cuộc chơi của bạn bè mình để quên chứ. nhưng mà không phải đi riêng với chị sunmi, em thề!"

"okay." chị ấy chỉnh lại tóc mình và lại lau đi vài giọt lệ còn đọng lại trên khóe mắt.

tôi cười nhẹ, trông chị kìa.

"tại sao em lại nhìn chị như thế?"

"em nhớ chị."

"chị ghét em."

tôi cười khúc khích, "chị chỉ ghen thôi."

"tất nhiên rồi!" chị ấy reo lên, đập thêm phát nữa vào chân tôi, ít ra lần này nhẹ hơn ban nãy. "ba tuần trước em tỏ tình chị. em bảo là mình yêu chị được rất nhiều năm rồi. và giờ chị lại thấy em với một cô gái khác, em nghĩ chị sẽ thế nào, huh?"

"em biết. em xin lỗi vì làm chị hiểu lầm mà. nhưng chị ấy và em không là gì hết, được chứ?"

chị chẳng nói gì nữa, ánh mắt lia đến tủ sách của tôi. vì thế tôi biết, chị đang tìm khung ảnh đó.

"vậy là...cuối cùng chị cũng đến rồi." tôi cất tiếng.

"chị chỉ đến để xem mật khẩu căn hộ em còn là sinh nhật chị không thôi."

"vẫn thế, joohyun à."

"tốt."

"chị đã một mình sao? từ khi nào chị về đây thế?"

"chị mới về sáng nay thôi. và ừ, chị một mình."

tôi hơi chần chừ.

"umm. amber đâu thế? mẹ em bảo là chỉ thấy chị về quê thôi."

"chia tay rồi." tay chị nghịch lấy miếng vải quần ngủ của tôi. "bọn chị đã đồng ý kết thúc mối tình này vào đúng ngày em bị đấm. krystal cũng đã nói chuyện với em ấy và tỏ tình. amber đã trông rất rối. và chị cũng thế. vậy nên tình cảm một tháng rưỡi của bọn chị đã kết thúc cùng ngày đó."

tôi nhìn tay chị di tới đầu gối tôi. "chị có buồn không?"

chị cười nhẹ, "hôm đấy chị đã làm em tổn thương. và giờ em chỉ nghĩ được là chị có buồn không thôi hả? em thực sự đặc biệt ấy nhỉ?"

tôi chỉ cười xòa. mặc dù hai bọn tôi giờ đang gần thế nào, tôi vẫn còn gặp vấn đề trong việc nhìn thẳng vào ánh mắt chị. nhưng chỉ cần thế này thôi cũng đã là một thứ gì đó an ủi cho vết xước trong lòng tôi.

"việc chia tay không làm ảnh hưởng đến chị." joohyun tiếp lời, "em biết chị đã quen với nó thế nào mà. nhưng mà em, em đó. em mới là người ảnh hưởng chị nhiều nhất."

"em sao?"

chị ấy gật đầu. tay không còn nghịch trên chân tôi nữa. giờ chị với lên bàn tay, nghịch những ngón tay tôi. "chị đã nói chuyện với seungwan đêm qua. ban đầu chị chỉ muốn gọi để kiểm tra xem em thế nào thôi. nhưng mà em ấy đã khiến chị nhận ra vài điều."

"cậu ấy đã nói gì thế?"

"vài việc như là em đã có kế hoạch để quên đi chị rồi. việc tỏ tình cũng như một lối giải thoát cho em. và lúc đấy chị nhận ra đó không phải điều chị muốn. chị không muốn em quên đi chị, seul à."

tôi nhìn cách ngón tay chị luồn vào ngón tay tôi. trái tim tôi lại run lên như ngày đầu gặp chị.

ba tháng chìm vào từng đợt mệt mỏi đã dịu đi biết nhường nào.

"chị vẫn còn hơi băn khoăn." joohyun nói tiếp. "chị vẫn không rõ mình muốn gì. nhưng, dù chần chừ và sợ thế nào, vẫn có một điều chị có thể chắc chắn, chị không muốn mất em. chị đã rất lo bởi em đã im lặng suốt ba tuần vừa rồi. chị đã sợ, có khi nào em tìm người mới rồi không?"

"ý chị là sao?"

"giờ chị rối quá. chị đã thức gần như trắng đêm chỉ để nghĩ đến việc đó. rồi chị lại nhận ra rằng," joohyun dừng lại một hồi, trông hơi chần chừ.

nhưng rồi chị lại cất tiếng thêm lần nữa.

"suốt khoảng thời gian ấy, có lẽ...chị cũng đã yêu em mất rồi."




translated by shawn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net