Hard

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Reng Reng Reng

Chuông báo thức kéo tôi dậy khỏi một giấc ngủ say, kéo tôi thoát ra khỏi những ảo mộng của bản thân, kéo tôi rời xa khỏi những kí ức tôi luôn muốn được một lần quay lại để ngắm nhìn thật kĩ những khoảnh khắc hạnh phúc nhất tuổi thanh xuân đã dần nhạt phai.

Lê từng bước chân nặng nề, mệt mỏi đến trước chiếc gương lớn trong nhà tắm, tay theo thói quen cầm chiếc bàn chải quét nhẹ một lớp kem đánh răng đưa lên miệng. Bọt kem vừa chạm vào đầu lưỡi mọi hoạt động dường như dừng lại, mỉm cười chua xót nhìn lớp bọt trắng trắng vươn trên miệng.

"Lại lấy nhầm rồi."

Với tay vặn vòi nước xả sạch lớp bọt trên bàn chải, súc miệng thật sạch sẽ, nhanh chân bước nhanh ra khỏi nhà tắm, để lại hai chiếc bàn chãi cắm cùng một chiếc cốc, hai tuýp kem đánh răng và một đoạn kí ức về những buổi sáng có hai chàng trai cùng đánh răng cùng cười đùa, cùng trao nhao những nụ hôn dính đầy bọt kem, thật hạnh phúc!

Bước xuống bếp, tôi nhanh chóng lấy chảo ra rán trứng cùng vài miếng thịt nguội cho bữa sáng. Tôi là người rất thích nấu ăn, cảm giác nấu những món ăn thật ngon rồi cùng người mình yêu thưởng thức, còn được khen ngợi không phải rất tuyệt hay sao. Nhưng thật đáng tiếc đó là tôi trước đây chứ không phải là bây giờ. Thú vui đó cũng đã vội vã biến mất nhanh như em bước khỏi cuộc đời tôi đấy Jeon Jungkook. Chỉ trong một ngày, em đã lấy đi của tôi tất cả, tình yêu, niềm vui, hạnh phúc kể cả trái tim đều được em gói ghém cẩn thận mang theo bên mình, chỉ để lại cho Park Jimin tôi đây nỗi đau đớn, dằn vặt, trống rỗng và cô đơn.

"Cạch"

Đặt hai đĩa trứng chiên và thịt hun khói lên bàn tôi lại sững sờ tự trách mình lại thế rồi. Mặc dù em bỏ đi nhưng tôi không cách nào bỏ được thói quen khi có em bên cạnh. Sáng nào cũng vậy tôi đều làm bữa sáng cho cả hai, cho em và tôi, lúc này em sẽ dùng vòm ngực ấm áp mà ôm lấy tôi, khẽ thì thầm lời yêu thương ngọt ngào vào tai, biến tôi trở thành người hạnh phúc nhất thế gian. Bây giờ tất cả vẫn còn nguyên đó, tôi vẫn ở đây, vẫn mang chiềc tạp dề cũ, vẫn là hai phần ăn sáng nhưng chỉ khác rằng em đã đi rồi, mang theo hơi ấm buổi sáng lặng lẽ rời khỏi cuộc sống của tôi.

Nhanh chóng xử lý bữa sáng, bỏ bát đĩa vào bồn, với lấy cái bao tay bắt đầu rửa chén. Căn phòng bây giờ chỉ còn tiếng vòi nước chảy cùng tiếng cọ rửa, không còn tồn tại một giọng nói trầm nhưng tinh nghịch thúc giục công việc, không còn một thân ảnh to lớn áp tới từ đằng sau, suốt ngày cọ cọ bảo làm nhanh lên, không còn những nụ hôn nhẹ nhàng khi người kia bắt đầu mất kiên nhẫn.

Trút một tiếng thở dài, tôi lột vội đôi găng tay, quăng mạnh vào bồn rửa, nhanh chân tiến ra phòng khách, lấy bừa một cái áo khoác dài nhanh chóng ly khai khỏi ngôi nhà. Mọi việc diễn ra thật nhanh, tôi cứ vậy bỏ đi, mặc kệ những chiếc đĩa dơ còn trong bồn, mặc kệ những chậu cây đang dần khô héo bên bệ cửa sổ kêu gọi cần tưới nước, mặc kệ công việc chồng chất mà tôi phải làm, mặc kệ tất cả như cái cách mà em đã rời bỏ tôi. Tôi sợ nếu còn ở lại mình sẽ bị những kí ức tươi đẹp nhấn chìm, tôi sợ sẽ lại lạc lối mà kêu gào, sẽ mất đi lý trí không nhịn được mà níu kéo gọi em trở về, sẽ làm những điều mà suốt những ngày qua tôi cố gắng kìm lại. Tôi sợ lắm!

Ra khỏi nhà rồi tôi cũng chẳng biết mình phải đi đâu, liệu trong thành phố rộng lớn này có còn nơi nào dành cho tôi. Tôi nghĩ là không đâu, bạn bè, gia đình đều ở cách đây tới nửa vòng trái đất, thành ra chỉ có mình tôi còn ở đây, lạc lõng và cô đơn biết mấy. Nhưng làm sao trách họ được là do tôi tự ý bỏ đi, là do tôi mãi chạy theo tình yêu mà bỏ lại họ, giờ chỉ có thể trách tôi quá mù quáng, chỉ vì theo em mà bỏ đi mọi thứ mình có. Chỉ vì tôi tin em, nhưng em lại nhẫn tâm ruồng bỏ tôi!

" Vù "

Một cơn gió bất chợt thổi qua, vì là gió cuối thu nên lạnh lắm. Bình thường tôi sẽ không bận tâm đâu vì có em lo lắng cho tôi rồi, em sẽ luôn âm thầm nhắc nhở, nhẹ nhàng choàng thêm một lớp áo cho tôi. Nhưng bây giờ thì hết rồi giờ tôi phải tự mình chống lại cái lạnh giá của mùa đông sắp đến. Em hay nói tôi giống mèo, tôi cũng thấy vậy, vì giống mèo nên tôi ghét lạnh lắm, mùa đông năm nào cũng vậy, vì lạnh mà lười biếng không ra ngoài, em sẽ hăng hái kéo tôi ra khỏi nhà, đi đến những nơi mà tôi chưa bao giờ được đến, tôi cũng thích lắm nhưng vì sợ lạnh nên lần nào cũng vờ nhăn nhó trách mắng em, em cũng chỉ cười xòa ôm lấy tôi vào lòng ủ ấm. Bây giờ em đi rồi mùa đông này chắc tôi lại ở nhà làm bạn với chăn, cuộn mình lại chờ mùa đông qua đi một cách vô vị.

Mặc dù tôi ghét cái giá lạnh mà mùa đông mang lại, nhưng tôi lại không ghét nó. Vì tôi gặp em lần đầu tiên vào mùa đông 3 năm trước tại Mỹ, lúc đó tôi là sinh viên năm cuối, em kém tôi hai tuổi. Em trong trường lúc đó nổi tiếng lắm, vừa đẹp trai vừa học giỏi chơi bóng rổ rất hay, mặc dù là người châu Á nhưng em không hề quá nhỏ bé so với những anh chàng ngoại quốc to cao, chả bù cho tôi chỉ là một chàng trai thấp bé mờ nhạt vô cùng.

Hôm đó là ngày diễn ra trận đấu bóng rổ giữa đội của em và đội của thằng bạn thân tôi. Mặc dù tôi không thích thể thao nhưng lại bị lôi đi cỗ vũ cho nó, là người không giỏi từ chối bạn bè tôi đành nhận lời đi xem bóng rổ giữa cái thời tiết lạnh giá khắc nghiệt này. Đến sân bóng không khí lúc đó vô cùng náo nhiệt, mọi người hăng hái cổ vũ cho đội mình thích, tôi bị không khí náo nhiệt khuấy động tạm thời quên đi cái lạnh mà hò hét cổ vũ. Lúc đó tôi và em chưa quen nhau mà nên tôi chỉ cổ vũ cho đội của Taehyung thôi, nhưng không hiểu sao ánh mắt tôi lại cứ gián mắt vào chàng trai cao lớn mặc áo số 85 đang làm chủ trận đấu là em. Hôm đó đội của Taehyung thua nhưng tôi lại chẳng buồn, cứ mở miệng trêu nó mãi, tới mức nó dỗi tôi tới cả ngày, nhưng thật tâm tôi lại mừng cho em, tại sao tôi lại mừng cho một người chưa từng quen, tôi căn bản chưa hề nghĩ đến.

Vài ngày sau trận đấu, tôi mới vừa kết thúc tiết học cuối cùng trong ngày, co ro, thu mình lại trong chiếc áo khoác dày sụ, từng bước chân vô thức tăng dần tốc độ, bước nhanh qua khoảng sân trường rộng lớn phủ đầy tuyết trắng, tôi chỉ muốn nhanh chóng chạy nhanh về nhà ủ ấm trong tấm chăn dày, thưởng thức một ly chocolate nóng, làm bài luận văn dài giáo sư mới vừa cho cạnh lò sưởi ấm áp. Ngoài này lạnh lắm!

Xoa xoa hai tay lại với nhau hà hơi vào tận hưởng hơi ấm từ hơi thở vủa bản thân mang lại, vô tình tôi va phải một vòm ngực to lớn ấm áp, vừa ngẩng mặt thì thấy ngang một gương mặt với những đường nét góc cạnh cúi xuống hơi thiêu mi nhìn. Đó là lần đầu tiên tôi và em chạm mặt.

Tôi vội vàng xin lỗi nhưng em vẫn không lên tiếng, tôi cũng không biết nói thế nào, cả hai cứ im lặng đứng nhìn nhau dưới làn tuyết trắng xóa, đến khi tôi không thể nào chịu nỗi nữa mới nhẹ hắt hơi, hai tay dụi dụi lấy cái mũi đỏ ửng, trời đang ngày càng lạnh hơn nên tôi cũng định bỏ đi nhưng vừa cất bước thì em liền làm tôi dừng lại, em làm điều mà tôi không hề nghĩ tới.

Em cười.

Em biết không em cười đẹp lắm, nụ cười em như gió xuân sưởi ấm trái tim tôi trong mùa đông giá lạnh, nụ cười của em hệt như một ly cà phê nóng hổi chạy dọc thân thể tôi, khiến tôi cảm thấy ấm áp và thức tỉnh tình yêu trong tôi, nụ cười của em làm tôi có những rung động đầu đời.

Tôi nghĩ rằng tôi thích em rồi.

Sau này tôi có hỏi tại sao em lại cười em nói rằng là do tôi trông dễ thương. Này em ơi giờ tôi mới hiểu tại sao mọi người lại nói em lạnh lùng, nếu em không làm mặt lạnh mà suốt ngày dùng cái dung mạo đẹp đẽ đó mà cười khắp nơi thì không phải hoa đào đã trổ đầy đường rồi sao, còn tôi thì chắc cũng không đủ sức để níu em lại đâu, tôi quá tầm thường so với những người ngoài kia cơ mà.

Vài ngày sau đó không biết là do vô tình hay hữu ý mà tôi với em hay gặp nhau lắm, không ở sân trường thì là thư viện, không ở thư viện thì là máy bán nước tự động. Không biết em thế nào nhưng còn tôi thì vui lắm, chính em là người mang cho tôi niềm vui trong những ngày đông giá lạnh. Tôi với em sau 3 tháng quen biết thì thân lên rất nhiều, cuối cùng vào những ngày đầu xuân em tỏ tình với tôi, em nói mình thích tôi từ ngay lần đầu gặp mặt. Tôi thì vui mừng điên lên, nhanh chóng đồng ý, em ôm hôn tôi giữa sân trường, mọi người đều ngoái nhìn nhưng tôi không quan tâm, ngày hôm đó tôi dường như trở thành người hạnh phúc nhất thế giới.

Tôi và em yêu nhau hai năm, em nay đã ra trường, tôi đã bắt đầu đi làm kiếm tiền từ một năm trước, em và tôi ở cùng nhau trong một căn nhà nhỏ, sống những chuỗi ngày mà tôi cho là hạnh phúc nhất. Hôm đó em nói rằng em muốn về nước làm việc cho công ty của gia đình, em muốn tôi đi cùng em. Tôi đương nhiên đồng ý cùng em quay về, mặc kệ những lời khuyên ngăn tôi bỏ lại tất cả công việc, gia đình, bạn bè để theo em, vì tôi tin em, tôi mù quáng u mê chạy theo em như kẻ si tình.

Về nước tôi và em cùng sống ở một căn nhà nhỏ, tôi bắt đầu chạy đi xin việc, em ngỏ lời muốn tôi vào làm việc ở công ty nhà em, nhưng tôi từ chối tôi muốn tự mình làm lấy không cần sự giúp đỡ của bất cứ ai. Sau nửa năm thì mọi chuyện dần đi vào quỹ đạo, tôi và em đều có việc làm, cùng sống chung dưới một mái nhà tràn đầy tình yêu, tưởng chừng hai ta sẽ hạnh phúc mãi mãi giống như câu chuyện cổ tích từng nghe thuở nhỏ nhưng không em ơi, đời không giống như mơ, ta không thể hạnh phúc mãi được.

Không lâu sau đó tôi cảm thấy em đang dần thay đổi, em không còn là Jeon Jungkook mà tôi biết, em về khuya, em uống rượu, em say, em không còn chiều chuộng, không còn ôn nhu, em giờ đây lạnh lùng, một ngày chỉ nói vài câu, tần suất hai ta tranh cãi ngày càng tăng, mọi chuyện lên đến đỉnh điểm khi em dẫn cô ta về nhà, em trước nay chưa từng đánh tôi chưa bao giờ, nhưng em lại phá vỡ điều đó, em tát tôi một cái thật mạnh chỉ vì cô ta. Em ơi em có biết em làm vậy là đang làm tổn thương tôi, em làm vậy chẳng khác nào dùng dao cứu những đường sâu hoắm vào trái tim tôi khiến nó rỉ máu không ngừng, hành động đó khác nào vứt bỏ tình yêu của tôi và em.

Đau lắm em à!

Mọi chuyện đều có giới hạn, em đã vượt qua nó mất rồi, tôi quyết định sẽ không chịu đựng thêm, không còn nhu nhược mà yêu em. Hai ta chia tay, em bỏ đi, bỏ lại mình tôi với căn nhà trống chứa đầy kí ức hạnh phúc nhưng lại đau thương. Tôi tưởng như vậy là kết thúc, tôi buông tay, em bỏ đi, sẽ không còn đau đớn, nhưng không tôi lại sai nữa rồi, em đi thật nhưng tôi không hề buông tay, không còn đau đớn khi thấy em thờ ơ nhưng vẫn nhớ nhung em từng ngày. Tôi sống trong nỗi nhớ, sống với hình bóng em kề bên, tôi sắp bị em bức điên rồi.

Tôi đã cố gắng quên đi, cố gắng ôm dồn công việc, cố gắng làm mình bận rộn để không có thời gian nghĩ về em, cố gắng tập làm quen với nhịp sống không em, đã ba tháng trôi qua nhưng tôi vẫn còn dậm chân tại chỗ, vẫn chưa thể quên và vẫn còn yêu em.

Chậm rãi bước đi với tâm trạng nặng nề, lặng lẽ nhìn xung quanh, ai cũng có đôi có cặp, ai cũng có người quan tâm chăm sóc chỉ còn có mình tôi cô đơn một cõi, không ai quan tâm. Thở dài một hơi, ngồi xuống ghế đá ở một công viên gần đó, hai chân buồn chán đung đưa di di từng viên đá nhỏ. Ngẩng mặt lên thì thấy bóng lưng một cô gái đang đứng một mình xoa xoa hai tay vì lạnh, tôi chợt mỉm cười dù biết là không nên nhưng tôi lại cảm thấy khá hơn vì mình không phải là người duy nhất cô đơn.

Nhưng lâu sau đó thì lại có người chạy tới đưa một lon nước ấm cho cô ấy còn thuận tay cở áo khoác lên. Thật là tôi lại đoán sai nữa rồi, rõ ràng là người ta không cô đơn mà. Nhưng bóng lưng đó thực sự rất quen thuộc, ngẩn người nhìn chằm chằm bóng hình cao lớn kia, trong lòng dâng lên nỗi chua xót.

" Ngàn vạn lần không phải, làm ơn đừng quay lại. "

Như cảm nhận được ánh mắt, người kia quay lại, hai đôi mắt chạm nhau tôi có thể thấy rõ được sự kinh ngạc trong đôi mắt em. Sau ba tháng bỏ đi tôi chưa bao giờ hi vọng sẽ gặp lại em mhư thế này đâu Jungkook. Để tránh gây khó xử và kiềm chế cảm xúc của bản thân tôi vội vàng đứng dậy bỏ đi, nhưng trong lòng lại gào thét quay lại để nhìn em kĩ hơn một chút cho thỏa nỗi nhớ mong.

Tôi cứ thế bước đi, đầu óc trống rỗng, trái tim lại âm thầm rỉ máu, tôi như một cái xác vô hồn cứ thế mà băng qua đườg khi đèn còn chưa chuyển xanh, mặc kệ tiếng còi cảnh báo tôi vẫn cố chấp lờ đi, chiếc xe chỉ còn cách vài ba mét nhưng tôi vẫn không muốn rời đi hay quay lại chỉ đứng đó môi nở nụ cười. Vậy là mọi chuyện sẽ kết thúc đúng chứ.

Nhưng không có vụ va chạm nào xảy ra, tôi không còn đứng chễm chệ giữa lòng đường mà đang đứng trong một vòng tay ấm áp quen thuộc.

-Jungkook...

Khẽ gọi tên em, trong lòng tôi tràn đầy nghi hoặc, sao em lại ở đây? Sao em lại cứu tôi? Em rốt cuộc là muốn làm gì.

-Anh điên à Park Jimin!

Em mắng tôi, mắng nhiều lắm, nhưng tôi không buồn vì em là đang lo cho tôi đúng chứ! Khoan đã em lo cho tôi sao? Em mà lo lắng cho tôi, có lẽ tôi điên rồi mới nghĩ vậy. Em là người nhẫn tâm bỏ tôi lại, em là người đã từng đánh tôi vì một người con gái khác vậy mà giờ em lại lo cho tôi? Hoang đường! Em là đang đùa giỡn! Hàng nước mắt lăn dài trên má, tôi chua xót nhìn em. Em thấy tôi khóc thì cuống cuồng lên,vươn tay định lau, nhưng tôi chặn lại, bât giờ tôi phải làm rõ một chuyện trước đã.

-Em liệu có còn yêu anh dù chỉ là một chút?

Em sững sờ, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang, nhưng đến tột cùng em vẫn im lặng không nói. Em ơi tôi biết em ghét sự dối trá, nhưng em không thể một lần vì tôi mà phá lệ sao, không thể một lần vì cảm giác của tôi mà gật đầu ư, em im lặng như vậy chẳng khác nào đông ý. Tình cảm 3 năm lại dễ dàng bị phủi bỏ chỉ trong 3 tháng em nhẫn tâm quá đấy! Hay là em căn bản chưa từng yêu tôi. Tôi không có can đảm để hỏi câu đó, tôi sợ em lại thành thật trả lời khiến tôi đau.

-Em... à không! Anh đi đây.

Tôi chỉ muốn hét lên rằng nếu không còn yêu thì đừng ôm tôi, đừng cho tôi hi vọng rồi lại đạp bay nó, đừng nâng tôi lên rồi nhẫn tâm đạp xuống, đừng biến tôi thành kẻ si tình rồi vứt bỏ tôi đi. Em đừng như vậy. Nhưng tôi vẫn chẳng thể nói ra, lời nói lên tới cuống họng rồi trôi ngược trở lại. Tôi muốn chúc em hạnh phúc, nhưng trái tim lại không cho phép, nó nói nếu làm vậy thì khác gì giết chết nó, nó đau đủ rồi, buông tha nó đi!

Tôi quay về nhà điên cuồng dọn tất cả những đồ liên quan tới em định ném đi, nhưng tôi lại không nỡ. Ôm thùng đồ chứa đầy nhưng kí ức tươi đẹp tôi bật khóc như đứa trẻ! Khóc đến khi quá mệt mỏi mà ngất đi! Khóc đến khi có thể làm hình bóng em phai bớt đi trong tâm trí!

Vài ngày sau, tôi kéo chiếc vali ra khỏi cửa nhà, quay lưng nhìn lại lần cuối nơi mà tôi đã từng vui vẻ; mỉm cười lặng lẽ quay đi để lại mọi thứ, căn nhà, đồ đạc và cả kỉ niệm, những điều đẹp đẽ nhất của tình yêu của tôi và em sẽ mãi tồi tại trong căn nhà đó. Mãi mãi không bao giờ biến mất! Mãi mãi tồn tại và không bao giờ bị lãng quên.

Hoàn.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net