x - Revenant (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hắt ra. Cậu vén chăn, từ tốn bước xuống khỏi giường bệnh. Cơ thể cậu hơi nhói đau, nhưng cơn đau nhỏ như thế này cậu chịu được. Khi lòng bàn chân cậu cảm nhận được cái lạnh lẽo của sàn nhà được lát đá, Draco thong thả bước về phía của Harry Potter, nhưng cậu hoàn toàn không có ý định rút nhỏ khoảng cách giữa cả hai. Cậu không nghĩ mình có đủ can đảm để làm vậy.

"Potter." Cậu dựa vào thành giường, ánh mắt không mang theo bất kỳ một loại cảm xúc nào nhìn đến một Gryffindor còn đang quỳ. Thành thật mà nói, cái này khiến cậu khó chịu nhiều hơn là thích thú. Cậu tiếp, "Đứng lên. Tao không cần lời xin lỗi của mày."

"Draco—" Harry Potter lén lút nhìn đến gương mặt của cậu, giống như để đoán thái độ.

"Cũng là lỗi của tao." Cậu nói, "Mày biết không, Potter? Tao thật sự đã muốn tin mày."

Draco không rời tầm mắt. Vì vậy, cậu nhìn rõ được cái vụn vỡ ở trong mắt của Harry khi cậu ném vào mặt anh câu đó.

"Cho nên, tao với mày coi như huề nhau đi." Draco cho rằng bọn họ thật sự không cần phải dây dưa mà nói.

Con đường cậu chọn không hề có Harry Potter. Cậu đã sớm chọn Malfoy chứ không phải thế giới phủ thủy hay là Hogwarts. Còn Harry Potter, con đường mà anh ta phải chọn vốn dĩ cũng không nên tồn tại một Draco Malfoy ngáng đường làm gì.

"Tôi—" Harry thoáng ngạc nhiên.

"Mày đã nói rồi, không phải sao?" Draco chỉ ra điểm này. Cậu khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn Harry, "Có những chuyện mày không giải thích được. Tao cũng không muốn làm khó gì mày. Mày cứ làm những việc mày giỏi đi, Potter. Làm mấy cái chuyện anh hùng cứu thế của mày ấy. Tao có sự lựa chọn của mình rồi. Mày cũng mau chóng chọn thế giới này đi."

"Nhưng Draco—" Đôi ngươi xanh thẳm kia lại tìm đến cậu trong màn đêm đặc quánh những nỗi sợ to lớn và cả từng đợt hô hấp ngắt quãng, Harry nói với cậu, gần như là thì thầm, "Thế giới này không chọn Harry Potter."

Draco nhướn mày và giữ im lặng, để cho đối phương nói tiếp.

"Thế giới này cần một Chúa Cứu Thế." Anh nói, chất giọng ảm đạm đi rất nhiều, "Có người nhìn tôi rồi đặt hy vọng và niềm tin vào chỗ tôi. Có người nhìn tôi và nói rằng tôi cư xử giống James Potter, lớn lên cũng thật giống ông ấy. Có người nhìn tôi lại bảo tôi có đôi mắt của Lily Potter, màu mắt này luôn khiến họ nhớ tới mẹ tôi."

Hô hấp của Draco đột nhiên trở nên khó khăn, như có ai chặn lại đường thở của cậu. Dưới một mảnh trăng khuyết và mờ ảo, tâm tư của Harry Potter lại trở nên quá đỗi rõ ràng.

"Draco." Từ lúc anh ta ngẩng đầu lên, anh chưa bao giờ rời khỏi khuôn mặt của cậu, giống như đang cố khắc ghi một điều gì đó rất quan trọng, cũng tựa như anh đang kiếm tìm thứ gì đó trong đôi mắt lạnh lẽo và xám ngoét của cậu. Harry khẽ nói, "Chỉ có em là nhìn đến tôi."

Harry Potter vẫn luôn biết người khác nhìn thấy James Potter trong cách anh rảo bước trên hành lang, ngủ gục trong giờ học hay là bày trò quậy phá cùng với những đứa Gryffindor khác. Không có cách nào để đối chiếu, anh chỉ có thể gượng gạo chấp nhận một bức tranh về James Potter, người cha đã khuất của anh, được vẽ bằng lăng kính của kẻ khác. Đôi mắt xanh lục bảo này, anh biết chứ, vẫn luôn biết, mọi người tìm thấy được người mẹ quá cố, Lily Potter, thông qua đôi mắt của Harry. Còn thế giới này, cái mong muốn Harry Potter trở thành một đấng cứu rỗi vẫn không ngừng đè ép lên đôi vai của anh.

Như thế này. Như thế kia. Mỗi người một ý. Harry Potter lớn lên như một đứa trẻ đứng trên sân khấu lớn mà không thể rời đi, trước hàng vạn những ánh nhìn đánh giá khắc nghiệt, chờ mong vồn vã, trước ánh đèn sân khấu chói lóa, đến mức anh chẳng thể nhìn rõ được chính mình.

Anh không có cảm giác người khác nhìn đến anh. Không phải là nhìn anh, mà là nhìn xuyên qua anh để lục tìm những chuyện quá khứ và tương lai. Đến mức Harry Potter đâu đó vẫn hay thắc mắc về sự tồn tại của bản thân. Không thể trách Harry, dưới những ánh nhìn xuyên thấu qua anh như thế, anh cũng vài lần phải quay lưng lại để nhìn xem bọn họ rốt cuộc là đang tìm kiếm điều gì.

Thẳng cho đến khi Draco Malfoy xuất hiện ở dưới khán đài kia, ánh mắt của cậu vừa vặn đặt lên người anh. Lúc đó, Harry Potter chính thức rời khỏi sân khấu lớn.

Không phải là nhìn xuyên qua anh, Harry nhớ rằng chính mình dường như chẳng thể thở nổi khi chạm đến đôi mắt xám bạc kia, cậu ấy nhìn thấy anh. Draco Malfoy không tốn chút thời gian để chỉ ra cái ngông cuồng và ngu xuẩn của Harry Potter. Cậu ấy nhìn được cái tính hay nổi giận và cả sự thiếu kiên nhẫn của anh. Những con hạc giấy của Draco luôn mang tính khiêu khích, bởi vì cậu ấy biết được Harry không phải là một thằng trai khéo tay; ngược lại, anh đụng đâu thì hỏng đấy, những thứ yêu cầu có độ chính xác cao và tỉ mỉ luôn là điều vượt xa tầm với của anh. Có lẽ là vì như vậy mà Harry đã từng vuột mất một Draco Malfoy quá tinh xảo.

Những điều như vậy không khiến cho Draco trở thành một thằng ít khốn nạn hơn. Không phải vậy. Nhưng Harry cũng không thể tự lừa dối chính bản thân — chính cái khốn nạn của tên bạch xà nhà Slytherin đã khiến cho anh cảm thấy anh có thể trở thành người bình thường. Harry Potter đến cuối cùng cũng chỉ là một thiếu niên; lỗ mãng và lấc cấc của tuổi niên thiếu đều có đủ cả, cúp học hay chép bài là chuyện đương nhiên, dùng tay không để đánh nhau vì không biết kiềm chế cơn nóng giận cũng là chuyện thường thấy. Đến cuối cùng, Harry Potter không phải là James Potter. Anh cũng không phải Lily Potter. Anh càng không phải đứa con được Chúa yêu thương nhất, không thể diễn cho tròn vai của một Chúa Cứu Thế được.

Chỉ là Harry thôi, anh chỉ là Harry thôi.

"Em vẫn luôn nhìn thấy tôi." Harry nói, bàn tay đổ mồ hôi lạnh, nỗi sợ mất đi một chòm sao Thiên Long vẫn ám ảnh lấy tâm trí anh. "Không phải là ai khác. Cũng không nhìn xuyên qua tôi. Em nhìn thấy tôi."

Trong ánh mắt của Draco hiện tại mang theo phức tạp mà Harry không thể gọi tên. Người đứng trước mặt anh lộ ra vẻ khó xử. Đôi chân mày thanh tú hơi nheo lại. Anh để ý thấy cậu đang cắn má trong, giống như lại lo lắng chuyện gì. Harry vẫn luôn tìm kiếm hình ảnh phản chiếu của bản thân qua mặt biển xám bạc kia. Chỉ cần cậu vẫn để anh vào tầm mắt, anh sẽ còn giữ lại được lý trí khi đối diện với những ánh mắt chờ mong của người đời.

Trước mắt của Draco, anh có thể an tâm rũ bỏ hình tượng Cứu Thế Chủ, có thể thở phào nhẹ nhõm để làm một thiếu niên chân chính, một người bình thường.

"Cho nên, Draco. Đừng nói không cần tôi." Harry gần như là nài nỉ. Anh không quan tâm sàn nhà có lạnh lẽo tới mức nào, cũng không để ý đến hai chân đã tê rần. Anh chỉ cần người trước mặt không rời đi. "Xin em."

Âm thanh của im lặng quấn lấy hai người bọn họ không buông. Giữa ranh giới của nỗi sợ và tự trách, có hai thiếu niên không tài nào buông bỏ hình ảnh của đối phương.

"Potter." Giọng của Draco cũng đã run lên.

Harry vẫn luôn chăm chú nhìn từng biểu cảm trên gương mặt cậu.

"Đứng lên." Cậu nói. "Nếu mày có sức làm vậy."

Mặc cho hai cẳng chân đã không còn chút cảm giác nào, Harry chậm rãi và đứng dậy. Đau đớn bắn thẳng lên đại não. Hai bàn chân anh tưởng như có ngàn cây kim chích vào. Chật vật một lúc, Harry cũng đứng thẳng thớm lên được. Anh đối diện với Draco và nhận ra bản thân đã cao hơn cậu một chút, nhưng cũng không phải hạ tầm mắt thì mới nhìn thấy đôi ngươi xám bạc. Ở vị trí này, Harry hoàn toàn có thể nhìn thấy được hàng lông mi khẽ rung động sau mỗi cái chớp mắt của cậu. Dưới ánh trăng nhạt ngoài kia, anh có thể thấy được chiếc mũi cao và thẳng của Draco càng trở nên tinh xảo hơn là dưới ánh mặt trời. Đôi môi khẽ mở của cậu hơi khô đi, không biết là vì lạnh hay vì mỗi lần mắng chửi Harry, cậu luôn có thói quen liếm môi một chút.

"Chúng ta huề nhau." Draco nói và ngón tay chỉ vào lớp băng gạc trắng buốt lộ ra dưới cổ áo của anh, ý muốn chỉ đến đường dao của cậu lúc trước. "Tao cũng không phải không kịp cắt mày. Bây giờ thì dẹp cái ánh mắt đó đi, Potter. Ghê chết đi được."

"Draco— cái này không thể cứ nói huề là huề được!" Harry la toáng. Anh chính là người dùng Cắt Sâu Mãi Mãi mà không lường được hậu quả, kết cục là Draco nằm ở St. Mungo vừa vặn mười ngày. Mà thời gian đó Harry Potter bị cấm túc ở Hogwarts, không thể bát nháo chạy tới tìm cậu được, chỉ có thể hỏi qua Theodore Nott, người đã trên dưới năm lần dùng bùa chú có tính công kích rất lớn mỗi khi thấy anh. Sau vụ tập kích của Tử Thần Thực Tử thì Theodore Nott đương nhiên bị tế lên tòa, nên Harry không thể chạy đông chạy tây đi hỏi về Draco được nữa.

Hôm nay anh nghe nói Severus Snape không dạy lớp buổi chiều mà tất bận chạy đến St. Mungo thì hiểu được tình trạng của cậu có thay đổi. Do đó, Harry sau khi đợi quá giờ giới nghiêm mới dám chạy đến đây tìm cậu. Cái lá gan của Gryffindor không còn được lớn như trước. Sau một vụ suýt nữa thì hại chết Draco Malfoy thì đương nhiên có là Harry thì cũng không dám làm càn. Hai vợ chồng nhà Malfoy và Severus Snape chưa tống cho anh vào Azkaban thì đã là chuyện may mắn rồi.

"Mày cũng cắt tao rồi. Tao cũng cắt mày rồi. Làm gì được nữa?" Draco bực bội rồi nhất quyết bỏ lại Harry ở đằng sau lưng, lại trèo lên giường để nằm. Chỉ mới đứng một chút thôi cậu đã thấy hơi chóng mặt. Severus Snape nói không sai, lần này cậu bị thương rất nặng, không thể tùy tiện làm cái này cái kia được nữa.

"Draco—"

"Potter." Cậu lạnh lùng cắt ngang một tên Gryffindor lại muốn phản đối cái cậu nói. "Ở thời điểm này, tao không thể chọn mày được."

Đôi mắt của Harry sáng lên, anh khập khiễng bước tới gần hơn với giường bệnh của cậu, nhưng cũng không dám đến quá gần. Anh vẫn nhớ ánh mắt hoảng sợ và cái giọng run rẩy của cậu khi cậu bị anh kéo lại. Cậu ấy nói là, ở thời điểm này, không có nghĩa là cậu ấy sẽ vĩnh viễn không chọn Harry Potter. Hô hấp của Harry muốn không xong rồi.

"Tôi có thể đợi." Harry đáp lại. "Em nói như thế nào là thế đó, Draco."

"Thật sự?"

"Vậy thì chọn thế giới này đi, Potter. Ở thời điểm này, tao cần mày chọn thế giới này."

Nếu là trước đây, Harry Potter sẽ tránh đi mà không đáp. Anh chưa bao giờ muốn chọn thế giới này. Nhất là một thế giới không tồn tại Draco Malfoy. Nhưng mọi thứ thay đổi khi Draco quay trở về một lần nữa.

Lựa chọn thế giới này không có nghĩa là anh lại phải đeo lên chiếc vương miện của Chúa Cứu Thế.

Đối với con hoang của Chúa, thế giới này được cứu rỗi bởi vì Draco Malfoy muốn như vậy.

"Được, Draco. Tất cả đều theo ý em."

Đến cuối cùng, Harry Potter chẳng thực sự chọn thế giới này. Sự lựa chọn của anh chính là Draco Malfoy.

(TBC)

Ngoại truyện nhỏ xíu:

Draco Malfoy đứng khoanh tay nhìn một đám người trước mắt, không khỏi cảm thấy bực mình. Miệng lưỡi của người nhà rắn vốn dĩ luôn ẩn chứa nọc độc, cậu không nặng không nhẹ mà phun ra, không hề quan tâm độc văng đến ai, "Nếu chúng mày nghĩ tao được lựa tổ đội cho trận chiến này, và tao trực tiếp lựa mấy đứa lấc cấc chúng mày bởi vì chúng mày là đội ngũ vàng trong làng đánh đấm, chúng mày sai bỏ mẹ luôn đấy."

Ngón tay xương xẩu của cậu chỉ thẳng mặt Theodore Nott, cậu chửi, "Theodore, mày là một con nghiện và có khuynh hướng muốn tự sát. Tao không những phải lo cho tao, tao còn phải lo cho mày nữa?"

Ánh mắt lạnh lẽo và ngón tay của cậu lại di chuyển đến chỗ Blaise Zabini, "Công tử Zabini, mày lười chết mẹ đi được. Mai mốt Theodore kêu mày vác xác tao về lại phủ Malfoy thì mày cũng lười nhỉ?"

Ném cho Ron Weasley một ánh nhìn lười nhác, Draco hất cằm, đương nhiên không bỏ qua thằng tóc đỏ nhà Gryffindor, "Weasley, mày vừa ngông lại vừa ngu. Ngu ít đi một chút thì sống không bằng chết đúng không?"

Tâm tình Draco hôm nay đã chạm tới một cái hố sâu mới, cho nên, là con gái cậu cũng không bỏ qua. Draco híp mắt nhìn nhỏ Biết Tuốt của Bộ Ba Vàng, "Granger, không ai không công nhận trí tuệ của mày nên mày nghĩ mày lúc nào cũng đúng và cái gì cũng phải theo ý mày?"

Bây giờ cậu không ngại nhận huy hiệu 'Nam sinh Slytherin khốn nạn nhất năm 1997', Draco đương nhiên không chừa mặt mũi cho bất kỳ ai, cũng mặc kệ người trước mặt có là Pansy Parkinson đi chăng nữa, "Pansy, cường độ than vãn của tiểu thư sắp đạt ngưỡng cao nhất rồi, tới độ tao muốn ếm bùa điếc lên người chính mình luôn cho xong?"

Đương nhiên, Draco làm sao có thể bỏ qua con sư tử đầu đàn của nhà Gryffindor với cái sẹo tia chớp ở trán. Đối với người này, cậu chửi thật sự không có chút lưu tình, "Potter. Mong Salazar chừa cho tao chút kiên nhẫn. Mày, Potter, mày và cái hào quang cứu thế chết tiệt của mày, đừng có liều mạng mà làm ra những chuyện điên khùng. Biết mày có lòng hy sinh dạt dào rồi, Đấng Cứu Thế, nhưng đéo phải chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng cái chết của mày. Đánh đấm cho tử tế. Xong rồi thì cho mày và Theodore nắm tay nhau nhảy xuống Hồ Đen."

Cả đám người không hiểu tại sao Draco lại nổi khùng rồi chửi không chừa một đứa nào trong phòng. Chửi ác đến độ không có đứa nào dám nhúc nhích hay cãi lại. Bọn họ (rất đáng thương) chỉ có thể ngồi im thin thít, cứng họng mà hứng chịu ánh mắt xám bạc không nhiệt độ và nọc độc của Slytherin bạch kim kia.

"Chửi nặng như vậy— rốt cuộc thằng này có thật sự mất trí không thế?"

"Rốt cuộc là ai chọc điên Malfoy vậy?"

"Còn ai trồng khoai đất này nữa."

"Mẹ nó, Potter."


Ngoại truyện nhỏ xíu (2) – Cảnh Theodore Nott dùng Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ như bùa của năm nhất

Thời điểm Tử Thần Thực Tử bước vào Đại Sảnh Đường và đám học sinh bắt đầu la ó lên vì kinh ngãi rồi đùn đẩy nhau chạy trốn, cái tức giận và ngông cuồng ở trong Theodore Nott được đẩy lên tận nóc của Tháp Thiên Văn. Từ lúc Draco Malfoy bị đem vào St. Mungo vì cái Cắt Sâu Mãi Mãi khỉ gió mà thằng Harry Potter nhắm tới hắn, Theodore đụng gì chửi đấy, không nể mặt khóa trên lẫn khóa dưới, giáo sư cũng bị hắn thái độ. Hắn không thể trực tiếp loại bỏ Cứu Thế Chủ vì hai người lớn nhà Malfoy và cha đỡ đầu của Draco đã dặn như vậy. Ở Hogwarts, hắn không có chỗ để phát điên. Trút giận lên người khác hay những cái vô tri như là cho hơn nửa cái Nhà Kính thân yêu của Neville Longbottom đi đời cũng không khiến lửa giận trong hắn nguôi ngoai.

Do đó, đám Tử Thần Thực Tử trước mặt chính là một sân chơi cực kỳ hoàn hảo cho Theodore Nott.

Học sinh Hogwarts chạy xuôi chạy ngược, đa phần là chạy về hướng ngược lại khi bắt gặp một đám hắc thuật pháp sư với chiếc mặt nạ kinh dị thong thả bước vào Đại Sảnh. Có đứa Ravenclaw đang chạy thì vô tình đụng trúng Theodore nhà Slytherin, người đang đi thẳng về hướng Tử Thần Thực Tử. Tên Ravenclaw đó rùng mình khi bắt gặp ánh mắt điên loạn của thằng trai nhà Nott và cái nhếch mép kia, chỉ có thể vắt chân lên cổ mà chạy, không rõ là Tử Thần Thực Tử hay Theodore Nott mới nguy hiểm hơn.

"Avada Kedavra!" Ánh sáng xanh lục bắn ra từ đũa phép của Theodore Nott ngay sau khi hắn đọc chú ngữ.

"Theodore Nott?!" Blaise Zabini đang dựng Bùa Khiên cho đám Slytherin năm dưới há hốc mồm rồi gào lên. Không thể trách Blaise được, không phải ngày nào cũng có thể thấy được bạn chí cốt dùng Lời Nguyền Chết Chóc thuần thục như vậy đi.

Mà Theodore không quan tâm tới người khác, hắn tiếp tục phóng ra những Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ. Bùa chú có tính công kích cao hắn cũng không thèm dùng, chỉ dùng đúng ba lời nguyền kia. Nếu như việc dùng những lời nguyền đó trở thành một bộ môn thể thao, Theodore Nott sẽ đạt huân chương vàng, rất nhiều huân chương vàng.

"Crucio!" Theodore hạ xong khoảng năm tên Tử Thần Thực Tử vẫn không dừng lại. Đũa phép của hắn ta vẫn liên tục bắn ra ánh sáng xanh lá. Xanh như màu nhà luôn ạ.

"Zabini! Vướng chân quá! Cút! Avada Kedavra!"

"Imperio! Mẹ nó, học sinh Hogwarts cúi đầu xuống! Muốn chết à!"

"Hufflepuff, tránh đường! Không thì quy tiên bây giờ! Crucio!"

Giáo sư và Thần Sáng chạy tới nơi thì Theodore Nott cũng thành công giải thể một đám hơn hai mươi Tử Thần Thực Tử. Một mình. Đúng vậy, một mình. (Tính ra thì có Blaise Zabini và mấy đứa Slytherin khác dựng Bùa Khiên cho Theodore hành sự.) Đại Sảnh Đường bây giờ không khác gì chiến trường. Xác của hắc thuật pháp sư nằm vương vãi, học sinh các nhà trốn cả ở dưới gần bàn và những chỗ có thể trốn thì rúc cào, bàn ghế hư hỏng nằm khắp nơi, đèn chùm trên đầu cũng sắp đứt gánh tới nơi. Chỉ có một mình Theodore Nott là còn đứng cao đầu.

"Trò Nott! Điều này không thể chấp nhận đ—"

"Tránh đường." Theodore túm cổ Blaise Zabini, không ngại gạt vị giáo sư kia sang một bên, kéo thằng đồng hương đi về phía hành lang. "Giáo sư— Zabini, đây là ai?"

"Slughorn. Tao biết mày đéo đi học nhiều rồi, nhưng tệ đến độ này?!" Blaise bị túm cổ rồi kéo đi không khác gì cái giẻ lau thì không thể không chửi.

Theodore không quan tâm, lạnh lùng nhìn giáo sư kia, "Giáo sư Slughorn, thầy cho rằng như vậy là xong à? Tử Thần Thực Tử cứ như thế mà đi thẳng vào Đại Sảnh Đường? Cái này là đánh lạc hướng thôi."

Thần Sáng ở bên cạnh nghe vậy thì hiểu ý, cũng rất ngạc nhiên vì cái sắc bén của thiếu niên Slytherin trước mắt, rồi chia tổ đội và chạy đi làm nhiệm vụ.

Do đó, trước ánh mắt ngạc nhiên và bao nhiêu cái hàm rớt trên mặt đất, Theodore Nott không coi ai ra thể thống cống rãnh gì, vẫn không thả Blaise Zabini ra, đi về một phía hành lang mà đám Thần Sáng không đi tới.

"Mẹ mày! Kéo tao đi làm gì nữa, Theodore?!"

"Câm miệng, Blaise. Dựng Bùa Khiên cho tao. Tao chết rồi ai nói tiếng Ý với mày ở Hogwarts?"

"Draco?!"

"Tao chết rồi mày nghĩ tao không gông cổ hai đứa mày đi được à?"

"Theodore Nott! Cha của mày và cha của thằng Draco sẽ nghe về việc này!"

"Xin tự nhiên."

Sau một màn la ó của Blaise Zabini và hơn mười lăm phút y dùng để chửi Theodore Nott bằng tiếng Ý, người trong Đại Sảnh Đường lại nghe được giọng đọc phép của Theodore Nott và ánh sáng xanh lục phủ kín những hành lang ở Hogwarts. 

*

(không hiểu tại sao lại thích viết Theodore Nott như vậy, càng thích viết Theodore khùng khùng điên điên..) 

(lựa phe cho trận chiến cuối cùng đi, mọi người. tác giả là team Theodore Nott. #Nott4Life)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net