Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Người anh em,... Harry?” Ron đề cao âm lượng, “Đừng nhìn nữa, thằng Chồn Tuyết kia chỉ không dám tới đâu, mình nói rồi. Bây giờ bồ tin chưa?” Hermione chạy tới đẩy Ron đến chỗ mọi người, ý bảo cậu ta im miệng đi, cô không muốn những người khác biết Harry đang đợi Malfoy, cậu ta không xuất hiện bằng cách nào đó đã khiến Hermione cảm thấy tiếc nuối, cô đã lo lắng mình nên đối mặt với những việc này như thế nào.

Một đám người vây quanh Harry, lần đầu tiên hoạt động làm tất cả mọi người hưng phấn không thôi.

“Như vậy bắt đầu trước, mình biết mọi người có một đống câu hỏi, từng người hỏi một câu đi, Harry...” Hermione dùng phương thức cưỡng chế cắt đứt sự chờ đợi của Harry, hắn đành phải dốc sức trả lời.

Sau khi xác định những người này không còn coi hắn là một kẻ nói dối vô lại, thậm chí có người còn ngưỡng mộ hắn, hắn cũng không tìm thấy hứng thú ban đầu, bắt đầu từ cách cướp đi vũ khí cơ bản nhất, hai tiếng nhanh chóng trượt ra từ đầu đũa phép trôi đi.

“Sao Ginny không về với chúng ta, bên cạnh em ấy là ai?” Ron thu dọn đồ đạc, nhìn quanh hỏi Hermione.

“Michael Corner, Ginny không nói cho bồ biết sao?”

“Nói cho mình —— cái gì?”

“Bọn họ gặp nhau ở vũ hội Giáng Sinh, sau đó cuối năm trước đã ở bên nhau, nếu không phải vì Ginny, Michael và bạn cậu ta và bạn cậu ta khả năng sẽ không tới.”

“Mình không thích cậu ta!” Ron không cần nghĩ ngợi trả lời, “Mình cho rằng cậu ta là người Cho Chang mang đến, không phải Ginny  thích Harry à?” Cậu thấp giọng.

Hermione vô cùng thông cảm nhìn nhìn cậu, lắc đầu.

“Ginny đã từng rất thích Harry, nhưng mấy tháng trước em ấy đã từ bỏ. Đương nhiên rồi, em ấy cũng không phải không thích bồ.” Hermione nói thêm với Harry, người đang chờ ở một bên.

Trong đầu Harry đều là suy nghĩ trở về dùng Bản Đồ Đạo Tặc để xác định chuyện của Draco một chút, hoặc đến thăm cậu ấy một lần nữa, đối với đề tài này không cảm thấy hứng thú giống như Ron. Đồng thời còn cảm thấy vô cùng may mắn vì mình trọng sinh trở lại năm thứ 5 chứ không phải hai năm sau, bằng không hắn còn phải đau đầu nghĩ xem phải chia tay Ginny như thế nào.

Ron rõ ràng đang run lên vì tức giận, “Trước giờ em ấy chưa bao giờ đề cập với mình.”

“Đây là lý do Ginny không nói cho bồ biết em ấy coi trọng Michael, em ấy biết bồ sẽ khó có thể chấp nhận. Cho nên cảm ơn chúa, đừng lải nhải nữa.”

“Bồ có ý gì? Ai khó có thể chấp nhận? Mình không muốn lải nhải...” Trên đường trở về Ron vẫn luôn luôn lẩm bẩm.

Trong lúc Ron vẫn đang thấp giọng nguyền rủa Michael Corner, Hermione nhìn Harry một cái sau đó thấp giọng nói, “Nhắc đến Ginny và Michael... còn bồ và Cho thì sao, đôi mắt cô ấy quả thật không rời khỏi bồ, vừa rồi còn ở lại đến cuối cùng mới rời đi, không phải sao?”

“Có lẽ mình đã hiểu nhầm tình cảm của mình đối với cô ấy...” Harry thấy Hermione ném cho hắn một cái nhìn không thể chấp nhận được khi hắn đang cố gắng tìm từ.

“Con trai các người thay đổi nhanh vậy sao? Khơi dậy hứng thú của nữ sinh rồi đảo mắt liền nói là hiểu lầm?” Hermione có chút tức giận mang theo sách rời đi, không quên lườm Ron một cái.

“Hermione!? Ặc....” Harry ở phía sau kêu một tiếng, “Mình không có...” Theo đuổi Cho Chang..... Nhiều nhất chỉ là hỏi vài câu thôi mà....

Tiếng kêu của Harry đánh thức Ron đang suy nghĩ lung tung, đầy mặt khó hiểu nhìn về phía một gương mặt khác cũng có biểu tình như vậy, “Bồ ấy làm sao vậy...? Vừa rồi bồ nói gì làm bồ ấy giận à?”

“Mình nói mình không hề cảm thấy hứng thú với Cho Chang, bồ ấy lại đột nhiên tức giận..... Hai người đó thân nhau à?”

“Không biết, bồ vĩnh viễn không hiểu suy nghĩ của con gái đâu.... Có khả năng là sắp tới...”

“Cái gì tới?”

“Chính là cái kia....” Ron ghé vào tai Harry nhanh chóng nói một câu, cuối cùng nhanh chóng kết thúc bằng “Là George nói cho mình”, sau đó hai người mặt đều có chút đỏ lên, quyết định không nghĩ nữa. Chuyện này còn khó giải quyết hơn cả Voldemort.

Trên đường trở về Harry cảm thấy may mắn, may mà người hắn thích là con trai, Draco em thật tuyệt vời, em không phải là con gái!

Trở về phòng ngủ lấy ra Bản Đồ Đạo Tặc sau đó phát hiện Draco cũng không ở phòng ngủ mà đang ở văn phòng của Snape, mới yên tâm gấp tấm bản đồ lại —— ít nhất hắn không cần phải cố ý thả ra con bồ câu của mình. Hắn có nên khoác áo Tàng Hình đi đến hầm hay đến sân Quidditch luyện tập cho hai ngày sau (cùng ở sân công cộng của Slytherin) sau khi định đi hắn lại do dự một chút, cuối cùng quyết định chọn vế sau. Hắn không muốn làm Draco cảm thấy mình giống một con ốc sên đáng ghét suốt ngày dính lên người cậu —— chủ ý này rất không tồi, hắn thậm chí đã chọn được nơi để bám vào.

Hắn nghĩ như vậy, sau đó chậm rãi thò tay vào trong chăn —— hắn nhất định sẽ chọn nơi co dãn tốt nhất, có thể nhào thành một vòng tròn —— hai tay bóp nơi nóng nhất trên cơ thể, đem mặt chôn vào gối, đối với giường bên cạnh nói một câu ngủ ngon, sau đó ếm một cái chú không tiếng động  —— đúng vậy, thịt nơi đó tràn ra từ kẽ ngón tay hắn, sau đó bị hắn xoa cho đỏ lên, không sai, sau đó hắn nhất định sẽ lại dùng chút lực đánh vài cái làm cho nó càng thêm tươi đẹp, lúc này còn có thể tận hưởng từng đợt sóng quay cuồng, bảo bối nhỏ của hắn nhất định sẽ quay đầu lại hung dữ trừng hắn, cặp mắt màu xám xanh kia sẽ bị gương mặt đỏ bừng nhuốm màu dục vọng —— Ôi... Hắn đẩy nhanh tốc độ trên tay , hô hấp trở nên dồn dập.... Hắn thấp giọng nỉ non cái tên như có ma lực làm hắn sôi trào, Draco... Draco....

“Draco.” Snape âm trầm gọi một câu, “Gần đây con trốn tránh ta làm gì? Con phải biết rằng, Draco, nếu đổi thành người khác, ta nhiều lần gọi hắn tới văn phòng mà hắn không tới ——” ánh mắt y sắc nhọn dán lên người Malfoy, cố gắng xuyên qua đôi mắt đó.

“Nhốt lại?” Malfoy cười khẩy nói.

“Con biết rõ ta không muốn làm những việc này.”

“Vậy cha tốt nhất đừng gọi con tới văn phòng nữa.”

“Nghe ta nói, ta đã thề với mẹ con  phải bảo vệ con. Ta đã lập lời thề bất khả bội, Draco ——”

“Xem ra cha cần phải phá vỡ, bởi vì con không cần cha bảo vệ. Đây là chuyện của con, ngài ấy giao cho con, con đang làm. Con có một kế hoạch, sẽ thành công, chỉ là thời gian so với con dự tính dài hơn một chút!”

“Kế hoạch của con là gì? Chúng ta đều biết nhiệm vụ là gì, nhưng bây giờ con thậm chí không học được câu chú Thần Hộ Mệnh! Con còn không thể dẫn bọn họ tới đây!”

“Cha không quản được! Hơn nữa con có một nhiệm vụ mới.” Malfoy cười có chút đắc ý .

“Nếu con nói cho ta, ta có thể giúp con ——”

“Con đã có đủ sự giúp đỡ rồi, cảm ơn, con không chỉ có một mình!” Malfoy lúc này kích động đề cao giọng.

“Không nghi ngờ gì nữa đêm nay con chỉ có một mình, đây là chuyện cực kỳ ngu xuẩn, lang thang ở hành lang, không có lính gác cũng không có hỗ trợ. Đây là một sai lầm cấp thấp —— hơn nữa bạn con là Crabbe và Goyle lần này cần phải vượt qua kỳ thi Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám O.W.Ls, còn phải chăm chỉ hơn——”

“Không vượt qua được thì sao? Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám —— chỉ là một trò cười, một vở kịch, đúng không? Như thể ai trong chúng ta cũng cần Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám ——” cậu tạm dừng một chút, giống như nghĩ tới cái gì, đồng vàng Galleon trong túi quần nóng lên, nếu không phải bị Snape phá hỏng, hôm nay cậu có thể đến được điểm tập hợp bí mật của Harry Potter, “Tóm lại —— mong cha đừng tới gây trở ngại cho con, con cũng không có gì có thể nói cho cha.”

“Vì sao không thể nói cho ta, ta có thể ——”

“Con biết cha có ý gì! Cha muốn cướp công của con!” May là cậu không nói cho Snape biết chuyện Potter tin tưởng mình, cậu trước kia ngu xuẩn cỡ nào! Tin tưởng cha đỡ đầu sẽ giúp mình.

Ngừng một thời gian, Snape lạnh lùng nói: “Con đang nói chuyện giống như một đứa trẻ, bây giờ ta đã hiểu được vì sao cha con vô cùng lo lắng ——”

Ha, lộ rồi? Tôi sẽ chứng minh cho các người.

“Nếu không còn chuyện gì, em muốn về trước, giáo sư Snape.” Cậu nói xong liền đi đến cửa, đưa lưng về phía Snape bỏ thêm một câu, “Tủ Biến Mất sẽ không có xảy ra sai lầm nữa chứ?”

Lại ngừng một thời gian, giọng nói lãnh đạm mang theo hỗn loạn mệt mỏi, “Không thể nói trước được, ta đã kiểm tra toàn diện.”

“Hy vọng như thế, không ai trong chúng ta có thể gánh vác nổi sai lầm này.”

Sau đó cậu đẩy cửa rời đi, bàn tay nắm Tủ Biến Mất thu nhỏ trong túi run nhè nhẹ, cậu nhất định sẽ chứng minh cho cha mình, chứng minh cho cha đỡ đầu, chứng minh cho Chúa tể Hắc ám, chứng minh cho mọi người thấy.

Ngày hôm sau, khi nhóm Harry đi xuống tòa nhà ký túc xá và đi ngang qua bảng thông báo, mọi người đều sững sờ.

Luật của trường phù thủy Hogwarts

Tất cả các tổ chức sinh viên, câu lạc bộ, nhóm và tập thể sẽ bị giải tán ngay lập tức.

Các tổ chức sinh viên, hiệp hội, nhóm và câu lạc bộ đề cập đến các cuộc họp thường xuyên của sinh viên từ 3 người trở lên.

Việc tái thành lập phải được sự chấp thuận của thanh tra cấp cao. (Giáo sư Umbridge).

Bất kỳ học sinh nào thành lập hoặc tham gia một tổ chức, hội, nhóm hoặc câu lạc bộ không được thanh tra cấp cao chấp thuận sẽ bị đuổi học.

Các văn bản trên căn cứ Nghị định số 24 về giáo dục

“Mình biết mà, nhất định là Malfoy!” Ron âm u nói.

“Chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp.” Hermione hướng về phía Harry, “Bồ không nên tin tưởng nó, nó là người duy nhất không ký vào tờ giấy da dê bị nguyền rủa và nhận được đồng vàng Galleon.”

“Không phải nó.” Harry kiên định nói, “Mình đã cảnh cáo nó, lừa nó rằng mật báo giả sẽ bị nguyền rủa.”

“Rõ ràng là kỹ năng nói dối của bồ có chút trẻ con trước mặt bọn Slytherin." Ron lập tức trả lời, lúc này phản xạ của cậu đã chuyển biến nhanh chóng, "Hermione nói đúng, bồ không nên tin tưởng nó. Tuy rằng nó là một kẻ hèn nhát, nhưng sẽ không bao giờ lùi bước khi đánh bại bồ! Nếu là một gia tộc thuần huyết, bồ có thể dựa vào chúng mình!”

“Ron! Bây giờ không phải lúc nói điều này!” Hermione đánh gãy cậu ta, cô vẫn chưa quyết định, mặc dù cô không có lựa chọn nào khác, nhưng là người duy nhất trong ba người...có dòng máu không thuần chủng...không thể tránh khỏi việc cô nghĩ nhiều hơn về nó.

“Đủ rồi, hai người.” Harry rõ ràng không muốn tiếp tục đề tài này, “Chúng ta sẽ biết thôi.”

Hermione nhìn hắn một cái, “Đúng vậy, chúng ta sẽ biết thôi.”

Nếu là người cung cấp mật báo trên tấm da dê, bọn họ nhất định sẽ biết. Nếu không phải, cũng chỉ có một khả năng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net