Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi muốn đề xuất ý tưởng với cấp trên, một nhân viên xuất sắc hẳn đã có sẵn giải pháp của riêng mình, chẳng lẽ còn trông cậy cấp trên sẽ thiên phương dạ đàm lấp hố cho mình sao? Hiển nhiên, nếu là Draco Malfoy, thì sẽ là người ưu tú nhất.

Tư liệu về suy đoán của tộc trưởng Potter là bí mật cá nhân của cậu, cậu phải kiểm tra kỹ trước khi báo cáo, điều này có thể trở thành một con bài thương lượng nữa cho gia tộc Malfoy.

Chúa tể Hắc ám sắp về trang viên triệu hồi giám ngục Azkaban, đêm kinh hoàng sắp kết thúc, cậu cũng muốn tận dụng lúc hỗn loạn này trở về Hogwarts.

Draco mang theo phấn khởi cùng sung sướng, dưới sự khen ngợi của Chúa tể Hắc ám và sự khinh miệt của lão Nott, nở nụ cười đắc ý ngạo mạn bước vào Tủ Biến Mất.

Từ Phòng Yêu Cầu bước ra khỏi Tủ Biến Mất, thu nhỏ nó lại để vào trong túi quần, tự tin nện bước đi ra ngoài, lại đụng phải Potter không biết đã chờ ở cửa bao lâu, đáy mắt hắn là lửa giận xuyên qua mắt kính bắn về phía Draco làm cậu không khỏi khẩn trương.

Việc đầu tiên Harry làm khi nhìn thấy cậu là trực tiếp tước đi đũa phép của cậu, một tay nắm lấy cánh tay Draco, vội vàng kéo cậu đến một chỗ nào đó.

“Ê! Bỏ ra! Potter mày điên à!?” Draco không thể không đuổi kịp bước chân hắn.

“Silencio!” Harry dừng lại, tức giận ếm bùa lên người cậu, sau đó tiếp tục vẻ mặt tức giận kéo thiếu niên đang giãy giụa về phía trước.

Potter!? Chết tiệt! Mày bỏ ra cho tao! Sao mày dám!? Dừng lại cho tao! Dừng lại!

Có chuyện gì với mày vậy!? Chết tiệt, cánh tay quái vật của mày đang cố gắng vặn cánh tay tao đấy!? Tao không thể theo kịp với sức mạnh kỳ lạ này của mày, chậm lại cho tao!

Trong khi Draco đang vật lộn với bàn tay đang bị mắc kẹt trong cánh tay của hắn, Harry bất ngờ kéo Áo Tàng Hình trùm lên hai người, dừng lại và bước sang một bên.

Một nữ sinh Ravenclaw nằm trước mặt bọn họ, không hề có sinh khí cùng ma lực dao động biểu hiện cô đã chết, nếu nhìn sát vào, sẽ nhìn thấy một nét sợ hãi tột độ trên khuôn mặt xám xịt đó.

“20 giám ngục Azkaban tập kích Hogwarts vào ban đêm, 18 người bị thương được đưa đến viện thánh Mungo, Ravenclaw 2 người tử vong, Slytherin 1 người tử vong.” giọng nói như trần thuật của Harry giống như lưỡi hái lạnh băng của Tử Thần, tàn nhẫn mà nhanh chóng thu lấy toàn bộ nhiệt độ trên người Draco.

Chỉ là đe dọa... Ngài ấy nói chỉ là đe dọa.... Tại sao lại xuất hiện người chết.... Không nên như thế này.... Ngài ấy gạt mình, lừa mình....

Ánh mắt Draco lướt đến các giáo sư trong hành lang, cậu không dám nhìn cái xác đến lần thứ hai, tâm trí cậu bị thứ cảm xúc mang tên lừa dối làm cho nổ tung.

...Không liên quan đến tao.... Draco có chút run rẩy nói nhỏ, giống như đang trả lời câu trần thuật của Potter, nhưng vì bị ếm bùa im lặng mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

“Tao đã bảo, tao có thể giúp mày! Tại sao lại lựa chọn thả bọn chúng vào? Mày đã đi đâu?”

...Tao không biết.... Chúa tể Hắc ám nói ngài ấy chỉ muốn đe dọa, ngài ấy có thể khống chế giám ngục!..... Cậu trừng lớn con mắt nhìn kẻ vừa trách cứ mình.

“Tham dự buổi tiệc cuồng hoang với Voldemort? Anh hùng vĩ đại Draco Malfoy!? Mày muốn những cái đó à?”

Nghe thấy ba chữ Voldemort khiến cậu không thể nhịn nổi run lên một chút, cậu lắc đầu lại bị Harry dùng sức kéo về phía thi thể kia, chống cự không chịu lại gần, trong mắt thậm chí xuất hiện sự cầu xin..... Không phải, tao không biết....

“Không dám nhìn? Đây không phải là chiến lợi phẩm của các người sao? Xem đi! Mày có biết mình rốt cuộc đang làm cái gì hay không!? Vui không!? Vừa lòng không!?”

“Không!!!”

Bùa im lặng không biết khi nào đã được cởi bỏ, Draco gần như tan vỡ rít gào với Harry, “Tao không biết!!! Không phải tao!!! Không phải tao!!!” Cậu thoát khỏi tay Harry, lại không dám chạy ra khỏi Áo Tàng Hình, bất lực thất thần ngồi xổm xuống giật mái tóc vàng tán loạn, không ngừng lặp lại “Không liên quan đến tao... Không liên quan đến tao.... Bọn họ không phải do tao hại chết... Không phải tao giết.... Không phải tao....”

“Đưa Tủ Biến Mất cho tao.” Trong mắt Harry tràn đầy rối rắm, phẫn nộ và thương tiếc đan xen làm hắn không làm ra động tác gì, hắn cần phải cưỡng chế kết thúc để tránh về sau phát sinh nguy hiểm.

Draco dừng một lát, nếu Tủ Biến Mất bị lấy đi người chết tiếp theo sẽ là cả nhà Malfoy, cậu tuyệt đối không thể giao ra, cậu đã là kẻ đồng lõa giết người, cậu không biết cảm giác người vô tội chết vì mình lại khó chấp nhận như vậy, nhưng cậu đã không còn lựa chọn nào khác.

Cậu chôn mặt ở cánh tay chậm rãi thu lại sự mềm yếu cùng khiếp sợ, trước kia không tin Potter, bây giờ thì Chúa tể Hắc ám cũng không hề tín nhiệm, chỉ có thể tin tưởng gia tộc mình.

Draco đột nhiên lao ra khỏi Áo Tàng Hình, chỉ về phía Áo Tàng Hình với vẻ mặt như sắp chết dưới con mắt của các giáo sư hét lớn: “Harry Potter! Tại sao mày lại đoạt mất đũa phép của tao rồi đem tao đến nơi này!? Tao không muốn cùng mày vi phạm nội quy trường học!”

Những bức chân dung trong hành lang đột nhiên bắt đầu rung lên trên tường, sức mạnh ma thuật của Harry tăng lên từ cơn thịnh nộ đã ảnh hưởng đến không gian.

“Harry Potter!?” Các giáo sư đã giơ đũa phép nhắm về phía hắn.

Harry xốc Áo Tàng Hình lên bại lộ trước tầm mắt mọi người, nắm chặt hai tay, hai mắt khóa chặt, bốn mắt giao nhau khiến kẻ khác không thể chen vào, tầm mắt hắn quét qua túi quần Malfoy, hắn không biết tại sao Malfoy phải làm loại chuyện mạo hiểm như vậy, nếu bây giờ em ấy để lộ Tủ Biến Mất thì sẽ phải giải quyết chuyện này như thế nào? Đương nhiên nếu Draco đã làm, nhất định đã chuẩn bị tốt mọi phương án, dù sao thì lấp liếm là sở trường đặc biệt của Malfoy.

Nhưng hắn không dám đánh cược, cho dù lửa giận đã làm hắn suy sụp lý trí, người hắn yêu lại là một kẻ đồng lõa giết người, nhưng hắn thật sự không phải thánh nhân, chỉ có Merlin biết khi nhìn thấy Draco còn sống xuất hiện trước mặt hắn, trong nháy mắt làm hắn quên mất những thương vong bất hạnh đó, hắn vừa xấu hổ vừa may mắn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Cậu Potter, mời giải thích một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

______
Thành ngữ “thiên phương dạ đàm” chỉ những chuyện lạ lùng, chuyện không có thật, hoặc chuyện không thể xảy ra, không thể thành công.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net