Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Harusame248 

-----------------------------------


Bắt đầu bằng việc Justin* châm quả pháo hiệu Weasley đầu tiên, dưới sự điều khiển của cặp sinh đôi – tất cả đám pháo hoa được tất cả các thành viên D.A nỗ lực chôn giấu khắp nơi vào tối thứ Tư đến sáng thứ Năm cùng đồng loạt nổ theo thứ tự. Nhất thời toàn Đại sảnh đều là mùi khói pháo, pháo hoa phát nổ vang tiếng bùm bùm vọng khắp nơi, còn có cả bài ca <<Weasley is our king>> được Luna cầm đầu hát lên. Các đóa pháo mang màu sắc rực rỡ nổ liên tục trong không trung, Umbridge rú lên gào thét hoảng loạn, mụ cố ngăn cản mỗi học sinh tham gia nhưng số lượng quá nhiều, mụ quản làm sao mà hết được.

Luna đứng lẫn trong đám người, phía sau cô bé là Cho Chang nâng cây sáo thổi theo làn điệu, vì vậy Luna hát càng lớn hơn, Michael đứng bên cạnh khởi xướng bắt nhịp theo nhịp điệu của cô phù thủy tóc vàng. Lời bài hát bắt đầu hiện lên trước mắt Michael, các từ ngữ khó nghe bị sửa hết sạch, biến thành nhục mạ Umbridge cùng với tư tưởng ca ngợi, hướng tới tự do. Vì vậy Lisa Turpin, Terry Boot, Padma cũng gia nhập, càng ngày càng nhiều Ravenclaw và Hufflepuff tham gia vào buổi nhạc hội trình diễn pháo hoa long trọng này.


Mà pháo hoa càng nổ lớn hơn, một quả pháo cực lớn theo cặp sinh đôi nhà Weasley từ trên trời giáng xuống đuổi theo Umbridge, cả đại sảnh náo loạn tưng bừng. Harry quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy trên tay Draco cũng cầm một quả pháo, ngòi pháo còn đang có tia lửa nho nhỏ đúng là vừa mới châm.

Trong một thoáng chốc này, căn phòng đột nhiên trở nên tĩnh lặng đến thần kỳ, thực giống như tất cả các âm thanh lao xao ồn ào, còn cả những tiếng ca huyên náo phút chốc tan biến. Harry có thể thấy ngọn lửa kia được châm lên, bùng cháy, phát ra quang mang chói lọi chiếu sáng khuôn mặt Draco ra sao .... tựa như pha lê lấp lánh dưới vầng thái dương, cho dù chỉ là vụn sáng phản quang loang lổ thôi cũng đủ đẹp đẽ mong manh đến lạ. Điểm khác biệt duy nhất chính là xuyên thấu qua phiến cửa sổ không tồn tại này, y đã bắt gặp nụ cười kia của Draco, chàng thiếu niên tóc bạch kim tự mình châm ngòi đóa pháo hoa nho nhỏ, trong đáy mắt xanh xám nhuộm đầy quang mang xán lạn – có lẽ ngay giây phút ấy người kia đã biến trở lại thành đứa bé hư hỏng đáng ghét trong kí ức.


"Đang nghĩ cái gì?" Hermione dùng khủy tay huých huých Harry, vì tiếng nổ ồn ã phát ra từ pháo hoa khiến cô buộc phải hét lên để nói chuyện với Harry, nhìn cô có vẻ khá hưng phấn, hai má vì kêu to mà trở nên đỏ bừng : "Mẻ này thể nào cũng làm con mụ khó chịu đến chết!"

"Xin cảm tạ đồng chí Slytherin nào đó đã hào phóng quyên tặng!" Ernie Macmillan*  gào lên sau đó đưa quả pháo trong tay mình cho Hermione, cô lại chuyển sang địa điểm khác tiếp tục chơi. Dù sao áp lực lâu nay đã làm Hermione biểu hiện rất không giống người ở độ tuổi này, khó có được lúc cô thoải mái giải phóng thiên tính, châm ngòi pháo rồi vung tay ném thật xa về phía Pansy :

"Hey! Bên kia ơi! Pháo của mấy người đâu cả rồi! Chắc không phải đám Máu Trong các người lúc nào cũng làm bộ có tiền nhưng ngay cả cái này cũng không mua nổi chứ??"

"Granger! Cô đứng có đứng đó nói linh tinh!" Pansy lập tức gào lên đáp trả, còn Draco đem hết số pháo còn lại của mình giao cho cô bạn, Pansy lấy được đồ chơi lập tức vọt sang : "Cho cô chiêm ngưỡng thế nào gọi là hàng cao cấp nhá!"

Áp lực tinh thần bị đè nén bởi Umbridge lúc này hoàn toàn bùng nổ, cả Lễ đường ngập trong tiếng cổ vũ, đám học sinh liều mạng châm hết pháo hoa trong tay, tựa như đang châm lên ánh sáng của tự do. Mà Harry không khống chế được lại nhìn về phía Draco, Chúa cứu thế cảm thấy bản thân có vô số lời muốn nói, nhưng cái gì cũng không nói ra được, dường như mọi ngôn từ đều trở nên nhạt nhẽo vô vị vậy. Ron đi đến bên y vừa định nói chuyện, đột nhiên Harry sải bước chạy về hướng Draco, lúc này đối với cậu trai Gryffindor này tất cả những người khác đã không còn trọng yếu nữa, y chỉ cần chen qua đám đông này, đi đến trước mặt đối phương mà thôi...sau đó trái tim sẽ chỉ cho y mọi lời cần nói.

"Tao ---- "

"Đủ rồi ! Đủ lắm rồi!!!" Umbridge trở lại Lễ đường, đầu tóc mụ vì pháo mà rối thành một nùi, phía sau mụ là McGonagall, giáo sư Flitwick, giáo sư Sprout cùng giáo sư Snape. Mụ dùng đũa thần chỉ vào cổ mình để khuếch đại âm thanh gào lên : "Ta không nghĩ rằng lũ học sinh ngỗ ngược bố láo này còn dám đi học ở đây! Thực sự làm ta thất vọng tột độ!!"

"Vậy bà muốn làm gì bây giờ ? Hay là khai trừ hết toàn bộ học sinh ?" Giáo sư Sprout không mặn không nhạt đáp trả, đám học sinh xung quanh lập tức cười lăn cười bò, mà vị Viện trưởng Hufflepuff này chỉ chống tay lên eo, đầy phong thái 'mày giỏi thì nhào vô đây'.

"Đuổi học? Đuổi học cũng không đủ xóa bỏ tội lỗi của chúng nó!" Umbridge hét lên : "Hiện giờ Dumbledore không ở đây, vậy dựa theo yêu cầu của bộ Pháp thuật ta chính là Hiệu trưởng tạm thời của ngôi trường này.....đuổi học lũ mất dạy này cũng chỉ càng hời cho chúng mà thôi!"

"Giáo sư Umbridge." Thầy Flitwick đứng lên mặt bàn, nhìn thẳng vào mắt đối phương : "Sao bà lại có thể nói tất cả đều tham gia chứ? Phải biết là học sinh Nhà của tôi ngoan ngoãn an phận nhất không phải sao?" Ông nói xong nhìn qua mấy Ravenclaw lẫn trong đám đông : "Các em nói cho thầy biết nào, mọi người có châm pháo không?"

"Chúng em không, thưa giáo sư." Cho Chang lập tức đứng ra trả lời, Flitwick hài lòng gật đầu nói với Umbridge : "Hơn nữa cho dù có là mọi người đều nghịch, chả lẽ phải điều tra ra từng người một rồi phạt hết tất cả hay sao? Bà là người thông minh, chắc sẽ không làm việc ngu xuẩn đó đâu nhỉ?"

"Chả lẽ ý của ông là quên hết tất cả?" McGonagall tiếp lời : "Nhưng tôi cũng chỉ nghĩ được như vậy, nhiều học sinh như này à... xử lý hết cũng phải qua cả nghỉ hè mất."

Sau đó ba người họ giống như đã bàn bạc xong xuôi nhìn về phía giáo sư Snape, ông chỉ khoanh tay thể hiện mọi sự đầu không liên quan đến mình, vị giáo viên Độc dược hắng giọng rồi nói : "Nếu không thì tất cả các Nhà đều trừ 25 điểm là được rồi." Ông nhướn mày tỏ vẻ 'đến Slytherin tôi cũng phải trừ điểm rồi nhé mấy người còn định như nào nữa?'

"Ít nhất phải trừ 50 điểm" Umbridge rít lên, mụ còn định nói gì tiếp thì McGonagall đã chiếm tiên cơ hô lên : "Tất cả các Nhà trừ 50 điểm! Ngay lập tức dọn dẹp mọi thứ rồi đi ra ngoài ngay cho tôi! Ngày mai bắt đầu kỳ nghỉ lễ Phục sinh, các trò chú ý an toàn!"

"Cái gì?? Từ từ đã ta còn ------"

"Tôi nghĩ nhất định là bà mệt lắm rồi, quý bà Umbridge ạ." Giáo sư McGonagall vươn một bàn tay kéo mụ ra ngoài, mấy giáo sư khác lập tức vây quanh làm bộ như vô cùng quan tâm đến mụ, nhìn như sắp nâng mụ ra khỏi Lễ đường đến nơi. Trên thực tế là các giáo sư cùng nhau túm lấy Umbridge kéo đi, trong hỗn loạn xen lẫn tiếng quát của mụ 'Việc này tao sẽ không đển yên đâu!!!' cùng giọng ân cần của giáo sư Spourt 'Bà mệt mỏi quá rồi, mau nghỉ ngơi đi ha.'

Đám học sinh bị bỏ lại ở Lễ đường lập tức cười muốn nội thương, mỗi người họ đều đang hoan hô tên Viện trưởng của Nhà mình. Vài phút sau cặp sinh đôi Weasley cầm chổi bước vào, mọi người nhanh chóng xông đến vây quanh bọn họ mồm năm miệng mười hỏi han tình huống. Fred cào cào tóc, hai anh em liếc mắt trao đồi một cái sau đó người trước người sau trả lời :
"Cô McGonagall giúp tụi tui che giấu nha."

"Nhưng mà chắc tụi tui không ở lại đây được nữa rồi, tụi tui định trong lễ Phục sinh này sẽ đến Hogsmeade mở một cửa tiệm nha!"

"Chính là Tiệm Giỡn – Phù thủy Wỉ Wái Weasley, hoan nghênh các vị khách quý hạ cố đến chơi!!"

Thực ra dù không xảy ra chuyện này, sau khi tốt nghiệp họ cũng định sẽ mở một cửa hàng như vậy, chỉ có thể nói là sự xuất hiện của Umbridge đã đẩy nhanh quá trình lên ý tưởng của họ mà thôi, làm nó sớm biến thành sự thật thêm vài năm. Harry nhớ lại tối mấy hôm trước mọi người thảo luận chuyện này trong phòng sinh hoạt chung Gryffindor, cho dù Hermione từng khuyên họ đợi tốt nghiệp xong hẵng làm nhưng cặp sinh đôi kiên trì nhất định phải ra đi vào năm nay. Chiến tranh đã sắp đến, nếu hiện giờ không làm vậy sau này bọn họ còn có thời gian nhàn nhã nghiên cứu nghịch ngợm mấy thứ đồ chơi này sao ? Không thể đợi thêm được nữa, cả hai đều hiểu được điều này, tựa như học tập bùa chú vậy – tất cả đều không thể tiếp tục chậm trễ được.

"Ban nãy mày định nói gì với tao hả?"

Thanh âm của Draco cắt ngang mạch suy tư của Harry, y quay lại ngắm nhìn đối thủ không đội trời chung trước mắt mình, bên cạnh hắn không có Slytherin nào đi theo, Harry nhìn trái nhìn phải thấy mọi người vẫn đang chơi rất high, lần đầu tiên y được chứng kiến tất cả học sinh của các Nhà đều chen lẫn bên nhau, bọn họ trở thành bạn bè một cách vô cùng tự nhiên, dường như học viện đã không còn là thứ ngăn cách mọi người nữa. Parkinson với Hermione đang phân cao thấp bằng đống pháo hoa trong tay, Ron đang buôn chuyện cùng Zabini, Neville đang thảo luận với Ernie về độc dược, còn có rất nhiều sắc màu đồng phục túm tụm bên nhau, bọn họ chơi đùa nghịch ngợm hòa hợp như một tập thể đoàn kết.

"Tao đang nghĩ có lẽ Nón phân viện không phải quyết định chúng ta là loại người gì, mà là chúng ta lựa chọn cái gì." Harry đột ngột nói : "Mày không cảm thấy vậy sao? Giống Hermione có sự thông minh của Ravenclaw, nhưng cái bồ ấy lựa chọn là dũng khí của Gryffindor."

"Chậc, tao còn nghĩ mày định nói cái gì khác cơ chứ." Draco khoanh tay trước ngực : "Có lẽ đi, nhưng Slytherin là tốt nhất, không thể nghi ngờ."

"Nó cũng nói tao thích hợp với cả Slytherin nữa." Harry nhún vai, thấy Draco tròn mắt không tin nổi sao có thể như vậy sau khi nghe câu trả lời của mình, nên y tiếp tục bảo : "Mày xem đó, như lời tao nói, không phải trên người mày cũng mang phẩm chất của các Nhà khác sao?"

"Nếu mày định lấy Gryffindor hay Hufflepuff ra sỉ nhục tao vậy đề nghị giờ mày nên câm luôn đi." Draco hung hăng cảnh cáo, giống như bị cái gì làm cho ghê tởm : "Nó thực sự nói như vậy? Mày chắc chắn là nó không phải già quá nên hồ đồ chứ?"

"Đúng là nó nói như vậy mà." Harry đáp : "Mà lúc trước ai bảo không kỳ thị học viện ấy nhỉ? Draco, thời điểm mày bướng bỉnh bao che cho tụi tao thực sự rất Gryffindor đấy."
"Đệch ông đây không nghe nổi nữa." Draco trợn mắt khinh bỉ, không để lại mặt mũi cho Harry tí nào : "Kể cả như mày nói thì cũng có gì khác đâu? Nhân sinh của chúng ta chính là độc hành mà bước tiếp, vậy thôi."

"Sao mày nói chuyện nghe như Luna ấy ................." Harry cau mày hỏi, lời nói của Draco mơ hồ phiêu hốt như Luna, mỗi lần cô bé trông thấy y đều thở dài, nhất là lúc y đứng một chỗ với Ginny thì Luna sẽ trở nên dễ dàng cáu kỉnh mẫn cảm, cô bé sẽ hung hăng trừng mắt như đang oán hận kẻ nào khác xuyên qua y vậy.

"Bọn tao cũng không giống nhau." Draco ngẩng đầu lên nhìn thằng bốn mắt trước mặt : "Tao chính là tao – Draco Malfoy, tuyệt đối không phải bản sao của một người nào khác." Hắn nói rồi quay người đi về bên hội Slytherin :
"Vậy chúc ngủ ngon, Chúa cứu thế."
"Ngủ ngon, Draco, mong mày đêm nay mộng đẹp."

**********

"Ý em là, có thể có khả năng.... ừm chính, chính là có lẽ em cũng không muốn trở thành Thần Sáng cho lắm?"

Trong văn phòng đang lúc giáo sư McGonagall cùng Umbridge vì lý do hướng nghiệp của Harry mà tranh cãi gay gắt thì chính chủ đành yếu ớt giơ tay lên. Hai vị giáo sư một người khăng khăng bà có thể tìm ra biện pháp giúp Harry thực hiện giấc mộng, còn một vị khác nói rằng mình có cách làm Harry buông tay con đường này sớm một chút. Vì thế rút cuộc Harry không chịu nổi nữa, giơ tay cắt ngang cuộc thảo luận đầy mùi thuốc súng của bọn họ.

"Vì sao các vị lại cảm thấy em muốn trở thành một Thần sáng nhỉ?" Sau khi nhận được hai ánh mắt không đồng tình Harry đành ngắc ngứ nói tiếp : "Huống hồ nếu bà đã thể hiện rõ ràng sau này sẽ ngáng chân tôi, tôi còn muốn tiếp tục làm chi nữa?"

"Harry Potter!" Umbridge rít lên : "Mi có ý gì, ta chỉ nói mi không có tố chất lẫn tiêu chuẩn xứng với nghê nghiệp Thần Sáng mà thôi!"

"Đúng đúng." Harry gật gù đáp : "Nếu sau nà mà làm việc ở Bộ Pháp thuật, ngày nào cũng phải giao tiếp với loại người như bà, vậy buông tha cho tôi đi, chắc tôi chịu không nổi cái này đâu."

"Mi !!"

"Được rồi được rồi" McGonagall ngắt lời Umbridge định nói : "Vậy thì em muốn làm gì hả Harry? Cho dù lựa chọn của em là gì, cô đều sẽ ủng hộ em, em hiểu chứ?"

Em sẽ trở thành một Tầm thủ. Sau đó y bắt đầu trình bày đơn giản sơ qua một chút về dự định nghề nghiệp của mình, làm sao trở thành một tay Tầm thủ vĩ đại, cùng với những kinh nghiệp tích lũy từ trước đến nay qua quá trình thi đấu Quidditch ở Hogwarts của bản thân. Thật ra trước đó y cũng đắn đo suy nghĩ rất nhiều, nếu nói trở thành Thần Sáng bởi mình muốn noi theo bước chân của cha James, nhưng y thực sự muốn điều đó không? Mỗi khi bị nói 'Harry, con thực sự giống cha mẹ mình' phản ứng ban đầu của Harry cũng là rất kiêu ngạo, nhưng sau đó thì sao chứ ? Cho tới bây giờ Harry cũng chưa từng gặp cha mẹ mình, khi y còn là một đứa trẻ non nớt cha mẹ đã vì bảo vệ mình mà rời bỏ thế giới này, sau đó lần đầu tiên Harry có thể chiêm ngưỡng cha mẹ ở một khoảng cách gần sát là khi y xâm nhập vào kí ức của Snape. Bọn họ cũng non nớt, xông xáo lại bồng bột, căm ghét thế tục, có được hết thảy thứ mà một đứa trẻ nên có.


Trước cái ngày Draco hỏi y muốn làm gì, Harry vẫn luôn rất kiên định về việc trở thành Thần sáng, bởi y rất muốn nghe người khác nói 'hiện giờ trông con tuyệt y như cha con khi xưa vậy,Harry à' – nhưng thứ y đi tìm không thực sự là cái đó, thứ Harry muốn chẳng qua là gặp lại cha mẹ mình mà thôi, không phải là đi tìm hình bóng cha mẹ trên bản thân mình. Harry biết bản thân có đôi mắt xanh biếc giống Lily, biết bản thân có diện mạo giống James đến bảy-tám phần, rất nhiều lần Sirius vỗ vai con đỡ đầu của ông bảo con quả thật rất giống cha con. Nhóm Đạo tặc trước kia của bọn họ giờ chỉ còn lại Sirius cùng Lupin còn sống, một người khác bởi vì phản bội đã vĩnh viễn tách khỏi họ. Nhưng kẻ còn sống sao có cách nào biến thành tấm gương phản chiếu người đã chết được cơ chứ? Trông vào điều viển vông như vậy để hoài niệm ai đó thực sự là vô nghĩa.

"Nhưng để ta nhắc cho cậu Potter đây nhớ," Umbridge dài giọng mỉa mai : "mi đã bị cấm thi đấu, theo đó mà nói, mi cũng chẳng thích hợp với nghề này."

"Dù sao mặc kệ tôi có nói cái gì bà cũng từ chối tôi thôi, chả đúng à? Vậy chả có gì hay để tán gẫu tiếp cả, tạm biệt các giáo sư, chúc các cô ngủ ngon." Harry nói xong túm lấy cặp sách của mình, mặc kệ Umbridge có đồng ý hay không liền đứng dậy đi luôn. Vài phút sau McGonagall đuổi tới, bà nhẹ nhàng bảo : "Bất kể em làm gì, cô đều sẽ giúp em thực hiện nó." Bà nói rồi quay người rời đi, không có ý định ở lại trao đổi thêm.

Có lẽ hẳn là mình nên đi tìm Draco hỏi xem hắn muốn làm nghề gì – Harry nghĩ, cuối cùng chúng ta đều sẽ phải chọn con đường khác nhau, nhưng ngay lúc này đây tao tin tưởng lựa chọn của mình là chính xác.


--------------------------

*Ernie Macmillan : Sinh ra từ dòng họ thuần huyết Macmillan cổ xưa, là 1 thành viên của nhà Hufflepuff. Sau này trở thành 1 thành viên của D.A và chiến đấu trong trận chiếu cuối cùng bảo vệ Hogwarts.
*Justin Fletchley : học sinh nhà Hufflepuff xuất thân từ 1 gia đình thượng lưu muggle, sau này cũng gia nhập D.A

Nói thật gu tôi là ABO rồi sinh tử văn các kiểu cơ, nhưng bộ ban đầu tôi định dịch bị tác giả xóa raw mất rồi, còn edit từ bản QT thì ko thể đảm bảo độ chính xác dc vì có rất nhiều đoạn QT ghép chữ sai thứ tự dẫn đến sai nghĩa của câu. Sau đó tôi gặp bộ này, mấy chương đầu toàn tự tử hợp gu quá nên nhảy hố, ai dè nó dài vãi huhu ..... mới đuổi được 1/2 tiến độ của tác giả. 

Chương sau Ngôn Nhất Harry lại lên sóng nhá =))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net