Chương 33 (b)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Harusame248 

----------------------------------


Bàn tay hắn run rẩy không thôi, bên trong túi áo là bình dược Giả chết nho nhỏ do nhóm Hannah dùng biết mấy ngày đêm mới bào chế ra được. Nhanh một chút, nhanh thêm một chút, đám Tử Thần Thực Tử kia có lẽ đã chui ra khỏi Tủ biến mất, Draco đẩy nhanh tốc độ - hắn cần nhanh chóng cho Dumbledore uống cạn bình dược này. Pháo hoa Weasley cùng những chướng ngại vật bọn họ thiết lập trên đường đi có lẽ sẽ làm chậm lại tốc độ của kẻ thù, Blaise đang cùng Pansy đưa tất cả đám học sinh trở về phòng nghỉ.


Khi Draco đi được hơn nửa đường, xuyên qua cửa sổ hẳn đã trông thấy Dấu hiệu hắc ám hiện lên bao trùm bóng ma lên ngôi trường, mưa lớn như trút, cuồng phong rít gào – tất cả các yếu tố kịch tích đang tụ hội nơi đây để trình diễn cao trào long trọng của câu truyện, tuyên cáo cái chết của vị Bạch phù thủy vĩ đại nhất giới phép thuật. Draco chỉ có thể chạy nhanh hơn, lúc hắn chạm đến cửa đã không thể hô hấp, yết hầu như thắt lại, nhưng hắn vẫn dùng sức đẩy cánh cửa kia ra, dùng toàn lực hô lên câu chú kia :


"Expelliarmus!" (Giải giới)


Ngay trong tức khắc, đũa phép trên tay Dumbledore văng ra lăn mấy vòng trên mặt đất, mà Draco đã không còn sức lực bắt lấy nó. Phù thủy tóc vàng kim nhà Slytherin cố thử lên tiếng, nhưng mọi ngôn từ nghẹn lại trong cổ họng của hắn, đũa phép cũng trở nên trơn trượt đến suýt trượt khỏi bàn tay khiến Draco không thể không nắm chặt nó trong tay, cố kiềm chế bản thân ngừng run rẩy.

"Ồ, Draco, ta còn nghĩ người đến sẽ là Theodore chứ." Vị Hiệu trường già kia đứng bên cạnh cửa sổ của Tháp Thiên Văn, lung lay như sắp đổ, Draco chú ý đến cánh tay ông không biết từ khi nào đã khô héo thành màu đen hắc ám – Dumbledore già nua như vậy từ khi nào? Ông như một người ngay trong phút chốc nữa thôi sẽ lập tức phải bước vào cánh cửa tử vong, một chân đã tiến lên, chỉ còn một chân vẫn ở lại. Mái đầu lẫn chòm râu bạc đã không còn sáng bóng như xưa, chúng trở nên khô héo hủ bại như cây cỏ, Draco ngây ngẩn nhìn vị bạch phù thủy trước mặt, rõ ràng chỉ mấy tuần trước hắn còn thấy lão ong mật này trông vẫn vui vẻ, nhìn qua còn phải sống được năm chục năm nữa. Nhưng bây giờ ông ta không khác gì một muggle già yếu gần đất xa trời.

"Giáo sư." Draco vô thức sờ bình dược trong túi áo, hắn cần lấy nó ra rồi dùng bất kỳ biện pháp nào để Dumbledore uống nó, bọn họ cần một người thông thái dẫn đường chỉ lối. Draco run rẩy lấy bình dược ra, chất lỏng bên trong lóe lên màu lam dịu dàng, hắn nói với Dumbledore bằng giọng gần như van vỉ cầu xin : "Please—"


"Các trò đang thử cứu ta." Dumbledore mỉm cười, cặp mắt lóe lên quang mang hòa ái : "Draco thân mến, ta vẫn luôn biết, từ biểu hiện của trò năm thứ Năm ta đã hiểu rằng trò chọn xong con đường cho chính vì, mà ta nên vì các trò dọn đường." Ông nói xong tiếp tục lùi về phía sau, Draco hoảng hốt muốn vươn tay kéo lấy, hắn hô lên theo phản xạ :


"Cái chết của ông chẳng lẽ là để trải đường cho chúng tôi sao?"


"Là cho cả giới Pháp thuật." Vị phù thủy già đáp lời, ông giải thích quan điểm của mình cho Draco : "Đã đến thời điểm bọn họ cần phải thay máu, không phải ư? Những vị trí đó hẳn nên để lại cho những người mới với vô số tiềm lực." Ánh mắt ông dừng lại trên tay Draco :


"Thậm chí các trò còn có thể làm ra dược Chết giả." Giọng ông nghe càng thêm nhẹ nhõm : "Nhưng sự chuẩn bị của các trò không chỉ có từng đó, ta nói đúng chứ?"

Ngay tại lúc Draco đang định lên tiếng, cánh cửa sau lưng hắn bật mạnh ra, Snape xuất hiện ngay sau đó. Cha đỡ đầu liếc nhìn hắn một cái, sau đó tiến lên dùng thân mình che chắn trước mặt Draco, Snape nhìn thẳng Dumbledore – cả hai người họ như đã đạt thành một ước định nào đó.


Không --- không thể như vậy được – hắn cần làm gì đó --

"Ngươi không cần làm gì cả."


Thanh âm bí ẩn kia lại xuất hiện, như vô số sợi tơ cuốn lấy tứ chi, khống chế cả người Draco bất động tại chỗ, thời gian đóng băng tại khoảnh khắc này, hắn có thể lấy gió lướt qua lọn tóc của cha đỡ đầu thế nào, áo chùng phù thủy tung bay vẽ nên quỹ tích ra sao ....


Hệt như khán giả đang đứng bàng quan xem xét ở một thế giới khác.


Không – ta sẽ không --
Sẽ không bất lực chỉ đứng nhìn nữa!


Đừng – tiếp tục—ra lệnh cho ta ... khống chế ta trở thành – kẻ mà ta không muốn trở thành –

Draco cảm thấy chính mình như đang nứt ra, làn da bị tróc mở, có một sợi dây thép xuyên vào trong người hắn, xiết chặt lấy trái tim rồi cuốn quanh cốt tủy, nó bẻ gãy gân cốt, nghiền nát xương bả vai, xương cánh tay, xương cổ tay rồi tái tạo lại. Bờ vai hắn như bị ngàn cân đè lên khiến Draco gần như quỳ gục xuống thở không ra hơi, vào nháy mắt khi đầu gối chạm đất hắn cảm thấy bản thân bị kéo giật trở về thực tại, đũa phép của Draco chỉ thẳng về phía trước. Cho dù run rẩy không ngừng, hô hấp rối loạn, trái tim đập kinh hoàng, Draco vẫn nghe thấy bản thân niệm :


"Avada Ke-----"
"Stupefy!" (Bùa Choáng)


Luồng pháp thuật ánh tím phát ra từ đũa phép của hắn nhanh hơn một bước, nó va chạm vào người Dumbledore hất ông ngã văng từ ban công rồi rơi thẳng xuống. Lời nguyền Chết Chóc của Snape thậm chí còn chưa nói được hoàn chỉnh, ông kinh ngạc quay đầu lại thấy đứa con đỡ đầu của mình quỳ trên mặt đất. Còn chưa kịp hỏi gì thì của tháp Thiên văn một lần nữa lại bị đẩy ra, Bellatrix với mái đầu banh chành xuất hiện ở cửa, những người phía sau mụ đều có vết bỏng, mụ rít lên the thé :


"Dumbledore đâu rồi?!"


"Đã chết." Snape thản nhiên đáp : "Bị Avada của tôi đánh trúng, rơi từ đây xuống chết rồi." Trước ánh mắt nghi ngờ của đám Tử Thần Thực Tử, vị giáo sư Độc dược nhắt cây đũa phép nằm trên mặt đất chậm rãi nói : "Cây đũa này hiện giờ phải được dâng lên cho Chủ nhân, Lestrange, cô không biết bản thân giờ nên làm gì sao?"

"Không cần ông dậy ta làm gì!" Mụ quát rồi hung hăng giật lấy cây đũa phép Cơm nguội, ngay lúc này một đóa pháo hoa màu cam nổ tung giữa không trung, Bellatrix nheo mặt nhìn nó : "Đó là cái gì?"


"Tử Thần Thực Tử đang tiến công khắp bốn phía trường học, so với quan tâm cái này, không bằng cô nên nghĩ xem làm sao hoàn thành được nhiệm vụ chủ nhân giao phó." Snape nói xong tự tay đỡ Draco đang quỳ dưới đất đứng lên, mỉa mai không lưu tình : "Chứ không hữu dụng bằng cả một đứa bé mười bảy tuổi thì nực cười lắm."


Draco đầu óc quay cuồng, hắn thậm chí còn không xử lý hết được khổi lượng thông tin vừa xảy ra, hắn thấy đóa pháo hoa kia – nó tượng trưng cho sinh mệnh cùng hy vọng, bọn Ginny đã làm được, hiện tại Dumbledore có lẽ đã được Hội Phượng Hoàng mang đi rồi. Draco để mặc Snape kéo mình lên, vui sướng tràn ngập lồng ngực cậu phù thủy tóc vàng. Nhưng ngay sau đó tim phổi hắn nóng rực lên như bị hỏa thiêu, Draco chỉ có thể liên tục ho khan, Snape xoa lưng trấn an nhưng không có tác dụng gì.... như có một thứ gì đó trừng phạt hắn vì đã làm điều thừa thãi, cho đến khi Draco hộc ra một ngụm lớn toàn máu đen thì màn tra tấn mới dừng lại. Máu đen loang thành một vũng trên mặt đất, thậm chí chảy đến đuôi váy của Bellatrix.
Mà mụ ta giận dữ lườm Draco một cái rồi bỏ đi không quay đầu lại, đám Tử Thần Thực Tử còn lại cũng tản ra đi tấn công trường học. Cả thân mình Draco nhũn ra thoát lực đổ vào người Snape, còn cha đỡ đầu của hắn nói bằng giọng cảnh cáo :

 
"Con tốt nhất nên giải thích cho ta rút cuộc mấy đứa đã giấu ta làm những thứ gì." 



--------------
Khổ thân bạn H đứng ngay đấy mà chap sau mới dc xuất hiện :v 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net