CHƯƠNG 12: Đến lúc tắm rửa cơ thể của ngài rồi( 15+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 12: Đến lúc tắm rửa cơ thể của ngài rồi( 15+)

Edit: Gấu túi nhỏ

Hơi nước nóng lượn lờ tràn ngập phòng tắm. Từ trước đến giờ, tôi luôn để  các hầu gái rời đi và tự tắm rửa một mình. Lúc ban đầu tôi có hơi bối rối, không biết sản phẩm nào dùng cho mục đích gì. Nhưng hôm nay, trước sự hiện diện của một người đàn ông, toàn bộ trải nghiệm tắm rửa trở nên mới mẻ và kích thích hơn.

Nadrika đặt tôi xuống trên sàn giữa phòng tắm. Đứng đối diện với tôi, anh ấy tháo nút buộc áo choàng tắm của tôi bằng một động tác uyển chuyển, tấm áo giờ đã hoàn toàn mở ra, để lộ chiếc váy mỏng manh mềm mại bên trong. Anh vòng ra phía sau và bắt đầu cởi quần áo cho tôi, đầu tiên là cởi áo choàng, sau đó kéo dây đai của chiếc váy ra khỏi vai và thả nó xuống dưới chân tôi. Tôi liếc nhìn lại, Nadrika nở một nụ cười dịu dàng lấp lánh.

"Chuyện này có vẻ không công bằng..."- tôi  càu nhàu, nhấc một chân lên để Nadrika nhấc hẳn chiếc váy ra khỏi người tôi.

"Sao không?"- anh ấy hỏi.

"Em là người duy nhất khỏa thân ở đây." Có lẽ sự bối rối của tôi là hiển nhiên, vì Nadrika đã khẽ cười đáp lại.

"Thoải mái đi nào, Điện hạ." Anh ấy thừa biết khuôn mặt của mình có thể mê hoặc đến mức nào và cách tốt nhất là dùng nó để đối phó với tôi.

"Em cảm thấy khác biệt khi được ở bên anh,."- tôi nói.

"Thần rất vui khi nghe điều đó, thưa Công chúa."- anh thì thầm bằng một chất giọng du dương như tiếng đàn.

"Tại sao?"- tôi cũng thì thầm hỏi anh.

Lần đầu tiên, anh chỉ cười mà không đáp.

"Sao anh cứ cười hoài vậy?"

"Em không muốn tôi cười sao, Công chúa của tôi?"

"Không, ý em không phải vậy..."

Một sự im lặng ngắn ngủi rơi xuống. Theo sự dẫn dắt của anh , tôi thả mình vào bồn tắm đầy nước, bật lên tiếng rên rỉ sung sướng vì cảm giác thư giãn quanh thân. Bây giờ nước đã ngập lên đến cằm, tôi nhìn chăm chú vào Nadrika- người dường như đã quen thuộc với toàn bộ quá trình.

"Em đã yêu cầu anh tắm cho em trước đây chưa?"- tôi hỏi.

"Không phải lúc nào cũng vậy, nhưng người thường được các nữ hầu tháp tùng trong khi tắm hàng ngày, thưa Công chúa."- Nadrika lặng lẽ trả lời, hạ thấp ánh mắt tránh nhìn vào tôi.

Tôi quyết định không nói gì thêm, hiểu rằng anh đang cố tình lợi dụng việc mất trí nhớ của Công chúa để thu hút thêm sự chú ý của tôi.

"Thư giãn đi, Điện hạ. Thần sẽ gội đầu cho người." Bàn tay của Nadrika mềm nhẹ và ấm nóng bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng, kỹ lưỡng da đầu tôi.

Tôi cũng thuận theo từng động tác của anh và nhắm mắt lại, miệng phát ra tiếng rên rỉ sung sướng, nhưng đã kịp nhanh chóng ngậm miệng. Chắc là có chút lạ.

"..."

Tôi không chắc liệu Nadrika có nghe thấy hay không, nhưng anh ấy vẫn tập trung vào việc gội đầu cho tôi. Cảm thấy hơi khó xử, tôi hắng giọng.

"Công chúa?"- Nadrika đáp lại sau một lúc. Tôi mở mắt ra, sau đó hơi giật mình khi thấy anh ấy đang đứng ngay trước mặt tôi, trong bồn tắm.

"Đến lúc tắm rửa cơ thể của ngài rồi."- anh nói với một nụ cười dịu dàng, đưa tay về phía tôi- "Hãy đặt tay lên vai thần, thưa Công chúa."

Tôi phối hợp đứng dậy và đặt tay lên vai anh, Nadrika cúi người xuống một chút để giúp tôi dễ dàng với tới anh hơn, anh lấy một cái túi lưới tạo bọt đánh cho lớp xà phòng nổi bông lên sau đó bắt đầu chà nhẹ nhàng lên cơ thể tôi. Anh bắt đầu ma sát từ cánh tay, sau đó di chuyển lên đến nách, rồi đến eo, bụng và cuối cùng ra phía trước... Các ngón chân tôi gập nhẹ lại khi hơi thở nóng rực của Nadrika khi có khi không phả vào bầu ngực trần của tôi. Dù cố ý hay không, anh vẫn di chuyển cực kỳ chậm chạp, cẩn thận lặp đi lặp lại ở cùng một chỗ.

Tôi mím chặt môi và thở ra thật sâu qua xoang mũi, cố điều tiết hơi thở không quá hỗn loạn. Vai tôi khẽ khàng run lên, và tôi chắc chắn rằng anh ấy có thể cảm nhận được điều đó qua cánh tay tôi. Tôi gần như có chút oán giận anh vì đã giả vờ như không chú ý. Ngay sau đó anh đứng thẳng dậy, đặt một tay lên lưng và kéo nhẹ tôi về phía anh. Đùi trái của anh trượt vào giữa hai chân tôi khi anh rướn người về phía trước, dùng khăn tắm nhẹ nhàng xoa bóp lưng tôi. Đầu tiên, anh tỉ mỉ lau nhẹ từ cổ, sau đó di chuyển dần xuống phía dưới, chăm chút đến tận bờ mông.

Tôi vô thức tiến lên một bước để tránh sự đụng chạm có phần mập mờ của chiếc khăn tắm, cơ thể tự nhiên cọ vào người anh ấy. Tất nhiên, anh ấy vẫn mặc quần áo, nhưng tôi vẫn có thể cảm thấy một luồng nhiệt nóng bỏng đang bốc lên qua lớp quần. Những lần trước tôi để ý thì nơi đó có hơi mềm, nhưng hôm nay nó đã trở nên cứng và thô hơn. Trong khi suy nghĩ của tôi đang chạy lung tung tới tận phương trời nào. Anh ấy bắt đầu dội nước ấm lên người tôi để rửa sạch xà phòng, vô tình hay cố ý phớt lờ hơi thở hổn hển của tôi ngay bên tai anh ấy. Tôi vội nắm lấy cổ tay anh.

"Điện hạ?"- ngay cả giọng nói giả vờ như không biết gì của anh cũng làm cho tôi trở nên kích thích. Tôi bám víu lấy cổ anh để kéo anh lại gần tôi hơn và hôn anh. Khi môi chúng tôi chạm nhau, anh ấy lập tức mở miệng như thể nãy giờ anh chỉ chờ đợi cơ hội này. Đầu lưỡi hai bên ăn ý gặp nhau, khiêu vũ với nhau, tôi luồn những ngón tay qua tóc anh và nắm chặt lấy nó. Nadrika kéo eo tôi sát vào, và khi tôi kiễng chân lên nhưng không thể nhấc mình lên cao hơn, anh ấy khuỵu một gối xuống, đưa mặt anh ấy lại gần. Tôi cuồng nhiệt ném mình vào anh ấy, và tôi có thể cảm thấy anh ấy mỉm cười vui vẻ qua những nụ hôn đứt quãng của chúng tôi. Chúng tôi cuống lấy nhau, tôi đặt thêm nhiều nụ hôn lên miệng, lên má và quai hàm anh.

"Oh!" - tôi rên rỉ, sai lầm khi nghĩ mình mới là kẻ dẫn đầu trong màn đối đáp này, tôi dần cảm thấy đầu gối mình đột nhiên khuỵu xuống và gần như mềm nhũn khi những ngón tay của Nadrika đang di chuyển một cách trêu chọc bên dưới. Anh hôn lên mũi và trán tôi. Môi chúng tôi lại gặp nhau, và lần này tôi đã thoải mái dựa vào anh. Khi cả cơ thể tôi bắt đầu run lên vì phấn khích, anh ôm lấy tôi vào lòng, vuốt ve tấm lưng trần trụi như để trấn an, khiến tôi khẩn thiết đòi hỏi sự ve vuốt nhiều hơn.

"Thần không muốn làm người đau."- anh thì thầm- "Chúng ta nên chậm một chút."

"Trông em có giống như đang bị đau không?"- tôi rầm rì đáp lại và nhận được tiếng cười khúc khích của anh ấy trên đầu tôi. Mặc dù vậy, những cái vuốt ve của anh vẫn thận trọng và nhẹ nhàng. Tôi nâng cằm lên và chồm tới định hôn anh, nhưng Nadrika quay đầu lại để tránh môi tôi. Sự kiên nhẫn của tôi đang dần cạn kiệt, mặt tôi đỏ bừng, tôi cáu kỉnh túm lấy tóc anh và kéo anh  về phía tôi. Với một nụ cười ranh mãnh, anh ấy cúi đầu xuống hôn tôi khắp má, vành tai, cổ...

Nhưng em không muốn ở chỗ đó. Tôi muốn anh hôn lên môi em.

Tôi sốt ruột bấu nhẹ vào lưng anh ấy, tự hỏi tại sao anh ấy không thể nhận ra một chút gợi ý nào, Nadrika bất ngờ cúi xuống để hạ thấp mình hơn nữa. Tôi bật ra một tiếng rên rỉ nho nhỏ khi tựa cằm lên đỉnh đầu anh. Toàn thân tôi như bị thiêu cháy hừng hực. Rõ ràng, đó là cảm giác sung sướng chứ không phải đau đớn. Những âm thanh ướt át khi được môi anh cắn mút trên da lấp đầy lỗ tai tôi, vang vọng khắp phòng tắm. Nó gần giống như ai đó đang ngậm kẹo vậy. Tôi tự hỏi làn da mình thực sự ngọt như vậy sao. Không...tôi quyết định không phá hỏng bầu không khí bằng cách để trí tò mò lấn át bản thân.

"Điện hạ."

"..."

"Điện hạ."

"Điện hạ."- Nadrika liên tục dùng âm thanh dễ chịu lặp đi lặp lại.

Tôi miễn cưỡng mở mắt ra- "Hửm?"

"Người có thể tự mình đứng một lát được không?"- anh hỏi, trượt người lên để thì thầm vào tai tôi.

Khi tôi gật đầu đồng ý, anh nhẹ nhàng kéo tôi ra khỏi người anh. Anh chắc rằng tôi đang đứng vững trên đôi chân mình, Nadrika chợt quỳ xuống giữa hai chân tôi. Anh nắm lấy tay tôi và đặt chúng lên hai bên đầu vai trơn mượt của anh, nhưng thay vào đó, những ngón tay của tôi lại luồn sau gáy anh.

"Nadrika anh đang..."- tôi có chút xấu hổ ngập ngừng, cảm thấy hơi thở hổn hển của anh làm đùi tôi nóng ran. Vai tôi run lên và ghì chặt lấy đầu anh, thậm chí không thể nói hết câu.

Ôi gì thế này. Gì thế này.

Khi tôi không thể không vặn vẹo vì cảm giác sung sướng bất chợt, Nadrika vòng tay giữ lấy hai chân tôi vững vàng ở yên. Tôi thở từng hơi ngắt quãng đầy thô ráp và nặng nề, thoải mái ngửa đầu ra sau. Thình lình một luồng điện hưng phấn xẹt qua người tôi, khiến các cơ bắp tôi căng cứng như tượng đá, run lẩy bẩy mất kiểm soát. Tôi nhìn xuống và quan sát anh. Nadrika có vẻ rất điêu luyện, rất thành thạo với những gì anh ấy đang làm. Tôi nhanh chóng cảm thấy choáng váng trước khoái cảm không ngừng kích thích tâm trí tôi.

Rồi sau một lúc, mọi thứ lóe lên một màntrắng xóa. Tất nhiên, theo nghĩa bóng. Ý tôi là, cảm giác mẹ nó thật tuyệt. Hơi thở của tôi nghẹn lại trong cổ họng, và sau một lúc dừng lại, tôi thở ra một hơi dài mãn nguyện. Khi cơ thể hoàn toàn được giải phóng sau căng thẳng từ đầu đến chân, giờ tôi gần như đã kiệt sức. Tôi có thể cảm thấy ngọn lửa trong tôi bắt đầu hạ nhiệt từ từ.

"Điện hạ?"

Tôi mở mắt ra và thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Nadrika đang ngước nhìn tôi. Tôi nhận thấy những ngón tay của mình vẫn đang vò rối mái tóc vàng óng như tơ vàng của anh ấy.

"Ồ, xin lỗi!"- tôi nói, hơi cúi người về phía trước- "Em không hoàn toàn chú ý."

"Đừng lo lắng, Điện hạ. Chỉ là..."- Nadrika đưa tay lên vuốt ve má tôi.

Rõ ràng là sự mãnh liệt vừa rồi đã khiến tôi rơi vài giọt nước mắt, nhưng anh ấy đã khéo léo gạt chúng đi. Tôi cũng học theo và lấy mu bàn tay lau nước mắt trên mặt mình, sau đó cố gắng vuốt phẳng mái tóc rối bù của anh ấy càng khiến nó bù xù một cách mất trật tự. Nadrika bậtcười khúc khích trước nỗ lực có chút ngớ ngẩn đó.

"Chúng ta còn chưa tắm đâu, thưa Điện hạ."-anh hôn nhẹ bên dưới rốn rồi nhấc người tôi lên thành bồn.

"Em không nghĩ mình có thể đứng vững được nữa."

Nadrika lập tức bế tôi lên, đặt tôi trên một chiếc ghế tựa ở góc phòng tắm. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ cứ như anh đã chuẩn bị đâu ra đấy từ trước, biết trước chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tôi ném cho anh ta một cái nhìn yếu ớt, nhưng chẳng mấy chốc tôi đã buông xuôi mặc cho anh ấy chuẩn bị nước tắm trong bồn.

"..."

Chậm đã, có ổn không khi chỉ có tôi là người duy nhất được vui vẻ trong câu chuyện này?

Tôi thấy mình nên hoàn thành đúng nghĩa vụ của một công dân tốt cho những khoảnh khắc thiêng liêng như thế này, nhưng cơn buồn ngủ đã bất ngờ bao trùm lấy tôi, ập đến với tốc độ đáng báo động, hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.

****

"Ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sống đến ngày chứng kiến em gái ta chủ động ngỏ lời mời ta dùng bữa trước!"- Hoàng đế chậm rãi nói, rõ ràng hôm nay tâm trạng của ông ta cực kỳ tốt.

Nhưng ông ấy có thực sự hạnh phúc hay không vốn không phải là mục đích của tôi. Tôi chỉ muốn gặp gỡ với Đức vua chỉ vì có điều gì đó ở ông ta mà tôi muốn tìm kiếm.

"Em có một yêu cầu."- buông nĩa ăn trong tay, tôi nói thẳng.

"Chắc chắn rồi! Đó là gì? Hãy nói cho ta biết bất cứ điều gì mà em gái của ta muốn."- giọng nói từ tốn cất lên, trông ông ấy không vội vàng nghĩ đến bất kỳ kết luận nào.

Xem xét việc mà ông ấy đã thản nhiên bỏ mặc bàn cờ chính trị, để đặt số phận của một Đế chế to lớn vào tay tôi và thậm chí không một lần hỏi tôi về việc nó sẽ diễn ra như thế nào- điều đó không có gì đáng ngạc nhiên khi ông ấy trông vô tư đến thế. Bản thân Hoàng đế rõ ràng cũng không có hứng thú mấy với vấn đề trị quốc. Tôi tự hỏi liệu những anh chị em trong gia đình Hoàng thất này có thực sự phù hợp để điều hành một quốc gia hay không. Tôi thậm chí sẽ không quá bất ngờ nếu Đế chế Orviette sụp đổ ngay trong thế hệ này.

"Em cần vài lời khuyên."- tôi nói.

"Lời khuyên ư?"- Hoàng đế mở to mắt hỏi.

Vâng, vâng, mình biết. Đây rõ ràng không phải là thứ mà Công chúa thường yêu cầu.

"Em muốn tìm một số thị thần hỗ trợ cho chính sách mới của em."- tôi nói thêm.

"Hỗ trợ...ý của em là?"

"Em nghĩ chúng ta đang nắm trong tay một cơ hội quý báu để cải thiện mối quan hệ bang giao với Rothschild. Nhưng em cần một quan viên có kinh nghiệm xuất sắc về lĩnh vực này cũng như địa lý nói chung."- tôi đã nghiền ngẫm mọi thứ trong vài ngày qua và đi đến kết luận rằng không có cách nào mà tôi có thể giải quyết các vấn đề này một mình. Tôi có thể chuẩn bị được những gì khi mà bản thân tôi không hề biết một điều chết tiệt nào về đất nước này cả?

Một quả cà chua bi chín mọng rơi khỏi nĩa của Hoàng đế và lăn lông lốc qua bàn ăn. Ông ấy trông sốc hơn tôi tưởng rất nhiều. Như để bao biện thêm cho ý tưởng này, tôi vội vàng bổ sung:

"Tất nhiên...thật không dễ để gạt bỏ lòng kiêu hãnh của mình, nhưng em nghĩ thử một lần cũng không phải là một ý kiến tồi."

"Là... vậy sao?"- Nhà vua nhất thời không nói gì. Ông ta vuốt cằm mấy cái, lầm bầm một mình rồi ngẩng đầu lên- "Có ai đang nằm trong ý tưởng của em chưa?"

"Hửm?"- tôi nói với một cái cau mày, không nghe rõ lời ông ấy.

Hoàng đế đột nhiên đấm vào lòng bàn tay mình một cái, sau đó bắt đầu nhiệt tình gật gật đầu. Thật tệ là không có ai khác xung quanh để chứng kiến cảnh tượng này.

"Hiểu rồi! Tình cờ là ta có biết một ứng cử viên hoàn hảo cho vị trí này! Chính là như vậy!"-ông ấy gật gù.

Tại một vàithời điểm, tôi nghĩ là chúng tôi đã lạc hướng ra khỏi cuộc trò chuyện này. Tôi kiên nhẫn đợi Hoàng đế giải thích, nhưng điều đó dường như không thể xảy ra. Ông ấy rõ ràng từ chối nhìn nhận bất cứ điều gì ngoài quan điểm của chính mình. Đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng bản thân, ông ấy bắt đầu nhìn tôi đầy nồng nhiệt. Tôi cau có mở miệng không che giấu được vẻ thất vọng-" Em chỉ xin ngài một cố vấn, thưa Bệ hạ." 

"Ồ! Ta sẽ không bao giờ nói với Juran rằng em đã yêu cầu đích danh cậu ta đâu! Đừng lo lắng!"

"?!"

Tôi tuyệt vọng ôm trán, từ bỏ giải thích rõ ràng cho Hoàng đế? Bằng một cách nào đó mà tôi không biết đã từng yêu cầu ai và cụ thể khi nào? Juran? Gã này là ai đây? Tôi tua đi tua lại cuộc trò chuyện của chúng tôi trong đầu nhiều lần, nhưng không thể nhớ mình đã từng ám chỉ ai hay bất cứ điều gì với Hoàng đế cả. Tôi có một linh cảm không tốt về chuyện này, nhưng lúc này tôi quyết định mọi chuyện nên kết thúc tại đây trước khi nó có thể mất kiểm soát xa hơn.

"Em còn có một yêu cầu khác!"- tôi vội nói.

Nhà vua trìu mến nhìn tôi, như thể tôi khiến ông nhớ đến một đứa trẻ đang vòi vĩnh. Sự khó chịu lập tức bùng lên, nhưng tôi cố gắng giữ cho vẻ mặt của mình càng thêm bình tĩnh.

"Đó là..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net