CHƯƠNG 15: Huyền thoại lập quốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 15: Huyền thoại lập quốc

Edit: Gấu túi nhỏ

"Quý ngài Juran đã có mặt. thưa Điện hạ"- một nữ hầu thông báo- "Cho phép thần được dẫn ngài ấy vào."

Tôi ngẩng đầu lên nhìn cây kim phút mới nhích trên cái đồng hồ quả lắc, có vẻ như anh ta đã đến trễ hơn so với lịch hẹn.

"Được, cho anh ta vào!"- tôi trả lời. Sau tiếng cót két từ cánh cửa được mở là tiếng giày phát ra khi ma sát trên mặt sàn. Tôi đứng dậy khỏi chiếc ghế một cách nhã nhặn và quay đầu lại. Việc mà tôi yêu cầu Bệ hạ chính là giới thiệu cho tôi một gia sư đáng tin cậy và người đàn ông đang đứng trước mặt tôi có lẽ chính là vị được triệu tập đến kia.

"Robért?"

"Vâng."- anh ta đáp lời.

"Robért?"- tôi lặp lại với vẻ nghi vấn đậm hơn nữa.

"Vâng ạ?"

Khi tôi còn đang thất thần với khuôn miệng mở to, đôi mắt dòm lom lom vào anh ta thì đôi mày vàng nhợt nhạt của Robért đang dần nhíu lại. Anh lấy ra một cuốn sách và bản đồ đang kẹp từ dưới nách và cẩn thận đặt chúng lên bàn.

"Có vấn đề gì không?"- anh hỏi.

"Ừm..."

"Thần được biết ngài đang cần một giảng quan hướng dẫn."

"..."

"Không vui vì kẻ đó là thần sao?"- anh thì thầm.

"Tên của anh là-"- tôi bắt đầu cắt ngang lời của Robért.

"Là Robért, vâng."

"Vậy Juran là ai?"

"..."

Robért ném cho tôi một cái nhìn nghi vấn, rồi kiệt sức thở hắt ra bằng mũi mà không thể phun ra một lời. Anh tháo kính ra, dùng ngón cái và ngón trỏ dụi khóe mắt rồi lại đeo kính vào. Đôi mắt sâu thẳm, lặng lẽ của anh không hiểu sao trông có vẻ tức giận một cách nguy hiểm.

"Đó cũng là thần!" 

"Hửm?"

"Thần là Robért- Juran, thưa Điện hạ." Nói xong, anh sải một bước dài đến trước mặt và sáng sủa cười- "Vậy chúng ta bắt đầu nhé?"

Đó là một nụ cười có thể thắp sáng cả thế giới- tôi nuốt khan, tự nhủ- Vậy Juran là họ của anh ấy. Bây giờ mọi thứ dường như đã sáng tỏ. Hành vi kỳ lạ của Hoàng đế kèm theo ánh mắt mờ ám của ông ta.

Từ góc nhìn của Nhà vua, tôi là một cô gái si tình đang cố gắng giành lại người đàn ông đã không còn yêu mình nữa, còn thỉnh cầu của tôi chính là một cái cớ để che đậy sự thật này vì tôi quá kiêu ngạo để thừa nhận điều đó một cách thẳng thắn.... Chúa tôi. Đây có phải là điều mà Hoàng đế thực sự nghĩ về em gái mình?

Robért mở cuốn sách ra, trông có vẻ khách quan và chuyên nghiệp, anh bắt đầu bài giảng của mình, thậm chí còn không thèm nhìn tôi.

Tập trung lên nào, có vẻ mình là người duy nhất bị phân tâm ở đây. Trong lòng thở dài, tôi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

"Ngài có đang cố gắng tập trung không?"-Robért nói.

"Ta đang nghe..."- tôi lẩm bẩm. Nhiệt độ xung quanh anh ấy dường như đang giảm đi vài độ.

"Vậy ngài có thể giải thích điều thần vừa nói được không, thưa Điện hạ?"

Rõ ràng anh ta sẽ không để tôi thoát khỏi dễ dàng. Tôi miễn cưỡng liếc xuống cuốn sách đang mở giữa chúng tôi và lướt nhanh qua đoạn đầu tiên.

"Sự phát triển của Đế chế là nhờ vào công cuộc thiết lập thuộc địa từ những cuộc chiến tranh xâm lược đầu tiên, cũng như những cống hiến to lớn đến từ đó... Và điều này đã góp phần củng cố nên quyền lực của Hoàng gia?"

Robért nhìn tôi không mấy bằng lòng, nhưng tôi cho rằng mình đã trả lời đúng vì anh đã tiếp tục bài giảng mà không nói gì thêm.

"Vậy ngài nghĩ đến lý do gì khiến chúng ta chỉ có thể phát triển đất nước thông qua những biện pháp hung hãn như vậy?"- anh ấy đặt ra câu hỏi.

Khi ánh mắt tôi lại liếc nhìn vào cuốn sách, Robért lập tức đóng sầm nó lại. Tôi câm nín nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn, nổi đầy gân xanh của anh đang ấn xuống bìa sách, rồi từ từ ngước mắt lên.

"Bởi vì chúng ta không có đủ đất canh tác?" tôi đoán.

"Đúng vậy. Đầu tiên, do không đủ đất đai cho toàn dân sản xuất cho nên vụ mùa năm nào cũng thất bát trầm trọng. Cuối cùng do kỹ thuật trồng trọt của chúng ta chưa phát triển phù hợp nên diện tích đất trồng có thể sử dụng được cũng ngày càng bị thu hẹp."

"Nhưng mọi người cũng có thể phát triển bằng cách khai thác."- tôi nói.

"Đúng rồi, vậy nên chúng ta đã nghĩ ra một giải pháp khác. Ngài nghĩ đó là gì, thưa Công chúa?" - Robért hỏi, đi thẳng tới câu hỏi tiếp theo. Một sự im lặng ngắn ngủi bao trùm khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Anh ấy không nhìn đi nơi khác, nhưng anh ấy cũng không thực sự nhìn tôi. Đôi mắt của anh ấy vô cảm như người mày, như thể anh ấy đang săm soi vẻ ngoài của tôi hơn là nội tâm tôi.

"Phát triển kỹ thuật canh tác bằng cách sử dụng nguồn nhân lực?"

Sau một khắc im lặng, anh ấy mới tiếp tục- "Vậy  chính xác nguồn nhân lực đó là gì?"

"Chiêu mộ người dân ở các nước thuộc địa trở thành nguồn nhân lực cho ta, kèm theo xóa bỏ các định kiến phân biệt trong và ngoài nước."

Robért đột ngột bắn cho tôi một ánh nhìn kỳ lạ. Đây là lần đầu kể từ khi bước vào căn phòng này cảm xúc anh ấy thực sự bị khuấy động, và tôi cảm thấy có chút vui vẻ khi chứng kiến anh ấy trở nên con người hơn dù bản thân có hơi lo lắng câu trả lời trước đó của tôi không ổn lắm.

"Suy nghĩ lại đi, thưa Điện hạ"- anh yêu cầu tôi trả lời lại một lần nữa. Sau đó thì câm như hến ngồi xuống ở một vị trí cách tôi không xa để không một ai có thể phàn nàn được tư thái giảng viên kính nghiệp của anh. Tôi có thể cảm nhận được sự buồn chán phát ra từ cuộc sống đơn độc của những con người chuyên về nghiên cứu này. Robért có một chất giọng kính cẩn nhưng bản chất lạnh lẽo không mang độ ấm. Và tôi tự hỏi liệu đó phải là con người bình thường của anh hay không hay chỉ đối với tôi mới như vậy. Và ký ức mơ hồ về cái đêm khi mà bị rượu thôi miên tâm trí khiến anh ấy níu lấy tôi rồi rơi nước mắt bỗng hiện lên. Khuôn mặt anh ngày ấy tựa như một giấc mơ, khác hoàn toàn với người đàn ông trước mặt tôi bây giờ, đang ngồi đắm mình dưới ánh nắng ban mai.

Lần này Hoàng đế đã làm ra một hành động vô ích. Cá nhân tôi không quan tâm nhiều đến người đàn ông này nhưng tôi lại không muốn vô tình làm tổn thương anh ta một lần nữa.

Robért chậm rãi giải thích khi thấy tôi không thể trả lời- "Phần lớn đất đai của Đế chế Orviette ta có khí hậu cận Bắc Cực và cao nguyên, điều đó có nghĩa là ngay cả khi ta sở hữu một diện tích đất canh tác rộng lớn, mùa màng vẫn thường bị thất thoát do những đợt rét đậm. Khí hậu khắc nghiệt không phải là một rào cản mà chúng ta có thể dễ dàng vượt qua."

Bỗng ký ức chợt lóe lên trong đầu tôi. Tôi đã từng hỏi Daisy tại sao những cơn gió bấc lại không thể thổi tới chỗ chúng tôi và tại sao khu vườn lại luôn ấm áp đến vậy. Và cô bé đã trả lời rằng đó là do...

"Phép thuật à.."- Robért lặp lại-"Chính xác! Thật khó để có được một câu trả lời hoàn chỉnh từ ngài, thưa Công chúa."- Robért mỉa mai nhận xét. Giọng của anh ấy vẫn rất đơn điệu và khô khan, nhưng tôi lại không thấy tức giận mấy. Tôi nghĩ rằng bản thân đang tập chấp nhận sự thật này một cách kỳ lạ. Biết làm thế nào khi tôi đang nằm trong ván cờ vốn là thế mạnh tự nhiên của Robért? Trình độ học thức của Robért thật sự rất ấn tượng, vốn kiến thức của anh ấy trải rộng trên nhiều lĩnh vực và được công nhận bởi hầu hết mọi người – anh ấy quá thông minh để trở thành một nam thiếp. Tôi vô số lần không thể không thán phục trước trình độ chuyên môn của anh ấy.

Robért tiếp tục giảng giải- "Một khi Đế chế bắt đầu nhận ra giới hạn của mình, Tiên hoàng đã quyết định thay đổi các chính sách về sự thanh tẩy và giết hại tộc pháp sư."- anh tiếp tục- "Những quyết sách cũng bắt đầu sửa lại do sự chú ý và phổ biến ngày càng tăng từ Huyền thoại lập quốc của Đế chế, và thành quả là chúng ta đã phát triển nên một hệ thống nuôi dưỡng và bảo vệ tài năng trở nên tốt hơn..."

"Huyền thoại lập quốc?"- tôi ngắt lời.

"Đúng vậy, còn được biết đến với tên gọi khác là Huyền thoại Huyết Long. Phần lớn giới chuyên môn nhận định rằng Huyền thoại lập quốc bắt nguồn từ những truyền thuyết dân gian xưa cũ. Kể đơn giản một câu chuyện nói về chuyến hành trình phiêu lưu giữa tộc trưởng Kahl và một con rồng cổ khi cả hai bắt đầu quá trình kết bạn. Thông qua điều này, bà ấy đã được mọi người thờ kính như một vị pháp sư tài năng..."

Bà ấy? Vậy Đế chế này đã được thành lập bởi một người phụ nữ? Tôi biết chủ nhân của cơ thể này chính là Công chúa- người được chọn sẽ trở thành Nữ hoàng tương lai, nhưng tôi luôn thầm cho rằng việc kế vị ngai vàng là tuân theo chế độ phụ hệ vì vị Hoàng đế hiện tại và cuối cùng đều là nam giới. Nhưng có vẻ như tất cả mọi người đều thấy rằng việc Công chúa được lên ngôi là một điều hoàn toàn hiển nhiên thay vì truyền ngôi cho một người nam khác thừa kế.

"... và thế là tự suy luận được đoạn kết từ cái tên, câu chuyện kết thúc với việc Đế chế được thành lập."- Robért tiếp tục- "Ngay từ đầu, đất nước của chúng ta đã được thiết lập dựa trên việc tiến hành những cải cách mới, hay như được viết lại trong sách sử bằng 'những thứ mắt trần không thể nhìn thấy được'. Từ đó, chúng ta có thể phỏng đoán rằng sự tồn tại của các pháp sư đã được phát hiện từ thuở sơ khai. "

Ồ, cho nên một trò chơi này là nơi mà ma thuật và các pháp sư thật sự tồn tại, và tôi được sinh ra ở một quốc gia thực sự tin rằng sự hồi sinh của nó chính là nhờ phép thuật. Liệu Arielle có thể được ban cho một sức mạnh ma thuật nào đó không? Tôi thấy rùng mình khi nghĩ đến điều ấy.

"Một số người đặt ra câu hỏi rằng có khả năng người sáng lập ra đất nước- Nữ hoàng Kahl-vốn là một pháp sư hay không, nhưng giả thuyết này là rất mong manh vì chỉ có ba pháp sư xuất thân từ Hoàng gia trong suốt một nghìn năm qua."

Tôi tạm ngừng chú ý đến những gì mà anh ấy nói và quyết định tạm thời mình không cần phải lo lắng quá. Không ai biết trước điều gì có thể sẽ xảy ra. Robért rê ngón tay lên tấm bản đồ được trải rộng trước mắt.

"Dưới sự phát triển của ma pháp, các ranh giới địa lý bắt đầu dần sụp đổ."- anh tiếp tục giải thích . Và tôi biết rằng tất cả mọi chuyện đã bắt đầu từ Đế chế Orviette- quốc gia nằm ở trung tâm lục địa. Robért lại di chuyển ngón tay lên trên, đến biên giới Đế chế.

"Với việc cải tiến phương pháp vận chuyển binh lính, vật tư quân sự và năng lực thích nghi với khí hậu, Đế chế ta đã có thể mở rộng lãnh thổ của mình lên đến tận đây."

Có 16 Vương quốc nhỏ giáp Orviette, trong đó hết 10 Vương quốc là chư hầu.

"Thực ra chúng ta có thể mở rộng ranh giới lãnh thổ này xa hơn, tuy nhiên-"

"Thay vào đó, chúng ta đã thành lập liên minh những thuộc địa dưới trướng Orviette?"- tôi nhanh trí bổ sung.

"Chính là như vậy! Và tại sao chúng ta lại phải làm như thế, thưa Điện hạ?"

Tôi biết rằng anh ấy đang muốn hướng câu chuyện tới đâu với câu hỏi này và có thể trả lời nó một cách dễ dàng.

"Bởi vì việc điều hành một quốc gia rộng lớn rất tốn kém. Lãnh thổ càng trải dài thì quận đội phải càng lớn, tài nguyên phải càng nhiều. Chỉ xét đến việc thu tô thuế thôi cũng sẽ tốn kém vô cùng."

"Vâng, rất là chính xác!"- Robért gật gù giải thích- "Quân đội một quốc gia chưa từng bị giới hạn ở một con số cụ thể. Phải tiêu tốn rất nhiều của cải mới có thể duy trì được một đội quân ổn định, nên hầu hết các quốc gia đều chọn giải pháp tuyển quân chỉ khi chiến tranh nổ ra, nhưng điều đó thường dẫn đến việc bị cưỡng bức tòng quân. Hơn nữa, đối với chế độ quân chủ chuyên chế, việc xâm chiếm mà không có lý do chính đáng có thể dẫn đến sự phản kháng quyết liệt từ các nước thuộc địa, gây nên việc nợ thuế."

Robért lại dịch ngón tay của mình về phía đông, ra xa nơi có Đế chế Rothschild- quốc gia cũng chiếm nhiều diện tích như Orviette, đến một trong những đế quốc nhỏ giáp ranh với phía Bắc là...

"Vương quốc Boron."

Một đất nước vừa bị thu phục trong cuộc chiến gần đây. Sự sụp đổ của Boron căn bản xuất phát từ tính cách ác liệt của Công chúa. Cô ta muốn một nam sủng của mình đi đến cái chết bằng cách đưa anh ta tham chiến chinh phục Boron- nơi đã bị phá hủy, tuy nhiên người đàn ông đó vẫn sống sót sau ngần ấy năm trên chiến trường và trở thành một trong những thất bại của Công chúa.

"Ban đầu, Rothschild đã luôn để mắt đến Boron. Bởi vì vùng đất này có thể mang lại một nguồn tài nguyên dồi dào- đó chính là khí hậu ôn hòa, không giống như Velode-"

"Velode?"- tôi thảng thốt khi nghe đến cái tên này.

Robért rút tay lại và nói một cách khinh suất- "Đúng vậy, Velode là một quốc gia rất giàu khoáng sản, và với tư cách là một thuộc địa, nó mang lại khá nhiều lợi nhuận cho chúng ta."

"Khoáng sản ư?"

"Nguồn tài nguyên đất của bọn họ chứa đầy vàng bạc, đá quý và rất nhiều đá cẩm thạch."

"Ta tưởng Velode đã biến mất hoàn toàn."- tôi lẩm bẩm.

"Có thể cho là vậy. Ít nhất là Vương quốc có tên Velode."- Robért quan sát tôi một lúc rồi hỏi- "Vẻ mặt ngài có nghĩa là gì?"

Tôi không biết hiện tại mình đang mang vẻ mặt gì.

"Trông ngài có vẻ tội lỗi nhỉ?!"

"Sao?"- tôi có một chút cáu kỉnh- "Ta không được phép à?'

"Ngài đang cảm thấy tội lỗi với Etsen Velode phải không?"- anh ta vạch trần.

"..."

Robért im lặng thoáng chốc rồi nói- "Thật khó tin điều này lại có thể xảy ra." 

Sau đó, anh lại nói thêm một cách mỉa mai- "Nhưng ngay cả khi điều này là sự thật, đó cũng không phải là trách nhiệm của chỉ mình ngài, thưa Điện hạ."

"Anh có ý gì?"

"Tuy thật tâm Bệ hạ rất quý trọng ngài, nhưng không có nghĩa rằng Bệ hạ cho phép mọi hành động của ngài một cách tùy ý, tất cả đều được tính toán vì lợi ích tập thể. Thứ Điện hạ muốn là Etsen Velode, thứ Bệ hạ muốn là Velode. Nói nôm na, cả hai chẳng qua trùng hợp đều là một."

"..."

Tôi quá ngây thơ khi đinh ninh rằng Công chúa nắm giữ trong tay kha khá quyền hạn trong chính sự, nhưng cũng có thể nói rằng chuyện này sẽ không xảy ra nhanh đến thế nếu không có sự góp mặt của cô ta.

"Mặc cảm tội lỗi không phù hợp với ngài đâu, thưa Điện hạ"- Robért nói- "Vô số sự cố đã phát sinh. Vậy ngài định xin lỗi cho từng người trong số đó sao? Sau ngần ấy năm?"

"KHÔNG." 

Cuối cùng tôi cũng nhận ra ẩn ý ấy. Trên đời này có rất nhiều thứ có thể xoay chuyển được. Nhưng có một vài thứ không bao giờ có thể hàn gắn lại được dù cho vũ trụ có bị chia làm đôi- đó chính là một tâm hồn bị tổn thương.

Robért đang cố nhắn nhủ với tôi rằng đã quá muộn rồi. Nhưng đối với tôi, nó giống như anh ấy có ý than vãn hơn. Nếu như ngài đã không thể an ủi được tôi thì đừng cố an ủi người khác. Đừng cảm thấy thương hại cho ai nữa.

Đó là lý do vì sao anh ấy lại ở đây, trước mặt Công chúa một lần nữa...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net