CHƯƠNG 36: Thành thật thú nhận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 36: Thành thật thú nhận

Edit: Gấu túi nhỏ

Robert chợt quỳ xuống bằng cả hai đầu gối và chắp hai tay lại, ngước nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu, đẫm lệ:

"Lúc ban đầu, tôi nghĩ mình đã điên rồi."- anh run rẩy nói.

"..."

"Tôi tự hỏi liệu mình đã yêu Công chúa một lần nữa không."

"..."

"Nhưng..."

Anh ta lại định lừa dối tôi nữa rồi. Tôi biết mà.

"Nói dối!"- tôi phủ nhận- "Đầu tiên là Công chúa, sau đó là Arielle, và bây giờ là tôi? Anh vốn chỉ... anh chỉ cần tìm một người để yêu!"

"Không, không phải như vậy đâu, Điện hạ!"- anh ấy hoảng loạn hét lên.

"Phải không? Và tại sao anh vẫn tiếp tục gọi tôi là Điện hạ? Tôi đã không còn là Công chúa thực sự đối với anh nữa."

Robert im lặng.

"Anh không hề biết gì cả, và chắc chắn không đủ để tuyên bố rằng anh yêu tôi."

Tôi không thể tin được. Tôi không thể tin rằng anh ta chỉ muốn gặp tôi, rằng anh ta yêu tôi, trong khi rõ biết rằng tôi là một người khác. Tôi thậm chí không thể cười nổi vì sự lố bịch đó. Thậm chí tôi còn không biết mình là ai nữa. Mỗi đêm tôi run rẩy lo lắng, không biết liệu con người cũ của mình có thực sự tồn tại hay không hay liệu tôi đã thực sự trở thành 'Công chúa'.

Làm sao anh ta có thể chắc chắn như vậy trong khi chính bản thân tôi còn không dám?

"Nếu điều đó là sự thật thì tại sao tôi vẫn có những cảm xúc này?"- Robért hỏi, đôi mắt anh giờ đã ngấn lệ. Anh ta ôm chặt lấy đầu gối đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.

"Tôi đã nói rồi!"- tôi nói- " Anh chỉ đang cần một ai đó trút bỏ những cảm xúc của mình-"

"Tôi ước gì mình làm được như vậy!"

Anh ta kêu lên đau khổ, đập mạnh tay xuống đất trong hoảng loạn. Nước mắt anh rơi xuống khi anh cố gắng kìm nén tiếng nức nở. Trong chốc lát, sự im lặng bao trùm bầu không khí.

"Làm sao tôi có thể tin anh được?"- cuối cùng tôi cũng hỏi.

Robért ngước lên nhìn tôi, má anh đẫm nước mắt, mắt và mũi đỏ bừng vì xúc động. Anh lau nước mắt mà không nề hà phủi bụi bẩn trên tay.

"Nói cho anh biết, tiết lộ bí mật của tôi sẽ chỉ khiến anh gặp phải rắc rối mà thôi."- tôi cảnh báo- "Anh nghĩ xem mọi người sẽ tin ai? Em gái của Hoàng đế hay một nam nhân bị bắt quả tang ngoại tình sau lưng Công chúa?"

"..."

"Tôi thừa khả năng hành quyết người khác. Tôi chỉ chọn không làm vậy."- tôi nhắc nhở anh ta.

Gió đêm thiu thỉu thổi qua mái tóc anh, làm quần áo anh xù lên, trông như đang đung đưa qua lại. Bí mật nặng nề không thể tưởng tượng nổi của tôi giờ đây dường như chẳng là gì cả vì cuối cùng tôi đã được nói ra.

"Ngài... ngài quá tốt bụng."- Robért nói.

Trong giây lát, tôi tưởng mình đang nghe nhầm. Trong mắt anh, tôi không thấy giận dữ, không hận thù, không oán hận... thậm chí không hề buồn bã. Nếu có thì chỉ có vẻ lo lắng cho tôi thôi.

"Anh đang cố nói điều gì vậy?"- tôi hoang mang hỏi.

"Ngài đã nói dối về một ký ức mà ngài chưa hề có, chỉ để an ủi tôi."

"..."

"Mặc dù ngài luôn ghét sống như một người khác, nhưng ngài vẫn sẵn sàng hóa thành Công chúa vì nghĩ cho cảm xúc của tôi vào lúc đó. Vậy ngài hỏi sao tôi lại biết gì về ngài?"

"..."

"Ngài thật tốt bụng. Không giống như Công chúa mà tôi biết." 

Anh ta nói như thể anh biết chính xác điều gì khiến tôi khó chịu cho đến bây giờ.

 "Người mà tôi yêu là em chứ không phải Công chúa."

"Tôi nghĩ tôi đã từng tin tưởng anh."- tôi nói, cảm thấy không thể hiểu nỗi.

Anh ta cúi đầu xuống một lúc trước khi ngẩng đầu lên lần nữa.

"Tôi biết. Và tôi biết rằng em sẽ không thể tin tưởng tôi nữa."

Cách đó vài bước, Robért đưa tay về phía tôi, đôi má đẫm nước mắt lấp lánh dưới ánh trăng.

"Xin hãy cho tôi một cơ hội."- anh nói, đôi mắt cũng lấp lánh như trăng- "Tôi sẽ chứng minh cho em thấy. Tôi sẽ chứng minh rằng tôi xứng đáng với sự tin tưởng của em."

Tôi do dự một lúc nhưng không dám đến gần anh ấy.

Robért rút tay lại khi tôi không nắm lấy, nhưng trông anh ấy không có vẻ bỏ cuộc- "Đây là lý do tôi bảo em đừng tin vào Ngài Éclat."

Truyện được đăng tải độc quyền trên Wattpad và page Gấu túi nhỏ 

Cuối cùng tôi đã hiểu- Robért cũng có những nghi ngờ tương tự như tôi. Lòng trung thành của Éclat không dành cho cá nhân tôi mà dành cho Đế chế và Hoàng gia, nếu anh ấy phát hiện ra tôi không phải là thành viên của Hoàng gia, không gì đảm bảo rằng anh ấy sẽ chọn tôi thay vì sự trung thành của mình đối với Vương quốc.

Robért giải thích:

"Anh ta là mối nguy hiểm cho em. Anh ta sẵn sàng tự cắt cổ mình vì ích lợi của Hoàng gia."

"Ừ, tôi cũng đã nghĩ tới chuyện đó..."- tôi trả lời.

"Vậy tại sao-"

"Tôi đã quyết định rằng nếu anh ta phải phục vụ cho một ai đó..."- tôi nhảy vào và nói, nhớ lại niềm tin ban đầu của mình- "...thì người đó phải là tôi."

Robért im lặng một lúc rồi nói- "Khoảng khắc khi anh ta nhận ra em không phải là người đó, em sẽ trở thành kẻ thù của Hoàng gia. Anh ta sẽ giết em."

"Tôi biết..."

"Vậy em không sợ sao?"

Robert trông có vẻ bị tổn thương rất nhiều. Anh lảo đảo đứng dậy, thậm chí còn không thèm phủi bụi trên người. Tôi đành lùi lại một bước theo phản xạ, anh ấy lập tức mím môi và cúi đầu xuống.

"Ngay cả khi em không muốn, anh cũng sẽ chứng minh bản thân. Em sẽ không có lý do gì để không cần anh. Anh sẽ đảm bảo điều đó."- anh cố chấp nói.

"Nhưng tôi đã có-"

"Và cả anh nữa. Anh chưa bao giờ yêu cầu em chỉ có một mình anh. Tại sao trái tim em chỉ có chỗ cho một người?"

Tôi nhận ra rằng anh ấy hẳn đã thực sự buông bỏ mọi kỳ vọng của mình. Thậm chí anh đã vô thức chuẩn bị cho thời điểm này từ lâu. Nghĩ đến đây, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh, thay vào đó lại nhìn xuống các ngón tay trắng trẻo của mình, hỏi- "Anh không sợ tôi à?"

"Anh nghĩ em thật đáng yêu."

Khi tôi cười yếu ớt, cuối cùng anh cũng mỉm cười theo, mặc dù khuôn mặt vẫn ướt đẫm nước mắt. Tôi chính là kẻ giả mạo mà anh ấy đã biết. Một Công chúa giả mạo. Một Elvia giả. Bằng cách che giấu sự thật, tôi đã có được niềm vui từ sự an ủi và tận tâm của Nadrika, cảm thấy tội lỗi trước nỗi đau của Etsen, đóng vai Công chúa vì bảo vệ cho mạng sống của anh ấy và lợi dụng lòng trung thành của Éclat với Hoàng gia. Nhưng lần đầu tiên, tôi- lúc này, là chính mình. Tôi đã có thể là tôi. Có thể là chính mình.

Robert thận trọng đến gần tôi khi tôi vẫn đứng yên tại chỗ lặng lẽ rơi lệ, và sau một phút, anh ấy cẩn thận ôm tôi vào lòng. Tôi vẫn không thể tin tưởng anh ta, nhưng tôi cảm thấy mình được an ủi trong vòng tay này.

****

"Ngài đã trở lại."

Nadrika chào đón tôi khi cánh cửa được mở ra. Tôi loạng choạng bước vào và quàng tay qua cổ anh.

"Em có chuyện cần nói với anh."- tôi quyết tâm thú nhận.

Nadrika không hỏi đó là gì mà chỉ vuốt lưng tôi an ủi.

"Không sao đâu, cứ từ từ nhé!"- anh thì thầm.

Tôi từ từ kiệt sức gục xuống sàn. Nadrika quỳ xuống để ngang tầm mắt tôi. Khi tôi hoảng hốt nhìn chằm chằm vào đôi mắt phẳng lặng của anh ấy, anh chỉ vén tóc tôi ra sau tai, giống như Robért đã làm. Tôi không khỏi nắm chặt lấy bàn tay anh:

"Em có chuyện cần nói với anh..."

Chỉ những từ ít ỏi được phát ra khỏi miệng tôi mới nhận ra mình đang tự thuyết phục bản thân thì đúng hơn. Nadrika vẫn đang chăm chú nhìn tôi không thúc giục, tôi gục vai xuống ủ rủ và gọi to:

 " Ta muốn được ở riêng."

Tôi nghe tiếng các người hầu bên ngoài đang rút lui và lính canh cũng đang bước ra xa khỏi lối vào phòng. Tôi tựa má lên người Nadrika.

"Thật ra, em..."

Truyện được đăng tải độc quyền trên Wattpad và page Gấu túi nhỏ 

"..."

"Em đã giấu anh rất nhiều điều."

Anh ấy vẫn bình tĩnh đặt một tay lên đỉnh đầu tôi, vuốt ve như trấn an con vật nhỏ.

"Anh còn nhớ cái ngày mà em đã nói với anh rằng em đã mất trí nhớ?"

"..."

Tôi phải nói với anh ấy. Nadrika cần phải biết. Tôi không thể giữ điều này lâu hơn nữa. Cho dù... cho dù điều đó có nghĩa là anh ấy có thể bị tổn thương. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.

"Sự thật..."

Tôi cảm thấy thật khó để nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.

"Sự thật là..."

Tôi ngẹn ứ những lời trong cổ họng.

"Via!"- Nadrika đột ngột lên tiếng.

Đây là lần đầu tiên anh ấy gọi tôi như vậy mà không cần ra lệnh.

"Làm ơn nhìn anh được không?"- anh nói, vuốt ve má tôi. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

"Em không cần phải nói với anh nếu điều đó nếu nó quá khó khăn."

Sự trấn an của anh ấy khiến việc tiết lộ sự thật trở nên dễ dàng hơn.

"Tất cả chỉ là dối trá!"- tôi nói, lời nói cuối cùng cũng bật ra.

"Mọi thứ."

"..."

"Em chưa bao giờ mất trí nhớ. Em không phải là người phụ nữ mà anh biết."

"Via."

Anh ấy trông- không- hề ngạc nhiên. Tôi quan sát anh với vẻ không thể tin nổi, cảm thấy gần như tuyệt vọng. Tôi không bao giờ nghĩ chuyện này có thể...

"Anh biết tất cả...?"

"Đúng vậy..."

Tôi không bao giờ- không bao giờ nghĩ đến Nadrika có thể biết.

"Tại sao? Không...làm sao? Từ khi nào?"

Anh ấy bóp chặt bàn tay tôi trong tay anh.

"Cái ngày đầu tiên chúng ta mở mắt ra và thấy được nhau."- anh nói.

"..."

"Khi em nắm lấy tay anh. Kể từ lúc đó anh đã biết..."

Kể từ ngày đầu tiên sao? Anh ấy đã biết mình không phải là Công chúa ngay từ khoảng khắc đầu tiên mình đến với thế giới này?

Nadrika mỉm cười cay đắng.

"Em có thể cho rằng điều này là vô lý... nhưng còn vô lý hơn khi tin rằng em mới chính là Công chúa thật sự"

"Vậy sao anh không nói bất kỳ điều gì?"

"Vì em không muốn biết là anh đã biết"- anh đơn giản bộc bạch.

"Nhưng mà... nhưng mà tại sao? Nếu anh đã biết ngay từ đầu, tại sao anh còn giúp em?"

"Ban đầu, anh chỉ nghĩ rốt cuộc mình có thể hít thở nhẹ nhõm một lần nữa. Anh cảm tưởng như mình vừa được vớt ra từ địa ngục. Và trông em không giống như một kẻ muốn giết anh."- Nadrika chậm rãi giải thích- " Nhưng rồi anh tự nhủ với bản thân rằng điều này sẽ không bao giờ kết thúc. Anh đã khủng hoảng biết bao mỗi khi em say giấc, nghĩ rằng khi em thức dậy và biến thành Công chúa như trước đây."

"..."

"Đó là lý do tại sao anh không muốn thú nhận với em. Anh đã nghĩ đời này anh sẽ không bao giờ nói ra điều đó, hãy chôn vùi mọi thứ đi vì em có thể sẽ rời xa anh và biến mất khỏi vòng tay anh mãi mãi."

Anh giữ cả hai bàn tay tôi, nâng nhẹ chúng lên và đặt một nụ hôn lên chúng- trân quý như tôi là tất cả, là kho báu quý giá nhất mà Thượng đế đã ban cho anh.

"Vậy tại sao anh lại giúp em ư? Anh tin rằng em đã biết."- anh nói, một nụ cười trải dài trên khuôn mặt.

Để lại không gian yên lặng không đáp lời, chúng tôi vòng tay ôm lấy nhau, cơ thể anh bao bọc chặt chẽ quanh tôi.

"Anh biết là, anh ta cũng đã phát hiện ra-"- Nadrika lẩm bẩm, chôn mặt vào cổ tôi.

"Gì cơ?"

"Giải thích lý do vì sao anh ta lại có biểu hiện như vậy."- anh đáp.

"Làm cách nào anh biết?"

"Anh nghĩ là có thể anh ta đã cảm nhận được sự thay đổi của em."

"Em đã... hành xử lộ liễu như vậy sao?"

"Không, không phải ý anh nói... anh chỉ nghĩ là anh ta cũng có cảm giác với em. Không phải với Công chúa, mà là em."

"..."

Tôi không thể tưởng tượng được một Nadrika ngây thơ, hiền lành mà tôi biết lại sâu sắc đến vậy. Vậy là anh ấy đã đoán được khi Robért bảo tôi theo cùng từ sớm nay, tôi đẩy Nadrika ra và nhìn vào mắt anh.

"Anh thật sự nghĩ thế sao?"- tôi thắc mắc hỏi.

"Nếu không, anh ta sẽ giữ chặt miệng mình lại, mãi mãi. Như mọi người."

"Nhưng mà,..."

"Anh ta luôn đặt ánh mắt của mình lên người em."- Nadrika nói-" Anh cũng thế."

Tôi vẫn lắc đầu phủ nhận.

" Điều này vẫn không đủ thuyết phục. Em vẫn không thể tin tưởng anh ta được"

"Anh ta là một kẻ thông minh, nếu anh ta đã bộc bạch tất cả với em thì điều đó có nghĩa là anh ta không muốn làm hại em. Nếu không, anh ta đã có thể-"

"Nhưng..."- tôi bối rối.

"Em sợ phải chấp nhận anh ta phải không?"

"Anh có ý gì?"

"Rằng em luôn tìm mọi lý do để tránh xa anh ta."- Nadrika xác nhận.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net