CHƯƠNG 57: Thế giới u ám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 57: Thế giới u ám

Edit: Gấu túi nhỏ

Đêm đã khuya, ánh trăng sáng lấp lánh trên bầu trời được dệt nên từ muôn ngàn ánh sao. Tôi cúi mình dưới chân cầu thang cạnh ngưỡng cửa trước, ngơ ngác nhìn ra ngoài khoảng không im lặng. Đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng hơi thở của mình mỗi khi thở ra. Nghe thấy tiếng cửa mở sau lưng, một tấm chăn được trải qua vai tôi, Siger ngồi phịch xuống cạnh bên, nhét nhiệt kế vào miệng tôi mà không nói một lời.

"Sao cô lại nhìn tôi như thế?" – anh ấy vừa nói vừa lấy nó ra xem.

"Cảm giác như anh đang chăm sóc cho tôi rất chu đáo."

"Tôi? Chăm sóc cho cô?"

Anh ta có vẻ kinh hoàng trước những lời đó, nhưng anh cũng không phủ nhận. Có vẻ như anh cũng không hiểu tại sao.

"Cảm ơn!"- tôi thì thầm.

"Trông cô không có vẻ biết ơn đến thế."

Tôi nhún vai- "Chà, tôi đã suy nghĩ về chuyện đó cả ngày hôm nay... và tôi chợt nhận ra rằng nếu tôi chết ở đây thì điều đó thực sự không quan trọng lắm."

Khi tôi cưỡi con ngựa đó thoát ra ngoài, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến chỉ là bỏ trốn khỏi cung điện này, cũng không rõ chính xác tôi đang chạy trốn khỏi điều gì. Có phải đó chỉ đơn giản là số phận chết tiệt của tôi? Hay đó là toàn bộ cuộc sống của tôi? Sự hối tiếc tràn ngập ngay khi tôi có ý nghĩ đó.

"Tôi ước gì lúc đó tôi có thể chết đi."- tôi nói.

Trước khi tôi biết mình bị bệnh, hay khi tôi không biết mình có thể chết hay không. Liệu mọi chuyện có dễ dàng hơn khi tôi kết thúc cuộc đời sớm hơn một chút?

"Đừng nói những điều liều lĩnh như vậy!"- Siger khó chịu nói.

Tôi quay ngược lại, nhìn lên vai anh và dọc theo bên khuôn mặt bất mãn của anh.

"Tôi không liều lĩnh."

"Ừ, đúng vậy đúng vậy."

Tôi quyết định bỏ cuộc, không muốn bắt đầu một cuộc chiến khác. Tôi hiện tại đang mệt mỏi và không có tâm trạng để tranh cãi.

"Anh thật quá tốt bụng!"- tôi nói, tựa cằm vào lòng bàn tay trong khi mắt vẫn nhìn anh chằm chằm.

Có phải anh ấy luôn như thế này không? Có lẽ vậy, nhìn cách anh đã nhận nuôi cả bốn đứa trẻ mặc dù bản thân anh cũng không khá giả lắm, trông bọn trẻ trông còn rất ngây thơ và hạnh phúc.

"Chúng thật dễ thương, tôi muốn nói đến bọn trẻ ấy."

"Cô nói gì cơ?"

Tôi đã nói điều đó mà không suy nghĩ nhiều, nhưng phản ứng của Siger lại cực đoan hơn tôi tưởng. Cảm giác thật khó chịu.

"Tôi chỉ... nói là chúng dễ thương theo nghĩa tốt."- tôi bổ sung thêm.

"Theo nghĩa tốt?"

"Nhìn xem, tôi thật sự không có ý nghĩ gì cả."

Siger dừng lại, cẩn thận suy nghĩ về lời nói của mình.

"Cứ... cứ như vậy đi."- cuối cùng anh nói- "Đừng tỏ ra quá quan tâm tới bọn trẻ."

"Tại sao, anh nghĩ là tôi đang cố làm gì đó với chúng sao?"- tôi tức giận đáp lại.

"Cô không hiểu à?"- Siger hất đầu về phía tôi- "Chúng đang khao khát sự thương yêu và tình cảm. Còn cô... Cô sẽ rời đi, khi đến lúc."

"Nhưng mà-"- tôi bắt đầu phân vân.

"Vậy nên đừng nhìn quá nhiều vào chúng."-anh nói chắc nịch- "Và cũng đừng cười với chúng."

"Với bọn trẻ à?"

"Với bọn trẻ."

Tôi quay lưng lại với anh và nhìn lên bầu trời đêm. Đã có lúc tôi không thể hiểu được lòng tốt của anh, nhưng bây giờ tất cả những gì tôi cảm thấy chỉ là sự tiếc nuối.

Tôi quyết định thay đổi chủ đề- "Sống như thế này có mệt không?"

Anh ấy trả lời sau một nhịp ngắt quãng- "Tôi luôn nghèo."

Sau đó anh ấy bắt đầu kể lại câu chuyện của mình trước khi tôi kịp nói thậm chí kịp hỏi.

"Tôi luôn ở một mình, trong khoảng thời gian mà tôi có thể nhớ được. Vì vậy, tất cả những gì tôi nghĩ là... không muốn bọn trẻ có kết cục giống như tôi. Đó cũng là lý do chúng tôi dọn đến đây. Thành thật mà nói, tôi đã nghĩ mình sẽ thành công hơn rất nhiều sau khi trở thành hiệp sĩ. Tôi đã nghĩ mình sẽ kiếm được nhiều tiền hơn... Tuy nhiên, tôi vẫn không hề hối tiếc về điều này."

Vậy hóa ra anh ấy lại là một đứa trẻ mồ côi khác trong gia đình này. Nghĩ lại thì tại sao ngay từ đầu tôi đã không nghĩ rằng anh ấy chỉ có một mình?

"Tôi đoán tôi có thể gọi người đàn ông đó là ân nhân? Hoặc có thể là một vị cứu tinh. Nhưng dù sao đi nữa - tất cả đã thay đổi vì anh ta."- anh nói, nhặt một mảnh vỏ cây và ném nó ra sân.

"Ngài Depete sao?"- tôi hỏi, không biết anh ấy đang nói đến ai.

"Không phải anh ấy. Tôi cũng nợ anh ấy rất nhiều, nhưng chuyện này đã xảy ra sớm hơn, hồi tôi còn rất nhỏ. Lúc đó tôi nghĩ tất cả người lớn đều là bọn rác rưởi. Tôi đã từng đói quá... đói đến mức suýt rơi nước mắt, rồi người lạ này đã mua cho tôi cả đống đồ ăn. Lúc đầu tôi còn nghi ngờ, nghĩ rằng nó có thể bị đầu độc hoặc bị đánh thuốc mê."- anh hít một hơi- "Dù sao... nó cũng ngon quá. Đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ đến mùi vị của nó."

"Đó là món gì vậy?"- tôi hỏi.

"Tôi không biết. Tôi không thể nhớ được."

"Anh vừa nói là anh luôn nhớ mùi vị của nó mà!"

"Tôi chỉ nhớ rằng nó có vị rất ngon!"- anh cười khúc khích nói.

"Chỉ vậy thôi?"

"Chỉ vậy thôi!"

Một vệt ánh trăng chiếu lên bên má anh, khuôn mặt anh bây giờ xen kẽ giữa ánh sáng và bóng tối. Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy, trong giây lát bị mê hoặc bởi khuôn mặt rắn rỏi nhưng cũng đầy dịu dàng. Bên dưới mái tóc đen xoăn, đôi mắt vàng kỳ lạ của anh chớp chớp rồi quay sang tôi.

"Nên... tôi chỉ đang sống. Và có lý do gì không?"

"..."

"Tôi chỉ buộc mình phải tiếp tục sống, ngay cả khi mọi chuyện đã xảy ra như thế này, ngay cả khi cuộc sống này vô cùng đáng ghét, ngay cả khi tôi đã phát chán với mọi thứ."- anh liếc nhìn biểu hiện của tôi rồi khịt mũi- "Tôi có thể làm gì khác đây?"

Truyện được đăng tải độc quyền trên Wattpad và page Gấu túi nhỏ 

Tôi nhìn anh chằm chằm, chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn. Xung quanh tôi là đều những người đã bị chôn sâu bởi lối suy nghĩ cực đoan của Công chúa, bị nhấn chìm ở trong thế giới u ám của cô ta. Họ sợ hãi, khinh thường hoặc quen với sự kiêu ngạo của Công chúa và đối xử với tôi giống y như vậy. Nhưng thỉnh thoảng... có một số người vốn không nằm trong những khuôn khổ đó. Và Siger là một trong số họ. Anh ghét Công chúa, nhưng anh vẫn là chính mình dù trước khi gặp cô ta. Đó là điều khiến tôi bị thu hút mạnh mẽ và say mê. Tôi thậm chí còn cảm thấy tim mình thỉnh thoảng đập nhanh hơn đôi chút. Không phải thứ tình cảm ngoài tầm kiểm soát, nhưng cũng đủ để làm tôi ngạc nhiên.

"Cảm ơn!"- tôi chân thành nói.

"Để làm gì?"

Vì đã khiến tôi nghĩ rằng tôi cũng có thể sống như vậy, dù cho ở đâu, dù là ai và hay bất cứ điều gì cản đường tôi. Tôi có thể làm gì- chỉ cần phải sống sót.

"Chỉ... vì rất nhiều thứ."

"Bây giờ mới trông như cô đang có ý đó đó!"- Siger giả vờ châm biếm nói.

Cả hai chúng tôi đều phì cười, không cần thiết phải nói thêm gì nữa, và khi tiếng cười tắt dần, tôi thấy mặt anh ấy gần sát lại, dù tôi chưa hề kéo anh ấy về phía mình. Siger nhìn vào mắt tôi một lúc rồi nhẹ nhàng áp môi anh ấy vào môi tôi.

****

Ánh nắng sáng loáng, chiếu rọi lên bóng hình của một cô gái- Arielle đang đi nhanh dọc theo một con hẻm. Cô ta trông có vẻ lo lắng, khoác trên người một chiếc áo choàng có mũ trùm đầu dài đến chân, đầu ngón tay trắng nhợt liên tục nắm chặt lấy vành mũ. Xung quanh không có ai và tất cả mọi thứ đều yên tĩnh đến nỗi chỉ có tiếng bước chân hỗn loạn của cô ta, nhưng Arielle không có cảm giác như vậy, tai cô ta cứ ù đi vì những tiếng thông báo không ngừng vang lên.

Đinh!

[Khi đi trên lộ trình "Argen Dominat", mức độ Tình cảm sẽ bị ảnh hưởng bởi mức độ ám ảnhmức độ Tham vọng.]

Đinh!

[Mức độ ám ảnh đang được chuyển đổi thành mức độ Tình cảm

Mức độ tình cảm đang tăng lên 400.]

Đinh!

[Mức độ tham vọng đang được chuyển đổi thành mức độ Tình cảm

Mức độ tình cảm đang tăng lên 890.]

Đinh!

[Những thay đổi mới đã được thực hiện cho nhiệm vụ của bạn! [Lộ trình để chiếm được trái tim anh ấy - 1]

Bạn phải chứng minh rằng bạn có thể có giá trị lâu dài đối với Argen Dominat. Anh ta có bằng chứng cho thấy anh là một phần của âm mưu. Anh ta cũng sẽ bị tổn hại nếu phơi bày bằng chứng này, nhưng anh ta thà đưa bạn đi cùng nếu phải chết. Bạn phải trở thành đồng phạm của trong việc gây ra sự sụp đổ của Công chúa Elvia.

[Tiến độ hiện tại]

Tỷ lệ hạ gục thành công của Elvia Violetté Cecilia: 21%

[Phần thưởng cho thành công] Bằng chứng được truy xuất 0/1.]

"Chết tiệt!"

Arielle điên tiết chửi thề. Nếu cô ả biết được điều này sẽ trở thành một bằng chứng... cô ta sẽ tiêu hủy nó bằng mọi giá trước khi đến được cung điện. Vào thời điểm đó, cô ta đã cho rằng mọi chuyện sẽ ổn thỏa miễn là cô ta ở bên cạnh hắn. Cô ta đã quá tự mãn, bị mê hoặc bởi hình ảnh bản thân trở thành Công chúa duy nhất của Đế quốc sau khi lật đổ được Elvia.

Đối tác mới của Arielle- Argen Dominat- chính xác là người đàn ông mà ả mong đợi – được thừa kế danh hiệu Công tước duy nhất của Đế chế, giàu có, điển trai và có đầy tham vọng nguy hiểm. Trong những nỗ lực củng cố liên minh của hai người bọn họ, cô ta đã lăn giường với hắn hàng ngày trong một vài tuần liên tục. Hắn ta là một kẻ cuồng ra lệnh và mạnh mẽ hơn khi được phóng thích ở trên giường, nhưng cô ta thấy thái độ đó không tệ đến thế.

Miễn sao gã vẫn nhớ rằng cô ta là một Hoàng tộc. Dù thế nào đi nữa - bây giờ bọn họ đã ký kết thỏa thuận ở trên giường, cô ta buộc phải mạo hiểm mọi thứ để đảm bảo kế hoạch của hắn thành công. Dù cô ả không mấy hào hứng với ý tưởng này, nhưng ả buộc phải nỗ lực trốn ra khỏi cung điện chỉ để gặp tay sai của hắn, vì Argen Dominat không phải là một trong những tuyến đường chính.

Nếu cô ta chỉ đơn giản theo đuổi một trong những nhân vật chính... Arielle lắc đầu. Không, cô ta không hối tiếc về điều gì cả. Các nhân vật chính trong trò chơi này đều là một lũ vô dụng. Một tên thủ thư, một thằng con tin, hay thậm chí một đứa nô lệ sẽ có ích lợi gì? Hơn nữa, cô ta đã lỡ làm hỏng tuyến nhân vật hữu ích duy nhất cho đến giờ phút này của mình- Éclat. Ả không nghĩ mình có thể làm được tích sự gì với những tên đàn ông nào trong số này? Bọn họ đều là những kẻ ngốc toàn não yêu đương. Chỉ còn lại Dominat ít nhất cũng biết suy nghĩ thực tế.

Điều duy nhất khiến cô ta luôn thực sự bận tâm ngay từ đầu chính là sự tồn tại của cái "bug" này. Một ngày nọ, nó bất ngờ xuất hiện và tiếp tục phá hỏng kế hoạch của cô ta theo những cách tinh vi khó hiểu. Nếu cô ta có thể tìm ra nó là gì thì mọi thứ sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều. Đó là điều Arielle cảm thấy rất thất vọng. Phải có một loại cơ chế nào đó và cô ta phải tìm ra được nó là gì. Còn nhiều cơ hội để có thể chọn lựa các nhân vật chính sau này, khi cô ta đã hoàn toàn đứng trên đỉnh cao. Một khi điều đó xảy ra, cô ta sẽ được quyền lựa chọn những thứ mà mình yêu thích, giống như đi lựa kẹo, và vui chơi theo bất kỳ cách nào cô ta muốn. 

Bản chất của con người là tôn sùng dưới chân những kẻ mạnh và có địa vị cao hơn mình. Đó là lý do tại sao tất cả những gã đàn ông đó vẫn yêu thích vây quanh con điếm Công chúa- không nguyên nhân nào khác có thể giải thích được lý do này. Đàn ông vốn dĩ dễ bị thu hút bởi quyền lực và nó sẽ được chuyển từ Công chúa sang cô ta sớm thôi. Nhưng bây giờ vẫn còn một chặng đường dài để đi. Arielle ta phải tiến xa hơn, vươn lên cao hơn cho đến khi không ai có thể coi thường được nữa.

Truyện được đăng tải độc quyền trên Wattpad và page Gấu túi nhỏ 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net