Phần 13: Hẹn hò đêm Giáng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eirlys (con au)'s pov:

Lúc về phòng sinh hoạt chung, chờ mọi người chúc mừng Harry xong, Gloria gọi riêng câu ra chia tiền.

"Đây nhé, 5-5, tất cả là 8 galleons, bồ 4, mình 4 ok?"

"Không cần, bồ cứ giữ hết đi."

"Không được, như thế là không công bằng. Bồ không nhận là mình méc Ambrose đấy."

Harry: ??? Ló cứ sai sai ở đâu í?

"Vậy mình lấy 1 galleons thôi."

"4 GALLEONS!!!" Gloria gằn giọng, mặt hầm hầm như thể người ta thiếu nợ mình vậy

Harry: Thật đáng sợ *mong manh dễ vỡ.jpg*

Rồi Gloria ném 4 galleons vào tay Harry và chạy mất, bỏ lại một bé Harry ngồi ngơ ngác không hiểu chuyện gì.


Giáng Sinh năm nay, Harry nhận được một chiếc áo tàng hình từ một người ẩn danh (đương nhiên, cậu sẽ biến nó thành người bạn đồng hành trong các chuyến phiêu lưu Hogwarts của mình), và rất nhiều món quà khác từ mấy đứa bạn như: một cái áo ấm Weasley, một hộp socola Ếch nhái từ Hermione, một cuốn sách về Quidditch và vài món đồ ăn vặt của Muggle mà anh em sinh đôi Chamerlain gửi tặng, ...

Harry thử mặc cái áo tàng hình vào người, rồi tuột xuống giường, quấn áo quanh mình, nhìn xuống dưới chân chỉ thấy ánh trăng và mấy cái bóng.

Nó lẳng lặng ra khỏi phòng ngủ, xuống cầu thang, băng qua căn phòng sinh hoạt chung, chui qua cái lỗ chân dung Bà Béo.

"Ai đó?" Bà Béo quát. Harry không nói gì. Nó chỉ lo đi thật nhanh xuống hành lang.

Nên đi đâu bây giờ? Phải rồi, Khu vực Hạn chế của thư viện. Trong chiếc áo tàng hình này nó có thể đọc bao nhiêu tuỳ ý. Đọc cho tới chừng nào tìm ra được Flamel là ai thì thôi. Harry bèn nhắm hướng thư viện mà bước tới, tay túm chặt lấy vạt chiếc áo khoác tàng hình.

Thư viện tối như hũ nút và đầy vẻ kỳ bí. Harry thắp một ngọn đèn dầu để thấy lối đi dọc theo những giá sách. Ngọn đèn trông như trôi bồng bềnh trong không trung, và mặc dù chính tay Harry cầm ngọn đèn, thế mà nhìn cái đốm sáng chờn vờn giữa khoảng không tối đen, chính nó cũng ớn xương sống.

Phải bắt đầu tra cứu từ đâu chứ! Cẩn thận đặt cây đèn xuống sàn, Harry nhìn dọc theo hàng sách chót trên kệ, kiếm thử một cuốn nào trông có vẻ thú vị. Một bộ sách to màu đen và ánh bạc hút lấy ánh mắt Harry. Nó kéo cuốn sách ra một cách vất vả, bởi vì cuốn sách rất dày. Đặt được cuốn sách thăng bằng trên đầu gối rồi, Harry bắt đầu mở sách ra.

Một tiếng rít đau đớn dữ tợn xé tan sự im lặng - cuốn sách đang gào thét! Harry gấp mạnh quyển sách lại, nhưng tiếng gào rít vẫn vang lên, ngày càng lớn, thành một giọng eo éo, chói tai, mãi không dứt. Harry sợ hãi nhảy lui, đụng phải cây đèn khiến nó tắt ngấm. Có tiếng chân đi tới ở hành lang bên ngoài. Harry kinh hoảng quá, nhét vội cuốn sách đang rú rít lên kệ, rồi cắm cổ chạy. Nó chạy băng ngang thầy giám thị Filch ở lối ra vào. Đôi mắt nhạt màu dài dại của thầy Filch nhìn xuyên qua Harry. Harry luồn dưới cách tay thầy Filch đang giơ ngang mà thoát ra hành lang, trong tai vẫn còn vọng tiếng rên la gào khóc kinh hoàng của quyển sách.

"Thưa thầy, thầy dặn tôi hễ có ai đi lêu bêu trong đêm thì phải đến báo trực tiếp ngay cho thầy. Nay tôi xin báo cho thầy hay là có kẻ vừa ở trong Khu vực Hạn chế của thư viện."

Harry mặt cắt không còn giọt máu. Nó thấy dù có trốn ở đâu chăng nữa, thầy giám thị Filch thể nào cũng tìm ra đường tắt để đến thộp cổ nó ngay, bởi vì cái giọng eo éo, rin rít của thầy đang càng lúc càng gần hơn.

Nhưng đáng hãi hùng hơn cả là giọng thầy Snape đáp lại "Khu vực Hạn chế à? Hừm, nó chưa chạy xa đâu, chúng ta sẽ bắt được nó."

Harry đứng như trời trồng tại chỗ khi thầy Filch và thầy Snape xuất hiện ở góc tường phía trước. Dĩ nhiên là họ không nhìn thấy Harry, nhưng hành lang ấy rất hẹp, họ mà bước tới gần hơn nữa thì thế nào cũng đụng phải nó. Áo tàng hình chỉ làm cho Harry không bị nhìn thấy chứ thân mình nó vẫn chắc nguyên. Harry lập tức phải trở lui, càng nhanh cành tốt. Đó là hy vọng duy nhất. Nó lẻn qua cửa, nín thở, thóp người lại để khỏi phải đẩy rộng cửa ra, kẻo cách cửa mà kêu lên thì tai họa giáng xuống ngay.

Đã quá mệt mỏi, Harry trèo lên Tháp thiên văn, nó muốn hít thở chút không khí trong lành. Nhưng kìa, nó thấy Gloria ở đấy, mà cô bạn đang... định nhảy lầu.

__________

Gloria's pov:

Hôm nay là Giáng sinh, và đương nhiên, tôi và Ambrose nhận được kha khá quà (bọn tôi đang là trẻ con). Tuy nó không đắt đỏ gì như trước đây (ý tôi là khi sống cùng ông bố kia), nhưng tôi rất yêu thích chúng, không giả tạo, không nịnh nọt, mà là chân thật, bằng cả tấm lòng.

Vì vui quá nên tôi quyết định nhảy lầu từ Tháp thiên văn.

Facts: Thực ra tôi là một đứa adrenaline junkie, ờ, mấy đứa nghiện cảm giác mạnh í, nhảy từ trên Tháp thiên văn cao chót vót cảm giác nó phê chữ ê kéo dài. Chắc khoảng 1 2 tuần một lần tôi lại "dạo chơi" từ thiên đàng xuống địa ngục, may mà tôi dùng vài cái bùa chú nên cũng không gãy mất cái xương nào, chứ không thì tôi cũng toi mạng, không phải là vì gãy xương, mà là vì bị tra hỏi "Tại sao con lại ở đấy?" hay "Anh đã dặn rồi, bây giờ thì đấy, ngu đến mức không biết dùng cái bùa chú, đã yếu còn đòi ra gió.", ...

Hít một hơi thật dài, hôm nay lạnh quá, ông già Noel lúc bay chắc sẽ bị gió tạt vào mặt rát lắm đấy. Tôi định nhảy xuống, thì Harry đột nhiên chạy từ đâu ra, hét ầm lên "Đừng!" rồi ôm lấy tôi. Sướng thì sướng đấy, nhưng mà suýt thì ngã rồi, tôi thì không sao, nhưng mà cậu bạn thì chắc không chịu nổi đâu.

Tôi cố giữ thăng bằng, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu ta "Sao thế?"

"Bồ định nhảy lầu à?"

"Ừ thì..."

"Bồ không được nghĩ quẩn, còn Ambrose thì sao? Cả Hermione nữa."

Bạn ơi, suy nghĩ của bạn lạc trôi đến tận phương nào rồi?! Mình chỉ xả stress thui mà.

"Mình xả stress."

"?!" Có gì sai sai???

"Mình muốn bay một chút."

"Bay? Bồ đâu có mang theo chổi?"

"Cần gì mang theo chổi?" Tôi nghiêng đầu ngơ ngác hỏi.

"Bồ bay mà không cần chổi?"

"Ừ, mình dùng bùa Unsupported Flight, bồ muốn thử không?"

"Được không? Nó có tốn... ý mình là nhỡ bồ không đủ..."

Tôi trực tiếp cắt ngang "Yên tâm, mình đã làm rất nhiều lần, bồ sẽ không bị rơi đâu, nếu không thì bồ nắm tay mình nhé?"

Rồi tôi chìa tay ra trước mặt Harry và nắm lấy tau cậu ấy. Ấm phết, lại còn mềm! Tôi tranh thủ sờ sờ nắn nắn, ừm, còn có mấy vết chai nữa. 

"Chuẩn bị chưa? Đây chắc là lần đầu tiên của cậu nhỉ? Vậy chúng ta bay thấp thôi nhé? Mang cả áo choàng tàng hình của cậu theo." "Unsupported Flight" Tôi khe khẽ nói, yểm bùa cho cả hai đứa, rồi nắm tay Harry nhảy ra ngoài.

__________

Harry's pov:

Cảm giác... thật thích!!!

Gloria nắm tay tôi chuẩn bị nhảy khỏi Tháp thiên văn, cứ như rủ nhau nhảy lầu tập thể ấy, à nhầm, tôi lỡ lời.

Tay cô ấy rất mềm, tôi tò mò làm sao một người sống trong cô nhi viện nhiều năm có thể sở hữu bàn tay đẹp thế nhỉ? Cô ấy không phải làm việc vặt hay bị giao việc sao? Vân vân và mây mây.

Đến khi nhảy xuống rồi, có chút gì lạ lạ, nhưng lúc đấy tôi không còn suy nghĩ được gì nữa, đắm chìm trong mùi hương thuộc về riêng cô ấy, nghe cứ như biến thái thế nhỉ, mà hình như là hương nhài? Mùi này không đậm lắm, phải đứng sát bên cạnh mới ngửi được...

"Ok, ở đây nhé? Có cao quá không?"

"À ờ, vậy là ổn rồi."

"Ổn? Cậu biết chúng ta đang cách mặt đất bao nhiêu không?"

"Không?"

"33 feet." = 10 m

"..." Đã là Gryffindor thì phải dũng cảm, không được sợ...

"Cậu sợ độ cao à?"

"Đương nhiên là không." Mặt tôi đỏ lựng.

"Ha ha. Harry đáng yêu quá đi. Cho tôi nựng một cái được không" Rồi cô ấy không đợi tôi trả lời đã ấn ấn ngón tay vào má tôi, còn cười rất... gian?!

Harry sau khi được bồi bổ một thời gian ở Hogwarts thì má đã phính rồi nhá!!!

Sau khi chơi một hồi, chúng tôi lên lại Tháp.

"Harry."

"Sao thế?"

"Bồ muốn ngắm bình minh không?"

"Có."

"Vậy chờ một chút nhé, sắp đến rồi." Gloria vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.

Tôi ngồi xuống.

Bình minh ở Hogwarts rất đẹp. Nhưng người ngồi bên cạnh tôi còn đẹp hơn. Mái tóc vàng được những ánh nắng đầu tiên chiếu sáng nhìn như tỏa nắng, bàn tay đang nắm lấy tay tôi cũng rất ấm. Hình như tôi... biết yêu, à không, thích rồi.

~~~~~~~~~~

Chúc mừng Harry đã bị conditinhyeu quật. Hai bạn trẻ đã có bước đầu tiên rồi. Gloria thì sớm muộn gì cũng bị thôi

Còn việc tỏ tình thì :))))))))))))))) Chờ đến năm 2 3 đi nhé

Thực ra lần này Harry phải gặp được cái gương Chiếc gương Ảo ảnh cơ, nhưng mà tôi tạo điều kiện cho 2 đứa nó hẹn hò

Còn cp với Ambrose nữa cơ, mà tôi không biết nên để ai, mọi người comment nhá

<33333

Tôi chờ ngày này hơi lâu đấy, nên bên kia được 4 vote là tôi ra chap mới luôn

Ngoi lên rồi tôi lặn tiếp đây (thấy mình cứ bị chăm)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net