Phần 19: Khổ tâm của Gloria

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau chương này tôi sẽ nói rõ hơn về tâm trạng của Gloria, những chuyện xảy ra trong nguyên tác sẽ được rút ngắn đi.

~~~~~~~~~~

Harry vào phòng, cậu chàng có vẻ rất sốc khi biết được thầy Quirrell trong phòng.

Và vâng, phản diện thì không nên nói nhiều, cho dù là mạnh đến mấy.

Thầy Quirrell búng ngón tay, từ không trung xổ ra những sợi dây thừng tự động trói chặt Harry. Đằng sau đó là Tấm gương Ảo ảnh.

Thầy Quirrell vừa gõ gõ ngón tay quanh cái khung gương vừa làu bàu "Cái gương này là chìa khoá để tìm ra Hòn đá. Chắc là lão Dumbledore bày ra cái trò này... nhưng lão đang ở Luân Đôn... Lão về tới nơi thì ta đã cao chạy xa bay..."

Rồi lão đi vòng ra sau tấm gương để xem xét, vừa đi vừa kể lể mấy kế hoạch lợi dụng giáo sư Snape để "giương đông kích tây".

"Lão đi gặp ta lần đó, thử tìm hiểu xem âm mưu của ta tiến triển tới đâu. Lão nghi ngờ ta suốt. Lão toan dọa ta - lão tưởng lão làm được sao, khi mà bên cạnh ta còn có chủ của ta, ngài Voldemort--

--Ngài ở bên ta cho dù ta đi bất cứ đâu. Ta gặp ngài khi ta đang đi vòng quanh thế giới. Hồi đó ta còn là một thanh niên ngốc nghếch, đầy ắp những ý tưởng về cái tốt, cái xấu. Chúa tể đã chỉ cho ta thấy rằng ta đã sai lầm biết bao. Ở đời này, không có tốt mà cũng không có xấu, chỉ có quyền lực, và những kẻ quá yếu sẽ không nắm được quyền lực... Từ đó, ta đã trung thành phục vụ ngài, mặc dù nhiều phen ta làm cho ngài thất vọng. Ngài đã phải rất nghiêm khắc với ta."

Bỗng nhiên Quirrell rùng mình.

Nhưng cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục, tôi nhàm chán ngáp lên ngáp xuống, hôm nay quá mệt mỏi rồi!

"Lại đây! Nhìn vô gương và nói cho ta biết mi thấy cái gì."

Harry tiến lên (sau khi được cởi trói), nó đứng nhìn mọt lúc lâu, nhưng Quirrell đã quá sốt ruột, ổng hỏi "Sao? Mi thấy cái gì?"

"Con thấy con bắt tay với thầy Dumbledore. Con... con giành được Cúp Nhà cho Gryffindor."

Quirrell lại lầu bầu nguyền rủa và đẩy mạnh Harry ra "Tránh ra chỗ khác!"

Nhưng nó đi chưa được năm bước thì một giọng nói the thé lại vang lên từ Quirrell, mặc dù môi lão không hề động đậy "Nó nói láo... nó nói láo..."

Quirrell nạt lại "Harry, quay lại đây. Nói thật cho ta biết, mi thấy cái gì?"

Và Voldemort muốn giáp mặt với Harry, quyết định "sáng suốt" đấy.

Chợt Harry phóng nhanh về phía cánh cửa đang bừng cháy ngọn lửa đen, nhưng Voldemort gào lên "BẮT LẤY NÓ!"

Và chỉ trong tít tắc, bàn tay của Quirrell nắm chặt lấy cổ tay Harry. Nó gào thét vùng vẫy hết sức lực của mình, và Quirrell bỗng buông tay nó ra. Quirrell bị hất văng ra, đang quằn mình vì đau, mấy ngón tay gã đang phồng rộp lên.

Ambrose đứng bên cạnh nhỏ giọng bình phẩm "Chạm vào là chết rồi. Dù sao độc dược cũng đã mất hiệu nghiệm, nếu bây giờ cho Harry qua thì nó cũng không qua được."

Voldemort lại rít lên "Bắt nó! BẮT LẤY NÓ!"

Quirrell lao tới, quật ngã Harry xuống, ngồi đè lên mình nó, cả hai tay siết quanh cổ Harry. Cùng lúc ấy, gã rú lên trong đau đớn "Chúa tể ơi, tôi không thể giữ được nó... Tay tôi... Ối, tay của tôi..."

Và Quirrell, mặc dù kiềm chặt Harry xuống sàn bằng hai đầu gối, vẫn phải buông tay khỏi cổ nó. Hai bàn tay của lão như bị đốt cháy, đỏ lên, bóng lưỡng.

Nghe theo lời Voldemort, Quirrell giơ tay lên để thực hiện một lời nguyền chết người. Nhưng Harry đã chồm lên chụp vào mặt Quirrell...

"ÁAAAAAA." Quirrell hét lên đầy đau đớn.

Harry đứng bật dậy, chụp cánh tay Quirrell và hết sức mình đeo cứng lấy Quirrell đang kêu la thảm thiết, cố gắng hẩy Harry ra. Căn phòng giờ đây chỉ còn tiếng Quirrell rên la khủng khiếp và tiếng Voldemort thét "GIẾT NÓ! GIẾT NÓ!".

Và sau đấy Harry... ngất.

2 chúng tôi từ góc tiến ra.

"Lẽ ra ngươi sẽ sống, nếu không ra lệnh cho thuộc hạ chạm vào Harry Potter, dù sao thì thuốc giải cũng đã hết rồi, nó không thể vượt qua ngọn lửa."

"Tại sao ta lại không chạm được vào Harry Potter?"

"Câu hỏi hay đấy, ha ha, vì đó là tình yêu thương. Một kẻ sinh ra từ tình dược như ngươi, cũng giống chúng ta nhỉ, không bao giờ hiểu được thứ đó là gì."

Rồi Voldemort cũng tan biến luôn, hắn quá yếu để khởi động lại Hòn đá Phù thủy.

Đã tới lúc rồi, tôi nghe thấy tiếng bước chân, có lẽ là của thầy Dumbledore. Đành vậy, cái bùa chú kia thì không thể qua mặt lão ong mật được, chúng tôi đành chạy nước rút vào mật thất.

Nơi đây không rộng lắm, chủ yếu là để lánh nạn mà thôi, rất ít người biết tới, còn việc thầy Dumbledore có biết hay không thì tôi không biết. Dù sao cũng là một nơi an toàn, cụ ấy còn đang lo cho Harry.

Khi tất cả đã xong xuôi, chúng tôi về tháp Gryffindor, cả quá trình cũng không đụng mặt ai cả, thuận lợi một cách bất ngờ.

__________

Tôi đang nằm ở bệnh xá, ủa, sao ở đây? Ambrose thì đang gối đầu lên giường ngủ, ảnh ngủ ngồi kìa, chắc khó chịu lắm nhỉ? Tôi gắng gượng dậy, định kéo Ambrose lên giường , nhưng, mèn đét ơi, chỉ việc ngồi lên đã khiến tôi thở hồng hộc như lợn rồi, nói gì đến việc kéo Ambrose lên.

Chưa kịp làm gì thì Ambrose đã tỉnh, mắt mở thao láo, sáng quắc như đèn pha ô tô. Ảnh gằn giọng "Chơi gì mà ngu thế?"

"?!" Đầu tôi đầy dấu chấm hỏi, ủa, là sao?

"Trúng gió." À, tôi lẻn lên Tháp thiên văn chơi, để ăn mừng chiến thắng ấy mà (ngay tối hôm sau). Hình như tôi chơi hơi quá thật, gần sáng sốt cao, Hermione khó khăn lắm mới kéo tôi xuống bệnh xá được, còn gặp phải giáo sư Snape, nhưng lần này thầy ấy tốt bụng dã man, còn hỗ trợ Hermione đưa tôi đi. Khi Ambrose biết thì đã là gần trưa (thực ra là ngay bữa sáng) hôm sau, nghe nói ảnh tức lắm, bỏ cả ngày học hôm đó, ở bên giường trông tôi luôn. Có mỗi bị sốt thôi mà làm như sắp chết không bằng.

Tôi nghỉ thêm bốn hôm nữa, lẽ ra tôi đã đi được rồi, nhưng mà choáng quá, nên phải nghỉ thêm.

Harry cũng đã tỉnh rồi, trước tôi một hôm. Cậu bạn chỉ ngất có 3 ngày, còn tôi thì đúng hôm thứ 3 đó lại sốt cao, chắc là cho hết một đợt đó mà.

Hôm nay, có khá nhiều người đến thăm tôi: Hermione, Harry (bằng cách giao tiếp qua giường bệnh), Ron, bác Hagrid và mấy học sinh cùng nhà. Tôi cũng khá thân với một số anh chị trong trường, đủ thân để tặng quá Giáng sinh.

Vì chỉ bị sốt, tôi được "xuất bệnh xá" sớm hơn Harry. 

__________

"Nó vốn dĩ là của chúng ta, tại sao lại phải chắp tay nhường cho người khác cơ chứ!"

"Đừng đụng tới nó nữa, chẳng phải em bảo không muốn liên quan đến bọn họ sao?"

"Không liên quan? Anh không biết rằng chính anh đã không thể buông được rồi à? Anh dùng số tiền đó, gặp mặt hắn bằng cái thân phận đó, chẳng phải chính anh mới là người không dứt ra được sao?"

"Anh sẽ bù lại số tiền đó. Còn về chuyện kia, cứ coi như là từ kiếp trước đi." (= Lấy thân phận từ kiếp trước đi)

"Anh không hiểu sao? Không thể nào coi như là được, nó là hiện thực, đã xảy ra rồi, anh có giỏi thì quay ngược thời gian đi."

"Gloria, đừng bướng, bây giờ chúng ta cần là một cuộc sống yên bình. Đừng có nung nấu thực hiện cái ý tưởng điên rồ đó nữa."

"Nếu như anh không đủ mạnh, làm sao anh có thể sinh tồn trong cái thế giới này chứ? Anh nói đi. Anh sẽ dùng cái gì để bảo vệ chính mình chứ?" với cái giọng bực tức, tôi tiếp tục "Nó là của em thì chính là của em, không ai cướp được nó cả."

"Vậy nếu có người cướp?"

"Vậy thì nên chết đi." Tôi hạ thấp giọng, gằn từng chữ "Đã mấy trăm năm rồi, Ilvermony đã giữ được nó mấy trăm năm rồi, em phải dành lại nó."

"Là lấy trộm từ nhà Gaunt." (= Hiệu trưởng Ilvermony lấy trộm cây đũa phép từ nhà Gaunt)

"A, lại là nhà Gaunt, lại là Gaunt, tại sao mấy tên khốn đó lại dám vấy bẩn danh tiếng của Slytherin chứ?"

Tôi và Ambrose đang nói về kế hoạch cho mùa hè này. Tôi quyết định sang Mỹ để lấy lại đũa thần của Salazar Slytherin, nhưng Ambrose lại phản đối. Ảnh khuyên tôi đừng dây dưa với Slytherin nữa, cứ sống một cuộc sống bình yên không phải tốt rồi sao? Ôi anh ơi, từ khi được sinh ra, từ khi nhìn thấy màu sắc đầu tiên, nghe thấy tiếng nói đầu tiên, chúng ta đã phải dây dưa cả đời với Slytherin và Gryffindor vì cái dòng máu chết tiệt này rồi.

Tôi mệt mỏi gục xuống, dù biết cả phòng sinh hoạt chúng đang nhìn chúng tôi, bàn luận về cuộc cãi vã ban nãy. Thảm hại nhỉ? Chỉ vì một cuộc du lịch mà cũng phải cãi vã, ngay tại phòng sinh hoạt chung, trước hàng trăm con mắt đang nhìn chằm chằm. Tôi chạy vào phòng, hất tay tạo ra một "bức tường" chắn giữa phần của tôi và Hermione. Tôi sợ khi mình nổi điên lên sẽ làm tổn thương đến cô ấy, đồ của cô ấy.

Trước đây, tôi đứng ở vị trí cao quá lâu, lâu đến nỗi đã quên mất bản thân mình là ai, lúc nào cũng phải gồng mình mỉm cười, ra dáng một người vợ hiền thục, một đứa con mà ai đó luôn luôn tự hào; lâu đến nỗi lúc nào cũng như một con nhím, dùng những cái gai sắc nhọn bao trùm lấy mình để bảo vệ con mình. Mệt quá!

Đôi lúc tôi nhìn sang Ambrose, có lẽ anh ấy không hiểu tôi?! Ambrose không hiểu những gì tôi phải chịu đựng. Tôi luôn bị chỉ trỏ vì thua kém anh trai song sinh của mình, phải chịu uất ức ở nhà chồng mà không có ai bảo vệ, đến cả con trai còn nhỏ như vậy cũng đã hiểu chuyện đến đau lòng (= Đứa con trưởng thành sớm vì Gloria không thể bảo vệ con mình chu đáo). Tôi ghen tị với Ambrose. Đúng, tôi ghen tị với anh ấy, ghen tị với thiên phú vượt trội của ảnh - bất kể là về pháp thuật hay kiếm pháp, ghen tị với những cưng chiều, sự khen ngợi mà Ambrose nhận được, trong khi tôi phải chịu toàn những tủi nhục.

Nhưng tôi cũng rất thương Ambrose, anh ấy cũng thương tôi nữa mà. Khi có bài khó, ảnh sẽ giúp tôi. Khi tôi bị ép buộc phải gả đi, tôi đã khóc rất nhiều, Ambrose liền muốn gả thay tôi, nhưng tôi không đồng ý, không được, chẳng lẽ anh chưa nhìn thấy tấm gương đi trước mình sao, đó chính là bố mẹ của chúng tôi đó thôi, nhưng Ambrose lại nghĩ rằng tôi sợ sẽ có người nhận ra. Không phải, cái chuyện đấy thì ai thèm sợ chứ, cứ thế, tôi gả sang đó, Abrose ở lại dinh thự. Anh trai tôi tốt lắm, luôn bảo vệ tôi và thằng bé, lúc nào cũng vậy, tôi không cần lo gì cả, vì chỉ cần có Ambrose, chỉ cần Ambrose vẫn còn sống, sẽ không ai có thể làm tổn thương được Gloria Gwen Slytherin Gryffindor cả.

Tôi nợ Ambrose rất nhiều, có lẽ mãi mãi không thể trả hết, nhưng xin hãy để tôi bảo vệ anh, khiến anh không tổn thương nữa, từ bây giờ, nhé? Vì thế, tôi cần phải mạnh hơn, phải trở thành người mạnh nhất, như vậy mới bảo vệ được tôi, bảo vệ được Ambrose, bảo vệ... những thứ quý giá...

Tôi nhốt mình trong phòng, bỏ cả bữa ăn tối, đến khi Hermione về phòng, cùng với một khay thức ăn, tôi mới biết hôm nay là ngày tổng kết năm học.

"Vậy là Gryffindor giành được Cúp nhà sao?"

"Ừ, nhờ Điểm-giờ-chót của tụi mình."

"Ồ, thì ra là vậy." Slytherin chắc bất bình lắm, dù sao thì chúng tôi cũng vi phạm vào lệnh cấm của trường, vậy mà lại được cộng thêm điểm. Phải tôi, tôi cũng bất bình lắm. Xem ra là hiệu trưởng Dumbledore cũng không tốt như vẻ ngoài nhỉ? Chia rẽ các nhà cơ đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net