Phần 7: Kí túc xá Gryffindor

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn Gryffindor năm thứ nhất theo Percy đi len qua đám dông đang trò chuyện, ra khỏi sảnh đường, lên một cầu thang đá hoa cương. Chân cẳng Harry lại nặng như chì, nhưng ấy là tại vì nó đã quá mệt và vừa ních xong một bụng đầy. Nó cũng quá buồn ngủ nên đến nỗi không còn lấy làm ngạc nhiên khi những bước chân dung treo dọc tường xì xào chỉ chỏ lúc nó đi qua. Nó cũng hết ngạc nhiên nổi khi Percy dắt cả bọn đi xuyên qua cánh cửa ẩn sau những tấm tranh lớn và những tấm thảm treo tường cả hai lần. Họ trèo lên nhiều cầu thang nữa, vừa lê lết cặp giò vừa ngáp. Harry đang thắc mắc nó còn phải đi thêm bao xa nữa thì cả đám ngừng lại đột ngột.

Trước mặt chúng, một bó gậy đang bay lơ lửng trong không trung. Percy bước tới một bước và những cây gậy bắt đầu nhào vô cậu. Percy nói nhỏ với đám học sinh năm thứ nhất "Peeves – một gã yêu tinh."

Rồi Percy kêu lớn "Peeves, xuất đầu lộ diện đi."

Chỉ có một tiếng gì nghe thô và lớn, giồng như tiếng bong bóng xì hơi, đáp lại Percy dọa"Anh có muốn tôi đến gặp Nam tước đẫm máu không?"

Bốp một cái, một gã bé choắc có đôi mắt ranh ma tăm tối và cái miệng rộng hoác hiện ra. Hắn vắt chân tréo nguẩy và trôi lơ lững cùng đám gậy. Với giọng yêu tinh tí tởn, hắn xuýt xoa "Ái chà, lính mới tò te. Vui đáo để!"

Thình lình hắn chọc bó gậy vô đám học sinh năm thứ nhất, khiến cả đám vội thụp đầu xuống. Percy giận dữ quát "Tránh ra, Peeves, nếu không thì ta sẽ méc nam tước, ta nói thật đấy."

Peeves thè lưỡi ra rồi biến mất, thả rơi đám gậy xuống đầu Neville. Bọn trẻ nghe tiếng hắn lượn vòng, khua áo giáp xủng xoẻng khi bỏ đi.

Cả bọn lại đi tiếp, Percy dặn dò "Các em hãy coi chừng Peeves. Nam tước đẫm máu là người duy nhất kềm chế được hắn, chứ huynh trưởng thì hắn cũng chẳng sợ đâu. Chúng ta đến nơi rồi đây."

Cuối hành lang có treo bức chân dung một người đàn bà mập ú mặc áo lụa hồng. Bà hỏi "Mật khẩu!"

"Caput Draconis."

Búc chân dung tự lách mình qua một bên, để lộ một lỗ tròn trên tường. Tất cả chui vào, Neville cần phải có người đỡ một chân lên mới chuôi qua được. Thế là họ đã vào gian phòng chung của nhà Gryffindor, một căn phòng tròn ấm áp đầy những chiếc ghế bành êm ái.

Percy đưa mấy đứa nữ sinh qua một cánh cửa về phòng ngủ riêng, còn các nam sinh về một phòng ngủ khác. Lên hết cầu thang ốc trên cùng – có lẽ đó là một trong những cái tháp cao nghệu của lâu đài – cuối cùng bọn con trai cũng mò ra được giường ngủ.

Vì Gryffindor là nhà đông nhất trong cả 4 nhà, nên 4 nam sinh chung 1 phòng, số nữ sinh thì ít hơn nên chỉ 2 người 1 phòng. Harry chung phòng với Ron, Ambrose và cậu nhóc Neville.

Mấy tấm áp phích treo lẫn với những tấm màng nhung đỏ sậm. Rương của chúng đã được mang lên sẵn. Bọn nhóc quá mệt mỏi nên không nói năng gì cả, chỉ thay quần áo rồi lăn ra ngủ.

Ron còn thức "Đồ ăn ngon quá hả?"

Qua cái mùng, nó kêu nhỏ "Tránh ra, Scabbers! Trời đất nó nhai tấm khăn trải giường của mình!"

Harry cũng muốn hỏi xem Ron nó có ăn món bánh mật không, nhưng mắt nó đã díu lại và ngủ thiếp đi.

Có lẽ Harry đã ăn quá nhiều nên nó bị ác mộng. Nó thấy mình đang đội cái khăn vành của giáo sư Quirrell. Cái khăn vành cứ lải nhải khuyên nó qua nhà Slytherin ngay, bởi vì đó là định mệnh rồi. Harry nói với cái khăn là nó không muốn ở nhà Slytherin. Cái khăn bèn trở nên mỗi lúc một nặng hơn. Nó cố gắng vứt cái khăn vành đi, nhưng cái khăn càng lúc càng xiết chặt hơn khiến nó vô cùn đau đớn. Và trong khi nó vật lộn với cái khăn vành đội đầu thì Malfoy cười ngặt nghẽo giễu cợt. Rồi Malfoy hoá thành ông giáo sư mũi khoằm – giáo sư Snape, tiếng cười của ông này càng lúc càng lớn và nham hiểm. Một tia sáng xanh lè loé lên và Harry bừng tỉnh giấc, toàn thân run rẩy, toát mồ hôi.

Harry cuộn tròn người và chìm lại vào giấc ngủ. Khi thức giấc vào ngày hôm sau, nó không còn nhớ gì về giấc mơ đêm trước nữa.

__________

Bên Gloria thì khá suôn sẻ, nó chung phòng với cô bạn học bá Hermione, vậy là sau này đã có gia sư chỉ bài, nó mừng thầm trong lòng. Chỉ là... 1 đứa sống ở Muggle từ khi sinh ra, 1 đứa sống vào mấy ngàn năm trước, làm sao theo kịp thời đại?

__________

"Gloria, Gloria, bồ có sao không?" Herminone lay lay người Gloria, nhìn mặt nó hoảng hốt dữ lắm.

"À, mình không sao." Nói thế nhưng mồ hôi sau lưng nó ướt đẫm cả áo, tóc mai dính vào mặt, gương mặt trắng bệch như xác ướp.

"Vừa nãy bồ kêu ầm lên "Brian, Brian...". Có chuyện gì sao?" Hermione quan tâm hỏi.

"Không, không có gì. Mình chỉ bị ác mộng thôi."

"Có chuyện gì thì bồ cứ chia sẻ với mình nhé. Tuy chúng ta chưa thân lắm, nhưng mà sau này sẽ là bạn tốt, nhé?"

"Ừm, chúng ta sẽ là bạn tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net