Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Draco nắm tay Anne bước từng bước vững chắc trên tuyết, không chỉ sợ cô trượt chân ngã mà còn là vì cô nhóc này lại phá phách chạy đi nghịch tuyết.

Anne bĩu mỗi, lầm bầm "Draco, anh đừng xem em như con nít chứ."

"Bộ không phải sao, nhóc lùn?" Kai đi đằng sau trêu chọc. Tinh mắt né cú đá của mèo nhỏ. Nhưng sau đó lại bị ném tuyết thẳng vào mặt.

"Oách, Anne con nhóc này!!" Anh ta cũng cúi xuống tạo bóng tuyết ném trả.

Ban đầu chỉ có hai người họ nhưng lại bị lạc vào đám người đang xem kịch, Pansy mặt tối sầm lại khi bị hai quả bóng tuyết liên tiếp bay vào người cũng sắn tay áo kéo theo Blaise gia nhập cuộc chiến. Cuối cùng là cả đám nhóc năm tư nhà Slytherin tiếp sức theo sau.

Hôm nay là ngày đầu tiên học kì mới, họ đang ra căn chòi của lão Hagrid để học. Vốn dĩ tiết trước ra sớm nhưng vì cuộc chiến đẫm máu này mà cả đám rắn nhỏ hăng say tới nỗi trễ giờ học.

~~~

Hôm nay lại không phải lão Hagrid dạy, là một phù thủy lớn tuổi. Anne thấy bà ấy sắp nổi giận lập tức đẩy tên miệng dẻo nhất đám - Kai ra nói chuyện, nhờ thế mà cả đám không bị trách phạt khiến nhà Gryffindor học cùng tức nghiến răng.

"Được rồi, mau đi thôi."

Giáo sư Grubbly-Planhk người dạy thay dẫn cả lớp đi ngang qua khu chăn thả. Bầy ngựa của trường Beauxbatons đang đứng đó, tụm vào nhau trong giá rét. Bà dẫn bọn họ đi về phìa bìa rừng, nơi có một con bạch kỳ mã bị cột vô một gốc cây.

Những nữ sinh không nhịn được trầm trồ, bạch kỳ mã trắng một cách rực rỡ, đến nỗi đám tuyết xung quanh nó như một màu xám xịt. Nó đang bồn chồn gõ những cái móng guốc vàng xuống đất và hất cái sừng trên đỉnh đầu.

Giáo sư ngăn cản nam sinh định lại gần "Mau tránh ra! Bạch kỳ mã chỉ chịu cho nữ sinh sờ đến mà thôi. Được rồi, nữ sinh đâu bước tới trước, đến gần nó một cách cẩn thận, rất dễ." Cứ như thế để lại đám nam sinh đứng cạnh hàng rào khu chăn thả.

Draco nhìn cô nhắm mắt đứng dựa vào mình, gương mặt nhỏ đầy vẻ uể oải "Em không ra xem ngựa sao?" 

Anne đang mệt nghe vậy bật cười "Là bạch kì mã, người ta có sừng nha, anh nói vậy nó sẽ buồn đó."

Anh đưa tay vuốt đầu cô, mái tóc vàng còn hơi ẩm là do ban nãy nghịch ngợm mà ra "Lần sau đừng nghịch nữa, nếu bệnh thì không tốt."

Cô dụi mặt vào người anh "Draco, hôm nay sao anh thật lạ, rất dịu dàng, lâu rồi em mới thấy anh như vậy. Chẳng lẽ anh hết bệnh rồi?" Nói đến đây cô ngốc đầu lên, ánh mắt lắp lánh.

Draco suýt nữa bị sặc, quả nhiên cái gì mà nghe lời, nhóc con này mà được vậy thì anh đi đầu xuống đất.

Cuối cùng Draco không đáp chỉ ôm chặt lấy cô. Đôi mắt xám tro hướng về xa xăm. Nhớ lại những lời Eric Luke nói sau đêm Giáng Sinh, anh cười nhạt, tia điên cuồng lần nữa bị áp xuống.

Ann, nếu anh thật sự có bệnh em có ghét bỏ anh không?

Truyện độc quyền trên wattpad @HarukoSlytherin.

~~~

Anne huýt sao nhìn Viktor đang khởi động, dáng người anh ta rất tuyệt hẳn là do tập luyện. Chống cằm nhìn đột nhiên trước mắt tối sầm, giọng nói hơi khàn khiến cô run lên "Mèo nhỏ, em không ngoan."

Cô giật giật khóe miệng, đã lâu rồi cô mới nghe cách nói như vậy, lập tức làm nũng "Draco, anh tới rồi. Anh không biết đâu dáng người anh Viktor chẳng ra sao cả, thua rồng nhỏ của em nhiều."

Draco híp mắt, biết cô nhóc đang nịnh nọt nhưng cũng không còn tức giận nữa. Hít sâu một hơi rồi thở ra, cơn đau cũng biến mất.

"Bé con, lúc về cho em nhìn đã." 

Viktor lúc này cũng không nhịn được nữa "Này hai đứa, nếu chỉ đến đây làm trò mèo với nhau thì về đi. Anh không cần ăn đâu."

Anne cười ngượng, đẩy anh ra "Ai da, đừng nóng mà. Tụi em định rủ anh đi làng Hogsmeade chơi." 

Viktor cầm quả trứng vàng từ đợt thi Tam Pháp Thuật lần trước lên "Anh đã tìm ra cách giải nó, không biết có lâu không nữa." 

Mắt mèo lóe sáng, cô hào hứng ngồi thẳng dậy "Làm sao vậy anh Viktor? Hình như lúc mở ra nó la hét rất ồn mà."

Viktor chỉ xuống hồ nước cạnh con tàu "Để nó xuống dưới nước là được, sợ là tốn nhiều thời gian. Hai đứa cứ đi đi."

Cuối cùng hai người đành quay về, chủ yếu họ muốn dẫn khách tham quan. 

~~~

Tới gần tối Anne nổi hứng ra phòng sinh hoạt chung làm bài tập. Draco ngồi phía sau cho cô dựa vừa nghịch tóc dài.

Pansy và Blaise từ ngoài vào cũng nghẹ họng, đám rắn nhỏ ngồi chung cũng thật đáng thương cơm tối chưa ăn đã nó rồi.

Hai người tời sofa bên cạnh anh, Pansy hướng về cô nhóc đang hăng say làm bài "Anne, tụi chị vừa đi Hogsmeade có vài tin thú vị đây." 

Anne nghe vậy lập tức ngừng bút, quay ngắt sang đôi mắt nóng rực. Quả nhiên chọt đúng chỗ ngứa, mèo nhỏ cả tuần nay không có việc gì vui.

"Ôi em đang chán mấy ngày nay. Tin gì vậy chị?"

"Đúng là nơi nào có Tam giác vàng là có kịch vui, tụi chị đang ngồi ở quán rượu tình cờ nghe được lão Hagrid là người lai khổng lồ, cho dù là lai thì vẫn rất nguy hiểm. Potter kia lại tự mình thừa nhận bạn tốt của mình nữa chứ, cậu ta lại làm tăng những đơn phản ánh của phụ huynh."

Tin này không khiến cô ngạc nhiên, nhưng lại nhớ đến vài chuyện. Anne đứng dậy ôm cô ấy một cái, vui vẻ cười "Chị Pansy, chị vừa giúp em một chuyện đấy." 

"Sao chứ?" Pansy vừa khó hiểu vừa bất đắc dĩ nhận lấy ánh mắt khó chịu của ai đó.

Cô không đáp, kéo anh đứng dậy về phòng "Đi nào, vài ngày nữa sẽ có chuyện vui nha."

Truyện độc quyền trên wattpad @HarukoSlytherin.

~~~

Anne ngáp dài một cái, nhắm mắt dựa vào vai Draco. Cả hai đều đang tàng hình "Cái tên Potter kia thật lề mề mà, chỉ có mỗi chuyện quăng quả trứng vàng vào nước rồi nghe thôi mà."

"Nếu không em ngủ một chút?"

Cô vừa định đáp lại nghe thấy tiếng bước chân lập tức tỉnh ngủ, vội vàng kéo anh đứng dậy "Tới rồi."

Tiếng bước chân từ phía cầu thang đối diện họ vọng xuống, nhưng rõ ràng không hề có người. Chỉ vài giây sau quả trứng vàng đột nhiên xuất hiện lăn xuống cầu thang, khi đáp đất bung ra phát ra âm thanh chói tai nhứt óc.

Draco phản ứng nhanh chặn âm thanh nó phát ra, vài giây sau một bóng người bước nhanh tới là giám thị Filch.

Ông cất cao giọng giận dữ "Trò ầm ĩ gì đây? Muốn đánh thức cả tòa lâu đài vậy hả? Ta sẽ tóm ngươi, Peeves ngươi lại làm trò gì nữa đây?"

Anne nhịn cười nhìn Filch tìm con yêu tinh nhỏ, lần này lại oan cho nó rồi, mặc dù nghịch ngợm nhưng nó cũng không dám đụng vào mấy thứ này.

Nhưng bà Noris, con mèo với bộ lông bụi bặm lại dừng lại chỗ hai người đang đứng, đồng tử vàng hướng về Anne nhưng chỉ một giây sau con ngươi co rút hiện rõ sự kinh sợ lập tức cụp đuôi chạy về phía chủ.

Con mèo này rất biết điều. Cô không hề lo lắng nó sẽ kéo chủ nó tới, khách quen mà.

Vì sao nó lại chạy? Rất đơn giản, những kẻ cố tình gây rối cho Anne những ngày đầu lén vào Hogwarts có nó, cô chỉ làm nó trụi hết lông khi gào mồm gọi Filch khiến ông ta cũng lo cho mèo yêu mà đứng ngồi không yên. Những lần sau đó chỉ cần thấy hoặc nghe mùi của cô lập tức chạy mất dép.

Khi Filch leo cầu thang đến gần chỗ Potter đang núp thì Snape xuất hiện, gương mặt anh tuấn hiện rõ sự tức giận "Thầy Filch? Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Giáo sư Snape, chính là con yêu siêu quậy Peeves. Nó quăng cái trứng này xuống cầu thang."

Snape bước lên cầu thang, nhìn trứng vàng trong tay Filch, nói nhỏ: "Peeves? Nhưng nó không thể nào vô được văn phòng của tôi."

"Chính Peeves đã quăng nó, thưa giáo sư..."

"Không phải! Khi tôi đi ngang qua văn phòng của mình, đuốc được thắp sáng và cửa tủ hé mở! Có kẻ nào đó vừa lục soát căn phòng..."

"Nhưng Peeves không thể..."

Snape cao giọng ngắt lời "Tôi biết không thể là nó, thầy Filch à! Tôi đã yểm bùa văn phòng của tôi bằng bùa mà chỉ có pháp sư mới giải được!"

Snape ngước nhìn lên phía trên cầu thang "Thầy Filch, tôi muốn thầy đi cùng tôi, giúp tôi lùng kiếm tên đột nhập."

"Tôi... Vâng, thưa giáo sư, nhưng..."

Khi hai người đang tranh cãi thì dưới cầu thang phát ra âm thanh cọc cọc, Draco thấy người đi tới nhếch môi.

Là Moody, con mắt giả lập tức lia qua hướng hai người đang đứng nhưng rồi cũng lướt đi, không một dụng cụ pháp thuật nào có thể nhìn thấu phép tàng hình.

"Hai người đang làm gì vậy?"

Filch nói ngay: "Thưa giáo sư Moody, giáo sư Snape và tôi nghe có tiếng ồn, con yêu siêu quậy Peeves lại quậy phá lung tung như mọi khi, rồi giáo sư Snape phát hiện có kẻ đột nhập văn phòng của giáo sư..."

Snape gằng giọng "Im đi!"

Anne khoanh tay nhìn Moody đang tra khảo Snape, đồng tử dựng đứng nguy hiểm. Nhìn xem, có tên làm cô tức giận rồi.

Snape dùng tay phải siết chặt cánh tay trái đang run lên dữ dội. Đôi mắt đen lạnh lẽo đối đầu với Moody, một lát sau phất áo choàng rời đi.

Cô mím môi nhìn bóng người dần khuất trong lòng nghẹn lại, hướng mắt về Moody và Potter ra khỏi áo tàng hình, Filch đã đi theo sau Snape.

Cô khẽ nói với người bên cạnh "Draco, anh nghĩ em nên làm gì với ông ta?" Không thể làm những việc gây chú ý, sau này rất phiền.

Anh nâng bàn tay hai người đang nắm chặt hôn lên mu bàn tay của cô, thấp giọng đáp "Bé con, em làm gì cũng được." Ngay cả giết ông ta. Suy nghĩ vừa dứt cơn đau nhói dữ dội từ tim xuất hiện.

Anne nhận ra hơi thở người bên cạnh có chút nặng nề, lo lắng "Draco, anh không sao chứ?" 

Anh điều chỉnh lại hơi thở, bình tĩnh đáp "Anh không sao."

Dù vẫn còn lo nhưng cô vẫn lo chuyện trước mắt. Khi Moody bước một bước lên phía trên lại bị giữ lại, ông ta chưa kịp phản ứng thì cơn đau nhói từ cánh tay truyền thẳng tới tim.

Potter nhìn gượng mặt vặn vẹo của Moody vội hỏi "Thầy Moody, thầy không sao chứ?" 

Ông ta lắc đầu "Potter, con về trước đi. Thầy còn chút việc." Dù khó hiểu nhưng Potter vẫn rời đi. Moody đột nhiên quay phắt lại, bước xuống cầu thang.

"Làm sao vậy, đừng nghĩ ta không thấy bọn nhóc các ngươi muốn làm gì cũng được."

Anne cười khinh thường, Draco bên cạnh mặt không đổi sắc búng tay. Lập tức những đoạn gió sắc nhọn không tiếng động lướt tới chỗ ông ta, Moody không thể tránh, chật vật nhận lấy tất cả. Ông ta điên cuồng phóng đũa phép lung tung đều bị Draco chặn lại.

Cô híp mắt dường như vẫn chưa thấy đủ, lấy ra một cái chuông nhỏ lắc lắc, âm thanh trong trẻo khiến động tác của Moody dừng lại. Cả người đờ đẫn rồi đổ gục xuống.

Anne nắm tay anh đi tới quan sát ông ta "Mơ đẹp nhé, quý ngài 'thần sáng'."

☆☆☆☆☆ End Chap 34 ☆☆☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net