[VolHar] Ấp trứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viết cẩn thận thôi nó thành hề văn =)))))

_______________________

Hagrid vẫn nghĩ cậu bạn Riddle hay gửi nuôi sinh vật nguy hiểm ở chỗ cậu ta là một người thật sự có sở thích với Sinh Vật Huyền Bí.

Voldemort vẫn giấu tiệt chuyện hắn ta là Chúa Tể Hắc Ám với người nuôi thú đáng tin nhất của hắn, Rubeus Hagrid.

Vốn dĩ Voldemort và Hagrid quen nhau từ lúc còn học ở Hogwarts. Trong một lần phát hiện sở thích quái gở của gã khổng lồ lai, Tom Riddle, hay Voldemort của hiện tại, không ngần ngại mà kết thân với Hagrid. Và chuyện này thật sự có lợi cho Riddle khi Basilisk và Nagini hiện tại đều đang được nuôi dưỡng bởi, hắn tự tin, người chăm sóc sinh vật tốt nhất Anh quốc mà hắn có.

Quan hệ giữa cả hai nói riêng, theo góc nhìn của Hagrid thì là cậu bạn cùng trường tin tưởng hay gửi nhờ đám thú cưng và theo góc nhìn của Tom thì là một tay nuôi thú cừ khôi có thể nuôi Basilisk và Nagini béo mập.

Chưa tính đến mấy loài sinh vật khó nuôi mà bộ phận nào đó trên cơ thể chúng là nguyên liệu quý giá, hễ tìm được thứ gì tốt là Voldemort lại quăng nó cho Hagrid, thì người khổng lồ lai thật sự rất có tài năng trong lĩnh vực chăm sóc mấy con thú phép thuật khó ưa, dĩ nhiên là Hagrid vô cùng chào đón đám thú cưng mới với tâm trạng hết sức vui vẻ.

Cũng vì sở hữu hàng loạt sinh vật huyền bí nằm trong danh mục quý hiếm, Voldemort cũng hỗ trợ một địa điểm bí mật để Hagrid tự do nuôi thả thú và tất nhiên địa điểm đó được tận tay Chúa Tể Hắc Ám bảo vệ, một địa điểm hoàn toàn bí mật mà chỉ có hắn và người nuôi thú của hắn biết.

Cái ngày Chúa Tể Hắc Ám bị thương nặng do hứng chịu phản nguyền khi cố giết tên nhóc con nhà Potter, Voldemort trở về căn nhà nơi hắn cư ngụ với cơ thể cạn kiệt phép thuật, chết dần chết mòn. Hắn ta vớ lấy cái lọ thủy tinh nhỏ chứa máu Bạch Kỳ Mã óng ánh bạc rồi dốc hết vào cổ họng.

Máu của loài sinh vật ấy dần thiêu đốt ruột gan Voldemort, thứ máu kì diệu ấy sẽ giúp cơ thể Chúa Tể Hắc Ám tái sinh sau khi hứng lời nguyền hắc ám quá nặng. Nhưng từng ấy năm, hắn ta cũng chỉ có một lọ như thế. Chỉ bởi vì đứa trẻ trong lời tiên tri, chỉ bởi vì cái phép thuật bảo hộ chết tiệt của người mẹ. 

Voldemort cuộn tròn trên sàn nhà, chịu đựng nỗi đau thay da đổi thịt khi chống lại phản nguyền của Avada Kedavra, nỗi đau đi kèm với cơn giận dữ bùng lên trong tâm trí.

Potter chết tiệt! Dumbledore chết tiệt!

Thình lình, cửa nhà hắn bị xô ra, thô bạo. Chúa Tể Hắc Ám thừa biết là ai đến, nhưng hắn ta quá đau đớn để có thể nói được gì. Tên khổng lồ lai khốn kiếp lại phá cửa nhà hắn. Chúa Tể Hắc Ám thề, nếu không phải vì chuyện gì quan trọng, ngay ngày mai hắn sẽ bắt con Norbert của lão đem đến trại nuôi rồng!

"Riddle! Có ở nhà không? Ô sao lại ngủ dưới sàn thế kia..."

Hagrid rối rắm, dùng một tay bốc cậu bạn Riddle dậy rồi thả lên giường. Tom giờ chả còn hơi đâu mà tự hỏi sao tên nuôi thú của hắn lại chỉ sử dụng một tay. Hắn còn chẳng thể há miệng nói gì trong khi phép thuật trong người thì cháy phừng lên như điên như dại.

Hagrid quẳng Tom lên giường xong thì cũng mặc xác thằng bạn đang chật vật trong cơn đau, lão ngồi phịch xuống cái đệm làm nó chệch hẳn sang một phía, Riddle dùng một tay cố bấu lấy đầu giường để không bị cái lún kéo xuống trong khi lão khổng lồ xoắn xuýt, giọng lão ồm ồm.

"Biết là tìm cậu nửa đêm thế này không tốt chút nào nhưng có việc quan trọng tôi cần nhờ. Tôi không biết phải giải thích sao nữa..."

Tom hé mắt, mồ hôi lạnh chảy dọc bên thái dương, nếu có con quái gì xuất hiện trước mắt hắn lúc này thì hắn sẵn sàng cho một đũa làm thịt nó trước mặt tên khổng lồ!

Đúng như những gì Chúa Tể Hắc Ám dự đoán, Hagrid mang đến một "con thú", nhưng "con thú" của gã khổng lồ biết khóc. 

Tom trợn mắt nhìn thằng ranh con hắn vừa giết hụt, hiện đang nằm trong cái nôi được Rubeus Hagrid ôm chặt cứng, mở to đôi mắt lóng lánh ngập nước, khóe mắt vẫn hơi ửng đỏ và vệt cháy xém hình tia chớp trên trán đứa nhỏ.

"Cha mẹ đứa nhỏ mới bị đám người xấu giết hại, giờ nó đang gặp nguy hiểm, chẳng biết khi nào đám phù thủy hắc ám đó trở lại làm hại đứa nhỏ. Riddle, nếu cậu không phiền..."

Cảm giác đau đớn rút dần, nhường chỗ cho cơn đau đầu kinh khủng xâm chiếm, Tom gằn giọng, nổi điên.

"Sao cậu không tự đi mà nuôi, Hagrid?!" Thề luôn, sao hắn có thể chịu được gã khổng lồ lai này từng ấy năm nhỉ?

Nghĩ đến đám thú cưng là nguồn cung nguyên liệu phép thuật vô tận, một lần nữa Tom cắn răng nhịn cơn điên muốn rút đũa phép ra Avada cái thứ bé xíu trắng bóc trong nôi.

"Ngày mai... Hagrid! Ngày mai chúng ta bàn chuyện này! Giờ thì cậu có thể về."

Lạy Merlin, hy vọng cái đầu chậm tiêu của lão khổng lồ hiểu được Tom đang đuổi khéo lão.

"Ờ... cũng được, vậy... vậy tôi để Harry lại chỗ cậu nhé? Tôi vừa nhường giường cho một con Sư Tử Lửa..."

"..."

Suốt đêm đó, trong căn nhà bí mật của Chúa Tể Hắc Ám, tiếng khóc oanh liệt của trẻ em vang lên, đến khi gần sáng mới chấm dứt.

Sáng sớm, Voldemort ngồi trên giường khoanh tay xếp bằng ngó trừng trừng cái đống làm phiền hắn cả đêm rồi lăn ra ngủ như chết khi trời sáng bảnh.

Cánh cửa một lần nữa bị mở tung, nhìn cái chốt khóa được phép thuật gia cố lung lay một tí, Tom đặt một ngón tay lên môi ra dấu bảo gã khổng lồ yên lặng.

Harry bé xíu cựa quậy giữa đám đệm mềm, cặp chân mày bé xíu hơi nhăn, Voldemort vội vã đưa tay vỗ lên lưng dỗ thằng bé trở lại giấc ngủ.

Hagrid trợn mắt, rồi cũng hiểu mà cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể. Người khổng lồ lai mang đến chỗ Tom một mớ đồ dùng cho trẻ sơ sinh mà lão có thể nghĩ đến: bình sữa, tã, áo quần cỡ nhỏ được may đặc biệt cho em bé, ti giả, khăn ăn cùng mớ đồ linh tinh khác mà Tom đoán chắc có sự trợ giúp của những người biết Hagrid đang trông nom thằng nhãi Potter.

Voldemort cùng với Hagrid dời ra phòng khách nói chuyện, hắn cũng cẩn thận ếm Bùa Lặng Thinh lên phòng khách để dù có nói chuyện cỡ nào thì thằng ranh con kia cũng không nghe được. Cơn giận hắn cố kiềm chế cả đêm bùng lên ngay khi cái bùa thiết lập xong.

"RUBEUS HAGRID, TỐT NHẤT CẬU NÊN GIẢI THÍCH MỌI CHUYỆN TRƯỚC KHI TÔI MANG CON RỒNG CỦA CẬU ĐI!!"

Hagrid gãi gãi chòm râu rậm cứng ngắc của lão, hăm hở.

"Tôi đã phải khuyên rất lâu cụ Dumbledore mới đồng ý để tôi giấu thằng bé, mà tôi biết chỗ cậu an toàn cỡ nào mà Riddle."

Rồi lão khổng lồ hạ thấp giọng, ra vẻ bí hiểm.

"Cậu có biết, về tên phù thủy hắc ám mà người ta bàn tán dạo gần đây, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó không?"

Riddle nhướn mày, cố để trông mình có vẻ ngạc nhiên.

"Ý cậu là Chúa Tể Hắc Ám?"

"Ừ, ừ đúng." Hagrid hạ thấp giọng hơn nữa. "Đừng nhắc tên hắn, thấy mà ghê. Tôi, tôi may mắn được cụ Dumbledore tin tưởng nên biết. Kẻ đó, cái gã phù thủy hắc ám bệnh hoạn, đã nghe được lời tiên tri về hắn ta..."

Voldemort gật đầu, ừ, đúng là hắn. Xem ra tin tình báo của Hội Phượng Hoàng tốt ngoài mong đợi.

Hagrid tiếp tục.

"Lời tiên tri về đứa trẻ sẽ đánh bại hắn" (Voldemort khịt mũi), "thế nên, để diệt trừ mối họa, gã phù thủy hắc ám đó đã..." Hagrid sụt sịt mũi, nhìn về phía phòng ngủ, lầm rầm gì đó về đứa trẻ tội nghiệp, "đã giết chết cha mẹ đứa nhỏ. Mà, khi kẻ đó sắp giết thằng bé, có phép màu đã xảy ra, một phép thuật bảo hộ tuyệt vời từ người mẹ đã giúp đứa nhỏ thoát nạn và tên phù thủy xấu xa đó thì tan biến."

Hagrid chồm lên, nhìn Voldemort đầy mong đợi.

"Cụ Dumbledore e ngại rằng hắn ta còn sống nên không yên tâm để Harry, là tên thằng bé, cho bất kì ai khác mà cụ không quá tin tưởng. Cụ tin tưởng tôi, Riddle, mà tôi thì tin cậu!"

Tom gật đầu tỏ ý đã hiểu. Chính hắn cũng biết chuyện người nuôi thú của hắn có quan hệ mật thiết với thành viên của Hội Phượng Hoàng, thế nên hắn mới giấu nhẹm thân phận khi giao thiệp cùng Hagrid, mà thứ làm hắn không ngờ là lão khổng lồ lai này lại được con ong mật kia tin tưởng nhiều như vậy.

"Thằng bé tên Harry?"

Hagrid sụt sịt sau đám râu tóc cứng như sợi kẽm.

"Phải, nếu cậu có đọc báo, thì tên thằng bé đang ở trang đầu hầu hết tất cả các tờ. Thằng bé đang nổi tiếng vì đã tiêu diệt được phù thủy hắc ám xấu xa nhất mọi thời đại. Mà thằng bé, thằng bé chẳng còn ai cả..."

Tom nhìn Hagrid, cân nhắc về cái việc nuôi thêm một "con thú" quá rõ là ảnh hưởng đến hắn trong tương lai nếu đúng theo những gì lời tiên tri đã nói, bàn tính trong đầu hắn bắt đầu tính toán khả năng thực thi kế hoạch biến kẻ thù thành đồng minh khi nuôi lớn thằng ranh con này.

Đến tận khi Harry cưỡi con Basilisk và chơi đánh trận giả với Nagini cùng hai con Hải Mã khác, hắn vẫn cân nhắc xem có nên để thằng nhãi này trở thành đồng minh không.

"Harry, đến giờ ăn rồi!"

Tom chụm hai tay thành hình cái loa hét lên với Harry đã chơi đến mức lấm lem mặt mày, bình tĩnh nhìn thằng nhóc vui vẻ trượt một đường từ trên đầu Basilisk, dọc theo cơ thể khổng lồ của con rắn mà xuống mặt đất.

"Tom ơi hôm nay ăn gì dạ?"

"Gà trộn với salad."

"Có súp không ạ?"

"Súp khoai tây."

Harry bước bước nhỏ theo sau Tom, nói đủ thứ chuyện hôm nay thằng bé đã trải qua, về việc Nagini muốn tranh thủ làm thịt con Bạch Tuộc Khổng Lồ trong lúc mấy đứa nó dụ bầy Hải Mã đi chơi, rồi sau lại cãi nhau với Basilisk và nổ ra trận chiến "Bảo Vệ Sinh Vật Hồ" với phe tấn công dẫn đầu bởi Nagini và đám Hỏa Xà trong khi phe bảo vệ là Basilisk và vài con Bằng Mã.

Và, Tom cũng nhắc nhở với bạn đọc, hắn ta đã nhận ra Harry là Trường Sinh Linh Giá của hắn từ rất lâu rồi, cái lúc mà Harry khóc toáng lên ầm ĩ cả căn nhà trong khi Tom loay hoay mãi chả biết thằng bé muốn gì, cảm giác vừa nóng vừa ngứa đánh vào tâm trí Tom cho hắn biết bé con Harry đang bị nổi sảy. Cũng chính lúc đó Tom biết giữa Harry và hắn có mối liên kết linh hồn vô cùng mật thiết, là Trường Sinh Linh Giá sống đầu tiên của Voldemort.

Kết luận đầu tiên: Không thể giết thằng ranh con này.

Kết luận thứ hai: Không thành đồng minh cũng được, ít nhất không thể để nó trở thành kẻ thù.

Kết luận thứ ba: Hắn thích những lúc Harry không khóc hơn, lúc ấy sẽ vô cùng yên tĩnh và trông thằng bé đáng yêu hơn nhiều.

Harry được Chúa Tể Hắc Ám cưng chiều mà lớn, có trời mới biết cái gì hắn đã nhận định là của mình thì hắn có thể chiều chuộng đến mức nào. .

Khi Harry nhận được lá thư nhập học được gửi đến từ Hogwarts (Tom đã phải trừng đám thú nuôi để bọn chúng không tợp mất con cú), Chúa Tể Hắc Ám nhận ra mới chớp mắt mà qua mười năm mất rồi.

Thực tế mà nói, Tom hoàn toàn có thể giữ Harry ở nhà và tự tay hắn dạy dỗ thay vì đến Hogwarts, nhưng vấn đề này hắn vẫn để cho Harry có quyền tự do lựa chọn.

"Em muốn đến trường, cũng muốn ở cùng Tom!"

Tom búng lên trán Harry, thằng bé ôm trán bĩu môi căm tức nhìn người đã nuôi nó lớn. 

"Chọn một thôi, nhóc tham lam." Tom nhắc nhở.

"Nhưng mà em không chọn được!!"

"Được, em sẽ đến Hogwarts. Không thương lượng."

Mấy ngày sau đó, bác Hagrid vừa chuẩn bị dụng cụ học tập cho Harry vừa khóc sướt mướt chuẩn bị chia tay cậu bạn nhỏ của ông bác một thời gian dài.

(Hagrid giờ là người nuôi thú của Tom, làm việc cho Tom nên đa phần thời gian ông bác không thể rời khỏi khu nuôi thú được.)

"Chúc Harry học vui vẻ nhé, có đứa nào dám bắt nạt cháu thì cứ viết thư về cho chúng ta, Riddle sẽ giải quyết hết tụi nó, mấy đứa nít quỷ đó... Phìiiiii." Bác Hagrid xì mũi trên cái khăn tay to đùng màu xám tro của bác, lén nhét thêm cho Harry mấy món quái quái của bầy thú, một vài loại có công dụng tức thời và vài loại khác thì có thể làm nguyên liệu để điều chế mấy loại thuốc có tính công kích, nhìn chung toàn là đồ phòng thân bác chuẩn bị sẵn.

Chưa rời xa nơi này mà Harry cảm giác nó sẽ nhớ cả hai lắm cho coi. Thằng bé cho mỗi người một cái ôm thật chặt rồi mới xoay người vác hành lý lên xe lửa rồi ló đầu ra cửa sổ vẫy tay với cả hai.

Tom nheo mắt, đứng trông theo Harry mãi đến khi cả đoàn tàu khuất khỏi tầm mắt mới xoay người trở về.

Lá thư đầu tiên kể từ lúc Harry đến trường, Tom được thông báo là nhóc con hắn vất vả chăm sóc đã vào Gryffindor.

Gân xanh giần giật, Tom căm tức cắt suất ăn vặt chiều nay của Nagini.

Lá thư thứ hai, Harry kể cho Tom biết nó vừa mới được khai sáng về cái sự nổi tiếng đến mức phi lý của mình. Tom giận dữ cắt suất ăn vặt của Basilisk ba ngày.

Buông mấy lá thư Harry gửi cho Tom xuống, Chúa Tể Hắc Ám cầm lên những lá thư khác. Hắn đã trì hoãn công việc quá lâu đến độ đám Tử Thần Thực Tử loạn hết cả lên. Giờ là thời gian để hắn có thể chuyên tâm vào việc chinh phục thế giới của mình.

Đồng thời chẳng biết từ đâu ra, cái danh Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó của hắn bị Harry gọi thành Kẻ-mài-ai-cũng-biết-là-không-ị.

Voldemort nheo mắt đọc kĩ lại mấy lá thư rời rạc trước đó, cuối cùng kết luận cái trò này là do cặp Weasley bày đầu. 

Khi một lần nữa trổi dậy, đứng cùng Voldemort không chỉ có phù thủy hắc ám dưới trướng mà còn có những sinh vật huyền bí có ích mà hắn đã huấn luyện thời gian qua. Harry nằm trong đội ngũ bảo vệ Hogwarts, giương mắt nhìn Norbert gào thét phấn khích, Basilisk hóa khổng lồ chực chờ phá nát cổng trường, cơn giận lập tức xông lên lấp đầy tâm trí. 

Harry dùng Bùa Khuếch Âm cường độ lớn nhất hét vào mặt Chúa Tể Hắc Ám.

"ANH KHÔNG RÚT QUÂN LÀ EM GIẬN ANH LUÔN!"

Chúa Tể Hắc Ám trầm mặt, tất cả những phù thủy đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh chiến cũng đần thối cả lũ, những đôi mắt mù mờ không ngừng nhìn qua lại giữa hai người.

Cuối cùng, Chúa Tể Hắc Ám cũng chào thua trước lời đe dọa kia, cho toàn bộ đội ngũ trở về thế phòng thủ và hẹn ngày đàm phán cùng đại diện giới phù thủy.

Voldemort trở thành thành viên của Hội Đồng Phép Thuật, có sức ảnh hưởng khá cao trong việc quyết định Bộ Luật Pháp Thuật sắp tới. Trải qua cuộc bầu cử toàn giới phép thuật Anh Quốc lần đầu tiên, Sirius trở thành Bộ Trưởng Bộ Phép Thuật mới thay thế cho lão Fudge vô dụng trước kia, còn Harry vui vẻ tiến vào Bộ Phận Quản Lý Sinh Vật Huyền Bí của Bộ. 

Tom thở dài nhìn Harry nhảy nhót khắp nơi ôm về đủ thứ giống loài bổ sung cho khu vực nuôi thú của hắn, vô tình nhận lấy cái danh hiệu Chúa Tể Muôn Loài mà mọi người ngầm gọi cho vui.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net