[Hòn đá phù thủy] Chương 1-Hẻm Xéo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở thế giới này có những đứa trẻ khi mà chúng 11 tuổi, chúng sẽ nhận được bức thư nhập học từ học viện pháp thuật và ma pháp Hogwarts được gửi đến bằng những con cú. Những đứa trẻ đó có thể rít lên vì vui sướng, cũng thể không tin và nghĩ đây là một trò đùa từ kẻ nào đó. Mà việc đó cũng chẳng sao cả vì ngay bây giờ tại Hẻm Xéo vẫn rất đông các cô cậu bé háo hức cho việc đi sắm những thứ cần thiết để bắt đầu học tại Hogwarts.

Harry Potter-Đứa trẻ còn sống năm nay cũng lên 11 tuổi, vài ngày trước thằng bé đã nhận được thư cú và bây giờ đang cùng lão Hagrid đi sắm đồ cho năm học đầu tiên ở Hogwarts. Lần đầu tiên được đến một nơi nhộn nhịp mà lại thuộc thế giới phép thuật này nên Harry cũng không kìm được cái việc ngó nghiêng ngắm nghía xung quanh để rồi đâm sầm một cái vào người đi trước. 

  -A xin lỗi, xin lỗi rất nhiều...

  -Harry, con không sao chứ?

Thằng bé Harry cũng biết lỗi là ở mình nên rối rít mà xin lỗi người ta, lão Hagrid ở bên cất cái giọng ồm ồm hơi khàn của mình lên mà hỏi cậu. Về cái người bị Harry đâm vào không hề cáu gắt gì cả, chỉ quay lại nhìn cậu rồi hỏi.

  -Đằng ấy....đang sắm đồ để học ở Hogwarts hả?

  -À ừm, đúng vậy.

  -Vậy chúng ta giống nhau rồi.

  -Bồ cũng học ở Hogwarts ư?

  -Ừm, năm nhất.

  -Này Alris, chúng ta đi tiếp chứ? Cứ đứng đây cà kê thì bao giờ mới xong hả?

  -Thôi nào Demand, dù gì thì vẫn còn sớm đấy chứ.

  -Xin chào đằng ấy, mình là Alris còn đấy là Demand-bạn mình.

Nó chỉ vào bản thân rồi chỉ sang cái cậu bên cạnh giới thiệu cho Harry.

   -Mình là Harry Potter, đây là bác Hagrid.

   -À hóa ra cậu là Harry Potter-Đứa trẻ còn sống đó ấy hả?

Demand khoanh tay nhìn cậu bằng con mắt bơ phờ.

   -Bồ cũng biết mình hả?

  -Tất nhiên, trong cái giới phù thủy này làm quái gì có ai lại không biết Harry Potter chứ?

  -Demand, lịch sự chút đi.

  -Hừ, biết rồi.

  -Mọi chuyện ổn rồi đúng chứ? Vậy Harry, mau đi kiếm một cây đũa phép xịn nhất cho con đi nào.

Lão Hagrid vẫy vẫy cái tay của mình để gọi thằng bé Harry, nó nghe vậy cũng hỏi lại lần nữa.

  -Bồ định đi kiếm một cái đũa phép sao? Trùng hợp thế, tụi này cũng định đi này.

Vậy là bốn con người, ba nhỏ một lớn nối đuôi nhau đi đến một tiệm nhỏ xíu, vừa hẹp vừa dơ, trên cửa tiệm thì có đẽo mấy chữ vàng: Ollivanders nhà sản xuất đũa uy tín từ năm 382. Bên trong cửa sổ bám đầy bụi bặm, có trưng bày một cây đũa duy nhất đặt trên một cái gối tím bạc màu. Khi bốn bác cháu bước vô trong tiệm thì nghe có tiếng chuông leng keng vang lên đâu đó ở sâu dưới sàn tiệm. Chỗ này thật là chật chội, nhưng trống trơn, ngoại trừ một chiếc ghế đu đưa duy nhất để ngồi chờ.

Thằng bé Harry cảm thấy lạ lùng như thể vừa bước vào một thư viện rất nghiêm ngặt, cậu phải ngăn chặn muôn vàn câu hỏi như muốn vọt ra khỏi miệng, giương mắt ngó hàng ngàn cái hộp nhỏ và dài chất khít rịt lên tới trần. Không biết tại sao bỗng dưng Harry cảm thấy như cổ mình bị kim chích. Cái vẻ bụi bặm và lặng lẽ nơi đây dường như gây một cảm giác kiến bò trong xương người ta bằng một thứ phù phép bí ẩn gì đó.

Chợt một giọng nói dịu dàng vang lên:

  -Chào cháu.

Harry giật mình đến mức tạm thời cứng người, lão Hagird chắc là càng nhảy dựng lên vì nghe tiếng xô cái ghế của lão, riêng chỉ Alris và Demand bình thản hơn hai người kia. Một cụ già đứng trước mặt mấy bác cháu, đôi mắt cụ to và sáng như ánh trăng chiếu xuyên vẻ âm u của cửa tiệm.

  -Cháu chào cụ ạ.

Harry lúng túng nói.

  -Cháu chào cụ Ollivander ạ.

  -Cháu chào cụ Ollivander.

Lần lượt Alris và Demand cũng cất lời chào.

"Hai bồ ấy không bị giật mình ư?"

Harry thầm nghĩ trong đầu.

  -À, phải, phải, phải rồi. Ta đã nghĩ là ta sẽ sớm gặp lại cháu. Harry Potter. Cháu có đôi mắt của mẹ cháu. Ta tưởng như chỉ mới ngày hôm qua khi ta gặp chính mẹ cháu trong tiệm này, mua đũa phép đầu tiên của mình. Để coi, cây đũa đó bằng gỗ cây liễu, dài ba tấc, thanh nhã. Một cây đũa đẹp thích hợp cho việc luyện bùa.

Cụ Ollivander tiến đến gần Harry hơn. Harry chỉ mong cho cụ chớp mắt. Đôi mắt bạc màu ánh trăng đó làm cho cậu sởn tóc gáy.

  -Ba của cháu, ngược lại, thích một cây đũa phép bằng gỗ cây sao. Dài ba tấc mốt. Uống dẻo được. Nhiều quyền lực hơn và xuất sắc hơn về khả năng biến hoá. Ừ, ta thấy ba của cháu xứng đáng với cây đũa phép đó. Thực ra thì chính cây đũa phép chọn phù thủy, chứ không phải phù thủy chọn đũa phép, đúng vậy.

Ông Ollivander đã đến gần sát Harry đến nỗi mũi cụ và mũi Harry suýt đụng nhau. Harry có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong mắt cụ.

  -Và đây là chỗ...

Ông Ollivander đưa ngón tay trắng bệch dài thòng sờ vào vết sẹo hình tia chớp trên trán Harry.

  -Ta rất tiếc là chính ta đã bán ra cây đũa thủ phạm của vết sẹo này. Bốn tấc mốt. Chà, cây đũa phép này rất, rất, rất nhiều quyền phép; Rất quyền phép, mà lại ở trong tay một kẻ ác... A, giá như ta biết cây đũa phép ấy ra đời để làm những chuyện...

Cụ lắc đầu, và rồi, may cho Harry, cụ quay sang Alris.

  -Còn cháu, cháu nhìn rất giống một người....Xem nào, à đúng rồi là Newt Scamander và Fedor Scamander.

Cụ gật đầu liên tục khi nhìn nó. Nó cũng nhẹ nhàng đáp lại.

  -Vâng, đó là ông nội và ba con ạ.

  -Đúng đúng, ta có thể nhớ rất rõ những người đã tới đây mua đũa phép. Để ta xem cây đũa nào sẽ thích hợp với mấy đứa nào.

  -Harry trước đi ạ.

Nó đẩy Harry lên trước, Demand bên kia cũng quay mặt nhìn ngắm xung quanh nên chẳng có ý kiến gì về việc này. Cụ Ollivander lấy cái thước dây có khắc dấu bạc bắt đầu đo cánh tay thuận của Harry, rồi đo từ cổ tay đến cùi chỏ, từ vai đến sàn, từ tay đến đầu gối, và vòng quanh đầu. Trong khi đó cụ nói về việc không có bất kỳ một cây đũa phép nào giống một cây đũa phép nào cả, bởi vì không hề có hai con bạch kỳ mã, hai con phượng, hay hai con rồng nào giống y như nhau. Và dĩ nhiên là không thể nào tạo được quyền phép tương tự khi sử dụng cây đũa của phù thủy khác. Đo xong cụ lấy cho Harry một cây đũa.

  -Được rồi, cậu Potter, thử cái này xem. Gỗ sồi và gân rồng. Hai tất rưỡi, xinh đẹp và linh hoạt. Cứ cầm nó lên vẫy một cái.

Harry vẫy cây đũa một cái, mấy cái tủ phía đó gần như tất thảy bị kéo ra hết, cửa tiệm đã bừa nay còn bừa hơn. Cụ nhanh chóng lấy lại cây đũa, không những không tức giận mà còn càng phấn khởi.

  -Thử cây này. Gỗ thích và lông phượng. Hai tất ba. Khá lợi hại.

Harry lại tiếp tục thử, vẫn không được. Trong lúc mà thằng bé thử, Alris và Demand đứng gọn một bên hứng thú xem cái đống lộn xộn kinh khủng được tạo ra mỗi lần Harry vung thử đũa phép, lão Hagrid thì đã rời đi một lúc để mua mấy thứ đồ còn lại trong danh sách đồ cần thiết. Đứng trân trân một lúc thì Alris cảm thấy trong người là lạ, nó cảm nhận được có thứ âm thanh(cũng không chắc đó có phải âm thanh hay không) quái gì đó vang trong đầu mà cũng vang bên tai, khiến nó chắc phân biệt được là thật hay chỉ là tưởng tượng ra. Alris khó chịu lắc lắc đầu mấy cái như muốn hất cái tiếng đó văng luôn ra khỏi đầu nó nhưng đâu có được. Demand cũng nhận ra được sự khó chịu của nó nên ôn tồn hỏi.

  -Ổn chứ Alris?

  -Cũng không biết nữa....

Nó ôm đầu đi lại gần một đống hộp đựng đũa phép rơi trên nền cửa tiệm, quả nhiên càng đến gần thì cái thứ tiếng đó lại càng to hơn. Alris bắt đầu lục lọi dưới cái đống hộp đó, khiến Demand cũng chẳng hiểu nó đang làm cái quái gì. Lục mãi một hồi lâu thì nó mới moi lên được một cái hộp nhìn vô cùng cũ kỹ, bề mặt gần như đã bong tróc hết, vết xước cũng la liệt lớn nhỏ, thậm chí còn bám một lớp bụi.

  -Tìm cái này à?

Demand híp mắt nhìn cái hộp cũ kỹ đang ở trên tay Alris.

  -Chắc là vậy.

Thứ âm thanh kia ngày càng lớn hơn, thôi thúc nó mở cái hộp ra. Alris nhìn chằm chằm một hồi rồi cũng mở ra, dù bên ngoài cái hộp như đã để hơn chục năm không ai sờ mó thì bên trong lại có chứa một câu đũa phép bóng bảy nhìn mới toanh. Đũa phép dài khoảng 3 tấc, màu nâu trầm, cán đũa được làm từ kim loại ánh vàng có trạm khắc hình lông vũ, cuối cán có hình thoi đính thêm dải lụa đen hình đuôi cá ngắn.

Demand giơ tay định sờ thử cây đũa thì bị nó đánh bật tay ra không cho đụng. Cậu ôm cái tay bị đau của mình thầm chửi cây đũa chết tiệt, chảnh chọe. Alris cầm lên vậy mà chẳng bị làm sao cả, lại làm Demand chửi trong lòng một lần nữa. Nó đứng dậy, nhẹ vung cây đũa lên, tức thì mọi thứ trong tiệm đều được sửa lại như cũ, thậm chí có phần gọn và sạch hơn.

  -Vậy là cuối cùng nó cũng đã chọn được chủ nhân cho mình rồi.

Giọng nói vang lên khiến Alris và Demand lần này đã bị giật mình.

  -Cụ Ollivander...Cháu không cố ý động chạm linh tinh đâu ạ.

  -Cậu ấy chỉ thử đũa thôi, vả lại cũng đã giúp ông sửa tiệm rồi mà.

Nó và Demand thấy Harry đã chọn xong đũa, còn cụ Ollivander thì đang tiến về phía hai đứa chúng nó nên đều lên tiếng thanh minh cho hành động vừa nãy. Nhưng cụ Ollivander không hề nổi giận mà trái lại còn phấn khích hơn.

  -Gỗ tần bì, ba tấc, lõi của nó đặc biệt rất bất ổn vì nó có tới hai lõi, sợi tim và răng của Quái Năm Chân(được kết hợp làm một) và lông đuôi của Thunderbird. Ta đã dựa theo thiết kế của Nicolas Flamel để chế tạo ra nó. Hãy cẩn thận với việc kiểm soát cảm xúc của cháu khi sử dụng nó, nếu không thì chỉ cần một đòn 'Stupefy' cũng đủ đoạt mạng đối thủ, nhớ chưa?

Cụ Ollivander tiến đến sát lại rồi nắm lấy vai nó mà lắc, khiến nó không còn cách nào khác ngoài việc liên tục gật đầu. Cụ bỏ vai nó ra, quay đi rồi đột ngột giơ tay lên.

  -Thề có Merlin! Ta sẽ không bao giờ chế tạo một cái đũa phép nào như vậy nữa, hồi đó ta đã gãy 5 cái xương sườn vì nó đấy!

Mấy đứa nó im lặng trước lời nói của cụ, thật ra là chẳng biết nói gì cho phù hợp với cái hoàn cảnh này. Người chọn đũa cuối cùng là Demand, cả quá trình đơn giản hơn Harry rất nhiều vì chỉ đến cái thứ hai là đã thành công rồi. Gỗ mận gai và gân tim rồng, ba tấc rưỡi, màu đen, bề mặt nhẵn bóng.

  -Mỗi đứa hết 7 Galleons nhé.

Trả tiền cho cụ xong ba đứa nó rời tiệm, lão Hagird cũng cùng lúc về đến vậy là Harry phải tạm biệt hai người bạn(theo cậu nghĩ là vậy). Nó cùng Demand chào tạm biệt thằng bé, vẫn không quên nói hẹn gặp ở Hogwarts. Tạm biệt Harry với lão Hagrid xong, hai đứa nó đến tiệm kem Florean Fortescue ngồi chờ.

  -Hình như má chưa có đến.

  -Vậy thì ngồi chờ thôi.

Alris và Demand ngồi xuống một cái bàn được đặt ngoài cửa tiệm, sẵn còn ít Galleons nên hai đứa gọi ít món ăn trong lúc chờ má chúng nó đi mua sách về.

  -Này Alris.

  -Hử?

  -Tại sao cậu lại bắt chuyện với Potter? Tôi nhớ là cậu không thích lắm việc phải giao du với người lạ mà nhỉ?

  -....Ừm, có lẽ là vì đôi mắt?

  -Nó có gì đặc biệt?

  -Ai mà biết được.

  -Cậu đùa tôi đấy à?

  -Tùy cậu nghĩ thôi.

Demand bất lực cũng lười đối chất thêm nên cả hai đứa cứ ngồi im lặng nhìn mọi người di chuyển nhộn nhịp trên đường. Ngồi không nhìn đời được một lúc thì má hai đứa nó cùng về đến với hai bộ sách đầy đủ cho chúng nó. Giờ thì những thứ cần thiết đã đủ, chỉ cần chờ đến mùng 1 tháng 9 để đến sân ga chín-ba-phần-tư là có thể đến Hogwarts nhập học.

------------------------End----------------------------

Alris= nó(xuyên suốt bộ truyện, maybe:D )

Vốn là giữ đến khi xong hết hòn đá phù thủy mới đăng, nhưng nay 2/9 nên đăng chúc mừng:3

Truyện của tôi được kết hợp giữa cả phim lẫn truyện chữ và sẽ có một số tình tiết được thay đổi để phù hợp hơn với câu truyện.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net