[Hogwarts] - Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sinh nhật tuổi 11, Harry Potter phát hiện mình là một phù thuỷ.

Nó nghĩ đây chắc hẳn là một giấc mơ ngọt ngào, và sau khi bản thân tỉnh giấc có lẽ Harry vẫn phải tiếp tục chào hỏi lũ nhện đang làm tổ trong các góc tường ở trong căn gác xếp dưới cầu thang của nó; sau đó tiếp tục mặc những bộ đồ cũ rộng phùng phình của thằng anh họ chà bá lửa; rồi bị tống đến học ở trường cấp hai xa lắc xa lơ nào đấy.

Nhưng không!

Bác Hagrid vẫn xuất hiện vào ngày hôm sau, dẫn nó đến một nơi được gọi là Hẻm Xéo để mua đồ chuẩn bị nhập học vào ngôi trường phù thuỷ mang tên Hogwarts. Harry phát hiện, phù thuỷ ở đây mỗi khi trông thấy nó đều cư xử lạ lắm, như thể nó là chàng siêu sao phim màn ảnh í, cách họ nhìn nó đều ngập tràn niềm hâm mộ.

Ôi, thật kì quái.

Và Harry Potter thấy lạ lẫm với mọi thứ. Nó chẳng biết họ nói gì cả, đề tài được bàn tán xôn xao đó có nghĩa là gì, cái thứ kia là dùng làm sao,... đặc biệt nhất là khi đang may áo chùng trong tiệm Trang phục mọi dịp của phu nhân Malkin, thằng nhóc tóc vàng với nước da nhợt nhạt bên cạnh cứ liên tục lải nhải những thứ trời ơi đất hỡn mà nó không cách nào hiểu rõ.

Nên Harry lo lắm.

Nó sợ nơi này sẽ chẳng chứa chấp mình, rồi nó sẽ phải quay về nhà Dursley, chịu cảnh bị ức hiếp bởi thằng anh họ Dudley, nó sẽ chẳng còn gì nữa.

Harry bước nhanh ra khỏi tiệm, nó nghe tiếng bác Hagrid réo nên định bụng sẽ đi tìm bác ấy. Nhưng vô tình lúc lơ đễnh, nó đã đụng trúng ai đó, tiếng sách nghe bộp bộp và tiếng người đó nhỏ giọng thanh "ui" một tiếng.

Nó vội vã chỉnh lại cặp kính xộc xệch rồi cúi người nhặt nhanh mấy quyển "thần chú cơ bản", "lịch sử pháp thuật", "lý thuyết pháp thuật", "hướng dẫn biến hình dành cho người nhập môn",... lên rồi liên tục xin lỗi, nó đoán người kia ắt hẳn cũng sẽ chuẩn bị nhập học ở Hogwarst như nó.

"Không sao, cảm ơn bạn."

Thoáng thở phào, Harry ngẩng đầu định xin lỗi nốt lần cuối rồi rời đi, nhưng rồi vào khoảng khắc ấy, nó ngẩn ngơ.

Người đối diện nó, là một cô gái dáng người tầm cỡ với Harry, mắt của nhỏ có màu giống như hoàng hôn rọi trên mặt biển, sắc xanh và đen hoà trộn lẫn nhau; tóc nhỏ đen và dài thướt tha, tuy rằng nhỏ không tô son, nhưng màu môi của nhỏ hồng hào lắm, điểm thêm nét duyên dáng yêu kiều lên khuôn mặt.

Thật sự rất xinh đẹp.

Harry Potter nghĩ, bạn ấy có khi còn xinh hơn tất cả những đứa con gái ở trường cũ của nó, thậm chí còn bỏ xa cái đứa mà anh họ nó thích.

Thậm chí có vài giây Harry suýt lầm tưởng bạn ấy là sao nhí cực kì nổi tiếng ở Muggle. Nhưng rồi nó nhớ ra đây là thế giới phù thuỷ, sao nhí là khái niệm hoàn toàn xa lạ đối với cư dân ở đây, có lẽ.

"Này bồ gì ơi?"

Một cánh tay quơ trước mặt khiến Harry giật mình bừng tỉnh, khuôn mặt sau gọng kính cũ có hơi hây hây đỏ. Nó dúi trả sách vào tay nhỏ, lắp bắp: "À, ừm, xin lỗi, sách của bồ đây, tôi xin lỗi vì lỡ va vào bồ."

"Không sao đâu." Bạn í đáp, trong khi cẩn thận phủi hết bụi bám trên bìa sách rồi bỏ vô túi được đeo ngang hông, "Cũng tại tôi không chú ý nên mới đụng trúng bồ, mình phải xin lỗi mới đúng."

Dứt lời, nhỏ toang đi vào cửa tiệm mà nó mới vừa bước ra xong. Chẳng biết nghĩ gì, nó chợp nói to:

"Mình là Harry Potter!"

Nhỏ quay đầu, và thề với Chúa*, Harry đã trông thấy bạn ấy nhíu mài lại nghiền ngẫm nó trong tích tắc. Bộ bạn ấy quen biết nó sao?

Harry Potter hoàn toàn quên mất việc bản thân mình nổi tiếng cỡ nào ở đây.

"Muriel Lewis. Hân hạnh."


"Bác có biết Muriel Lewis không ạ?"

"Lewis?... Mèn đét ơi Harry!" Hagrid thảng thốt: "Sao con biết nhà đó?"

Harry dòm phản ứng thái quá kia, chần chừ hỏi: "Bộ họ xấu lắm hả bác? Như Vo... kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó?"

"Vì Merlin, Harry." Bác đặt ngón trỏ trước môi nó ra hiệu im lặng, lắc đầu, "Lewis không bao giờ dính dáng tới từ xấu cả."

"Lewis là dòng họ xinh đẹp nhất của giới phù thuỷ." Bác nhăn mài cố nhớ, "Mà Muriel Lewis cháu bảo ấy, là gia chủ tương lai của nhà Lewis. Có một lời tiên tri về nó rằng 'nhà Lewis có một không được phép hai, nếu hai cùng một lúc thì sắc nhạt hoá đậm, máu tươi chảy tràn, Muggle khóc than, bóng tối bao chùm'."

"Tại sao vậy bác?"

Harry cố nghĩ lắm mà vẫn không tài nào giải nghĩa hết được cái lời tiên đoán đáng sợ kia. Gì mà một không được hai, gì mà nhợt hoá đậm, rồi máu, rồi Muggle khóc than,... Ôi, một đứa học dở tệ như nó đương nhiên cũng mù tịt việc phân tích từ ngữ để lí giải ý rồi.

"Bác cũng chịu thôi cháu yêu. Mấy lời tiên tri lúc nào chả vậy. Chẳng tài nào hiểu cho nỗi, chắc chỉ mỗi mình Merlin là biết nó có ý nghĩa như nào thôi." Bác đẩy đẩy vai nó, "Giờ thì ta đi mua đũa phép cho cháu nào."

Harry lập tức văng vấn đề khó hiểu kia ra sau đầu, nó cực kì hồ hởi khi nghĩ tới viễn cảnh không xa sắp tới: Nó sẽ có được một cây đũa phép biến ra đủ mọi thứ trên đời.

Lúc đó Harry Potter sẽ chân chính trở thành một phù thuỷ thực thụ.


"Đây rồi! Gỗ Nhựa Ruồi và lông phượng, hai tấc chín, đẹp và dễ uốn nắn! Thử xem nào."

Harry cầm lấy đũa, nó quơ tay. Một cảm giác kì lạ bất chợp từ cánh tay lan rộng ra khắp cơ thể. Nó thấy đầu đũa phát ra những chùm sáng li ti. Bác Hagrid vỗ tay reo hò, còn ông Ollivanders thì nước mắt giàn dụa.

"Ôi hoan hô!... Đúng nó rồi! Thật hay quá!"

"Harry, đũa phép đã chọn cháu." Bác Hagrid nói.

Harry Potter vui mừng khôn siết, vậy là nó đã trở thành một phù thuỷ thức thụ rồi! Nó sẽ không còn sợ mấy trò bắt nạt quái ác của anh họ đáng ghét nữa.

Đương lúc này, có người đẩy cửa bước vào.

Harry ngẩng đầu dòm thử, là cô bạn ban sáng nó đụng phải.

Tim Harry đập bình bịch, nó cúi đầu gãi gãi mũi. Sao mà tự nhiên nó ngại quá, không dám nhìn thẳng vô bạn ấy chút nào.

"Cô bé, thuận tay nào?" Ông Ollivanders bước tới chào hỏi.

Muriel dời mắt khỏi Harry, đáp: "Tay mặt ạ."

"Lewis nhỉ?" Ollivanders hoài niệm, "Nhớ mới ngày nào cậu và mẹ của cháu tới đây mua đũa phép ở chỗ ta, ta nhớ rõ mồng một những khách hàng của mình. Đấy là hai phù thuỷ xinh đẹp và mạnh mẽ, ôi Merlin, thời gian đúng là trôi qua nhanh thật."

"... Vâng ạ." Ngập ngừng chút, nhỏ tiếp lời.

Chợp, người Ollivanders cứng lại, hai mắt lão mở to, "Ôi Merlin! Thứ cảm giác này!"

Ôm lấy đầu mình, lão rú lên, "Không thể tin được! Ôi! Không ngờ được! Merlin vĩ đại! Thứ cảm xúc mãnh liệt này! Chính là nó!"

Đoạn, lão chạy tuốt ra sau nhà, biến mất nơi góc khuất.

Muriel nhìn tay mình, ánh mắt dần trở nên kì lạ.

Harry cũng nén không nỗi tò mò mà lén ngón nhìn thử, ánh mắt cũng bàng hoàng không kém.

Chỉ riêng có Hagrid là bình tĩnh vuốt bộ râu ria dày xộp của mình, dợm suy nghĩ, lúc sau như hiểu gì đó, bác ồ to một tiếng rồi nói:

"Chắc lại là một chiếc đũa phép chọn phù thuỷ mãnh liệt đây mà."

"Người khổng lồ lai?" Muriel lúc này mới phát giác ra Hagrid, nhỏ quay sang nhìn chằm chằm gã to con ấy một hồi mới kể: "Cậu của cháu cứ nhắc về bác miết. Người giữ khoá của Hogwarts."

"Cứ gọi ta là Hagrid. Vậy con là Muriel Lewis?" Hagrid miết miết bộ râu mình, "Chà, đã lâu quá rồi ta không gặp cậu con, Dylan Lewis nhỉ? Ồ, ta nhớ chết đi được chàng thủ quân đại tài và thông thái của Gryffindor! Và thật vinh hạnh khi một người nhà Lewis đã nhắc về ta!"

Hagrid hỏi han, "Dạo này má với cậu con khoẻ không? Ta nhớ hồi họ còn đi học, cả trường chẳng có ai nổi bật hơn họ." Bác nhìn sang Harry, "Dĩ nhiên, ba má cháu cũng rầm rộ không kém."

Muriel đăm chiêu suy nghĩ, còn Harry thì từ đầu tới cuối chẳng hiểu đâu ra đâu cả. Ngay lúc nó mấp máy môi định hỏi thì ông Ollivanders đã bước ra, với nụ cười hứng hởi khó giấu, "Lại đây nào cháu yêu."

Lão ngoắc Muriel và đưa nhỏ cây đũa, "Gỗ thuỷ tùng và lông tóc Veela, hai tấc mốt, linh hoạt và kiều diễm."

Ollivanders kể, "Ta vốn chẳng thích dùng tóc Veela tí nào, nó là một thứ khó lòng điều khiển, nhưng kể từ khi cháu bước vào đây, cây đũa cứ hối thúc ta mãi. Nếu cháu không chọn nó, e là nó vĩnh viễn sẽ thành một cây đũa vô chủ."

"Tóc Veela?" Muriel nhíu mài, trông phản cảm hết sức với từ này, "Tại sao nó lại chọn cháu?"

"Vì Merlin! Cháu đừng hiểu lầm." Ollivandes vội giải thích, "Đũa phép chọn những phù thuỷ phù hợp với nó nhất để phát huy hết sức mạnh của mình! Ta tin cháu nhất định sẽ là một phù thuỷ quyền năng cùng với nó, và," Lão trịnh trọng, "Hãy thử nó đi nào."

Muriel chĩa thẳng đũa vào cái hộp thiếc trên bàn khiến nó trôi lơ lửng trên không. Dù nhỏ không muốn thừa nhận, nhưng cây đũa phép này thật sự sinh ra là để cho nhỏ, cho Muriel Lewis.

Ông Ollivanders lần nữa bật khóc, Muriel căn nhắc một hồi bèn thở dài chấp nhận. Lấy ra bảy đồng Galleons để trả cho lão rồi bước nhanh ra ngoài với vẻ không vui.

"Lần này bị Draco cười cho khỏi nhìn đời là cái chắc."

Harry Potter nghe giọng than oán nhỏ xíu của nhỏ, nhưng nó không bắt kịp bước chân của nhỏ khi bị bác Hagrid kéo đi qua mấy chuồng cú để mua tặng nó một con làm quà sinh nhật. Harry tuy vui lắm, nhưng vẫn tiếc hùi hụi. Vì nó vẫn chưa thể làm bạn với cô bạn Muriel Lewis ấy.

Thật tiếc quá.

-------

Harry Potter.

31/7/1980.

Gryffindor.

Cứu thế chủ.

Hedwig - cú mèo.

Muriel nhn xét: "Gì cũng có thể thiếu, nhưng không bao giờ thiếu máu liều."

Hermione nhn xét: "Bồ ấy nên chuyên tâm học tập nhiều hơn."

Ron nhn xét: "Bồ ấy có vẻ thích đi đêm?"

Draco nhn xét: "Đầu sẹo ngu đần!"


Muriel Lewis.

31/12/1980.

Slytherin.

Đứa trẻ song sinh.

Helen - mèo tinh.

Harry nhn xét: "Slytherin hiểu chuyện nhất Hogwast!"

Hermione nhn xét: "Phải chi bồ ấy là Gryffindor thì hay biết mấy."

Ron nhn xét: "Không khác Veela, nhưng có vẻ bồ ấy không thích cách miêu tả này."

Draco nhn xét: "Đứa con hoàn hảo của cha Lucius."


*Lúc này Harry mới vừa bước vào giới phù thuỷ nên không biết Merlin.

nhìn vậy thôi chứ chậm nhiệt=))), chắc khoảng năm cuối mới yêu=)

tất cả tình tiết đều được mình lấy từ nguyên tác, nên nhiều khi trên bản phim không có, mong mọi người có thể lưu ý, nhiều khi do phim cắt cảnh, chứ không hẳn là mình viết sai tình tiết đâu ạ.

với lại Muriel trùng tên với bà dì gì gì đó của Weasley, nhưng mà chắc không sao đâu hen=)) bộ này mình đặt tên đều có dụng ý hết á, nên đổi cũng không được.

trừ Helen=)) cái này là do mình đặt đại thật=))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net