Sao mẹ có thể cưới ông ta?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường học bắt đầu sớm. Ngày hôm sau, Lyra cảm thấy khá hơn nhiều, cô có thể ăn sáng mà không bị hụt hơi quá nhiều. Cô ấy ăn bánh kếp và nhúng nó vào xi-rô. Cả bàn tràn ngập sự căng thẳng. Lyra hầu như không nhìn cha cô và ông hầu như không nhìn cô. Mặt khác, mẹ cô nhìn ông với ánh mắt u ám. Khi Lucius giơ tờ báo lên đọc, Lyra đọc mặt sau của nó. Một bức ảnh khổng lồ của Harry Potter trên xác chết của Cedric. Cô nhớ lại, cô rùng mình khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Trong lòng cô vẫn còn nỗi đau dành cho Harry, cho gia đình và bạn bè của Cedric. Kể cả bạn gái của cậu ấy, Cho Chang. Tất cả đều rất buồn. 

-"Cha ơi, con đã đánh bại Crabbe trong trận Quidditch." Draco tự hào nói. 

-"Đó là một kỳ công lớn phải không?" Lucius trả lời một cách thờ ơ. "Năm nay con nên học tập đi, không cần lũ máu bùn đánh bại con nữa đâu."

-"Draco rất thông minh." Lyra lên tiếng, buộc bố cô phải hạ tờ báo xuống. Đôi mắt ông lạnh lùng. "Draco đứng đầu lớp, cha không thể tự hào về bất cứ điều gì một lần sao? Hay bản chất của cha là coi thường mọi người, kể cả con mình?" 

-"Lyra, đừng cãi lại bố con" Narcissa ra lệnh.

- "Sao chị dám nói chuyện với cha như vậy! Đồ phản bội máu ." Draco gầm gừ. 

Lucius đưa cây gậy của mình ra xung quanh và dùng nó đánh vào sau đầu Draco. Lyra có thể nhìn thấy những giọt nước mắt dâng lên trong mắt Draco khi nó xoa xoa gáy, có lẽ có một vết sưng tấy. Lyra nhìn Lucius một cách u ám. Cô muốn nói với ông rằng cô ghét ông. Cô muốn ném cái đĩa vào đầu ông ta, muốn hét toáng lên. Cô muốn đánh ông một cái. Ông biết Lyra ghét ông vào lúc đó. Ông cảm nhận được điều đó trong thâm tâm mình. 

-"Nhìn con, thật nhiều năng lượng nhỉ." Lucius chế nhạo.

-"Cha có thể bẻ tay con lần nữa nếu muốn, nhốt con lại. Nhưng con sẽ không bao giờ yêu cha."  

-"Lyra!" Narcissa thở hổn hển. 

-"Cha là một người đàn ông vô cảm. Con hy vọng cha biết điều đó." 

Lyra đứng dậy và lao đi. Cô lắng nghe tiếng mẹ cô hét lên sau lưng cô. Lucius vẫn đứng yên, nhìn vào nơi cô từng ngồi. Ông cảm thấy có gì đó thắt lại trong lồng ngực, nhưng ông vẫn cố gắng chống lại nó. Ông cảm thấy tức giận thay vì buồn bã. Cô là một đứa trẻ vô ơn, hư hỏng. Ông nhìn Draco, người vẫn đang cố kìm nước mắt. "Malfoy không khóc." Ông ta đứng dậy khỏi bàn và lao đi. 

Lyra đóng sầm cửa phòng ngủ lại và hét toáng lên. Cô ấy đá chiếc ghế dài của mình. Cô ghét ở đây. Cô ghét nó. Cánh cửa mở ra trước sự giận dữ của mẹ cô. 

-"Lyra! Con phải xin lỗi cha con!" 

-"Ông ấy xứng đáng với điều đó!" Cô hét lên khi nước mắt trào ra. "Sao mẹ có thể cưới ông ta?"

-"Bố con là một người đàn ông phức tạp nhưng ông rất yêu gia đình. Ông yêu chúng ta rất nhiều. Theo cách riêng của ông." Narcissa đã trả lời. "Có thể con không hiểu. Nhưng cha con quan tâm đến con theo cách có thể. Con đã làm tổn thương ông ấy. Ông ấy chẳng làm gì ngoài..." 

-"Cảm xúc của con đang bị hao mòn đi đấy. Những món quà này chẳng có ý nghĩa gì với con cả! Ông ấy chưa bao giờ nói rằng ông ấy tự hào về con! Ông ấy chưa bao giờ tỏ ra vô tư. Con đã quá căng thẳng khi phải cố gắng làm cho ông ấy hạnh phúc khi điều đó thậm chí còn chẳng đáng. Con thà có một người đàn ông nghèo là cha nhưng đầy tình thương còn hơn người cha con đang có bây giờ. Con không bao giờ đủ tốt với cha. Con mệt mỏi khi bị nói như vậy. Con mệt mỏi vì phải làm việc chăm chỉ để làm vui lòng ông ấy. Con là ai? Tại sao ?" 

-"Ông ấy yêu con, ta cũng yêu con! Chúng ta chỉ muốn con là người tốt nhất." 

-"Con đang cố gắng hết sức nhưng đối với hai người có lẽ điều đó không bao giờ là đủ."

-"Con cần phải hiểu, con sẽ luôn phải chịu áp lực phải trở thành người giỏi nhất. Con xuất thân từ một gia đình ưu tú. Con phải nhớ người khác sẽ nhìn con như thế nào. Họ ngưỡng mộ chúng ta, họ mong muốn trở thành chúng ta. Chúng ta phải chứng tỏ mình giỏi hơn. " 

-"Điều gì làm cho chúng ta tốt hơn?" 

Narcissa loạng choạng. "Chúng ta là một gia đình thuần khiết, không có vết máu bẩn." 

-"Nhưng đó là lời nói dối." 

-"Không, không phải vậy." 

-"Đúng vậy. Chúng ta đã có những á phù thủy, chúng ta đã kết hôn với những đứa con lai để giữ cho dòng máu không quá loạn luân. Chúng ta chắc chắn có một số người đã kết hôn với Muggle hoặc thậm chí là những đứa trẻ gốc Muggle-" 

Narcissa lắc đầu. "Họ không liên quan đến chúng ta. Chúng ta không liên kết với họ. Họ không phải là người của chúng ta." 

-"Andromeda thì có. Mẹ không nhớ cô ấy à?"

-"Là cô ta đã lựa chọn!" Narcissa rít lên. "Chúng ta sẽ không thảo luận về vấn đề này. Cuộc trò chuyện này kết thúc rồi." Bà bước tới cửa và dừng lại. "Cậu bé đó là ai?" 

-"Terry Strickland," Lyra trả lời khô khan. "Một Slytherin. Hơn con một năm." 

-"Có phải nó-" 

-"Anh ta sờ soạng con." Cô ấy nhổ ra. . 

Mẹ cô gật đầu rồi rời đi. Lyra rời khỏi phòng và đi ra ngoài khu vườn rộng lớn. Cô nhìn những con công bạch tạng tự do dạo chơi. Cô ngồi bên mép đài phun nước. Cô lướt ngón tay qua làn nước mát lạnh. Cô nhớ làn gió ấm áp nhưng mặt trời lại ẩn sau những đám mây dày. 

-"Lyra" 

Cô nghe thấy một giọng nói vang lên phía sau cô.

Cô quay lại thì thấy cha cô và hai con chó săn của ông đang đi dạo. Lyra cố gắng không đảo mắt. 

-"Cha." 

Cô lạnh lùng trả lời. Có một khoảnh khắc im lặng khi ông dắt chó đi dạo dọc vỉa hè quanh đài phun nước lớn. Ông dừng lại và quay lại nhìn con gái mình. Cô ấy trông giống Andromeda hơn bất cứ thứ gì. Và ông lo sợ cho tương lai của cô. 

-"Sẽ là khôn ngoan nếu con lắng nghe ta. Nếu không con sẽ có kết cục giống như những người không làm như vậy." 

Nói xong ông quay gót bỏ đi. Lyra cố gắng không xúc phạm anh nhưng cô đã chuẩn bị rất nhiều thứ. Có lẽ Lyra muốn ném một hòn đá vào đầu ông ta. Hoặc đấm. Tại sao ông phải là cha cô? Tại sao cô lại phải có một người đàn ông lạnh lùng làm cha? Cô tin mình xứng đáng được nhiều hơn thế. Nhưng tất nhiên, cô ấy sẽ không đạt được điều mình muốn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net