CHƯƠNG MỘT: Đứa Bé Vẫn Sống (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ông bà Dursley, nhà số 4 đường Privet Drive, tự hào mà nói họ hoàn toàn bình thường, cám ơn bà con quan tâm. Bà con đừng trông mong gì họ tin vào những chuyện kỳ lạ hay bí ẩn, đơn giản vì họ chẳng hơi đâu bận tâm đến mấy trò vớ vẩn đó.

    Ông Dursley là giám đốc một công ty gọi là Grunnings, chuyên sản xuất máy khoan. Ông là một người cao lớn lực lưỡng, cổ gần như không có, nhưng lại có một bộ ria mép vĩ đại. Bà Dursuley thì ốm nhom, tóc vàng, với một cái cổ dài gấp đôi bình thường, rất tiện cho bà nhóng qua hàng rào để dòm ngó nhà hàng xóm. Ông bà Dursley có một cậu quý tử tên là Dudle, mà theo ý họ thì không thể có đứa trẻ nào trên đời này ngoan hơn được nữa.

    Gia đình Dursley có mọi thứ mà họ muốn, nhưng họ cũng có một bí mật, và nỗi sợ hãi lớn nhất của họ là cái bí mật đó bị ai đó bật mí. Họ sợ mình sẽ khó mà chịu đựng nổi nếu câu chuyện về gia đình Potter bị người ta khám phá. Bà Potter là em gái của bà Dursley, nhưng nhiều năm rồi họ chẳng hề gặp gỡ nhau. Bà Dursley lại còn giả đò như mình không có chị em nào hết, bởi vì cô em cùng ông-chồng-vô-tích-sự của cô ta chẳng thể nào có được phong cách của gia đình Dursley.

    Ông bà Dursley vẫn rùng mình ớn lạnh mỗi khi nghĩ đến chuyện hàng xóm sẽ nói gì nếu như thấy gia đình Potter xuất hiện ở cửa hàng mình. Họ biết gia đình Potter có một đứa con trai nhỏ, nhưng họ cững chưa từng gặp nó. Đứa bé đó cũng là một lý do khiến họ tránh xa gia đình Potter: Họ không muốn cậu quý tử Dudley chung chạ với một thằng con nít nhà Potter.

    Vào một buori sáng thứ Ba xám xịt âm u, ông bà Dursley thức dậy, chẳng hề cảm thấy chút gì rằng bầu trời đày mây kia đang báo hiệu những điều lạ lùng bí ẩn sắp xả ra trên cả nước Anh. Ông Dursley ậm ừ khi chọn cái cà vạt chán nhất thế giới để đeo vô cổ đi làm. Bà Dursley thì lách chách nói trong lúc vật lộn với cậu quý tử Dudley đang gào khóc vùng vẫy, không chịu ngồi ăn sáng tử tế. không ai để ý đến một con cú màu hung to bay xẹt ngang cửa sổ.

   Tám giờ rưỡi, ông Dursley xách cặp, phớt má bà Dursley một cái và cố hôn cậu quý tử trước khi đi làm. Nhưng cậu Dudley đang chơi trò đánh trống thổi kèn, phun phèo phèo thức ăn và vung vãi mọi thứ tứ tung, kể cả cái hôn của cha. Ông Dursley vừa cười khoái chí: "Thằng chó con!", vừa đi ra khỏi nhà. Ông lên xe, de ra khỏi ngôi nhà số 4 của mình.

    Chính ở ngay góc đường, ông nhận thấy dấu hiệu đầu tiên của chuyện lạ: Một con mèo xem bản đồ. Thoạt tiên, ông Dursley không để ý mình vừa thấy gì. Thế rồi ông giật mình quay lại nhìn lần nữa. Có một con mèo hoang đứng ở góc đường Privet Drive, nhưng bây giờ lại chẳng có tấm bản đồ nào cả! Chẳng lẽ chuyện đó là do ông tưởng tượng ra ư? Hay ánh sáng đã làm ông lóa mắt? Ông Dursley chớp chớp mắt rồi chăm chú nhìn con mèo. Nó cũng nhìn lại ông.

    Ông lái xe vòng qua góc đường, đi tiếp, và tiếp tục nhìn con mèo qua kính chiếu hậu. Nó lúc ấy đang đọc bảng tên đường Privet Drive  - À không, ngó bảng tên đường chứ, mèo đâu có thể đọc bảng tên đường hay xem bản đồ! Ông Dursley lắc lắc đầu, đuổi con mèo ra khỏi óc. Khi lái xe vào thành phố, ông không còn nghĩ đến cái gì khác hơn là những đơn là những đơn đặt hàng máy khoan mà ông mong có được nhiều thật nhiều vào ngày hôm đó.

    Nhưng sắp cào tới thành phố, chợt có một việc khiến ông không còn tâm trí nào nghĩ đến mấy chiếc máy khoan nữa: Lúc ngồi đợi trong xe, giữa dòng xe cộ kẹt cứng, ông không thể không nhận thấy hình như xung quanh có rất nhiều  người ăn mặc áo lạ lùng đang lảng vảng. Tất cả bọn họ đêu mặc áo chùm kín.Ông Dursley vốn đã không chịu nổi bọn người ăn mặc dị hợm - những thứ lôi thôi mà đám trẻ vẫn mặc! - nên ông cho rằng lần này chắc lại chỉ là một trào lưu thời trang ngu ngốc nào đó xuất hiện. 

    Ông sốt ruột nhịp ngón tay trên tay lái xe hơi và ánh mắt ông đụng nhằm một cặp quái đang chụm đầu đứng gần đó. Họ đang thì thầm với nhau coi bộ rất kích động. Ông Dursley giận sôi lên khi nhận thấy cặp này cũng chẳng còn trẻ gì: Coi, gã đàn ông trông còn già hơn cả ông, vậy mà lại khoác áo trùm màu xanh ngọc bích! Chẳng ra thể thống gì cả! Đầu ócgì thế chứ! Nhưng ông Dursley chợt giật mình - hình như những người này đang tụ tập vì chuyện gì đó... Ừ, hình như vậy!... Dòng xe cộ thông, và chỉ vài phút sau ông Dursley đã lái xe vào bãi đậu của hãng Grunnings, đầu óc ông giờ quay trở lại với mấ cái máy khoan.

     Trong văn phòng ở lầu chín, ông Dursley thường vẫ hay ngồi quay lưng lại cửa sổ. Gỉa sử không ngồi kiểu đó, thì rất có thể sáng hôm ấy ông sẽ khó tập trung được vô máy khoan.Bên ngoài cửa sổ, một đàn cú bay lượn xao xác giữa ban ngày. Mọi người dưới phố đều trông thấy, nhưng ông Dursley thì không. Người ta chỉ trỏ kinh ngạc, thậm chí há hốc mồm ra khi ngước nhìn đàn cú bay vụt qua trên đầu, nhiều người trong số đám đông ấy thậm chí chưa từng thấy một con cú vào ban đêm.

     Riêng ông Dursley đã trải qua một buổi sáng hoàn toàn bình thường, không có cú. Sáng đó, ông quát tháo năm người khác nhau. Ông gọi nhiều cú điện thoại quan trọng và la hét thêm một hồi. Tâm trạng ông sảng khoái cho đến bữa trưa và tự nhủ phải duỗi chân cẳng một chút, băng qua đường, mua cho mình một cái bánh ở tiệm bánh mì.

     Ông hầu như đã quên béng những người khoác áo trùm kín cho tới khi đi ngang qua một nhóm người đứng gần tiệm bánh. Cả bọn đều mặc áo trùm. Ông nhìn họ giận gữ. Ông không biết tại sao, nhưng họ làm ông khó chịu quá. Bọn này thì thào với nhau có vẻ rất kích động, trước mặt không để lon xin tiền. Chỉ đến lúc trên đường về từ tiệm bánh, tay nắm cái bánh vòng, ông Dursley mới nghe lõm bõm được nhũng gì họ nói:

     "Gia đình Potter, đúng đấy. Tôi nghe đúng như thế..."

     "...Ừ, con trai họ, Harry..."

     Ông Dursley đứng sững lại, chết lặng. Ông ngợp trong nõi sợ hãi. Ông ngoái nhìn đám người đâng thì thào như muốn nói gì với họ, nhưng rồi lại thôi

      Ông băng nhanh qua đường, vội vã về văn phòng, nạt viên thư ký là đừng có quấy rầy ông, rồi cầm điện thoại lên, sắp quay xong số gọi về nhà thì lại đổi ý. Ông đặt ống nghe xuống, tay rứ rứt hàng ria, suy nghĩ... Không, ông hơi hồ đồ. Potter đâu phải là một họ hiếm hoi gì. Ông dám chắc là có hàng đống người mang họ Potter và đặt tên con mình là Harry. Nghĩ đi nghĩ lại thật kỹ, ông thấy cũng không chắc thằng cháu ông tên là Harry. Ông chưa từng gặp nó. Biết đâu nó tên Harvey hay Harold. Chẳng việc gì ông phải làm phiền đến bà Dursley; bả luôn luôn nổi giận và buồn bực khi nghe nhắc đến cô em gái của mình. Ông cũng chẳng trách bà, ông cũng sẽ thế thôi nếu ông cũng có một cô em như thế... Nhưng..., nhưng cái bọn khoác áo trùm!...

     Buổi trưa đó, ông bỗng thấy khó mà tập trung vô mấy cái máy khoan, và khi rời sở làm vào lúc năm giờ chiều thì ông trở nên lo âu căng thẳng đến nỗi đâm sầm vào một người ở ngoài cửa.

     "Xin lỗi."

      Ông lầm bầm vói người đàn ông nhỏ thó bị ông đâm vào làm cho suýt ngã bổ ra sau. Nhưng chỉ vài giây sau, ông Dursley chợt nhận ra lafgax đàn ông đó cũng khoác áo trùm màu tím. Gã không tỏ vẻ cáu giận về chuyện gã suýt bị lăn quay ra đất. Ngược lại, mặt gã giãn ra một nụ cười toe toét, và gã nói với một giọng hồ hởi khiến mọi người đi ngang phải ngoái nhìn.

   "Đừng lo, thưa ngài, hôm nay không gì có thể làm tôi nổi cáu được đâu. Vui lên đi. Bởi vì Kẻ-mà- ai-cũng-là-đấy cuối cùng đã biến rồi! Ngay cả dân Muggle như chính ngài cũng nên ăn mừng cái ngày vui vẻ, rất vui vẻ này đi."

     Và gã đàn ông ôm ngang người ông Dursley một cách thân tình rồi bỏ đi.

      


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net