Chương XXVI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ còn vài phút nữa thôi, trận đấu Quidditch chính thức đầu tiên của Harry sẽ bắt đầu. Hôm nay bọn họ sẽ giáp mặt đội Nhà Gryffindor, đội được đánh giá là mạnh nhất trong số bốn Nhà  cho trận đấu mở màn mùa giải.

Harry cầm cây chổi Nimbus 2000 đứng ở trước nhất, vỗ tay cổ động, cao giọng nói

-Khẩu hiệu của chúng ta là gì?!

Ở trước mặt cậu là các thành viên đội Quidditch Nhà Slytherin đã trang bị đầy đủ đồ bảo hộ để chuẩn bị bước vào trận đấu tranh cúp Quidditch đầu tiên trong năm. Harry vừa dứt lời, lập tức những đội viên bên dưới liền đồng thanh cất cao giọng hô to

-Slytherin cao quý không thèm chơi bẩn! Slytherin tài ba tự thân chiến thắng! Slytherin đỉnh cao khiến người thán phục!

Marcus đứng một bên ngây người, há hốc miệng nhìn cái đám mới năm ngoái còn định mang bom khói vào sân đấu, ngày hôm nay đã lại cất cao điệp khúc khen ngợi tinh thần thượng võ. Anh quay nhìn Harry đang vỗ tay động viên, môi nở nụ cười hài lòng, cổ họng không khỏi nghẹn lại. Anh còn không biết bọn họ đã sau lưng anh lập được khẩu hiệu với cả luyện tập đồng thanh nói trơn tru thế này rồi cơ đấy!

Biết thế anh không cậy mạnh cá cược với người con trai tóc đen này...

Chuyện phải nói ngược trở lại khoảng hai tuần trước, sau khi Marcus quyết định được vị trí Harry sẽ chơi trong đội liền đến tìm cậu nói chuyện cũng như hẹn lịch họp bàn chiến thuật với các thành viên khác. Lúc đó Harry đang nghiên cứu cờ phù thuỷ nên tiện thể mời đối phương chơi với mình mấy ván lấy kinh nghiệm luôn.

Đang nói chuyện dở thì Harry bỗng lái sang sự việc Marcus chơi bẩn gây tai tiếng năm ngoái. Việc Harry nghe được tin đồn về mình khiến đội trưởng Nhà Slytherin không được thoải mái, thoáng chốc liền bày ra vẻ mặt khó coi

-... Đấy là do cậu không biết thôi, từ thời mà Charlie Weasley còn chơi ở trong đội Gryffindor ấy, đội bọn chúng đã được coi là chiến đội mạnh nhất Hogwarts rồi. Giữa các đội với nhau, tự mỗi đội đều biết đám nhà Gryffindor là đối thủ nặng ký nhất trong cuộc chiến tranh cúp Quidditch. Nghe bảo trong đội bọn nó có ngầm truyền nhau bí kíp luyện tập gì ấy, anh thử cố tìm cách nghe ngóng rồi nhưng không được, cũng chẳng biết nó có thật hay không... Mà chuyện đó cũng chẳng sao, việc đội chúng nó chơi giỏi vẫn là sự thật rành rành ra đó. Đội mình vẫn còn nhiều khuyết điểm, anh phải nói thật với cậu thế, vậy nên chơi sòng phẳng thì chúng ta sẽ không thắng được, muốn thắng thì phải lợi dụng chút kỹ xảo thôi...

-Nhưng năm ngoái không phải đội mình bị cho bay màu ngay từ vòng gửi xe vì anh dùng kỹ xảo sao-

-Cái đó là tai nạn nghề nghiệp thôi!

Marcus nhíu mày nhìn Harry, bất mãn cắt ngang lời cậu. Đang định cao giọng mắng mỏ Harry, chợt nhớ ra đây là quả trứng vàng được giáo sư Snape đích thân nâng bế vào trong đội, anh lại thôi không nói nữa. Marcus xoay đầu khó chịu lầm bầm gì đó dưới cổ họng, mà như Harry nghe được loáng thoáng thì có từ 'Oliver' rồi thì 'tên khốn nạn đáng ghét', 'nói y chang nhau',...

Harry không định vạch mặt Marcus về mối quan hệ riêng tư của anh với Oliver, mà có vẻ như hai người họ cũng đang giấu giếm chuyện đó (mặc dù người thông minh để ý cái liền nhận ra ngay). Cậu gõ gõ tay vào mặt bàn bên cạnh, mỉm cười

-Hay là thế này đi, chúng ta cá cược một ván nhé, anh Flint?

Marcus nghe thấy Harry mở lời trước liền ngẩng đầu, nhướng mày nhìn cậu

-Cá cược? Vụ gì?

Harry không vội nói ngay, chỉ gõ gõ đầu mấy quân cờ của mình. Cậu nhấc tay, đẩy ba quân cờ của mình tiến về phía trước

-Thế này nhé, nếu như em thuyết phục được đội mình không chơi xấu nữa, thì anh phải hứa với em, anh cũng sẽ không một mình chơi ăn gian để chiến thắng nữa...

Harry vừa nói vừa đẩy một trong ba quân cờ lên phía trước, ngón tay dài miết trên cái nón trơn bóng của nó. Marcus nghe Harry nói mà phì cười ngặt nghẽo. Nếu nói anh dễ tính năm phần, cái đám còn lại trong đội chỉ được có một, hai phần mà thôi, tính nết còn khó chiều hơn anh nhiều.

Phần lớn các thành viên Nhà Slytherin đều đến từ các gia tộc lớn hoặc gia đình có bối cảnh thượng lưu, cái nết công tử tiểu thư in sâu vào trong lối sống với tính cách mỗi người rồi, các thành viên đội Quidditch cũng không ngoại lệ. Bọn họ bị đội trưởng nói cho còn thầm sau lưng nói xấu, nói gì đến việc chịu bị một đứa nhóc 11 tuổi sửa gáy sai sử.

Lại nói, bọn họ là Slytherin mà. Cái tính bất chấp tất cả để thắng nó đã ăn vào máu những kẻ ở trong Nhà Slytherin rồi, nói bọn họ đừng chơi ăn gian để giành thắng lợi sao, chuyện mơ tưởng giữa ban ngày.

Marcus nhìn Harry, đôi mắt thấp thoáng lộ ra sự khinh thường, nhưng cũng không lên tiếng ngắt lời chàng trai tóc đen. Harry không để ý đến anh, tiếp tục đẩy thêm một con cờ nữa lên

-Sau khi điều đầu tiên hoàn thành, nếu em thắng cược, em mong anh sẽ dẫn dắt toàn đội chơi một trận đấu sòng phẳng trong trận đầu tiên của chúng ta. Nếu đội ta chiến thắng khi chơi đẹp, thì từ nay về sau, ít nhất là khi em còn chơi trong đội, em muốn đội mình phải chơi đẹp trong tất cả các trận đấu.

Tuy Harry nói mang tính ví dụ như vậy thôi, thế nhưng bản thân cậu đã chắc chắn bản thân sẽ thắng rồi. Bất kể đối thủ là ai, cậu cũng sẽ không cho bọn họ có cơ hội gây khó dễ cho cậu, dù sao cậu cũng không thích bị coi thường một chút nào cả.

Marcus càng nghe Harry nói anh càng thấy buồn cười, mắt nhìn chằm chằm nam phù thuỷ sinh trẻ tuổi ngây thơ chưa trải sự đời này, hất cằm hỏi ngược lại

-Vậy cứ coi như cậu thuyết phục được đội đi, rồi thì anh kèm cặp bắt được chúng nó không gây chuyện đi, nếu sau tất cả rồi vẫn không thắng thì sao? Thế thì không phải tất cả đều vô dụng sao?

Harry thầm nghĩ sao có chuyện cậu không chơi thắng được chứ, nhưng cũng không nói thẳng ra. Cậu mỉm cười, đưa tay kéo hai con cờ lùi xuống, đẩy con cờ còn lại cuối cùng lên

-Thì chúng ta sẽ coi như cuộc trò chuyện này chưa bao giờ xảy ra. Nhà Slytherin dưới sự dẫn dắt của anh, trong những năm tiếp theo, sẽ tiếp tục làm bất cứ mọi cách có thể để thắng, và em cũng sẽ nghe theo anh không kêu ca oán thán một lời nào hết.

Marcus cảm thấy cuộc cá cược này là vô nghĩa. Nhưng lại nghĩ tới việc đối phương được đặc cách cho vào đội từ sớm, tiềm năng còn xuất sắc hơn cả anh, việc cậu ta lấn át anh trong đội là không thể tránh khỏi. Nếu anh không khiến Harry phục mình, vậy thì sau này khó mà quản được ngôi sao thể thao này.

Lại nói, nhìn thấy điệu bộ Harry tự tin như vậy, anh ngược lại càng muốn khiến cho cậu phải ngã đau. Hiện thực tàn khốc, lạc quan quá cũng phiền phức, phải cho cậu trai này sáng mắt ra mới được. Vì thế, Marcus liền đồng ý với trận cá cược.

Và giờ thì đứng nhìn một đám đội viên ngoan ngoãn chỉnh tề dưới bàn tay điều khiển của Harry, đội trưởng Nhà Slytherin đang thầm hối hận xót ruột đây. Marcus nhích người lại gần Harry, vẻ mặt không vui, thấp giọng nói với cậu

-Hay để sau trận này anh xin từ chức, cậu lên làm đội trưởng thay anh luôn đi.

Harry nghe vậy chỉ cười, phẩy tay với đối phương

-Em chỉ giúp anh với vai trò là thành viên trong đội giúp đỡ đội trưởng thôi. So với em, mọi người càng tin tưởng với năng lực lãnh đạo của anh hơn. Em thì... nói thế nào nhỉ, anh cứ coi em như là cố vấn riêng của anh đi vậy?

Marcus nghe vậy liền vui mừng, ít ra Harry cũng không phải kiểu người thấy mình nắm được chút quyền lực rồi ra vẻ ta đây với người khác. Cậu vẫn còn biết vị trí của mình, lại còn tỏ ý tôn trọng nâng cao vị thế của anh lên nữa chứ. Marcus càng nhìn càng thích nhóc Tầm thủ mới của đội mình, mỉm cười huých vai cổ vũ với cậu, xong liền cất tiếng gọi mọi người tập trung thành hàng, sải bước chuẩn bị ra sân đấu.

Harry cầm chổi nhìn theo bóng lưng của Marcus, khoé môi hơi nhếch lên. Đùa ai vậy chứ, cậu bỏ một đống thời gian ra tập Quidditch là đã quá đủ rồi. Bảo cậu lên chức đội trưởng để có mà càng tốn thêm nhiều thời vô nghĩa sao? Còn lâu mới có chuyện đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net