Chương 56 - 59: Cuộc đi săn và con mồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry Swan cảm giác mình quả thật có thể chất hấp dẫn phiền toái, dù là kiếp trước hay là kiếp này. Hoặc nên nói bởi vì trước kia cậu tôn thờ Merlin, cho nên cả đời này Thượng Đế không muốn phù hộ cậu.

Vì tìm kiếm nơi Sirius rơi xuống, Harry thương lượng với Edward, trước khi nghỉ hè sẽ đi Italy xem 1 chuyến.

Tiếp tục tìm kiếm manh mối phù thủy ở thế giới này, có thể là cách duy nhất tiếp cận được với Sirius.

Không phải tới gia tộc Volturi.

Tuy rằng Harry tin chắc nơi đó nhất định sẽ có tư liệu cậu cần, nhưng Edward kiên quyết phản đối.

Thừa dịp nhóm ma cà rồng đi vắng, độn thổ vào bên trong thư viện. Harry từng nghĩ tới biện pháp đó, nhưng sau khi nhìn thấy đội chấp pháp của gia tộc Volturi, cậu cũng đã bỏ qua ý nghĩ này. Dù sao với thính giác, khứu giác nhạy bén và tốc độ phản ứng cực nhanh của ma cà rồng, cậu không nghĩ mình có thể đủ thời gian độn thổ sau khi bị phát hiện.

Lựa chọn thứ hai là phải đến thư viện của nhà thờ lớn ở Vatican. Đó không phải thư viện mở cửa cho công chúng, mà là thư viện bí mật.

Nghe nói các giáo sĩ có năng lực đặc biệt sau khi phù thủy bị diệt sạch không lâu, cũng biến mất 1 cách thần bí. Nếu chỉ là những giáo sĩ bình thường, Harry nắm chắc có thể lặng yên không một tiếng động mà lẩn vào, không bị bất cứ kẻ nào phát hiện.

Đương nhiên, đó vẫn chỉ là kế hoạch đại khái, hiện đang là giai đoạn chỉ làm một nam sinh trung học "bình thường", Harry vẫn không thể tùy ý rời khỏi trường học và cha mẹ của mình.

Cậu không muốn trở thành một học sinh xấu, khiến Charles và Renee buồn lòng.

Bởi vì phòng thí nghiệm độc dược được xây dựng, buổi tối Harry thường xuyên trong phòng ngủ thi triển một câu thần chú che mắt, rồi độn thổ đến nhà Cullen bắt đầu thí nghiệm độc dược đã bị hoãn lại từ lâu, dù sao ma cà rồng buổi tối đều không ngủ được, nên cũng không cần lo lắng sẽ quấy rầy đến bọn họ.

Trước khi phòng thí nghiệm xây xong, trải qua nhiều thí nghiệm, Harry đã thành công làm ra độc dược có tác dụng tương tự như thuốc làm dịu. Tuy rằng bởi vì chiếc nhẫn, phép thuật của cậu sẽ không bạo phát, nhưng dù sao cũng là dụng cụ hỗ trợ. Mà thuốc làm dịu chẳng những có thể trong khoảng thời gian ngắn khống chế phép thuật dao động, còn rất có lợi với quá trình xúc tiến hệ thống phép thuật tự tuần hoàn.

Mất nhiều tháng, mới chế ra được độc dược mà học sinh năm nhất ở Hogwarts cũng biết làm, khiến sự vui sướng vì thành công của Harry lập tức giảm phân nửa.

May mắn chính là, trong lúc đang nghiên cứu lại chế tạo ra một ít sản phẩm kì quái. Ví dụ như Emmet thích chất say, Jasper cảm thấy hứng thú với chất ăn mòn.

Đơn giản là kinh ngạc vì khả năng ăn mòn siêu mạnh của nó, dù sao thì thứ có thể ăn mòn làm da cứng rắn của ma cà rồng không nhiều lắm, mà chất này khi dùng, thì ít nhất tốc độ ăn mòn có thể vượt qua khả năng hồi phục của ma cà rồng. Hơn nữa Jasper cũng một mực hỏi Harry, phép thuật có tác dụng như thế nào với thuốc, bởi vì cùng nguyên liệu và cách làm, nhưng không có phép thuật thì tuyệt đối không tạo ra độc dược được.

Còn Emmet thì bởi vì thích cảm giác uống rượu, nên mới cảm thấy hứng thú với chất say.

Dù sao thì khả năng miễn dịch của ma cà rồng cũng rất cao, cồn ở trên người bọn họ không có tác dụng. Nhưng lại bị thứ mà cậu mệnh danh là chất say, làm cho ma cà rồng cũng nếm thử được cảm giác say rượu dù rất nhỏ.

Emmet nói đùa rằng, nếu đem thứ này cho ma cà rồng tiêu thụ, cam đoan kiếm nhiều tiền, bởi vì rất nhiều ma cà rồng đều rất hoài niệm cảm giác uống rượu khi còn là con người.

"Tại sao lại không chứ? Đề nghị này rất tuyệt! Harry."Alice ôm lấy Harry, tỏ vẻ tình nguyện làm việc này, "Cậu lại không muốn chúng tôi giúp cậu chi trả tiền nguyên liệu độc dược, như vậy vừa lúc giúp cậu tích lũy một ít tài chính cơ bản. Nên biết, ma cà rồng đại đa số đều sống rất lâu, bọn họ cũng không quan tâm đến chuyện tiền bạc."

Harry sửng sốt hồi lâu, không nghĩ tới như vậy cũng có thể kiếm tiền, ít ra sau khi làm việc cũng có thể tiết kiệm tiền.

"Khụ ——, Harry, bọn họ sẽ không để ý thứ này từ đâu tới, tin tớ đi. Hơn nữa loại thuốc có phép thuật này, chắc chắn sẽ không xuất hiện hàng nháy. Sản lượng không cao cũng không sao, thứ càng hiếm thì càng quý. . ." Alice không tốn sức chút nào đã thuyết phục được cậu.

Harry chần chờ một chút kéo chàng bạn trai ma cà rồng của mình hỏi: "Em gái của anh đối với việc kiếm tiền rất có hứng thú sao?"

"Không, cô ấy chỉ có hứng thú với quá trình mà thôi, Alice thích những thứ mới mẻ." Edward không do dự đáp lại.

"Vậy dùng tên của anh mở 1 tài khoản đi, nếu dùng của em, Charles nhất định sẽ bởi vì lượng lớn tài sản không rõ nguồn gốc mà bắt em vào cục cảnh sát." Harry thấp giọng nói.

"Được rồi, được rồi, anh sẽ làm thế. Nhưng anh không rõ, em không chịu để cho anh giúp em mua nguyên liệu thì cũng thôi đi! Harry, anh muốn tặng quà cho em, em cũng không muốn, có đôi khi anh cảm thấy em rất cố chấp." Edward cúi đầu nhìn cậu 1 lát, nhíu mày.

Harry liếc mắt nhìn anh một cái, chậm rãi mở miệng nói: "Nếu quà của anh không phải ô tô hoặc là những thứ xa hoa như đồng hồ gì đó, thì em nghĩ em sẽ nhận lấy." Tuy rằng thân là phù thủy có biện pháp xử lý những thứ nổi bật này, nhưng từng là người trưởng thành, Harry không thể thoải mái tiêu tiền của bạn trai, cho dù Edward hoàn toàn không cần.

Người thật sự thấy hứng thú với độc dược, cũng chỉ có người chủ gia đình Cullen —— Carlisle. Làm nghề y mấy trăm năm, vị bác sĩ ma cà rồng này quả thực đáng được gọi là y học toàn năng, từ nội khoa đến ngoài khoa, từ khoa chỉnh hình đến não khoa. Mặc dù đối với độc dược hoàn toàn không biết gì, nhưng xuất phát từ kinh nghiệm của một vị bác sĩ, Carlisle đối với tỉ lệ nguyên liệu cũng đã cho Harry không ít đề nghị.

Vì cảm tạ Carlisle, Harry quyết định nghiên cứu tiếp theo sẽ chế tạo thuốc bổ máu và thuốc giải độc. Cái trước không cần phải nói, lúc quan trọng có thể cứu mạng, còn lại thì dùng đề giúp cậu và Edward tiến tới bước cuối cùng. Nếu quả thật có thể nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải nọc độc của ma cà rồng, Edward sẽ không có lý do gì để nói sợ cắt qua môi mà không cùng cậu hôn sâu.

Nhưng thí nghiệm bắt đầu đã vài ngày, vẫn chưa có một chút tiến triển.

Buổi sáng thứ 7, Harry Độn thổ đến nhà Cullen, mới phát hiện chỉ có Jasper ở nhà, lúc này cậu mới nhớ tới Edward mấy hôm trước đã nói cho cậu biết hôm nay họ muốn đi săn bắn, vừa lúc đến phiên Jasper ở lại.

Vì thế, Harry quyết định tiếp tục nghiên cứu. Trước đó, cậu rất thân thiết ân cần thăm hỏi Medusa đang quấn trên cổ tay Jasper.

Sau đó cậu rất nhanh phát hiện con rắn nhỏ màu xanh kia sau khi rời nhà Swan ba ngày, đã chuyển mục tiêu yêu mến.

"Này, Harry, đừng cho anh ấy biết, bởi vì ta không muốn phá hoại hôn nhân của người khác, Alice là một cô gái tốt!" Medusa một bên dùng răng nọc ma xát lên làn da cứng rắn của ma cà rồng, một bên dùng ngữ điệu tuyệt vọng mà bi thương kể lễ.

"Medusa, cô thật sự là 1 quý cô! Nhưng, cô không cần tiếp tục thử, cô không cắn qua được da của anh ta đâu." Harry lặng lẽ liếc mắt, dùng xà ngữ nói.

Cảm thấy làm trò trước mặt người không hiểu ngôn ngữ mà nghị luận về họ rất không lễ phép, Harry chào hỏi anh chàng ma cà rồng tóc vàng xong, liền chui vào phòng thí nghiệm.

Thiếu niên xuất thân từ Gryffindor hoàn toàn không thể tưởng được mình cũng sẽ có lúc dốc lòng nghiên cứu chế tạo độc dược như thế.

Bởi vì mấy hôm trước thức đêm nghiên cứu chế tạo độc dược, thiếu ngủ nghiêm trọng, khiến cậu mang vành mắt thâm đen không khác gì gia đình Cullen, nhìn chằm chằm cái vạc đang tỏa ra mùi thuốc gay mũi.

Bỗng nhiên cậu biến sắc, một câu "Úm ba la chà rửa!", trước khi nồi thuốc phát nổ liền diệt trừ.

Đây là thất bại thứ 3 của hôm nay, đúng là những việc này nên để cho giáo sư Snape làm, nếu như là cái lão dơi kia nhất định sẽ rất thích thú!

Mình quả thật chịu đủ rồi! Harry buồn bực thở hắt ra, vò mái tóc vốn đã rối của mình thành tổ quạ.

Cứ tiếp tục như vậy, cậu nhất định sẽ nôn mất.

Nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều, Harry quyết định đi xem nhóm của Edward đã về chưa. Nếu vẫn chưa về, Harry định chào Jasper, rồi về nhà.

Harry thu thập xong tài liệu, mở cửa tầng hầm.

Đi đến cầu thang rối đen dẫn xuống tầng hầm, Harry phát hiện bên ngoài âm u, hình như trời muốn mưa, xa xa mơ hồ có tiếng sấm truyền đến.

Trong phòng khách không thấy Jasper, có lẽ đã trở về phòng của mình.

Harry không muốn quấy rầy anh ta, lập tức đi đến cầu thang lên lầu, tới phòng ngủ của Edward.

Dù sao thì cậu đã dùng danh nghĩa học bổ túc để ra ngoài, sách giáo khoa còn để trên ghế sô pha của Edward. Bởi vì buổi tối cần làm bài tập, Harry không thể không đem chúng về.

Phòng ngủ của Edward có phân nửa vách tường là kính, hiệu quả lấy ánh sáng rất tốt, tầm nhìn ra bên ngoài cũng rất lớn. Harry theo thói quen đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bỗng nhiên dừng bước.

Jasper không ở trong phòng ngủ, mà là ở ngoài bãi đất trống. Trước mặt anh ta chính là ba người lạ mặt chưa từng gặp qua.

Hai nam, một nữ.

Bọn họ đều có dáng vẻ người lữ hành, quần bò cũ và áo sơ mi không thấm nước. Hai chân trần, trên người và trên tóc dính đầy lá cây, giống như vừa đi ra từ khu ổ chuột của New York, chẳng qua có vẻ càng thêm phong trần mệt mỏi mà thôi.

Nhà Cullen bình thường sẽ không có con người đến thăm, vậy thì người tới, tuyệt đối không phải là con người.

Bởi vì khoảng cách xa, Harry thấy không rõ, càng không nghe được bọn họ nói chuyện. Sau khi dùng phép viễn thị, cậu liếc mắt một cái đã thấy được đôi mắt màu rượu nho hơi đỏ.

Nóng nảy mà hung ác.

Đứng ở giữa là một người đàn ông có màu da ngâm đen xinh đẹp, hắn mỉm cười với Jasper, mơ hồ lộ ra răng nanh trắng tinh. Bên trái là 1 người đàn ông tóc ngắn màu nâu, dáng người thì hơi gầy, ánh mắt trống rỗng lại kỳ quái làm cho người ta cảnh giác. Bên kia là 1 cô gái trẻ trung có mái tóc dài màu cam, rối tung xinh đẹp, lại thêm sự kiên quyết làm cho người khắc cảm thấy cô ta so với Harry càng giống phù thủy tà ác trong truyền thuyết.

Jasper đứng đối diện bọn họ, bốn người đang nói chuyện, không bằng nên dùng "giằng co" th́ì đúng hơn.

***

Jasper mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm nhóm người từ nơi khác đến, đôi mắt màu vàng lóe lên sự cảnh giác.

Harry bỗng nhiên nhớ đến Edward đã nói, trong số ma cà rồng chỉ có 1 ít gia tộc có địa bàn cố định, đại đa số đều không có. Bọn họ thường vừa di chuyển vừa săn bắn.

Những ma cà rồng có lãnh địa luôn rất cảnh giác với ma cà rồng xâm nhập lãnh địa của mình, bởi vì họ không biết những người xa lạ này có nguy hiểm hay không.

Có lẽ là vì trang địa bàn, hoặc chỉ bởi vì hứng thú với giết chóc mà thôi. Những ma cà rồng sống lâu, sẽ có vài người không bình thường.

Mặc dù không lộ rõ động tác phòng ngự, nhưng Harry rõ ràng nhìn ra, Jasper không hoan nghênh bọn họ.

Đáng tiếc là, gia đình Cullen đi ra ngoài săn bắn, chỉ có 1 mình Jasper. . .

Harry nắm chặt tay.

Ma cà rồng ở giữa có mái tóc màu đen, tết đuôi sam đang nói chuyện với Jasper, người nam bên cạnh có mái tóc nâu giống như cảm giác được gì đó, bỗng dưng ngẩng đầu.

Không kịp né tránh, Harry cùng ánh mắt của hắn vừa lúc đụng vào nhau.

Bị phát hiện!

Không nghĩ tới cảm giác của hắn lại nhại bén như thế, lại nhận thấy có người đang nhìn chăm chú vào mình.

Thông qua thần chú viễn thị, Harry thấy con ngươi màu đỏ của đối phương chợt co rút nhanh, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, như đồng thời đang giật mình vì trong biệt thự còn có người khác.

Hung tàn và lợi hại. . .

Ma cà rồng tới đây lần này quả nhiên không phải như tên lần trước đã gặp ở bờ biển vì đói khát mà mất đi lý trí, do mới sinh mà vô cùng thiếu kinh nghiệm, mấy người này tuyệt đối là những kẻ đi săn đầy kinh nghiệm.

Chú ý tới biểu cảm của đồng bạn, hai tên ma cà rồng còn lại theo tầm mắt của hắn nhìn qua, cũng đã phát hiện Harry đứng bên cửa sổ ở lầu hai.

Jasper quay đầu lại thấy Harry, trên mặt thoáng hiện hiện lên một chút lo lắng.

Những tên ma cà rồng này rõ ràng có ý xấu, tuy rằng bọn họ vẫn đang thử anh ta. Mà Jasper cũng đã ở cố hết sức dùng khả năng ảnh hưởng cảm xúc của mình, liên tục tác động đến quyết định của bọn họ, khiến cho bọn họ chần chờ không thể quyết định.

Không nghĩ tới Harry lại đi ra khỏi phòng thí nghiệm ngầm, anh ta nghĩ mình vốn nên báo trước vào lúc phát hiện có ma cà rồng xa lạ tiếp cận để nhắc nhở cậu đừng ra khỏi đó.

Harry Swan là bạn đời tương lai mà Edward đã lựa chọn. Vì anh em của mình, Jasper nhất định bảo vệ vị phù thủy con người kia.

Nhưng một mình ở lại, một người chỉ sợ rất khó ngăn cản ba ma cà rồng đầy kinh nghiệm. Tuy rằng nghe nói Harry đã từng một mình đối phó một tên ma cà rồng mới sinh, nhưng anh ta cũng chưa từng thấy tận mắt cách cậu chiến đấu. Trong ấn tượng của Jasper, phép thuật của phù thủy uy lực có lẽ rất lớn, nhưng tốc độ luôn rất chậm, loại ma cà rồng cao tuổi bình tĩnh và lý trí đúng là khắc tinh của phù thủy.

Nhưng, ngay sau đó, Jasper nhìn thấy Harry, dùng tư thế thả lỏng và tùy ý nhìn phía dưới, thoải mái gật đầu đối với người bên dưới.

Còn đôi mắt màu xanh của cậu không biết từ lúc nào đã biến thành màu vàng giống như gia đình Cullen.

Cậu đang chào hỏi bọn họ, dùng thân phận một trong những chủ nhân của biệt thự.

Jasper không biết Harry làm cách nào để đổi màu mắt, có lẽ là do tác dụng của phép thuật, nhưng anh ta lập tức hiểu rõ ý đồ của cậu.

"Hắn. . . là 1 thành viên các trong gia tộc các người sao?" Ma cà rồng tóc đen nhìn có vẽ là thủ lĩnh trong ba người do dự một chút, mở miệng nói.

"Đúng vậy." Jasper không chút chần chờ đáp.

Tuy rằng đã bị đã phát hiện, nhưng Harry cũng không có ý muốn tránh né.

Cậu không biết mình và Jasper liên thủ có thể thành công chế ngự ba ma cà rồng kinh nghiệm phong phú này hay không, cậu hoàn toàn không biết sức chiến đấu của Jasper như thế nào, dù sao thì bình thường cậu chỉ thấy qua Edward và Emmet đánh nhau trong khi "chơi".

Thêm vào đó, cứ xem như hai người họ có thể đánh bại đám ma cà rồng này, nhưng là chỉ cần bọn chúng rời khỏi một tên, như vậy thân phận phù thủy của cậu sẽ không giữ được.

Nếu có các thành viên khác của gia đình Cullen ở đây, họ có thể trực tiếp hỗ trợ Jasper. Thậm chí, đối phương hoàn toàn không dám khiêu khích 1 gia tộc mạnh mẽ như vậy.

Jasper biết cậu là con người, cũng không có nghĩa là đám ma cà rồng này biết. Harry hiện tại cách bọn họ khoảng cách rất xa, hơn nữa còn ở trong phòng, đối phương không nhất định có thể ngửi được mùi của cậu.

Chỉ cần cậu giả làm 1 thành viên của gia đình Cullen. . .

Phần nào đó, có thể sẽ khiến đối với phương băn khoăn, ít nhất cũng phải kéo dài tới lúc nhóm của Carlisle trở về.

Đối phương hình như muốn rút lui, cậu thấy hai tên ma cà rồng đã hơi thả lỏng thân thể.

Ma cà rồng tóc đen vừa nhìn cậu, vừa nói chuyện với Jasper, có lẽ đang hỏi thân phận của cậu.

Mưa to sắp buông xuống, tiếng sấm càng thêm vang dội.

Một trận gió to nổi lên, cuồn cuộn thổi tung đám lá khô trên mặt đất.

Bụi đất và dấu hiệu sắp mưa xuất hiện, mũi của tên ma cà rồng tóc ngắn màu nâu bỗng nhiên nhúc nhích, nhíu mày. Sau đó hắn nghi hoặc nhìn bốn phía, chợt ngẩng đầu, đối với Harry mỉm cười đầy ác ý.

A, trời ạ, hắn ngửi thấy được!

Harry nắm thời cơ, nhanh chóng rời khỏi cửa sổ, chạy xuống dưới lầu, có lẽ lập tức đánh nhau rồi!

Hiển nhiên Jasper cũng đã phát hiện, anh ta quay mắt về phía ba người kia làm ra tư thế phòng ngự.

Tên ma cà rồng tóc đen ở giữa xem ra có chút giật mình, còn nữ ma cà rồng duy nhất trong bọn chúng đứng bên cạnh tên tóc nâu, lại cười rất lạnh lẽo.

Cùng với 1 tiếng sấm lớn, cửa trước "rầm" một tiếng mở ra, Harry lao ra ngoài. Một phép thuật hắc ám gần như đã bị quên mất, với uy lực thật lớn —— ngọn lửa ma quỷ, câu thần chú đã vòng vo trong đầu cậu vài lần. Vì an toàn của Jasper và của mình, cậu nhất định cố hết sức ứng phó, tốc chiến tốc thắng.

Đám ma cà rồng này nhất định phải bị lửa thiêu thành tro tàn, mới có thể hoàn toàn tiêu diệt, ngọn lửa ma quỷ thuộc nghệ thuật hắc ám hiển nhiên so với lửa của phép thuật bình thường có uy lực mạnh hơn nhiều.

"Harry, dừng lại!" Cậu nghe được Jasper đang gọi mình.

Chân của cậu lập tức dừng lại. Cậu phát hiện tên ma cà rồng tóc nâu sắp tấn công bỗng nhiên sắc mặt biến đồi, ngay sau đó đám ma cà rồng xâm nhập đồng thời lui về phía sau, trong chớp mắt đã đứng cách đó vài chục mét.

Còn Jasper thì nhân cơ hội đó lui đến bên cạnh Harry.

Lúc này, cuối khu rừng, xuất hiện một nhóm người quen thuộc.

Phía trước, gần như chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng chàng bạn trai ma cà rồng của cậu —— Edward Cullen. Anh luôn là người nhanh nhất trong gia đình Cullen, gần như chỉ hai giây sau đã tới bên cạnh Harry.

Anh lập tức bắt lấy cổ tay Harry đem cậu kéo đến phía sau mình.

Sau đó là Emmet, Rosalie, Alice, Carlisle và Esme.

Thành viên của gia đình Cullen đã đến đông đủ.

Họ đứng gần nhau, lạnh lùng nhìn ba tên ma cà rồng xâm nhập.

Tốt lắm, họ đã nhanh chóng trở về.

Harry nhẹ nhàng thở ra, họ rõ ràng là đã chạy về, có lẽ là Alice trên đường nhìn thấy gì đó. Nhưng còn mấy chiếc xe sang sang trọng kia cứ thế mà bị ném ven đường như vậy sao?

Bỗng nhiên, cổ tay của cậu bị siết chặt, thì ra là Edward thoáng nhìn thấy cậu đang ngẩn ngơ, nhắc nhở cậu kẻ địch vẫn chưa đi.

"Các ngươi muốn tấn công thành viên của gia tộc của chúng ta ư?" Calisle lạnh lùng mở miệng nói, "Các ngươi muốn thành kẻ địch cùng với gia tộc của ta sao?"

Harry là lần đầu tiên nghe được người luôn luôn ôn hòa như Carlisle lại dùng giọng nói lạnh lẽo đến vậy.

Jasper nhỏ giọng đối mọi người giới thiệu tên của bọn họ, ma cà rồng tóc đen tên là Lorant, nữ ma cà rồng tóc đỏ tên là Victoria, còn tên ma cà rồng tóc nâu phát hiện ra Harry đầu tiên lại tên là James.

Thật sự không thể tin được hắn lại cùng với cha mình, Harry buồn bực nhìn đối phương.

"Không —— đó là một hiểu lầm. Chúng tôi chỉ đi ngang qua, bởi vì lễ phép, cho nên đến chào hỏi chủ nhân nơi này 1 lát." Lorant có vẻ hơi kích động, hắn hình như không nghĩ đến gia tộc này lại nhiều người như vậy. Dù sao ngoại trừ gia tộc Volturi, thì rất ít gia tộc ma cà rồng có nhiều thành viên cố định như vậy.

"Hắn đang nói dối." Edward biểu cảm nghiêm túc mở miệng nói, anh có thể đọc được suy nghĩ của đối phương, "Bọn họ ban đầu nghĩ như vậy, nhưng khi phát hiện chỉ có Jasper ở nhà, thì đổi chủ ý."

"Vậy thì. . . giết bọn họ!" Emmet nghiêng người tới trước, lộ ra răng nanh bén nhọn, trong cổ họng phát ra tiếng rít gào hưng phấn. Đánh nhau luôn làm cho anh chàng ma cà rồng cao to này hưng phấn.

Nghe được tiếng rít gào của Emmet, ba tên ma cà rồng đồng thời lui về phía sau, chuyển sang tư thế phòng ngự.

"Này, chờ một chút. Chúng tôi không muốn làm kẻ địch với các người, ý tôi là, chúng tôi hoàn toàn không muốn trêu chọc đến gia tộc mạnh mẽ như các người! Chúng tôi sẽ không đến đây nữa, xin hãy tin tôi. . ." Lorant vội vàng nói.

Carlisle nhìn Edward, Edward gật gật đầu, tỏ vẻ hắn nói thật.

Carlisle suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Để cho bọn họ đi."

"Cái gì?" Emmet bất mãn rít gào.

"Emmet, chúng ta không cần chiến tranh." Carlisle thấp giọng nói, vị bác sĩ tóc vàng luôn ôn hòa không thích chiến tranh giữa ma cà rồng.

Biết tính tình cha mình, Emmet không cam lòng lui trở về.

"Các ngươi đi đi! Sau này không được xuất hiện tại thị trấn Forks nữa." Carlisle nghiêm khắc nói.

"Rõ rồi." Ba người nhóm Lorant chậm rãi hướng lui về phía sau, thối lui đến khoảng cách hất định, bỗng nhiên xoay người hướng về trong rừng chạy đi.

Nhưng, trước khi biến mất ở trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net