7.13-Chí Khí Anh Hùng 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nắm tay Theodore, dùng quả cầu lớn nhất dịch chuyển về căn nhà ven biển của vợ chồng Weasley.

Tan tành rồi.

Ở thời điểm này, tin Snape chết đã lan ra khá rộng. Vậy là tôi còn chưa tới nửa ngày để tìm được súng và đến Hogwarts.

Súng này tôi nghĩ không đơn thuần như thế...

Phải nhớ, Voldermot bây giờ là tính vào hạng tạo vật phép thuật, nếu chỉ đơn thuần lấy súng của muggle chĩa vào hắn, thì thứ chết đi chỉ là thân xác vật lý, phần hồn bên trong thoát ra khả năng cao sẽ nhập vào chính tôi, thế là không diệt được tận gốc. Thế nên nếu là dùng súng, phải là súng chứa đạn phép thuật do Argentine chế tạo. Khổ nỗi nhà máy của họ ở tận Mỹ, muốn sang cũng rất lâu.

Nhưng rồi nhớ lại Agatha Jones làm sao quay được trở về quá khứ, tôi nghĩ nếu có thể thì cũng muốn quay về một hai tuần trước để lấy súng.

Nhưng hiện tại, thực sự tôi chưa tìm được cách chủ động vào đó, ngoài lại đi lộn một vòng xuống Bộ Pháp Thuật, mà có khi tôi đi lấy súng xong, chắc cũng không kịp. Và cũng không còn máu kỳ lân nữa. Chắc khi nào cần, nó sẽ mở ra cho tôi. Và có lẽ cũng tương tự với Agatha, bà ta không chủ động đi xuống, mà tới lúc số phận định cho bà ta tới Căn Phòng, bà ta mới được.

Tôi kẹt giữa hai dòng ý nghĩ nên chủ động đi tìm hay cứ đợi đó để số phận rẽ lối. Đó là cái khiến người ta lo sợ khi nhắc về biết đến tương lai.

Tôi dựa vào thời tiết trong mộng cảnh của Harry, lúc Snape chết là tầm nửa đêm...còn lúc Harry đánh bại Voldermot nắng lên khá cao, chắc là từ trưa. Tôi còn một buổi sáng.

Thực ra thì, cho dù Harry có thực sự sống sau vụ đó, thì tôi không làm gì cũng không thành vấn đề. Vì dù cậu ấy chết hay không, tôi vẫn là người ngư ông đắc lợi. Nếu sống, tôi tiếp tục thảnh thơi, nếu chết, tôi tiếng thơm ngàn đời. Thế nên tôi thong thả kéo Theodore đến cửa hàng tiện lợi mua sandwich ăn. Hai đứa vào Căn Phòng Hổ Phách là sáng ngày 1 tháng 5, đến bây giờ là sáng 2 tháng 5, một ngày liền không ăn gì, cái bụng tôi sớm đau vì đói.

Mặc kệ Theodore cự nự, tôi kéo hắn xuống lề đường ngồi. Cắn được miếng đầu, vị lạt của thịt gà làm tôi phát cáu. Quyết định đi vào lấy thêm sốt cà chua cho đỡ chán.

"Cho mình thêm ít sốt cà chua." Tôi nói với không ai cả, tự lấy chai sốt đặt gần máy nướng xúc xích, bỏ được bao nhiêu thì bỏ. Liệu có thay đổi càn khôn được như ông bô không ? Điều đó còn phải xem như thế nào. Tôi định nếu sau này không có gì quá nghiêm trọng thì Quân Đoàn cũng nên để cho Kingsley Shacklebolt lãnh đạo, bản thân ở nhà cho Teddy nuôi là được rồi. Bởi vì những tổ chức như thế, nếu tồn tại ngoài luồng mà không có mục tiêu lớn, vậy thì khả năng cao sẽ trở thành tổ chức tham nhũng.

Tôi vu vơ nhìn ra ngoài đường. Từ đây có thể thấy bóng lưng Theodore. Hắn đã đứng dậy. Một người đi qua hắn, cao tầm tôi, đội mũ áo đen không rõ mặt mũi, đứng lại vài giây nhìn hắn rồi đặt xuống một vali đen.

"Theodore !" Tôi đặt chai sốt xuống, chạy vội ra ngoài xem.

Theodore đáp lại tức thì: "Cô ta không nói gì, thả cái này xuống !"

"Cầm." tôi đưa cái sandwich ăn dở cho Theodore, lấy cái vali lên xem. Mở ra rất dễ, trong vali đen lại có...súng !?

"Súng à...tôi từng học về vũ khí này..."

"Đi." Tôi kéo Theodore vào một con ngõ. Xác định không có người, tôi lấy súng ra xem kỹ. Trên thân súng có khắc chữ, là mẫu M1911 do quân đội Mỹ sản xuất, là chiếc số 2639. Trong vali có đi kèm một hộp đạn, nhưng phải mở ra rồi cho vào, vì là kiểu nạp từng viên.

Xem trên viên đạn có gì đặc biệt không. Tôi cầm viên đạn hơn đốt ngón tay có tí...phát hiện ra trên vỏ đạn có khắc hình tam giác...

Hình tam giác này đã cho tôi biết được nguồn gốc của chiếc vali, và làm cách nào để sử dụng cây súng hữu hiệu nhất. Ai gửi thì không cần quan tâm, bây giờ tốt nhất vẫn là khởi hành đến Hogwarts.

Sau không gian nhiễu loạn bóp nát thân thể tôi, một Hogwarts hoang tàn hiện ra trước mắt.

Cây cầu dẫn vào trường đã vỡ gần hết lan can, đèn đường đều đổ xuống ngáng đường đi. Phía xa, lâu đài Hogwarts vẫn còn đang bốc khói, xác chết của vài người và thú vật rải rác khắp đường đi.

Hẳn là một trận chiến lớn lắm mới có thể biến một Hogwarts nội bất xuất ngoại bất nhập trở nên tan hoang như vậy.

Đã một năm ròng tôi không thấy ngôi trường mình học sáu năm qua, cảm xúc lẫn lộn khó tả. Chỉ mới một năm thôi đấy. Mà nó thay đổi dữ dằn quá, tôi không tài nào nghĩ được thứ gì đã có thể phá tan ngôi trường có lớp phòng thủ cao siêu như vậy.

"Theodore." Tôi dùng ngón út mắc vào của hắn.

Hắn nhìn tôi, có chút không hiểu. "Sao lại đến Hogwarts ?"

"Kệ đi. Nhưng mà bây giờ tôi mới nhớ ra. Cậu...thấy được gì trong căn phòng đó ?"

"Tương lai của tôi." Hắn nắm tay tôi, dắt tôi vào trường. "Một tương lai không có cậu-một tương lai kinh khủng. Khi đó tôi cũng đắm chìm trong hận thù, cũng...lén trợ giúp cho Tử Thần Thực Tử từ rất sớm. Không có cậu thì tôi đã trở thành một trong những tên ô hợp kia, rồi khi Harry Potter chiến thắng lại bị bỏ tù. Mười ba năm sau...tôi cố chế tạo Xoay Thời Gian rồi cũng bị giết."

"Vậy tôi là cứu tinh của cậu sao ?"

"Cũng có thể." Hắn nhếch mép. "...Còn kế hoạch của cậu ?"

"Dùng cây súng này thanh toán Voldermot. Tôi đã học cách dùng từ lâu rồi."

Tôi nhét đạn vào súng.

"Cậu không phải làm gì đâu. Tôi sợ nếu thất bại thì cậu bị vạ lây."

oOo

Với hàng phòng thủ bị đâm thủng từ đời nào và những khung cửa sổ vỡ vụn bởi trận chiến đang diễn ra, tôi không cần gì phải đi qua cửa chính-nơi nhiều người chú ý vào nhất. Có thể đóng vai một con vật gì đó bị thu hút bởi những thứ ánh sáng bùng chíu rồi bay vào đây, cẩn mật mượn nhân dạng của một tên bất kỳ đang nằm chết dưới sàn nhà, che mặt hắn bằng một miếng ván gỗ và nằm vội xuống để không bị đánh trúng, thật dễ dàng đến mức tôi cũng phải vừa há hốc mồm vừa hành sự.

Nhìn đống máu hỗn độn trên sàn-một đống máu mà tôi nghĩ sẽ chẳng ai đủ nhiều máu như thế, tôi nhanh chóng biết rằng những thứ vũ khí mà Hội Thiên Nhãn để sót lại đã được Voldermot tận dụng triệt để. Nhắm lại mắt phải bị mù để mắt trái thấy rõ hơn, tôi nhìn quanh xem thế trận đã đến hồi nào rồi.

Phải hành động thật nhanh. Tôi nhớ mang máng, lúc tôi ra tay với Harry thì cũng là lúc Longbottom giết Nagini.

Phải giết Harry ư ? Tôi có hơi hối tiếc. Trước đây, vì chuyện với cụ Dumbledore nên tôi có chơi chung với cậu ấy, sau đó thấy rằng Harry vốn là người tốt. Giết một người tốt như vậy làm tôi cảm thấy có chút gọi là...có lỗi.

Nhắc tới đây, tôi nghĩ lại, thứ gì đã đốc thúc tôi làm như thế trong tương lai.

Trong cả ba dòng thời gian, tôi đều bị người khác thao túng. Tôi đều phải hoặc là trở thành độc tài, hoặc là trở thành một tên nhu nhược sống khổ sở dưới sự điều khiển của người ta. Sống như thế thì có đáng đâu ? Ban đầu, tôi cũng có muốn giết Harry đâu ? Vì sao tôi phải làm theo như thế chứ ?

Ở đây không có quá khứ, tương lai, chỉ có Shafiq ta đây.

Mãi, tôi mới hiểu câu nói này mang ý nghĩa gì. Chỉ có tôi, Eileen Irenne Shafiq, tự quyết định tất cả. Có lẽ chính việc giết Harry mới biến tôi thành kẻ chuyên quyền, sau đó Agatha Jones mới quay lại hành sự...

Vậy thì lần này, tôi quyết định không tuân theo tương lai.

Chỉ còn vài phút trước khi con rắn lớn Nagini đến gần Ron và Hermione. Tôi nhớ không nhầm, lúc này, Neville Longbottom sẽ xông ra.

Tôi vứt súng qua một bên, tay cầm đũa phép chĩa vào Voldermot. Avada Kedavra là một loại bùa chú rất dễ nhớ, nhưng cũng vừa dễ và vừa khó thực hiện. Phải có sát khí rất lớn. Có lẽ lần duy nhất như thế là với Illich.

Tôi trong phút chốc có hơi chần chừ. Nhưng rồi, hình ảnh bố tôi tự nhiên xẹt qua. Bố tôi, Cygnius Shafiq, một người tôi trước kính trọng, sau coi khinh, cũng đã làm thế, tự mình thay đổi tương lai. Vậy thì tôi làm như thế, vì cuộc sống an yên, có sao đâu ?

...Tôi chỉ có một lần duy nhất để quyết định mà thôi.

"AVADA KEDAVRA !!!"

oOo

Cho tới bây giờ, khi tròn bốn mươi tuổi, tôi mới biết, việc cuốn băng giải oan cho Sirius Black, việc vali chứa vũ khí có thể gián tiếp giết Harry là hạ sách cuối cùng của Dumbledore.

Một là, nếu Sirius Black không được giải oan, người bị giết ở Sở Bảo Mật chính là ông ấy. Bù lại, nếu như ở Tam Pháp Thuật, tôi không chết thay Cedric, thì anh ấy đã chết từ năm thứ tư của tôi. Hai sự việc này đều là đả kích lớn với Harry, nhưng với Sirius Black, cậu ấy phản ứng dữ dội hơn. Thế nên nếu được, Dumbledore sẵn sàng hy sinh Cedric.

Hai là, Harry vẫn sống, có một tương lai cậu ấy đã bị lấy làm công cụ hồi sinh Voldermot. Chính là tương lai tôi không ra tay, làm một học sinh sống cuộc đời bị cha điều khiển. Nhưng tôi nghĩ, chiến đấu với tương lai xảy ra đại chiến phù thủy lần thứ ba còn đỡ hơn là mớ hỗn độn mà đám con của bộ ba Harry, Ron, Hermione gây ra.

Có vô số sự việc trong đời tôi xảy ra mang những ngõ cụt khó chịu. Ví dụ như cô gái tóc vàng Tenshou, việc Sirius Black sống sót, dấu vết biến động thời gian ở chỗ Laura, số đá Hổ Phép trên quần đảo Buồn Chán, số phận Trường Sinh Linh Giá của tôi và Voldemort, tương lai của Hội Thiên Nhãn...

Io và Talos cũng đã năm tuổi rồi. Sau khi tốt nghiệp, trở thành người hùng, kết hôn năm 26 tuổi, tôi ban đầu làm việc ở Sở Bảo Mật, sau khi sinh con thì nghỉ việc, chuyển qua đầu tư tài chính và đôi khi làm công việc điều tra viên thời vụ cho Bộ. Thấy hai đứa trẻ đu lên người Alexander vui đùa, tôi sờ tay lên mắt phải bị mù, lại nhìn lại cánh tay sứt sẹo và chắp nối, tôi nghĩ, mình không còn cần những chuyến phiêu lưu tìm ra sự thật như thế nữa. Eileen Shafiq khổ sở kia đã chết lâu rồi, và đây là Irenne Eilander, sống cuộc sống bình thường như ngày trước.

Nếu hỏi tôi có oán trách thầy Dumbledore nhất định lôi tôi vào thế giới phù thủy không, tôi nghĩ chắc là không. Những tháng ngày ở Hogwarts tuy không hạnh phúc, nhưng ly kỳ, và tôi biết bởi vì thế mà tôi có cơ hội quyết định cuộc đời mình, có thể thoát khỏi cuộc sống bị cô lập và trên hết được gặp người tôi thương yêu...

"Em lại thoát xác rồi hả ?"

Teddy hít cổ tôi, cười cười.

"Cái tên này !" Tôi cầm gối dựa đập vào hắn. Thedore trên mặt đã có nếp nhăn, nhưng tính tình ngày càng trẻ con. Rồi biến thành một cuộc rượt đuổi trong sự reo hò của Io, Talos và Alexander.

Cảm thấy chân đã chạy đủ, tôi dừng lại, cười khanh khách. Cuộc sống này, từ lúc bước chân vào căn cứ Hội Thiên Nhãn, tôi chưa bao giờ nghĩ đến...

...nhưng bây giờ có lẽ cũng đã tốt rồi.

[KẾT THÚC CHÍNH TRUYỆN]

(Và cũng không có ngoại truyện luôn, he he)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net