ăn thịt ng ngu toán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"An, rốt cuộc là cậu để thuốc ức chế ở đâu vậy?" Haruka lấy cánh tay che mũi mình, đôi mắt láo liên nhìn khắp nơi trong căn phòng ngủ sau khi bế cô vào phòng, tránh bị kích động bởi pheromone của người nọ đang phát ra ngay lúc này. Đáng ra cô nên phòng hờ trước việc mình sẽ bị phát tình sớm hơn dự kiến để không phá hỏng buổi hẹn cuối tuần của hai người bằng vẻ lo lắng sốt ruột của Haruka.

"Hình như ở ngăn bàn thứ nhất đấy..." Cô thở dài với người yêu của mình, cơn sốt trong cơ thể ngày một tăng lên, cơ thể cũng sớm sinh ra phản ứng khi An đang nằm trên chiếc giường còn động một chút hương vị của Alpha - Haruka Kiritani khi cả hai thường âu yếm nhau mỗi cuối tuần như hôm nay.

Haruka lại đến chiếc tủ mà cậu đã kiểm tra hai lần để xem lại một lần nữa theo lời của bạn gái mình, dõi theo bóng lưng của cậu đang lọ mọ tìm thứ mà cô sớm biết trước cái "hình như" của cô là không có.

Hai người đã bắt đầu hẹn hò với nhau kể từ năm thứ ba đại học, trước đó là một câu chuyện thật sự rất dài kể từ hồi cấp 3 chỉ vì Haruka cứ cố chấp rằng hai người chỉ nên dừng lại ở mức bạn thân, siêuuu- cấp bạn thân thôi vì cái bóng "bạn thân từ bé" quá lớn cộng với cậu cứ khăng khăng nếu An hẹn hò với cậu thì cả hai sẽ chẳng được như lúc trước, dù mọi cử chỉ hơn tình bạn của cậu trong suốt thời gian ấy đều đã thể hiện rõ như ban ngày. Như một tên ngốc cứng đầu là vậy nhưng An yêu điều đó của cậu rất nhiều, đôi lúc, ví dụ như hiện tại thì An lại không thích cho lắm.

Tên ngốc này là một Alpha chính hiệu đấy, xinh (đẹp trai) người người theo đuổi khỏi cần chứng minh, nhìn xem ánh hào quang của cậu ta từ đằng sau mỗi khi đứng trên sân khấu là biết, học giỏi, tinh tế khỏi phải bàn đến là cái chắc. Thế mà cậu ta chỉ thiếu mỗi mặt là phải tự biết nên làm những chuyện gì trong tình huống thế này chứ?! Cái gì mà người yêu mình đang phát tình thì lại trốn tránh việc mà vốn dĩ mọi cặp đôi đều làm? Haruka với An đâu còn là đôi bạn mới cặp kê mười mấy tuổi đâu mà cậu ta cứ trốn tránh chuyện này hầu hết khi cô muốn cậu chạm vào cô, thỏa mãn cô, chiếm lấy cơ thể của cô chứ- Ahem, An nghĩ.

Hẳn phải có lí do đằng sau nhưng điều đó chỉ khiến gò má, mang tai đang đỏ dần vì phát tình chuyển sang vì giận dỗi, hay là hết yêu rồi?

Một dòng hồi tưởng bất chợt tấn công vào tâm trí của cô.

-------
Flash back:

"Harukaaa, tôi yêu cậu moah." An say xỉn vồ vào Haruka như chú sư tử con, gậm gậm rồi hôn nhẹ lên cổ khiến cậu nhột run người tìm cách kháng cự nhưng bất lực chỉ có thể ôm eo người nọ chịu trận, một cách hưởng thụ.

"Ưm-hm An- nhột quá à-, tôi cũng yêu cậu, dừng lại- nhột- nhột!" Cậu vỗ nhẹ bờ lưng của cô sau đợt tấn công vồ dập, để lại hai vết hôn đỏ nhẹ trên cổ mà Haruka chắc chắn phải dùng kem che khuyết điểm vào ngày hôm sau trước khi lên giảng đường để bị tra hỏi như mới thoát khỏi đại dịch thây ma.

An nằm trên người của cậu bỗng dưng nghe lời hơn mọi khi, nhưng ánh mắt đang ngắm nhìn người ở thân dưới thì không ngoan ngoãn xíu nào, nó mang một sắc màu của khát tình, ngón tay của cô đặt lên vị trí mà cô vừa mới để lại, không nói một lời, An đưa tay còn lại vuốt từ giữa ngực của cậu chậm rãi đến gần eo, mân mê cơ bụng săn chắc của người yêu mình khi tự cô vén chiếc áo thun của Haruka lên.

Tay Haruka này giờ vẫn yên vị trên eo của cô, ánh mắt quan sát người trên cơ thể của mình đang tự ý khám phá mà không có ý định chống lại nó mặc cho cô làm gì thì làm, đầu óc của cậu dần dần dịu đi, mơ màng hơn trước vẻ quyến rũ mà chỉ An Shiraishi mới có được, nhất là khi gò má đỏ hồng, thân nhiệt nóng bỏng vì rượu, mái tóc rũ như mọi khi nhưng lộn xộn rối bời hơn.

"Đẹp quá." Haruka thì thầm.

"Hửm, cái gì đẹp?" An dừng việc chạm lên eo của cậu, cúi người gần hơn với mặt cậu để nhìn vào đôi mắt xanh dương đậm sâu như đại dương kia. Biết bao lần An đã yêu đôi mắt này mỗi khi nhìn vào nó, yêu lắm, đến giờ vẫn vậy, nó là một cuốn sách bí mật mà mỗi ngày cô muốn tìm ra câu trả lời cho những bí mật ấy, dần dần nó đã nhấn chìm An vào đại dương không còn cách nào ngoi lên được nữa.

Haruka đưa mắt mình từ đôi mắt của cô xuống đôi môi ngọt ngào mà không ít lần cậu được thưởng thức nó không bao giờ chán, để nhận lại cái nhếch môi nhẹ từ người ở trên, cậu vòng tay kéo An lại gần hơn cho đến khi hơi thở mang hương rượu nho phả nhẹ vào mặt của cậu.

"Đôi mắt của cậu, à không, mọi thứ...mọi thứ thuộc về cậu đều thật tuyệt." Cậu rướn người lên vai của cô, vùi mặt hít lấy mùi cơ thể của người nọ.

"Yêu tôi?" An rùng người vì nhột quay sang.

"Yêu."

Hương thơm pheromone chanh mát, một chút hương bưởi xen lẫn của Haruka vô thức dần tỏa ra rồi hòa vào không khí mang mùi hương của rượu chung quanh. Hương vị như cơn gió mát lạnh vuốt ve trên gương mặt của cô, mùi hương sảng khoái đặc trưng, cảm giác của sự tự do và phóng khoáng. Hai người gắn kết với nhau bằng đôi môi, phối hợp ăn ý như hiểu quá rõ đối phương muốn gì, Haruka nhẹ nhàng lùi về, liếm lên đôi môi của An như gọi, khoảng khắc khoang miệng của cô chào đón luồng khí vào cũng là lúc chiếc lưỡi của cậu cũng theo sau đó, đôi tình nhân quấn quýt trong căn phòng ngủ yên tĩnh làm những tiếng động xấu hổ càng bị phóng đại hơn, khiến âm thanh xung quanh nhiễm ẩm, ướt át một bầu không khí nóng vì tình ái.

Đây là lần thứ hai An ngửi được pheromone của Haruka nồng đến vậy, lần đầu là khi cậu bất ngờ phát tình vào khoảng năm trước khi cả hai đang xem phim cùng nhau ở nhà An, dù không có thuốc ức chế khẩn cấp, cậu vẫn không đụng vào cô mà đi vào nhà vệ sinh tự mình giải quyết. Mùi hương này khiến cô muốn dựa vào nó nhiều hơn, cả cơ thể như mềm nhũn ra, cô muốn cậu chạm vào cô mạnh mẽ hơn nữa để "gãi ngứa" những cảm xúc đang dâng trào ở phía hạ bộ đang mong muốn được cưng chiều.

"Haruka- Haruka- chạm vào tôi." An thở dốc ra lệnh cho người ở bên dưới sau khi đôi môi họ tách ra khỏi nhau để lấy lại hơi thở.

Cậu biết câu nói này có nghĩa là gì, một chút lí trí còn sót lại đã khiến Haruka tỉnh táo trở lại, không, không được, cậu không thể làm thế với cô được, nhất là khi cô đang say xỉn thế này, cậu sẽ không bao giờ lợi dụng cô trong những lúc như thế này.

"Cậu say rồi An." Cậu từ từ buông tay khỏi cô, chống người dậy khỏi sàn nhà vẫn còn động lại hơi ấm suốt từ nãy đến giờ. Bàn tay ôm lấy gò má ấm của người nọ vuốt ve để cô tựa vào, "Hay tôi đưa cậu vào phòng để ngủ nhé?"

"Khônggg, không thích, không muốn ngủ." Hai tay cô choàng quanh vai cậu nũng nịu, đôi mắt hổ phách rực rỡ đang nhìn chằm chằm con mồi của mình đang cố tìm cách trốn thoát.

"Nhưng cậu say rồi..." Lòng bàn tay của Haruka đưa xuống cánh mông của cô, một tay chống sàn chuẩn bị tư thế bế cô dậy.

"Tôi muốn cậu cơ." An vùi mặt vào hõm cổ của cậu một lần nữa, ép người mình gần với cậu hết cỡ.

Bao nhiêu thứ hấp dẫn trước mặt cậu là vậy nhưng cậu vẫn bỏ ngoài tai, cố gắng dùng hết sức mạnh còn sót lại trong cơ thể gượng dậy bế cả cô lên như chú lười ôm chặt cành cây không rời một xăng-ti-mét. Một tay bế, một tay mở cửa, lấy lưng mình đẩy vào trong phòng ngủ nhẹ nhàng đặt chú lười dấu yêu của mình xuống chiếc giường êm ái. Nhưng không thể tách khỏi vòng tay của cô, cô kéo cậu xuống úp mặt vào vòng một của cô, mặc cho Haruka cự quậy vì xấu hổ.

"Cậu muốn đi đâu hả?" người tóc đen pha ở đuôi tóc một màu xanh dương của bầu trời đêm càu nhàu với người kia, bàn tay không ngừng quấy mái tóc xanh dương của cậu.

"Um-humh An thả tôi ra." Mũi cậu gần với bầu ngực của cô, nơi cơ thể tỏa ra mùi hương ngọt ngào nhất, khiến cậu không khỏi bấn loạn, cậu không muốn mình trở thành "mật ngọt chết ruồi", cậu không muốn mình bị cuốn vào để rồi mất kiểm soát.

"Um- hức ở lại với tôi, Haruka." Có chút giận dỗi trong câu thì thầm của cô.

Cuối cùng sau một lúc đấu tranh nội tâm lẫn với người yêu của mình, Haruka cuối cùng cũng thoát được khỏi vòng tay của cô, ừ nhưng còn chân của cô đang quấn chặt eo của cậu không thèm có ý định buông ra. Cậu nhỏ trong chiếc quần boxer cuối cùng vẫn khuất phục, cầu xin chủ nhân cởi bỏ "xiềng xích" cho nó. Haruka vuốt mặt mình thở dài bất lực.

"Cậu say lắm rồi, để tôi đi pha trà mật ong cho cậu."

Haruka bình tĩnh hôn lên má yêu cầu người nọ dù gân xanh ở thái dương nổi rõ vì kiềm chế hết cỡ nhưng vẫn cố xoa dịu người yêu của mình, cậu biết điều này là rất khó nhưng,

Cậu không muốn mình phải hối hận, nhất là khi người đau khổ vì cậu là An Shiraishi.

Một lúc sau, Haruka mặt mày dính ướt vì đi rửa mặt cho tỉnh táo, trở lại với ly trà mật ong ấm trên tay, đặt lên bàn bên cạnh giường đưa mắt về mái tóc đen nhuộm đuôi xanh dương kia đang cuộn tròn trong chiếc chăn bông, vẫn để hở đầu mình khỏi nó, Haruka ngồi cạnh cô đưa tay gạt giọt nước mắt đọng lại trên khóe mi hạ giọng xin lỗi An.

Cô chỉ quay đi chôn vùi khuôn mặt mình vào trong chăn như người đang say ngủ. Cậu cúi người hôn lên vành tai của người yêu nói chúc ngủ ngon, nhẹ nhàng đặt tay lên eo của cô mà nhắm mắt không dám ôm chặt An sợ làm cô thức giấc.

Đây là tình yêu sao?

----------

Nhưng sau lần đó Haruka không bao giờ thể hiện rằng như cậu đã hết tình cảm hay gì cả, cậu vẫn như mọi khi, ân cần, yêu thương cô thì làm sao cô có thể nghi ngờ được? An có tìm mọi lí do cũng không đủ để phủ định Haruka đã hết tình cảm với mình được. Thế nên vào hai tuần trước cô muốn tìm hiểu "bí mật trong chiếc hộp mang tên Haruka Kiritani", An thử lên mạng tìm kiếm lí do "tại sao có những người trốn tránh chuyện chăn gối?".

Là tư liệu tham khảo thôi đừng hỏi vì sao cô lại tìm đến nó, tìm hiểu hơn về người yêu của mình thì không có gì sai đúng không? Các kết quả tìm kiếm hầu hết đều là do nhu cầu sinh lí thấp, và đặc biệt là do yếu sinh lí. Người tư vấn ở trang web còn nói thêm để giúp chuyện "ấy" diễn ra thật tình ái thì hãy ủng hộ sản phẩm "Đệm xuyên đu" cái tên "độc lạ" vô cùng làm cô ngượng chín mặt, nhưng vẫn quyết định bấm vào điền thông tin mua sắm, cô nhận được hàng "nóng" sau bốn ngày, còn được tặng kèm ba chiếc "áo mưa" ghi kèm là "cho ngày dài năng động" nữa. Nhưng thay vì thử nó sau khi mua thì An lại tự mình giấu đi vì quá ngại ngùng, lí gì mà cô phải thể hiện mình thèm khát người nọ tới vậy, nhất là về chuyện tình dục, nghĩ đến thôi đã ngượng chín mặt.

Và giờ thì bằng một cách nào đó Haruka tìm được một lọ thuốc trong một góc của hộc tủ, cô vừa tự trách cái tính không cẩn thận của mình, đợt sóng lo lắng dâng tràn vào từng đợt xúc cảm đang hổn độn trong cơ thể của An.

Nếu cậu biết được đó là do chính cô mua chỉ để dẫn dụ cậu thì cô thà tự lấy xẻng chôn bản thân mình sâu xuống 6 mét dưới lòng đất vì quá xấu hổ còn hơn.

Nhưng may mắn làm sao có vẻ cậu không biết thứ ấy là thuốc kích dục, có lẽ là do cái tên kì lạ và một phần cũng nhờ khi nãy cô chỉ thuốc ức chế ở gần đó nên cậu cũng không nghi ngờ nhiều. Haruka cầm nó quay đi đến giường ngồi cạnh cô, một bàn tay ôm gò má của An đôi mắt rũ xuống khiến cô xua tan căng thẳng đi một chút trước khi:

"Xin lỗi đã để cậu phải chịu đựng lâu như vậy." Cậu hôn lên chóp mũi an ủi cô, đặt món đồ lên tay của An, "Giờ thì ổn rồi, uống đi."

Cầm trên tay mình là xuân dược, từ đổ mồ hôi nóng vì phát tình, cô chuyển sang đổ mồ hôi lạnh vì hoảng loạn, GIỜ MÀ UỐNG VÀO THÌ CÓ MÀ CẮN LƯỠI VÌ HỨNG TÌNH QUÁ ĐỘ HẢ? một giọng nói lớn trong đầu cô lên tiếng. Đành là vậy nhưng thân là An Shiraishi, không thể, cô không chấp nhận chịu đựng sự xấu hổ kia được nhất là khi người nọ đang nhìn chằm chằm chờ đợi, nếu cô né tránh và giấu thứ này đây chắc chắn sẽ tăng thêm nghi ngờ, giờ thì cô biết thế nào là điều hối hận nhất cuộc đời cô từ trước tới nay rồi, đúng là cơn ̶n̶̶ứ̶̶n̶̶g̶ làm người chịu mà.

Cuối cùng, tự an ủi bản thân mình sẽ chịu đựng được nên gắng nén nỗi sợ xuống hết cỡ, nhắm chặt mắt đưa môi ngập ngừng uống một ngụm trước quan sát của Haruka, hi vọng cậu không để ý.

Quả nhiên xuân dược hàng chính hãng từ web đen, xem ra chính cô đã xem thường hơi quá thứ này rồi, vẫn còn chút chất lỏng đọng lại trên lưỡi của cô nhưng thứ thuốc ấy đã phát huy tác dụng vốn có của nó ngay lập tức, cộng thêm An đang trong thời kì phát tình.

Nếu so sánh với ngọn lửa địa ngục đang bừng trong cơ thể của cô thì chắc sẽ không còn từ nào diễn tả được nữa, nhận thấy sắc mặt của người yêu mình thay đổi, cô cố để mình không bị đánh mất đi bản tính con người của mình mà xô thẳng Haruka xuống giường giày vò cậu, bắt cậu phải thỏa mãn mình ngay lập tức.

Haruka liền cảm thấy cô không ổn, lo lắng xích lại gần kiểm tra, mùi bạc hà pha chút ngọt giờ tràn ngày một nhiều hơn vào xung quanh, đi qua từng ngóc ngách trong căn phòng, xộc thẳng vào trong mũi của cậu, hơn khi nãy rất nhiều. Cậu vừa đặt tay lên cổ của cô để kiểm tra thân nhiệt, chưa kịp định hình, Haruka hé môi định nói liền đã bị chặn lại bởi đôi môi một cách mạnh mẽ. Cậu bị ngấu nghiến đôi môi dữ dội, đến lưỡi cũng không thể trốn thoát mà phải thuận theo ý của đối phương. Hai tay của cô đè chật đùi non của Haruka không cho cậu chạy thoát.

Ngay vài giây sau cậu liền nhận ra ở trên lưỡi của đối phương không chỉ có nước dãi mà còn là một thứ thuốc khác, nhưng nếu là thuốc ức chế thì mọi chuyện đã khác, cậu cảm thấy cơ thể như bị cô truyền hết thảy nhiệt trên cơ thể kia qua cho cậu, hai người tách ra để khoảng trống cho tiếng ực bối rối của cậu.

"Lần cuối tôi- tôi mua thuốc ức chế khẩn cấp cho cậu nó không như thế này." Haruka ngập ngừng lấy hơi nói, rõ ràng vô cùng bối rối, nếu không phải là thuốc ức chế thì là gì...? Lấy tay cậu đưa lên môi, nhận thấy cô cũng đang không thể nói thành lời, khắp người nơi nào da mỏng dễ dàng đỏ ửng như có lửa, lại đang thở dốc khó chịu.

Thấy An hít lấy một luồng không khí lớn, quay sang nắm lấy cổ áo cậu kéo xuống lí nhí.

"Mau- làm- làm tình... Với tôi."

Giọng nói đứt quãng, ánh mắt đầy dục vọng sau mí mắt mệt mỏi dần bị che lắp, An ngã vào lòng Haruka nhắm chặt mắt thở từng hơi đứt quãng. Ôm lấy người nọ trong lòng mà không khỏi hỗn loạn xúc cảm dâng cao như núi, trong đầu như một mớ bồng bông khó xử.
--------------

Lột bỏ chiếc áo thun khỏi cơ thể nóng bỏng tay, tiếp tục với chiếc áo lót đang gò bó cơ thể nữ nhân nằm dưới thân của Haruka. Cô ở dưới cũng phối hợp ưỡn người lên cho bàn tay kia luồng về sau giải phóng lớp phòng ngự cuối cùng của An, trước khi vứt nó sang một bên để thấy được kho báu trên đỉnh núi lửa, như chú chó sói chuẩn bị thưởng thức chú cừu mà nó vừa bắt được, Haruka cúi xuống hôn lên cổ của cô, hít làn da mang hương ngọt ngào ấy, chuyển sang đôi môi hờ hững mà chăm sóc nó. Lưỡi của đôi tình nhân luân động ma sát như chưa bao giờ có được, quấn lấy nhau để nếm vị ngọt của tình yêu xen lẫn thứ dục vọng muốn chiếm lấy đối phương mãnh liệt khó mà tách rời.

"Tôi tiếp tục nhé?" Sợi chỉ bạc trên lưỡi bị đứt khi Haruka tách khỏi An, hơi nóng vẫn còn động lại trong không khí tại phòng ngủ. Ánh mắt nghiêm túc của cậu dò hỏi vị Omega ở dưới thân mình, nhận được cái gật đầu nhẹ đảo mắt khỏi cậu khiến Haruka bỗng dưng cảm thấy như vừa chứng kiến một chú mèo né tránh hành động cưng nựng của chủ nhân vậy.

Chỉ hai từ thôi, dễ thương. Người nọ đáng yêu như vậy thì không nên bị vấy bẩn chút nào, cậu liếm môi cười thầm trong lòng.

Nhanh chóng Haruka lột thứ đang chắn đường cậu, chỉ trong một chóc cậu như biến thành người khác. Người ôn nhu vừa rồi mới nhẹ nhàng nâng niu cơ thể đang ngứa ran như đang trêu chọc khiến An khó chịu khắp nơi mà bây giờ một tay mò mẫm xuống chiếc quần thun vén xuống vách đùi non không ngừng sờ soạng, một tay âu yếm bầu ngực vừa vặn lòng bàn tay của Haruka. Đôi môi khi nãy còn đang yêu đôi môi của cô mà giờ phản bội, đến hôn lên đỉnh đồi sớm vì thuốc kích dục khiến nó đỏ hồng tươi ngon như quả cherry, nhô cao tỏa hương thơm, lại kết hợp với liếm quanh kiểu vòng trăng khuyết, ấn ấn đầu lưỡi vào lõm của đầu hoa khiến An không khỏi bất ngờ cự quậy vì nhột xen lẫn sướng ran khi đang dần được thỏa mãn từng đợt sóng khó chịu cầu được động chạm của cơ thể.

Cơn phát tình lẫn thuốc kích dục dần dần kéo đôi tình nhân vào nhục dục không thể thoát khỏi, chỉ muốn đêm nay thành một đêm dài chỉ của riêng họ với hương thơm cơ thể làm hoa lá của một khu vườn tình yêu.

Tiếng rên nỉ non phát ra từ đôi môi của cô vì kích thích cứ tiếp tục chuyển từ nơi này đến nơi khác trên cơ thể của cô. An mê man càu, bấu khắp nơi trên tấm lưng vẫn còn mặc áo của cậu, ép Haruka phải tăng cường độ nhịp điệu của cậu để giúp cô đang hoàn toàn bị cơn phát tình lẫn xuân dược chi phối.

Cảm thấy như nếm hoàn toàn sạch hương vị ở nụ hoa, Haruka lại hôn dọc khe ở ngực của cô, hoàn toàn cố ý hôn thật mạnh, nhe răng cắn yêu để lại một vài dấu vết mà biết bao lần cậu muốn được đặt lên đó. Mỗi lần cắn đều khiến An bật lên tiếng rên mà cô cố gắng kìm nén:

"Ah- um hư hức đừng-g cắn..." Bất chấp là vậy Haruka nghe xong lại cắn nhẹ kéo nụ hoa kia khiến âm thanh một lần nữa ép buộc cất lên một lần nữa, song nước mắt trào lên ở đuôi mắt vì đau xen lẫn sung sướng.

"Xin lỗi." Cậu thì thầm, hôn lên tai của cô khiến An giật mình ôm chặt cơ thể của người nằm trên mình.

Mỗi thanh âm như vậy hơn cả ngàn lời tán thưởng của mọi người dành cho cậu, cậu muốn nghe thanh âm đáng yêu ấy thật nhiều nữa.

Những vết đỏ rượu trên làn da của An nhiều hơn đếm trên đầu ngón tay, cô còn có thể cảm nhận nhiệt độ ấm nóng để lại mỗi khi Haruka rời đi để chăm sóc nơi khác trên cơ thể cô. Dần dần An nhận ra ở dưới nơi tư mật bắt đầu thể hiện rõ hơn khao khát của nó, nơi ấy chảy nhiều dâm thủy đến mức xấu hổ, bên trong cầu ân sủng từ dị vật một lần nữa nhói lên ngứa ngáy, rõ ràng nó muốn giành lại sự chú ý từ chủ nhân hư hỏng đang tận hưởng thú vui ở phía trên mà bỏ quên mất.

"Haruka-a..!" Cô khó khăn gọi tên cậu, để nhận lại khuôn mặt ngớ ra như đứa trẻ đang say mê chơi cùng món đồ chơi mà chúng yêu thích. Điều này chỉ khiến An nóng mặt hơn khi nghĩ đến việc mình cầu xin đối phương một lần nữa, nhìn cái gương mặt đáng ghét của cậu mà xem...

Gương mặt thân quen nọ dường như đã biết rõ, cậu cười mỉm nháy mắt nói với cô:

"Không chịu được nữa rồi hửm?"

"Hôm nay cậu nói nhiều quá rồi đó." An trút giận kéo hai bên má của cậu làm cậu kêu lên trong đau đớn(?)

"O-oái-"

Sau đó người con gái tóc dài hơn đưa chân đè nhẹ lên chiếc quần short kaki của Haruka, biết chắc chắn thứ đằng sau lớp quần đã cương cứng từ nãy khi cả hai áp cơ thể vào nhau. Ăn miếng thì trả miếng, An mặt vẫn còn đỏ gấc, nhướng mày buông lời trêu ghẹo ngược lại:

"Ai kia cũng đâu có vừa?"

Cậu cắn môi nhíu mày với cô, "Rõ ràng là do cậu."

"Tôi? Kiritani-san, cậu đúng là đồ biến thái." An nhấn bàn chân lực mạnh hơn một chút, nhìn khuôn mặt không dám cãi của cậu làm cô có chút hào hứng.

Bên phía Haruka nghe xong chỉ biết đảo mắt cười trừ trước tính tình hơn thua của người mình yêu, cậu ngồi thẳng dậy cởi chiếc áo thun xanh in hình cánh cụt ở ngay ngực của mình ra. Khắp người cũng đã đẫm mồ hôi vì dính cả xuân dược lẫn khởi động từ nãy đến giờ, tự mình buông cả áo bên trong vắt sang một bên để lại một An Shiraishi bàng hoàng vì hành động của cậu khác với dự tính của cô.

"Vâng,..." Cậu mở cúc quần, bò vào giữa hai chân của cô.

"Giờ thì để kẻ biến thái đây phục vụ người được chứ?" Haruka kéo chân của cô lại cho đáy quần của An chạm đến vùng nhô lên ở quần của cậu.

Dù điều này chính là mục đích của cô từ nãy nhưng diễn biến này nhanh đến nỗi cô không kịp thích ứng, biết là chuyện sớm muộn nhưng-g cô không ngờ là Haruka hôm nay lại bạo đến như vậy. Có chút vui sướng trong lòng, lại có chút hoang mang xen lẫn.
----------------
Tốt nhất vẫn nên là cho cậu ấy làm quen với nó.

Sau một hồi cởi bỏ hết nội y của cả hai, cuối cùng Haruka cũng có thể chạm đến nơi nhạy cảm kia của cô đang cầu xin sự đụng chạm suốt từ nãy đến giờ. Cậu cẩn thận cho một ngón vào trong trước để cho cô thích ứng, thật tốt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net