10. Người cá (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Số từ: ~10,880 từ (phần 1 ~ 2,530; phần 2 ~3,350; phần 3 ~5,000)

Tóm tắt: Công việc của một nhà hải dương học luôn tràn ngập những thú vị và bất ngờ, nhưng đây chắc chắn không phải là điều bất ngờ mà Michiru có thể tưởng tượng đến được.

tags? fluff; drama; idk. how about protective-not-yet-girlfriends

--* flashback lại bức tranh người cá trong triển lãm 'Vàng' của Michiru ở #3 ; đúng rồi, là reference cảnh picnic của #người_cá đó :PP

--**--

Nàng đang bơi, dòng nước ôm lấy nàng êm ái. Nàng là một con cá nhỏ như bao sự sống khác, được mẹ hiền biển cả che chở. Nàng thở một hơi sảng khoái, cảm nhận sự di chuyển dễ dàng của mình trong dòng nước. Từng cột nắng xuyên qua mặt nước thắp lên một vầng hào quang cổ tích cho mọi vật xung quanh. Biển cả là nhà. Sóng nước là nhà. Khung cảnh trời xanh được phản chiếu dưới mặt nước long lanh như một mặt kính khổng lồ. Nàng đưa tay bắt lấy một vầng sáng lửng lơ -

- Hơi biển xộc vào mũi, không khí xung quanh Michiru khô hạn đến kì lạ. Nàng tỉnh giấc sớm hơn chuông báo thức một phút và hậm hực tắt nó đi khi tiếng đồng hồ số phá hỏng giây phút định thần của nàng.


*

Michiru kéo ống thở lên miệng và trầm mình vào dòng nước. Hiện tại chỉ có một mình nàng có thể đi theo Haruka, không phải vì nàng là một tay bơi nhanh, Haruka có thể dễ dàng bỏ lại nàng dưới biển nếu cô ta muốn, có một lý do gì đó mà những nhà nghiên cứu khác đều bị mất đấu người cá, còn Michiru thì không. Nàng nghĩ rằng đó là do Haruka muốn vậy thôi.

Đạp chân vào guồng nước để đi theo Haruka, Michiru không khỏi chú ý đến cách ánh sáng chơi đùa với vẩy cá trên đuôi cô ta. Chủ yếu lấp lánh màu vàng kim, họa tiết xanh đậm ở rìa như mắt trên đuôi công. Michiru không phải cỡ người thấp bé, nàng ít nhất cao hơn chiều cao trung bình của nữ giới. Nhưng bơi bên cạnh Haruka nàng cảm thấy có một chút nhỏ bé. Nếu so sánh chiều cao của nàng là 165cm thì, nàng ước chừng, tính từ đầu đến đuôi, Haruka cũng phải dài xấp xỉ 2,5m. Thân người cô ta cũng chỉ chiếm khoảng 1/3 tỉ lệ, còn lại là đuôi cá.

Họ bơi vào một rặng san hô dưới đá ngầm, từng đàn cá sặc sỡ thong thả bơi lội, chúng vô tư đụng vào Michiru và Haruka, sau đó nhanh chóng tiếp tục bơi đi nơi khác. Thấy Michiru bị chậm lại đằng sau mình, Haruka không nói không rằng nắm lấy tay nàng dẫn đường.

Ra khỏi vùng đá họ lặn xuống một vùng nước trong, cát trắng bên dưới bị cuốn theo dòng nước trông như kim tuyến được bung lên. Một bầy cá mập bơi đến. Michiru không sợ hãi, đa số sinh vật khá hiền hòa nếu không bị khiêu khích.

Một con bơi đến gần họ, gần như vội vã. Nó lớn hơn Haruka, chắc chắn phải hơn 3m. Con cá mập nhắm đến họ, nó gần như phi đến, miệng nó mở hờ - và dùng đầu nó đẩy Haruka ra khỏi Michiru, họ còn đang nắm tay. Ồ. Cá mập hổ, Galeocerdo cuvier, não nàng tự cung cấp thông tin, chi Cá mập chồn, họ Cá mập mắt trắng.

Trong khi đồng bọn của nó bơi xung quanh họ, con cá nọ, bây giờ đụng đụng và rúc đầu vào eo Haruka trông không khác gì một con cún to xác. Haruka đưa tay lên xoa đầu nó, đôi mắt của nó nhắm lại trắng dã dù chỉ trong một khoảnh khắc. Đáng lẽ Michiru nên đoán được việc này, Haruka kết thân (hay thuần phục nhỉ?) động vật săn mồi dưới biển. Hạn chế tầm nhìn đi ngược với bản năng cảnh giác, nhắm mắt tức là lòng tin của con vật đã được trao hoàn toàn cho người cá. Michiru có chút ghen tị. Haruka xoa xoa và mở miệng mấp máy, hệt như đang nhắn nhủ gì đó với con cá mập nọ, cô ta ra hiệu Michiru đến bên cạnh mình.

Con cá mập hổ vẫn ngoan ngoãn dưới bàn tay của Haruka, cô ta dùng tay còn lại của mình cầm tay Michiru đặt lên đầu con vật. Nàng mới đầu còn chần chừ và rồi bạo dạn dần. Con cá mập nhắm mắt dưới cái xoa đầu từ hai người. Michiru sung sướng đến nổi nàng có thể tưởng tượng tim mình nhảy tango trong lồng ngực. Nàng hết nhìn Haruka rồi nhìn con cá mập rồi gật gù, mong Haruka hiểu ý mình. Nếu không phải đeo mặt nạ oxy dưới nước chắc nàng không nhịn được nói giọng cún với con cá mập dễ thương này mất.

Haruka, đắc ý vì thấy được sự sung sướng của Michiru, nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. 


*

Đã bắt đầu vào xuân rồi, nước biển cũng ấm hơn. Michiru vẫn nhớ mùa đông vừa rồi vì lặn mà bị cảm một trận. Dù không đóng băng nhưng dưới biển lạnh như nước đá, mà thực sự đó cũng không phải là phép so sánh nữa. Nàng nhớ việc bơi lặn đến da diết. Nhất là cùng Haruka, cô ta mở ra cho nàng một thế giới mới dưới đại dương. Michiru mong chờ đến ngày trời ấm để có thể cùng bơi với Haruka một lần nữa. Thêm cả, nàng vẫn nhớ nét mặt nhăn nhó của Haruka khi nàng thú nhận lí do mất tích mấy ngày liền không báo trước của mình.

"Nhưng cô chắc chắn là đã khỏe hẳn rồi đấy chứ?"

"Rồi, tôi chắc rồi mà."

"Được rồi"  Nụ cười ở khóe môi Haruka tuy nhạt, nhưng đầy ắp sự quan tâm  "Cô vào nhà đi, gió lạnh lắm. Không nhất thiết cần phải mua vui cho tôi thế này đâu."

Cô ta nhún vai khi nàng hỏi liệu cô ta có lạnh, dưới nước biển.

"Tôi có nhiều thời gian làm quen mà." và giục nàng đi vào trong. Lần này cô ta vẫn ở đó, chắc chắn rằng Michiru đã vào trong mới lặn xuống dưới mặt nước; vị trí thường ngày của họ đã đảo ngược.



Gần giờ xế chiều, khi cát biển đã nguội bớt cái nóng của nắng trưa, gió thổi nhè nhẹ mang lại mát mẻ trong không khí, Michiru cầm trên tay giỏ picnic hướng ra bãi biển. Hôm nay là một ngày đặc biệt của tháng 3, là một ngày đặc biệt đối với nàng, nàng muốn dành nó với một người đặc biệt.

Haruka nằm ườn trên đá cười tủm tỉm khi Michiru trải chiếc khăn sọc màu hồng đỏ ra. Nàng bày biện thức ăn lên thảm. Ít nhất là 3 loại trái cây, nào dâu tây, việt quốc, phúc bồn tử, cherry; ít nhất 3 loại sandwich, nào nhân trứng, nhân cá ngừ, nhân thịt nguội... Haruka lạch bạch trườn lên bờ cát, ở trên cạn cô ta có một chút không quen, nhưng cũng không đến nỗi khô hắt. Bây giờ đến trà hoa hồng và sushi - Haruka nhìn sushi cười phì một tiếng như muốn hỏi nàng 'Thật à? Đem sushi cho một người mỗi ngày ăn sashimi dưới biển à?'. Nàng cố tình phớt lờ cô ta, xin lỗi, không phải ai cũng có cơ hội mỗi ngày ăn sushi và sashimi, với cả thức ăn không chỉ cho một mình cô ta ăn - bó hoa tươi ở nguyên trong giỏ đan, bim bim khoai tây được bày ra, một chiếc bánh kem nhỏ. Haruka chăm chú ngắm chiếc bánh phủ một lớp kem hồng nhạt, suy nghĩ gì đó cười khúc khích che đi sự ngượng ngạo.

"Xin lỗi nhé, tôi không chuẩn bị được quà sinh nhật rồi."

Đoán nhanh quá, Michiru còn chưa kịp hỏi đố cô ta. Một hơi ấm dâng lên trên mặt nàng, ửng hồng.

"Cảm ơn nhưng mà... Tôi không cần đâu.... Hôm nay tôi chỉ muốn, tôi chỉ muốn ở được ở cùng những người thân thiết là đủ rồi."

Bữa ăn trôi qua trong bầu không khí yên bình. Haruka nhăn mặt khi ăn việt quất chua ngay sau cherry ngọt lịm. Michiru thấy biểu cảm đó thật đáng yêu. Món cuối, nàng lấy hai chiếc ly thủy tinh uống rượu đỏ ra, nàng làm mẫu cho Haruka.

"Dốc ngược ly lại, đưa miệng ly xuống bánh kem. Đúng rồi." Và ấn xuống, phần bánh được cắt ra chui gọn vào trong ly, bánh chocolate đen xen kẽ hồng pastel của kem là một tổ hợp màu xinh xắn.

Với chiếc muỗng uống trà bé tẹo, Haruka xắn một phần bánh đưa đến trước mặt Michiru.  "Aah~ đi nào!"

Ngây thơ tin tưởng, Michiru nhắm mắt đưa miệng đến. Một cái gì đó bông xốp lành lạnh quẹt lên mũi nàng. Éc . Nàng kêu lên một tiếng không có một chút tao nhã nào. Haruka cười ha hả khoái chí. Nhận ra Haruka vừa làm gì, nàng đưa tay phết phần kem trên bánh và hướng về mặt Haruka phản công. Hai người quơ quào vụng về khiến kem dính lung tung trên mặt người còn lại. Bê bối như một cuộc vật lộn. Michiru cười nhiều đến mức nàng có thể cảm thấy mặt mình đỏ lên, cơ má căng căng.

Cả hai phải dừng một lúc để thở lấy hơi sau trận cười ngặt nghẽo.

"Michiru, nhìn lại đây." 


Đến lúc này nàng không còn sợ đòn tấn công bằng kem nữa, sau trận đấu quẹt kem vừa rồi đâu còn nơi nào trên mặt nàng còn có thể tấn công nữa đâu. Nhìn hai cục kem dính trên lông mày Haruka như hai con sâu róm hồng và kem tan dần trên mũi cô ta khiến nàng buồn cười nhưng không thể cười nổi do vẫn còn phải thở lấy sức.

Haruka đưa ngón cái lên khóe miệng nàng lau đi một vệt kem ở đó. Cái chạm của cô ta gần như lạnh ướt trên gương mặt nóng bừng của nàng. Ánh mắt cô ta nhìn Michiru chăm chú không rời, nàng cũng đáp lại bằng một sự chăm chú tương tự. Cô ta đưa ngón tay có kem lên miệng liếm đi. Sau khi sạch sẽ đôi môi chu lại thành một nụ hôn đặt lên ngón tay nọ. Từ đầu đến cuối ánh mắt họ vẫn nhìn nhau không rời. Đôi mắt Haruka lấp lánh sự tinh nghịch.

Một lực kéo Michiru về hướng người cá. Sao Haruka có thể phi thực như vậy chứ?... Tập trung của nàng không rời khỏi được ánh mắt của người cá. Sát hơn một chút nữa, nàng muốn nhìn rõ hơn nữa. Có một điều gì đó khiến Michiru khựng lại. Bằng ngón trỏ cong cong đặt dưới cằm và ngón cái ấn nhẹ dưới môi nàng, Haruka giữ nàng lại. 


Khoảng cách của hai người chỉ cách một cái chạm môi. Từ khi nào?... Mắt Haruka nhắm nghiền, hàng mi dài cong vút, thanh thoát. Đôi môi căng mọng, ưng ửng màu cánh hoa hồng, không hề bị khô nứt vì ngâm mình cả ngày trong nước muối. Nàng muốn đặt môi mình lên đôi môi đó. Nàng tự hỏi nó sẽ có vị như thế nào.

Haruka nhếch môi cười nhạt, "Đừng nhìn lâu quá." Rồi tiếp đó cái chạm và gương mặt của người cá rời đi.

Mất một lúc Michiru mới có thể hoàn hồn. Trên mặt nàng vẫn còn cảm giác tê tê nóng bừng.

"Đây là năng lực quyến rũ của người cá." Haruka đã quay mặt đi nơi khác, Michiru chỉ có thể nhìn theo phía sau đầu cô ta.


"Nhìn vào mắt tôi lâu quá không chừng cô sẽ bị mê hoặc đi thật đấy."

Cho dù là vậy, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô tôi đã bị mê hoặc rồi. Michiru mím môi, mong rằng nàng đã không vô thức thú nhận suy nghĩ đó.

Tấm lưng của Haruka vẫn quay lại với Michiru, nhàn nhã, nửa đuôi cá ngập trong nước. Thủy triều dâng cao, mấp mé muốn dội ướt thảm picnic của họ. Nàng ghi vào trí nhớ khung cảnh màu nắng hoàng hôn bao bọc lấy Haruka như một thước phim cũ.

Thực sự, sự tồn tại của Haruka, vẻ đẹp của Haruka, sức quyến rũ của Haruka, mọi thứ về cô ta dường như không thuộc về thế giới này. Thần thoại. Cô ta là một thần thoại. Michiru nhẩm trong đầu, đó có lẽ là từ biểu đạt thích hợp nhất.


**

Michiru suýt quên mất nhiệm vụ của mình là nghiên cứu cho đến khi nàng được gọi đến phòng làm việc của Marie Nakamura. Người phụ nữ đứng tuổi luôn giữ nụ cười hòa nhã trên gương mặt, nhưng đến bây giờ Michiru mới để ý đó không hoàn toàn đều là sự chân thật.

Căn phòng lạnh lẽo không phải chỉ vì nhiệt độ mà còn do cách bài trí, quá trật tự, quá ngăn nắp, không giống một căn phòng có người sử dụng mà có cảm giác như một căn phòng trưng bày hơn. Đối diện cửa vào là bàn làm việc lớn, mở của là có thể gặp trực tiếp Marie, tuy ở giữa ngăn lại bởi một bộ bàn tra-sofa tiếp khách. Bên góc phòng đơn sắc màu xám lạnh là kệ, tủ sách dành cho tài liệu, khó tìm thấy vật dụng cá nhân nào nổi bật cho chủ nhân căn phòng. Điều đặc biệt của căn phòng này, điều đặc biệt nhất của căn phòng này, chính là sau lưng bàn làm việc, đối diện cửa vào, chính là mặt kính tiếp biển, một mảng tường chính là thủy cung. Màu nước phản chiếu cho cả căn phòng ngập trong một ánh xanh huyền ảo. Marie đang xoay ghế lại với cửa, có lẽ đang mải ngắm cảnh vật dưới nước.

"Cô Michiru, xin hãy cứ tự nhiên. Tôi đang đợi cô đến đây."

Bà ta xoay ghế lại như một nhân vật phản diện trong phim truyền hình dài tập, vẫn một nụ cười bất di bất dịch nhưng vẫn khiến người khác lạnh sống lưng. Michiru thấy rõ lằn ranh mệt mỏi trên đôi mắt người phụ nữ.

"À vâng, về báo cáo của cô về người cá?"

Michiru cảm thấy một cơn lạnh sống lưng. Marie nhướng mày.

"...Haruka. Và báo cáo của tôi về Haruka nộp đúng hạn, tôi chưa trễ một lần nào-"

"-và không có tiến triển gì trong nghiên cứu quan sát." Marie hoàn thành câu nói của Michiru. Mặc dù đó không phải là điều nàng định nói, nhưng đó là sự thật, nàng không có ghi nhận gì thêm trong những báo cáo gần đây.

"Thời gian qua cô đã vất vả rồi, Michiru."  Marie tiếp tục như thể chưa từng ngắt lời nàng.  "Nhờ sự đóng góp nhiệt tình của cô mà Viện hải dương học Nakamura đã có những phát hiện mới mẻ và quan trọng. Tuy nhiên tôi cảm thấy, đối với riêng nghiên cứu về người cá Haruka này-"

Sự tập trung của nàng bị giật lại trước cái tên Haruka.

"-Tôi cảm thấy phương pháp nghiên cứu quan sát có lẽ không còn hiệu quả nữa-"

Michiru nghĩ nàng ngờ ngợ biết hướng đi của suy nghĩ này, và nàng không thích điều này một chút nào.

"Tôi cho rằng nghiên cứu can thiệp sẽ là cần thiết."

Chỉ cần câu nói đó vừa dứt đã đủ khiến cho thân nhiệt của nàng biến về 0.

"Tôi-" Phản đối.

"Đây là bản thảo của đề cương nghiên cứu mới." Một tệp giấy gọn ghẽ trong phong bì giấy xanh đen được đẩy đến trước mặt Michiru. Có thể lúc này nàng đang sốc đến mức há hốc mồm trước Marie rồi. Từ khi nào? Thật sự họ không dành cho nàng chút tôn trọng nào sao?

Bà ta thăm dò nét mặt căng cứng của Michiru. Nàng tìm lại được giọng nói của mình.

"Tôi cho rằng-" điều này là không cần thiết.

Bà ta vẫn tiếp tục, như đọc vị được suy nghĩ lẫn nhịp điệu của nàng.

"-Tôi hiểu chúng tôi đã nên thông báo trước và hỏi ý kiến của cô cho sự thay đổi này. Nhưng chúng tôi cũng biết là cô sẽ khó đồng ý, vì..."   Bỏ dở ý định nói, Marie hạ giọng với Michiru, một biểu hiện xuống nước nhỏ.   "Trước khi cô hoàn toàn phản đối phương hướng nghiên cứu mới này, tôi mong cô hãy xem qua chúng ít nhất một lượt."


Nàng mở phong bì ra và đọc trước mặt Marie.

Giải phẫu người cá. Sinh lý người cá. X-quang. Liều thuốc mê tĩnh mạch đề xuất...

"...Những điều này... đều không có sự đồng thuận của Haruka."  Vị đắng dâng lên ở cổ họng nàng "Đúng chứ?"

"...Tôi hiểu cô nhìn nhận Haruka là một cá nhân nhưng chúng ta vẫn chưa có đủ bằng chứng để đem lại kết luận đó."

Lửa giận sục sôi trong người Michiru bùng nổ.

"Xem lại các người viết gì trên đề cương đi! Người cá! Người! Haruka nên được đối xử là một đối tượng nghiên cứu đầy đủ nhân quyền và đạo đức chứ không phải...

Nàng hụt hơi dần. Hai mắt nàng bắt đầu cay cay và cổ họng nàng nghẹn lại.

"...không phải bất kỳ cái gì trong này."Muốn tôi hợp tác...Các người chỉ muốn lợi dụng lòng tin của Haruka đối với tôi thôi đúng không?"

"Các thành viên còn lại trong đội nghiên cứu không muốn cho cô biết nội dung nghiên cứu mới này." Bà ta nhìn Michiru bằng một cái nhìn thương cảm  "Nhưng một phần, tôi không thoải mái khi đưa ra những mệnh lệnh hay nhiệm vụ không rõ ràng."

"Thế nên bà gọi tôi đến..."

"Mọi người đều mong cô có thể hợp tác." Thái độ của Marie đã mềm mỏng hơn lúc đầu rất nhiều. Tuy nhiên ngược với cảm giác lạnh lẽo ban đầu khi mới đặt chân vào phòng, bây giờ nàng cảm thấy nóng phừng phừng, nàng tin rằng mình có thể thiêu cháy cả căn phòng này và hơn thế nữa.

"Và nếu tôi nói 'không'?"

"Nghiên cứu sẽ được tiếp tục với đề cương mới và nghiên cứu viên không đồng thuận sẽ không được tính vào nghiên cứu."

"..."

"Thời gian vừa qua tất cả chúng tôi đều trân trọng sự đóng góp của cô cho Viện hải dương Nakamura. Chúng tôi sẽ rất vui nếu cô có thể tiếp tục đồng hành và cùng đóng góp cho sự phát triển của nền khoa học nước nhà."

Michiru hiểu những ý đó. Marie Nakamura là cấp trên của nàng. Nàng chỉ là đặc biệt hơn những nghiên cứu viên còn lại một chút, được đích thân viện trưởng mời về. Không có nàng, nghiên cứu vẫn phải tiếp tục.

"Tệ cho các người quá. Đã thế, tôi nghỉ việc!"  Nàng muốn dõng dạc tuyên bố, nhưng có một thứ gì đó giữ nàng lại. Còn Haruka thì sao? Nếu nàng không còn ở đây nữa, họ sẽ thích gì làm nấy với Haruka sao? Michiru không biết nàng sẽ phải làm gì nữa. Nàng có thể làm gì nữa?

Phong bì giấy nhăn nhúm trong nắm tay của Michiru.  "Hãy cho tôi thời gian suy nghĩ về việc này!"

Khi ra khỏi phòng dù cho cánh cửa đóng lại có hơi mạnh nàng cũng không còn tâm trí quan tâm.


*


(còn tiếp)

...


--*haha, ngại quá, update lâu vì mình viết lại mãi cái kết chưa ưng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net