Junkyu "mất tích"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Các sự kiện đều là hư cấu, không liên quan đến các nhân vật và sự kiện có thật.
---
"Ruto, nãy giờ em có thấy Junkyu đâu không?" Yoshi hớt hải xông vào phòng Haruto, thở không ra hơi hỏi cậu.

"Em không thấy. Sao thế anh?"

"Lúc nãy kết thúc vlive xong bọn anh về cùng nhau. Nhưng mà từ lúc về đến giờ anh không thấy cậu ấy đâu cả. Anh tìm trong phòng cậu ấy rồi, hai nhà kia cũng bảo không có cậu ấy ở đó."

"Để em gọi cho anh ấy thử." Haruto đang nửa nằm trên giường chơi game, nghe Yoshi nói xong liền bật dậy, bấm dãy số quen thuộc gọi cho anh.

"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bíp."

Haruto nghe giọng nói cứng nhắc từ đầu dây bên kia truyền tới, trong lòng lập tức trở nên khẩn trương. Chưa bao giờ Junkyu tắt máy điện thoại hết, cũng chưa bao giờ biến mất như bây giờ. Từ trước đến nay anh đi đâu cũng nói với mọi người một tiếng, thậm chí còn kéo mọi người đi cùng vì anh không muốn ra ngoài một mình.

Haruto thầm tính, Junkyu về đến kí túc lúc bảy giờ, đến giờ là gần ba tiếng. Cậu thử đặt mình vào vị trí của Junkyu, cố nghĩ xem một người vừa nhát người lạ vừa sợ bóng tối như anh có thể ở đâu trong suốt ba tiếng đồng hồ.

"Junkyu hyung có thể đi đâu được nhỉ?"

"Chúng ta có nên nói với anh quản lý không?"

Haruto và Yoshi đồng thời lên tiếng, nghe Yoshi nói sẽ báo với quản lý, Haruto lập tức ngăn cản.

"Khoan vội nói với anh quản lý đã, chúng ta thử nghĩ xem anh ấy có thể đi đâu được."

"Đợi chút, Jihoon gọi anh, anh đi nghe máy đã."

"Vâng." Haruto gật nhẹ đầu, hai mày nhíu lại, tập trung nhớ lại những nơi Junkyu có thể đến vào giờ này.

"Jihoon bảo chúng ta nói với mọi người là Junkyu đã về rồi, để mọi người khỏi lo lắng. Sau đó anh ấy sẽ cùng chúng ta đi tìm."

"Yoshi hyung, gần đây có sân chơi nào không nhỉ?"

"Sân chơi á?"

"Kiểu sân chơi có cầu trượt với mấy cái xích đu ấy."

Không biết tại sao, nhưng Haruto có cảm giác mình có thể tìm thấy anh ở đó.

"Hình như trong khu kí túc của mình có một sân chơi cho trẻ em thì phải."

"Ở tầng một có một cái đó." Hyunsuk vừa chạy khắp nơi tìm Junkyu về, cả người mồ hôi nhễ nhại nằm vật ra sofa ở phòng khách thở dốc.

"Mọi người ở đây đợi, phòng khi anh ấy về nhà nhé. Em ra đây một chút."

Haruto nói rồi liền vội vã chạy ra khỏi cửa, quần áo ngủ cũng không thèm thay, chỉ khoác vội áo khoác cậu quơ tay lấy được trên chiếc ghế gần đó, trên tay cầm theo một chiếc áo khoác cho anh, chân cậu vẫn còn mang dép đi trong nhà. Cậu sốt ruột nhìn con số trên thang máy chậm chạp đi xuống từng tầng, nếu không phải vì đèn của cầu thang thoát hiểm đã hỏng thì với đôi chân dài của mình, chắc chắn cậu đi thang bộ có khi còn nhanh hơn.

Đèn thang máy vừa chuyển đến số một, Haruto lập tức lao ra, dùng hết tốc lực chạy theo hướng đã được Hyunsuk chỉ khi nãy, rốt cuộc cũng nhìn thấy được một sân chơi ngoài trời dành cho trẻ em.

"Junkyu hyung, anh có ở đây không?" Haruto nhìn không gian tĩnh lặng lại tối tăm, nén lại cảm giác sợ hãi, khẽ cất tiếng gọi tên anh.

"Junkyu hyung, là em đây, Ruto đây."

"Em biết là anh đang ở đây mà, Junkyu hyung."

"Junkyu hyung?" Mãi đến khi Haruto nghĩ rằng suy đoán của mình đã sai, toan quay người rời đi, cậu chợt nghe thấy tiếng thở đều đặn phát ra từ một góc của sân chơi.

Haruto thề có Chúa là lúc này cậu đã sợ đến sắp khóc. Gần mười giờ tối, một mình cậu ở sân chơi trẻ em không có một ánh đèn, lại còn nghe thấy hơi thở nhè nhẹ như có như không, bây giờ nếu có con thú nhún hay cái xích đu nào chuyển động, chắc cậu sẽ ngất ra sàn ngay lập tức.

"Này Kim Junkyu! Anh dậy ngay cho em!"

"Ruto?"

Haruto nhìn người trước mặt, không biết nên phản ứng thế nào cho phải. Kim Junkyu mà cậu đang tìm kiếm, bây giờ lại cư nhiên ngồi tựa vào chân cầu trượt mà ngủ ngon lành. Đầu anh vẫn đội chiếc mũ beret, áo khoác jean được trưng dụng làm chăn, hai tay ôm lấy đôi chân dài ôm trước ngực, tựa đầu vào chiếc cầu trượt bên cạnh mà ngủ. Lúc anh ngẩng mặt lên nhìn cậu, Haruto vốn định nổi cáu với anh cũng cảm thấy mềm lòng, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh.

"Không phải lỗi của anh mà." Haruto thì thầm với người bên cạnh, bàn tay đặt lên mái tóc nâu mềm vuốt ve an ủi. Cậu đau lòng nhìn đôi mắt lúc nào cũng lấp lánh ý cười, giờ đây trong ánh mắt anh, cậu có thể thấy sự tự trách và buồn bã trong lòng anh.

"Nếu anh cẩn thận hơn một chút thì đã không làm vỡ nó rồi."

"Dù sao đó cũng chỉ là một chiếc cốc thôi mà, chỉ vỡ một chiếc cốc thôi, không sao đâu."

"Đối với chúng ta thì đó chỉ là chiếc cốc thôi, nhưng mà đối với fan thì đó chính là tình cảm của họ dành cho chúng ta mà. Fan mua chiếc cốc đó về nhất định sẽ nâng niu nó, cẩn thận sử dụng nó, có khi còn không dám dùng vì sợ nó sẽ bị hỏng nữa cơ. Vậy mà anh lại..."

"So với chiếc cốc đó, anh mới là điều quan trọng hơn đối với họ. Nếu mọi người làm vỡ chiếc cốc đó, họ sẽ thấy tiếc một chút rồi thôi. Nhưng nếu họ thấy anh buồn như thế này, họ sẽ đau lòng hơn rất nhiều."

"Fan là những người yêu thương chúng ta, họ muốn chúng ta được vui vẻ hạnh phúc hơn là muốn chiếc cốc kia. Cho nên nếu anh nghĩ cho họ, thì anh hãy vui lên nào. Mọi người không trách anh vì đã làm vỡ cái cốc đó đâu."

Haruto biết, dù có an ủi anh như thế nào thì cái con người hay suy nghĩ linh tinh này cũng không thể nào vui lên ngay được. Cậu cũng không biết phải nói gì nữa, chỉ duy trì im lặng ngồi bên cạnh anh, lặng lẽ đợi anh điều chỉnh lại tâm trạng.

"Ruto Ruto, come on baby." Qua một lúc lâu, đến khi cậu tưởng chừng Junkyu lại ngủ quên lần nữa, anh chợt lên tiếng, nắm lấy tay cậu kéo lên, giọng nói đã có thể nghe ra vài phần tươi sáng hơn lúc nãy.

"Anh muốn đi đâu thế? Không lên nhà à?" Haruto nhìn xuống bàn tay mình đang được tay anh nắm lấy dẫn đi, cảm nhận cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền lên, len lỏi vào từng ngõ ngách, sưởi ấm cả lòng cậu.

"Anh muốn mua ít đồ ăn vặt cho mọi người, xem như anh xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng." Junkyu vừa nói vừa loanh quanh trong cửa hàng tiện lợi dưới nhà, lấy không ít snack cùng cola cho vào giỏ, không quên lấy cho mình một chai sprite yêu thích.

"Ruto này."

"Hửm?"

"Cảm ơn em."

"Vì em xách đống đồ ăn này giúp anh à?"

"Đúng rồi. Vì đã ở bên cạnh anh như lúc nãy nữa."

"Sao anh lại tắt điện thoại? Mọi người lo cho anh lắm đấy."

"Điện thoại anh hết pin rồi."

"Anh ngồi trong sân chơi đó sợ quá nên nghịch điện thoại cho đỡ sợ chứ gì."

"Làm gì có chuyện đó chứ!"

"Về nhanh thôi, mọi người đang đợi."

"Ruto Ruto, come on babyyyy"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net