Chap 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[19:54][Tòa tháp rắn]

     Trên sân thượng trần ngập huyết tinh, Masrur dần ép sát Hiru đến bên vách ngăn. Tòa lâu cao hơn 20 tầng lầu, thử nghĩ việc rơi ngã từ sân thượng cũng đủ để một người cốt nhục nát bét.

Hiru nhướng mày, dùng ánh mắt thâm trầm đầy sắc bén của một con rắn xem chàng chiến binh thuộc tộc Fanalis. Hắn liên tiếp bị đẩy lùi bởi những cú đấm uy lực.

Chỉ cần tiến thêm một chút nữa, Masrur sẽ đẩy con rắn độc này xuống đoàn tụ với lão già kia. Mỗi cú đấm uy lực phát ra không ngừng rút cạn sức mạnh trong người anh.

     Trong đầu Masrur lúc này chỉ có khi giết chết Hiru anh mới được phép gục ngã. Một chút nữa, một chút nữa thôi! Masrur sẽ kết thúc cơn ác mộng của Morgiana và làm em ấy có cuộc sống an bình như một người bình thường.

Cú đấm quyết định được tung ra, Masrur như rút cạn sức mạnh để đẩy hắn rơi xuống.

Con rắn độc nở nụ cười gian sảo khi Masrur áp hắn sát vách. Từ ngực hắn bắn ra một bầy rắn độc trực tiếp cắn vào tay Marur. Thoáng chốc, Masrur cảm giác bản thân tê liệt và đau đớn như bị hàng ngàn cây kim đâm vào người.

     "Anh hai!" Tiếng la thất thanh của Morgiana vang lên. Tim cô bé nẩy lên kịch liệt, chạy như bay hướng đến bên Masrur.

Hiru cười vô phúc hậu, muốn đem Masrur đẩy xuống sân thượng trước mắt Morgiana. Tuy là bị rắn của hắn cắn sống cũng không được bao lâu.

Hoa anh đào chạy đà từ xa bay ngang trực tiếp đạp vào mặt hắn. Do không đỡ kịp nên hắn bị văng đi xa một quãng. Sakura nhân cơ hội xem xét tình hình của Masrur.

    Anh ta đã nằm vật xuống đất gần như bất tỉnh nhân sự. Hoa anh đào nhìn cánh tay đầy vết cắn của rắn, quyết đoán triệu hồi một thanh katana. Masrur đau đớn híp đôi mắt nhìn Sakura, như làm ơn hoa anh đào giúp anh.

Morgiana chạy đến bên Masrur, nước mắt giàn dụa trên gương mặt đầy sợ hãi. Cô bé quỳ sụp xuống, cầm lấy một bên tay không bị cắn của anh. "Đừng chết! Em không muốn anh chết, Masrur!"

    Nói thế nào, Morgiana vẫn rất thương anh hai của mình. Chỉ là sau khi cô bé được cứu trở về, quan hệ của hai người trên nên lạnh nhạt.

Cô bé không muốn anh lo lắng về vấn đề của bản thân nên cũng không nói chuyện với Masrur. Masrur thì canh cánh trong lòng về vụ bắt cóc năm xưa đã không bảo vệ được Morgiana và mẹ.

Masrur dùng chút ý thức cuối cùng nắm chặt tay Morgiana trước khi ngất liệm đi. Có vẻ lúc này đây, hai người anh em họ đã vượt qua khoảng cách nhiều năm mà kề cận bên nhau lúc sinh tử.

     "Morgiana, xin lỗi! Nhưng chị buộc phải làm như vậy." Sakura không chút do dự chặt đứt tay phải của Masrur bằng một đường kiếm quyết đoán. Máu tươi mang theo màu đỏ sậm bắn lên, tạo thành một vệt đỏ trên gương mặt cô. Sau đó Sakura dùng dây vải xé từ áo cột chặt miệng vết cắt nhằm không gây chảy máu quá nhiều.

Sakura hy vọng độc vẫn chưa đi quá sâu, cô phải cấp bách đưa Masrur đến bệnh viện mới được. Xem tình trạng môi Masrur dần trắng bệch rồi lại chuyển sang tim tím, tóc hồng nắm chặt tay nhìn phía con rắn đã gây nên chuyện này.

     Hiru cười, hắn không xem Sakura là đối thủ của hắn. Masrur đã chết thì Morgiana cũng thuộc quyền sở hữu của hắn. Hắn hoạt động cổ, định giết chết luôn vật cản đường còn lại.

Sakura nắm chặt kanata, cũng nở nụ cười. Cắt đầu một con rắn nhỏ, quá dễ đối với hoa anh đào. Cô đi vòng qua chỗ của Morgiana, giơ kiếm chỉ về phía Hiru. Khẩu hình đôi môi hồng hào mấp mấy vài từ. "Đi chết đi, thằng ch*!"

[20:15][Nhà hát ngôi sao]

     Misaka bước lên sân khấu, cuối người chào những vị khán giả đã kiên nhẫn ở lại. Cô ấy đi đến nâng cây đàn violin quen thuộc lên vai, bắt đầu một khúc độc tấu. Một khúc tấu mang theo cơn gió man mát lan tỏa quanh nhà hát tối tăm.

Tiếng xì xầm im bật ngay khi tiếng đàn vang lên. Khúc nhạc du dương đưa tâm trạng mọi người vào trạng thái thanh bình, xoa dịu đi cơn buồn bực vì chờ đợi hay vì bất cứ những vấn đề gì xảy ra trong cuộc sống.

Đám Grabiel thậm chí buông tha cho Satania khỏi màn chơi khâm để chuyên tâm xem trình diễn. Raphiel đưa con máy quay có thể phát trực tiếp lên mạng xã hội, phát sóng trực tiếp buổi diễn.

     Chieri đứng dựa lưng vào vách tường ngăn cách giữa cánh gà và sân khấu. Cô ấy khép hờ đôi mi, đưa tâm trí phiêu theo bản nhạc của Misaka.

    Tóc nâu nhìn Chieri mất kiềm chế nói lớn, tiến sát lại gần cô nàng thần tượng. Đưa tay lên xoa đầu tóc xanh mượt mà, Misaka cũng thường làm thế này để động viên Kuroro.

"Cô thực sự nghĩ các fan sẽ thích bộ dạng mà cha cô tạo lên cho cô?" Misaka biết ông ta vì lợi dụng danh tiếng của Chieri mà bày rất nhiều trò quảng cáo bẩn. "Người bọn họ thích là cô, chứ không phải là vỏ bọc giả dối bên ngoài.''

     Ngày nhận danh hiệu trở thành một thành viên quan trong trong Senbatsu, Chieri đã nhận ra việc cha của mình nhúng tay vào con đường nghệ thuật của cô. Ông ấy lúc nào cũng muốn hành xử theo ý mình, bất chấp Chieri muốn hay không muốn.

Chieri đã muốn bỏ quyền thừa kế và làm một thần tượng chân chính, sáng tạo một tiền lệ chưa từng có cho thế hệ sau này. Nhưng mà dần dần, cô ấy chỉ còn cảm thấy mọi sự sắp đặt đến từ cha mình.

Những lời mời đi diễn hay đóng quảng cáo, phim ngắn đều có bút tích của ông ấy lấy danh nghĩa tập đoàn Zodiac chen vào. Cảm giác mỗi một lần Chieri được người hâm mô tung hô và hoan ghênh, đều do ông ấy làm ra.

Mọi thứ, sân khấu, ánh đèn, tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay,... Tất cả mọi thứ đều là giả tạo. Đều là do tiền từ ông ấy đắp nặn lên tất.

      "Ngốc thật!" Misaka thở dài, gõ nhẹ vào trán cô nàng tóc xanh, khiến Chieri bất bình che lại trán nhìn Misaka đầy lên án. "Xem bậc thầy thuật đọc tâm đang làm cái quỷ đây?"

Chieri nhăn mày, rõ không muốn tiếp chuyện với Misaka. Bây giờ trông cô ấy mới giống với những cô gái trăng tròn đồng lứa. Đôi khi sẽ giận dỗi, sẽ làm nũng, sẽ tỏ tính tình, sẻ bày ra cảm xúc thật mà không ngần ngại.

Trong mắt Misaka, bây giờ mới là Chieri con người thật. Hai người thật ra đã có quen biết nhau từ trước khi đến học ở Makugen.

Misaka đã từng chứng kiến một Chieri tinh nghịch, thẳng tính, tuy hay tỏ ra lạnh lùng nhưng ít nhất sinh động hơn đáng vẻ trầm tĩnh của một người bị ép lớn.

Do lớp từ trường quanh người nên Misaka là trường hợp hiếm hoi Chieri không thể đọc kí ức. Ừ thì điều đó làm gợi lên hiếu kì của cô gái thần tượng với một tiểu thư cao quý nắm giữ sức mạnh thuộc hàng top ở thành phố học viện.

"Dù cô có nói thế nào đi nữa..." Chieri đã không còn là người đứng trên sân khấu rực rỡ kia nữa. "Tôi đã, trở thành người tiếp quản vị trí của cha tôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net