Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       

BUỔI SÁNG CỦA MỖI NGƯỜI, CHIẾC XE HƠI BAY

VÀ NGÀY NHẬP HỌC RẮC RỐI

Luân Đôn

7 a.m

Buổi sáng Luân Đôn chìm trong những lớp sương giăng lãng đãng nhờ nhạt. Thời gian cuối hè không còn cái nóng bức gay gắt nữa mà thay vào đó là đợt chuyển mùa của những luồng gió mát tiết thu. Cái không khí se lạnh đầu ngày vẫn còn khiến những chú chim non rúc mình vào cánh mẹ say ngủ. Luân Đôn không xô bồ ồn ã lắm vào sớm mai.

Tọa lạc nơi trung tâm Luân Đôn, căn biệt thự của gia tộc Rutherford tuy không rộng lớn nhưng thanh nhã tinh tế với những bức tường trắng tinh sang trọng và khu vườn xanh mát bao quanh. Lúc này đây, cổng chính biệt thự đã được mở rộng, những người hầu tấp nập ra vào với phần công việc buổi sáng quen thuộc của mình. Trong phòng khách, người đầu bếp chính lớn tuổi – ông Wilbur – nhâm nhi một tách trà thảo mộc ấm nóng trong khi lật giở tờ báo "Daily Telegraph" mới phát hành sáng nay.

- Trời ơi ông còn ở đó mà coi báo hả? – Bà Carla giật tờ báo trên tay ông chồng. – Cậu chủ và cô chủ đã dậy lâu rồi đó!

- Biết rồi, hôm nay cô cậu ấy muốn ăn gì? – Ông Wilbur đặt tách trà trên tay xuống.

- Tôi không muốn hỏi. – Bà Carla đáp với vẻ nhức đầu. – Mỗi khi tôi hỏi là cô chủ lại tuôn ra những món tôi chả biết là thứ gì nữa.

- Cô chủ chọc bà thôi. – Ông Wilbur cười khà khà. – Chứ hôm qua cô ấy vẫn nói với tôi là thích món beef steak khoai tây trong khi cậu chủ chọn gà nướng mà.

Bà Carla ngán ngẩm nói :

– Thật không hiểu nổi cậu chủ! Với đầu óc cậu ấy thì dù có là Đại học Harvard hay Cambridge cũng sẽ rất dễ dàng vào được vậy mà lại đi quyết định học tiếp cái trường phù với chả thủy gì đó. Cái trường ấy tên gì nhỉ?

- Là trường Hogwarts, bà Carla!

Bà Carla giật mình quay đầu về hướng cái cầu thang to cuối phòng :

- Cậu chủ!

- Cậu chủ, chào buổi sáng! – Ông Wilbur mỉm cười nói.

Keith bước xuống nốt mấy bậc thang cuối :

– Chào buổi sáng, bà Carla, ông Wilbur!

- Cậu chủ muốn dùng gì để tôi đi làm?

- Cho con opla ạ, ông đừng nướng bánh mì chín quá nha ông!

Ông Wilbur mỉm cười :

– Rõ, thưa cậu chủ!

- Cho con một phần giống anh Keith! – Karen lao ào xuống phòng khách từ cầu thang đối diện. – Keith, anh có thấy cuốn Thần chú căn bản lớp 2 của em ở đâu không?

- Tối qua em đọc nó trước khi ngủ mà.

- Yup, và giờ em không tìm thấy nó. – Karen vung tay. – Ôi, em không thể mất nó ngay trước lúc khởi hành được.

- Nó ở trong rương, thưa cô chủ! – Bà Carla vội nói. – Sáng nay tôi thấy nó ở dưới giường nên đã đặt vào rương hành lý cho cô.

- Phù, may là nó không mất. – Karen thở phào, quăng mình xuống salon.

Keith đảo mắt một vòng phòng khách :

– Ba con đi rồi ạ?

- Ông chủ bay chuyến đêm, chắc giờ đã đến nơi rồi. – Bà Carla dọn tờ báo và tách trà trên bàn. – Ông đã dặn chuẩn bị xe đưa cậu đến trường.

- Ơ, mamy đâu ạ? – Karen ngạc nhiên.

- Sáng nay bà chủ nhận được cuộc gọi khẩn từ studio nên đã vội đến đó, bà gởi lời xin lỗi cô cậu vì không thể tiễn cô cậu ra ga, bà chắc sẽ mắc kẹt với rắc rối đó cả ngày.

- Lúc nào cũng vậy. – Karen bĩu môi.

Keith ngồi xuống ghế, cho tay vào túi trong khi hỏi em gái :

- Karen, em đã gởi thư cho Harvey và Cyril chưa?

- Rồi, em đã nói đứa nào tới trước sẽ giữ chỗ cho cả bọn và không cần phải đợi nhau ở sân ga.

- Ừm. – Thứ trong túi Keith hóa ra là một cái điện thoại di động, nó đặt lên bàn và nói với bà Carla bằng một giọng ngao ngán. – Bà Carla, trong khuôn viên Hogwarts không thể sử dụng bất kỳ một thiết bị điện tử nào, và con cũng không muốn xài thứ này ở một ngôi trường phù thủy nên bà đừng lén lút nhét vô vali của tụi con nữa.

- Bà chỉ nghĩ có lẽ con sẽ cần, con biết đấy, thư từ thì chậm lắm. – Bà Carla chắc lưỡi. – Với lại mấy cái con cú thường xuyên xuất hiện mùa hè này đang khiến một vài hàng xóm của chúng ta để ý, cú thường không xuất hiện ban ngày.

- Có rất nhiều cú ở mọi nơi, và chẳng ai lại tốn thời gian để tâm đến một vài con cú cứ bay qua bay lại dù là bay vào ban ngày đâu bà Carla ơi! – Karen khúc khích cười.

Bà Carla thở dài thườn thượt :

- Phù thủy gì đó của các con không thể dùng đến bưu điện cho đơn giản sao?

Karen lén lút làm mặt quỷ với Keith sau đó cả hai bặm môi cố nén cười, nếu bật cười ra thế nào cũng đổi lấy cả tràng cằn nhằn từ bà Carla mất thôi nên đứa nào đứa nấy đều biết điều mà ngậm miệng lại.

Suốt cả mùa hè bà Carla cứ dính đến đề tài phù thủy là thế nào cũng sẽ ca cẩm mãi. Với bà thì cái thế giới phù thủy chết tiệt gì đó thật là kỳ quặc và có vẻ đầy nguy hiểm. Chẳng là bà phát hiện ra vết bỏng lạ lùng trên ngực Keith, cái vết mà quả cầu đã tạo ra khi giáo sư Lombard cố ấn vào ngực nó, bà Pomprey đã cố gắng nhưng không cách nào xóa vết thẹo hình tròn màu đỏ nhạt đó khỏi ngực nó.

Ngay khi phát hiện ra, bà Carla liền ba chân bốn cẳng gọi ngay bác sỹ riêng Thompson đến khám cho nó, tất nhiên là bác ấy không khám ra bất cứ vấn đề gì, cái vết đó cũng giống như vết thẹo phỏng bình thường thôi nên bác ấy chỉ dặn bôi thuốc trị phỏng liền rời đí. Trước khi đi còn nhăn nhó với bà Carla về cái tính "chuyện bé xé ra to" của bà.

Keith có chiều theo bà Carla bôi thuốc vài lần nhưng đúng như nó đoán, vết đỏ trên ngực nó không hề có dấu hiệu sẽ nhạt đi. Dù sao thì nó cũng không thấy có vấn đề gì, trái lại nó cảm thấy vui vì sự hiện diện của vết thẹo đó, vết thẹo nhắc nó nhớ đến cái cảm giác lần đầu phiêu lưu đầy phấn khích của mình, cũng nhắc nó nhớ đến tình bạn quý giá mà nó đã có được ở một ngôi trường phù thủy.

- Thôi thôi, bà để yên cho cô cậu ấy dùng bữa sáng đi! – Ông Wilbur chợt bước ra với một mâm thức ăn trên tay. – Mấy giờ chuyến tàu gì đó sẽ khởi hành?

- 11 giờ ạ! – Keith cầm một lát bánh mỳ nướng lên.

- Vẫn còn nhiều thời gian. – Bà Carla nói. – Để tôi lên soạn hành lý cho cô cậu.

Karen hoảng hồn dặn với theo :

– Con đã soạn sẵn rồi bà Carla. Bà đừng nhét thêm đồ vào rương con đó!

Ông Wilbur bật cười :

– Ôi cái tính bả hay lo tùm lum ấy mà. Cô cậu muốn dùng gì trên đường đi không để tôi làm luôn.

- Không cần đâu ạ! – Keith cười. – Con sẽ mua bánh kẹo trên ấy ăn với bạn.

- Cô cậu phải có một bữa chính chứ, không thể chỉ ăn bánh kẹo cho qua bữa như vậy được.

- Con chắc là Harvey sẽ đem món chính theo. – Karen cười nói. – Năm ngoái món beefsteak của bạn ấy thật sự rất tuyệt.

- Nếu vậy cô cậu ăn sáng vui vẻ! Tôi sẽ đi gọi Jim chuẩn bị.

Ông Wilbur xoay người đi với nụ cười trên môi. Lần đầu tiên ông thấy hai cô cậu ấy nhắc đến bạn với vẻ tươi tắn như thế, cũng là lần đầu tiên ông mới thấy cậu chủ đúng là cậu bé 12 tuổi. Và ông thiệt tình nghĩ là như thế thật tốt!

Thung lũng Godric

9h45' a.m

- Em sẽ vào Slytherin!

- Không, em không có vào đó!

- Em không có sự lựa chọn đâu.

- Anh xạo!

- Harvey! Thôi chọc em con đi!

Harvey le lưỡi chạy vọt ra khỏi nhà. Con Kzak rúc lên một tiếng dài khi cậu chủ nhỏ đong đưa cái lồng trên tay. Mặt trời đã bắt đầu lên cao trên bầu trời tỏa xuống thung lũng Godric ánh sáng rực rỡ nong nóng trên lớp áo mỏng màu xanh xám của Harvey.

Từ trong nhà, ba James đang xách cái rương hành lý của Harry ra. Năm nay đứa em trai của nó Harry bắt đầu nhập học vào Hogwarts. Chú Sirius đã mua cho Harry một con cú lông màu hung hung, cái màu đó mà thêm đỏ một chút chắc sẽ thành màu tóc của má.

Đặt cái chuồng cú vào ghế sau xe, Harvey chống cằm nhìn má Lily đang nhặng xị lên với cái đầu của Harry. Cái đầu thằng Harry cứ dựng lên bù xù mặc cho má Lily có làm gì đi nữa. Cuối cùng má nó chặc lưỡi đẩy Harry ra xe, chấp nhận cái đầu của nó như cách má chấp nhận sự bù xù trên tóc của ba James.

Vài cơn gió nhè nhẹ thổi qua khiến Harvey chợt thấy hơi buồn ngủ. Nó không chắc lắm hôm qua nó đã ngủ đủ giấc, có quá nhiều thứ nó muốn làm trong niên học mới này và nó thật sự háo hức về việc đó đến nỗi đầu óc nó luôn bị lấp đầy với những kế hoạch khiến giấc ngủ của nó cũng trở nên chập chờn trong nhiều hình ảnh. Hít một hơi dài cái không khí nóng rực vị nắng, Harvey lúc lắc đầu, dù sao thì giờ nó sắp lên đường đến sân ga rồi. Mùa hè đã kết thúc và niên học mới ở Hogwarts sắp bắt đầu.

- Xuất phát nào!

Ba James gọi lớn sau khi đã tống hết hai cái rương hành lý của nó và Harry vào cốp xe. Vẫn như năm trước đó, Harvey lại tót lên cái ghế cạnh ba James cho má Lily ngồi chung với Harry và Sophie ở băng ghế sau. Cái xe rùng mình nổ máy một lúc rồi chầm chậm chuyển động.

Thung lũng Godric rơi dần sau mắt nó.

Ngoại ô Luân Đôn

10h15' a.m

- Ba, ba có thấy cây đũa phép của con đâu không?

- Ngay trên vành tai con kìa Cyril!

- Ba, bánh mỳ khét rồi kìa!

- Chậc!

- Ba, con không thể uống cà phê thay cho bữa sáng như ba đâu.

- Thế con muốn sao?

- Thôi vậy, Harvey sẽ chia phần ăn cho con.

- Cyril nhanh đi! Ba còn phải đến Bộ!

- Con xong ngay đây, đợi con!

- Silva đâu?

- Á, con quên nó trên lầu.

- Rớt mấy cuốn sách ra ngoài rồi kìa!

- Ahhh, thiệt tình, môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám năm nay sao mà lắm sách quá đi!

- Giáo sư mới là ai?

- Gilderoy Lockhart.

- Ừm.

- Con không ưa ông ta. Lần trước ì xèo ở Hẻm Xéo, bày đặt ký tên rồi chụp hình với Longbottom, ham khoe mẽ, ổng chẳng có gì ngoài cái miệng, ba biết không...

- Không được nói xấu giáo sư Cyril!

- Vâng aaaaaaaaaaaaa!!!

- Nhanh lên nào!

Xoạt

- Ôi chết tiệt cái đống sách này!

.........

Sân ga 93/4

10h50' a.m

Harvey chạy dọc mấy khoang tàu đảo mắt tìm kiếm trong khi ba James và thằng Harry đang xếp cái rương hành lý vào một khoang trống.

- Harvey!

Harvey quay phắt ra sau, từ cái khoang bên trái, Keith ló đầu ra ngoắc tay lia lịa :

– Bên này!

Vung tay ra dấu hiệu "biết rồi", Harvey chạy về phía ba James :

– Ba, chúng ta qua khoang kia đi, Keith bên đó!

- Thế à?! – Ba James ngoái đầu nhìn và Keith vội lễ phép cúi đầu chào khi bắt gặp ánh mắt ba nó. - Được thôi!

- Không! – Harry chợt nói. – Con sẽ ở khoang này.

- Tùy em! – Harvey với tay chụp lấy cái rương hành lý của nó chạy vụt đi. – Anh qua đó đây!

Khi nó vừa chạy đến cửa toa thì Karen đã từ đâu hộc tốc chạy tới, cô bé quệt giọt mồ hôi trên mặt vừa thở vừa nói :

- Đông ghê gớm, mình tìm mấy bồ phát mệt!

- Anh đã nói em cứ ở yên trong toa mà không nghe. – Keith nói.

Karen chợt đảo mắt :

– Cyril đâu?

- Mình chưa thấy. – Harvey lắc đầu đáp.

Keith hỏi :

- Em không thấy sao? Anh tưởng em đã đi tuần tra cả cái xe lửa này rồi chứ.

- Em đã. – Karen chun mũi đáp. – Nhưng em không thấy Cyril đâu hết. Và nói cho anh biết em nhìn thấy Harvey trước, chỉ là bạn ấy ở gần toa và anh gọi Harvey nhanh hơn em thôi.

Harvey phì cười nói :

- Có thể Cyril hơi trễ, chúng mình xuống sân ga đón vậy.

- Okay!

Harvey ngoái đầu nhìn ba James và Harry đã chất xong hành lý vào toa và đang nói với nhau gì đó. Khi tụi nó bắt đầu rời toa xe thì tụi Gryffindor cũng vừa vặn từ cửa đi lên. Thằng Seamus toét miệng chào tụi nó :

- Chào!

- Chào! – Tụi nó đáp lại.

Trên đường từ cửa đến cái toa tụi nó ngồi, thêm vài đứa Hufflepuff và Ravenclaw cũng mỉm cười chào khi đi ngang qua tụi nó. Keith nhún vai :

- Chắc là vì cái Huân chương của Bộ, bồ biết đó, nổi tiếng một chút.

- Đừng có nhắc cái Huân chương. – Harvey nhăn nhó nói. – Thiệt là ác mộng!

- Harvey, cái Huân chương không có tội, ko có nó ba má bồ vẫn sẽ biết chuyện mà. – Karen cười lớn.

- Hey, vì nó mà mình phải chịu đựng cái mùa hè chán ngắt nhất thế gian đó Karen. – Harvey nhăn mặt nói. - Bây giờ nhớ lại vẻ mặt má lúc đó vẫn thật là khủng khiếp, má chẳng thèm để ý cái việc mình được Huân chương mà cứ nhăm nhe vào cái sự việc là mình nó có thể sẽ chết vì cái má gọi là anh hùng rơm ngớ ngẩn gì gì đó.

Keith gật đầu đầy vẻ thông cảm, mấy cái Harvey nói nó đã đọc mòn trong mấy lá thư thằng bạn gởi qua than vãn :

- Và thế là bồ bị cấm túc tại gia suốt kỳ nghỉ hè.

Harvey le lưỡi :

- Thì cũng không hẳn, cuối cùng mình vẫn được đến nhà chú Sirius chơi và đi mua sắm với mấy bồ. Có điều khoảng thời gian trước đó thì thiệt tình mình cứ như đang ở tù ấy!

- Nhắc đến ở tù. – Keith nhíu mày. – Bồ có đọc bài báo về việc giáo sư Lombard bị giam vào ngục Azkaban không?

- Có, trên Nhật báo Tiên tri, sao?

- Trên báo ghi ông ta tên là Dirk Lombard.

- Ừ, sao? – Harvey lơ đãng nói khi đi ngang qua một cái toa toàn mấy đứa con gái, tụi đó nhìn thấy ba đứa nó và ré lên gì đó với nhau như một đám vịt.

- Bồ không thấy lạ sao? – Keith thì hình như không để ý thấy đám con gái đó, nó tiếp tục nói. – Đúng ra phải là Craig Lombard chứ?

Harvey nhún vai :

– Tên nào mà chả được, dù gì mình cũng chẳng nhớ nổi ổng tên là gì mà.

- Mình đã dò thử danh sách giáo viên, ổng đúng là Dirk Lombard.

- Ừ, vậy có vấn đề gì nữa? – Harvey lách người qua một đám Hufflepuff đang đứng ở lối xuống sân ga.

Keith hạ giọng xuống một chút :

– Nhưng mà cái bản đồ Đạo tặc lại ghi tên ổng là Craig Lombard, bồ không thấy như thế lạ lắm sao?

- Mình không nhớ lắm, tấm bản đồ ghi là Craig chứ không phải Dirk hả? Bồ chắc chứ? – Harvey nhíu mày hỏi lại.

- Thiệt tình, mình đã nói với bồ mấy chục lần rồi, thứ gì mình đã xem qua thì dù mình có muốn không nhớ cũng không được nữa là.

- Vậy nếu đúng là thế thì tất cả chúng có nghĩa gì? – Harvey nhướng mày.

Keith thở hắt ra :

– Nếu mình biết câu trả lời thì còn gì để nói nữa. – Nó chợt hỏi. – Này, bồ nghĩ tấm bản đồ có độ chính xác cao hay không?

- Mình không chắc. – Harvey lùa tay vào tóc. – Nhưng mình có thể hỏi.

- Hỏi ai cơ?

- Ba mình.

Nói là làm, Harvey băng qua một gia đình có vẻ là dân Muggle để tiến về phía ba má nó đang đứng với Harry và Sophie. Nó nói trước khi ba đứa đến chỗ má nó :

- Giữ cho má chú ý đến hai bồ, mình sẽ hỏi ba.

Tụi nó đáp lại với cái nháy mắt và Harvey dịch người về phía ba James, nó kéo tay ba :

– Ba, con có chuyện muốn hỏi.

- Là gì nào? – Ba James cúi xuống với nụ cười trên môi.

Harvey hơi liếc nhìn về phía má Lily, má đang bắt đầu hỏi chuyện Keith và Karen, nó kéo tay ba nó đến cái góc mà một năm trước ba James đã kéo nó ra đó để dặn dò về cây đũa phép.

- Gì mà bí mật vậy Harvey? – Ba James hỏi với vẻ thú vị.

Harvey hít một hơi dài, nó nói nhanh :

– Ba, tấm bản đồ Đạo tặc chính xác không ạ?

- Sao? Nó sai gì à? – Ba James nhíu mày hỏi lại.

- Không hẳn ạ, con chỉ muốn biết độ chính xác của nó. Tại ba nói ba làm nó khi còn là học sinh mà. – Harvey đảo mắt.

- Sao đây? Con nghi ngờ tài năng của ba hả? – Ba James cốc đầu nó.

- Aw – Harvey ôm đầu. – Tại má nói ba với chú Sirius toàn làm ra mấy thứ quái dị mà vô dụng mà, có phải con nói đâu.

Ba James nhăn nhó :

– Lily thiệt tình... Vậy chứ con thấy tấm bản đồ đó là thứ vô dụng quái dị thiệt hả?

Harvey cười tươi :

– Không hề, đó thật là một thứ xịn ngoài sự tưởng tượng của con. Có thể làm ra nó khi còn là học sinh thì ba và chú Sirius đúng là giỏi tuyệt vời!

Và thế là như mọi khi, ba nó lập tức cao hứng ôm chầm lấy nó :

– Harvey! Ba thề với con, tấm bản đồ đó cực kỳ chính xác.

- Nếu nó hiển thị một cái tên khác với tên mà con biết về người đó thì sao ạ? – Harvey chớp mắt.

- Nếu vậy thì một là người đó đã khai tên giả, hai là xài Đa Quả Dịch. – Ba James nhíu mày đáp.

- Đa Quả Dịch? – Harvey tròn mắt.

- Đó là một loại thuốc có thể giúp con biến thành bất kỳ ai con muốn, các Thần Sáng cũng hay dùng nó cho mấy nhiệm vụ trà trộn. Tóm lại nếu một ai đó sử dụng Đa Quả Dịch thì tấm bản đồ sẽ hiển thị tên thật của người đó chứ không phải tên người mà người đó biến thành.

Ba James chợt cúi xuống nói nhỏ vào tai nó :

– Tin ba đi, ba đã kiểm tra thử rồi. Khi Sirius biến thành chó, hoặc cố biến thành nữ sinh Gryffindor, cái bản đồ đó vẫn hiển thị tên Sirius Black nên chẳng có gì khó khăn mỗi khi ba muốn tóm chú ấy khi chú ấy tính chuồn đi quậy má con hồi năm bảy.

Harvey phì cười, nó thật muốn thấy cái cảnh đó ghê.

Bất chợt một hồi tàu rúc vang chấn động cả sân ga, đồng hồ chính nơi sân ga đã chỉ 11 giờ. Từng cuộn hơi nước bốc cao trên đầu tàu hỏa thúc giục, các học sinh vội vàng ôm lấy người thân trong những tiếng dặn dò tạm biệt rộn cả sân ga. Những bóng áo lướt vội qua nhau để leo lên cái xe lửa đang rùng mình khởi động, vài con cú rúc lên từng tiếng hòa vào cái không khí chộn rộn nơi sân ga.

- Harvey, đến giờ lên tàu rồi con yêu! – Tiếng má Lily vọng đến trong cái không khí tấp nập.

Ba James nắm tay nó đi về phía xe lửa. Keith và Karen giơ cao tay ra hiệu cho nó rồi xoay người chạy lên xe lửa. Má Lily đang ôm lấy Harry dặn dò đủ điều và Sophie thì cứ ngoái nhìn xung quanh. Con bé chạy ào về phía Harvey ngay khi nhìn thấy nó và ba James đi tới.

- Anh! – Sophie ôm chầm lấy Harvey thút thít. – Tạm biệt anh!

- Tạm biệt! – Harvey hôn lên tóc Sophie. – Anh yêu em!

Má Lily buông Harry ra để ôm lấy nó, má dúi vào tay nó một bọc đồ ăn má đã chuẩn bị từ sáng sớm :

– Nhớ gởi cú cho ba má, và chăm sóc Harry!

Harvey liếc về phía thằng em trai :

– Vâng ạ!

- Đúng nghĩa chăm sóc đó Harvey! Đừng có phá em! – Má Lily nghiêm giọng. – Và đừng có làm mấy cái chuyện ngu ngốc như năm ngoái.

- Má, chẳng phải năm nào cũng có một tội phạm làm giáo sư đâu. – Harvey le lưỡi đáp.

Cái xe lửa bắt đầu rục rịch chuyển động. Ngay khi Harvey nhoài người ra để ôm ba má nó lần cuối thì mắt nó chợt bắt gặp đứa bạn nó – Cyril. Đang hộc tốc chạy qua sân ga, phía sau Cyril là cả một binh đoàn tóc đỏ nhà Weasley. Harvey vội nhảy khỏi xe lửa chạy vụt qua ba má nó, nó chạy thêm chục bước nữa là chạm ngay mặt Cyril.

- Bồ làm gì vậy? Mình còn tưởng bồ đã ở trên xe lửa. – Harvey chụp lấy một bên rương hành lý của đứa bạn.

- Mình...trễ...phù...cái đống sách...chết tiệt... - Cyril vừa thở vừa nói, nó chụp lấy cái chuồng cú bằng một tay trong khi tay kia lê cái rương hành lý với sự giúp đỡ của Harvey.

Ngay lúc đó, cái rương trên tay tụi nó đột ngột bị nhấc lên và tiếng ông Kingsley vang lên một cách mệt mỏi :

– Đã bảo con nhanh lên, con làm ba trễ cả giờ đến Bộ!

Ngay phía trước tụi nó, ba James đang huơ tay chào chú Kingsley nên Harvey toét miệng cười :

– Không sao ạ, ba con cũng sẽ trễ chung với chú.

Và nó chắc là nó nghe thấy chú ấy lầm bầm gì đó về việc đó là chuyện thường ngày của ba James.

Cùng với mấy anh em nhà Weasley, tụi nó lên tàu kịp lúc cái tàu bắt đầu quẹo qua khúc quanh. Ba James và chú Kingsley nhấc bổng hai đứa nó mà ném thẳng lên xe trong khi má Lily cằn nhằn gì đó về chuyện thế là quá nguy hiểm.

Ngồi phịch xuống sàn xe khi bóng gia đình nó khuất hẳn, Harvey thở dốc :

– Thiệt tình, bồ làm mình giật cả mình, hèn gì tụi mình tìm khắp tàu chả thấy bồ đâu.

- Mình có muốn vậy đâu. – Cyril thở hổn hển. – Tại cái đống sách Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám chết tiệt đó cứ rớt suốt từ trong nhà ra ngoài xe, mình thiệt chẳng hiểu nổi, một môn học thôi có cần phải mua cả bộ sách của ổng vậy không nữa.

Tụi nó lê cái rương qua mấy cái toa để đến toa của tụi nó. Bên trong toa, Keith và Karen đang chong mắt ra đợi tụi nó, hai đứa nó chọn băng ghế ngay sát góc và gần cửa sổ, vị trí mà nhóm tụi nó luôn luôn thích.

- Bồ đã ở cái chỗ chết tiệt nào vậy? – Keith hỏi ngay khi nó vừa thấy mặt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net