Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhạc Lưu Vân thì vẫn an nhàn như cũ, cứ khoảng hai ba ngày thì cùng Bùi quý tần trò chuyện.

Hai cung nữ của nàng lo lắng cực độ. Sau đại điển phong phi, hôm nay đã là ngày thứ tám, hoàng thượng...tối nay có đến không? Hay là vì nương nương làm tổn thương nên vẫn còn giận?

Trong cung xảy ra một chuyện. An quý nhân mang thai rồi.

- An quý nhân là ai? Sao bổn cung không để ý?

- nương nương, An quý nhân trước giờ im hơi lặng tiếng, cách đây 1 tháng hoàng thượng có đến chỗ nàng ta vài ba lần.

Bích Xuân bẩm báo cẩn thận.

- mới vài ba lần đã có thai, thực sự giỏi nha!

Nhạc Lưu Vân gật đầu cảm thán.

- Bùi Nguyên Ca tiến cung khi nào?

- dạ là đầu tháng 3.

- bây giờ đã là tháng 9, thịnh sủng lâu ngày mà vẫn chưa có động tĩnh gì?

Nhạc Lưu Vân thầm cảm thấy hơi kì lạ.

- nương nương, có ra tay không?

- bổn cung không cần ra tay, tự khắc có người nóng vội.

Hoàng đế đăng cơ 3 năm, bây giờ vẫn chưa có con, cái thai của An quý nhân hẳn là quan trọng.

***

Đã sang ngày thứ mười ba, nhưng hoàng đế vẫn không bước vào Chiêu Dương cung, ngày thì ở lại chỗ An quý nhân, đêm thì triệu Bùi quý tần và Nhàn phi sang thị tẩm.

Trong cung có lời đồn, đón Ninh phi vào là để cho hoàng thượng hả giận.

- nương nương, người... không lo sao? An quý nhân hiện tại trong cung địa vị không nhỏ a.

Bích Hạ lo lắng.

- bổn cung đã gửi quà sang rồi mà?

Nhạc Lưu Vân thản nhiên ăn trái cây.

- nương nương...

Bích Xuân cũng không biết nên làm thế nào. Kể từ ngày thứ chín, Bùi quý tần không hề sang đây. Chiêu Dương cung trống vắng vô cùng.

- nếu tối nay hoàng thượng không đến thì tròn mười bốn ngày đó ạ...

Bích Xuân nói nhỏ.

- mười bốn ngày thì mười bốn ngày, có gì lo lắng đâu chứ? Phụ vương từng có lần không đến viện của mẫu phi một tháng nữa đó.

Nhạc Lưu Vân cực kỳ thích vải, vì vậy phá lệ ăn nhiều một chút.

- hoàng thượng giá đáo!

Giọng nói the thé của Giang công công vang lên, Nhạc Lưu Vân phun ra tại chỗ.

- khụ khụ!

Nhạc Lưu Vân đang ăn thì bị kích động, nhất thời sặc.

- nương nương người không sao chứ?

Hai cung nữ vội vàng tiến lại.

Hoàng đế Nhạc Thính Phong vừa bước vào đã thấy cảnh tượng này, nhíu mày :

- các ngươi chăm sóc Ninh phi kiểu gì thế hả? Vậy mà để nàng ấy ho dữ dội như thế!

- hoàng thượng, là ta bị sặc, không liên quan đến họ.

Nhạc Lưu Vân vẫn giữ nguyên thói quen xưng hô như cũ, Nhạc Thính Phong có chút không vui, nhưng vẫn không có ý trách phạt.

- chuyện gì khiến nàng bị sặc thế?

Nhạc Thính Phong an toạ, quan tâm hỏi han nàng.

- thần thiếp thắc mắc tại sao Nhàn phi tỷ tỷ và Bùi quý tần cùng một lúc đều bị bệnh.

Nhạc Lưu Vân lúc nói có mang nét trẻ con.

- sao nàng nghĩ thế?

- chẳng phải hoàng thượng kêu hai nàng luân phiên thị tẩm sao? Bữa nay sao lại có nhã hứng đến cung của ta vậy?

Nhạc Lưu Vân tính khí vẫn y như trước, Nhạc Thính Phong thật sự đơ luôn. Tính "hắt hủi" nàng mấy ngày để nàng tủi thân, tìm cách tranh sủng, nào ngờ lại khiến nàng an nhàn như vậy. Hừ, thế thì cho nàng không có thời gian thở vậy!

- nàng không thích sao?

- cùng lắm là mượn cái giường ngủ, có gì bận tâm đâu chứ. Hoàng thượng yên tâm, ta là người rộng lượng, sẽ không tính toán cái giường đâu. Ngày trước ta cũng ngủ dưới đất thử vài lần rồi.

Nhạc Lưu Vân hồn nhiên đáp.

Nhạc Thính Phong bấy giờ mới hiểu, hoá ra Đoan Ninh quận chúa tùy hứng càn rỡ là do đôi phu thê ở Ngọc thành dưỡng nên. Cái gì rộng lượng? Cái gì không để tâm cái giường? Lại còn ngủ dưới đất? Hắn thầm trách Ngọc vương phi không "dạy dỗ" nàng tử tế, đến việc thị tẩm cũng chẳng biết.

- hoàng thượng bận việc thì cứ làm đi, ta đi ngủ trước.

Nhạc Lưu Vân cười cười, sau đó lập tức phân phó cung nhân mang thêm mền gối vào.

- hình như nàng nhầm rồi phải không? Trẫm và nàng đồng thời nằm trên giường.

Nhạc Thính Phong thật sự như phu tử chỉ dẫn cho dạy đệ tử. Nếu như thế thì hắn đúng là một phu tử tận tâm.

- a? Nằm một cái thì chật lắm.

Nhạc Lưu Vân bĩu môi.

- nàng mà nói nữa là trẫm ném nàng ra khỏi Chiêu Dương cung đó.

Nhạc Thính Phong giả vờ giận dỗi, sau đó liền phất tay bảo cung nhân lui xuống.

- này này, Chiêu Dương cung là cung của ta, hoàng thượng nếu muốn ra oai thì về Càn Thanh cung đi.

Nhạc Lưu Vân phản bác. Nhạc Thính Phong thật sự muốn chạy đến Ngọc thành hỏi tội Ngọc vương phi. Nàng ấy tiến cung mà bà ta không dạy gì?

- Vân nhi, trước khi tiến cung, sau khi nhận thánh chỉ, Ngọc hoàng thẩm có...dặn dò điều gì không?

- nhiều lắm.

- rồi nàng hiểu được gì không?

- mẫu phi dặn nhớ ăn uống cẩn thận, không cần lo cho sức khoẻ của bà ấy, tuyệt đối không được kiêu căng tùy hứng, không được ngủ dưới đất, phải đi ngủ sớm---

- dừng!

Nhạc Thính Phong hoàn toàn mất kiên nhẫn. Hoàng thúc, chẳng phải ngươi hay tự cao tự đại vì có nhi nữ cực kỳ thông minh sao?

Hắn trực tiếp bế nàng lên, Nhạc Lưu Vân lập tức giật mình.

- Vân nhi, hoàng thẩm có dạy nàng về "thị tẩm" chưa?

- hình như bà ấy có nói, nhưng ta nghe nhiều mệt quá nên ngủ mất.

- vậy thì đích thân trẫm dạy nàng.

***

Tin tức hoàng thượng ngủ tại Chiêu Dương cung được truyền đi với tốc độ chóng mặt. Sau 13 ngày kể từ đại điển phong phi, Ninh phi đã chính thức được lâm hạnh.

Nhạc Thính Phong sảng khoái cực kỳ, thấy mỹ nhân còn đang ngủ, hắn dặn dò cung nhân không được đánh thức nàng. Ngoài ra hắn còn ban thưởng vô số bảo vật cho nàng, xem như là đền bù 13 ngày lạnh nhạt nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hhh