Chương 3: Hồ Cảnh Ngữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi Tiểu Kiệt cùng Tô Dực lái xe về nhà làm cơm cho cô thì Như Hoa đang ngâm mình trong bồn nước nóng ấm áp.

Như Hoa thầm nghĩ, cơ thể quyến rũ như vậy, dáng đẹp như vậy, ngực to như vậy mông cong như vậy, chỉ vì sự ngu ngốc mà chết thảm..

" Chẹp... chẹp ... Thật đáng tiếc."

Tắm xong cô chẳng biết mặc gì chẳng nhẽ mặc lại áo bệnh viện, cái áo hai ngày chưa thay. Chắc chắn không bao giờ. Ngay lập gọi y tá bệnh viện đưa đồ đến. Đành ngồi trên giuờng chờ đợi.

Bệnh viện này cũng xa hoa quá đi, trong phòng bệnh còn có riêng nhà vệ sinh, phòng tắm rộng rãi, cô không khỏi chẹp miệng về sự xa hoa. Thật là muốn ở đây cả đời mà nhưng cô nghĩ có lẽ ngày mai cô nên xuất viện, lí do là vì không thể làm chậm trễ việc học của nguyên chủ và cô cũng cần tìm một công việc để kiếm tiền. Nếu cô đón không nhầm thì thời gian nhà họ Hoa đến đón Tiểu Kiệt sắp đến rồi. Tất nhiên cô sẽ không để điều đó xảy ra. Chắc chắn sau đó họ sẽ không chu cấp tiền nữa. Nếu không tìm việc thì sau này chỉ nước có cạp đất mà ăn.

Việc học của nguyên chủ thì cô không lo lắng lắm, bởi trước đây dù sao cô cũng đã từng đỗ tiến sĩ chuyên ngành luật, không chỉ vậy cô thông thạo năm thứ tiếng. Vừa ra khỏi trường, cô đã được những công ty săn đón tấp nập. Nhưng cuối cùng cô lại chọn một công ty nhỏ cạnh khu dân cư cô sống để thuận lợi cho việc đi lại, mà tiền lương ổn định đủ để cô chi tiêu.

Còn giờ tìm việc, một cô gái mới 17 tuổi vẫn còn đi học liệu ai sẽ thuê một cô gái như vậy để làm cho công ty mình. Khó rồi đây, có lẽ bây giờ cô chỉ nên làm thuê một tiệm cà phê hay tiệm ăn nhỏ nào đó. Nhưng liệu như thế có đủ tiền ăn, học cho hai chị em không. Chắc chắn không đủ rồi. Thôi mọi chuyện cứ để sau rồi tính...

Đang mải suy nghĩ thì tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Nghĩ rằng là y tá hay Tiểu Kiệt nên cô không câu lệ mà vội vàng chạy ra mở cửa. Vừa mở cửa cô hé cổ ra thấy hình ảnh một người đàn ông lạ. Vội vàng nói:

" Xin lỗi, anh đến đưa đồ sao, làm phiền anh rồi."

Chưa kịp nói xong người đàn ông đã bước vào phòng. Thật sự cô không biết hiện tại nên làm gì mặt liền đỏ. Trên người chỉ vỏn vẹn mỗi chiếc khăn tắm, tức giận nhìn người đàn ông trước mặt mà chửi thầm sao lại có người vô duyên đến vậy, nhưng vẫn vô cùng lịch sự nói:

" Anh là y tá bệnh viện sao? Sao mặc đồ đen. Mốt mới à? Mà đồ tôi nhờ mang đến đâu!"

Người đàn ông đầu quay lại đánh giá người phụ nữ trước mặt, rồi vội đến bóp cổ cô:

" Cô đang giả vờ à? Sốc thuốc ở quán ba của tôi, cô có biết cảnh sát đã sờ gáy tôi không. Quan trọng hơn nằm viện mà không báo với tôi, tôi rất lo lắng."

Sốc thuốc ở quán ba của hắn, chả tên này hắn là Hồ Cảnh Ngữ, lại một người trong hậu cung cô ta đến tìm để hại cô sao. Như Hoa không khỏi cảm thán, nhìn tên này ở khỏang cách gần mới thấy thật đẹp. Cặp mắt đen sâu thẳm sắc bén như chim ưng, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, trong sự chuyên chú lộ ra vẻ đàn ông chín chắn, đặc biệt quyền uy, khuôn mặt nhìn nghiêng với góc cạnh hoàn mỹ rõ ràng giống như chạm trổ điêu luyện tinh xảo mà thành. Đôi môi mỏng kiên nghị, khóe môi có độ cong mê người, lại cũng không nhìn thấy một tia nếp nhăn trên mặt khi cười, chắc hẳn lúc bình thường hắn rất ít để lộ nét cười. Người đàn ông bạc tình. Nhưng hiện tại điều cần quan tâm là Như Hoa cô sắp nghẹt thở rồi. Nhìn tên này cùng lắm 24, 25 gì đó. Tên này cùng lắm đáng tuổi em cô, mà dám bóp cổ cô. Đáng chết.

" Thả tôi ra, đồ điên..." Cô tức giận làm liều.

" Cô dám nói thế với tôi sao, không phải mới mấy hôm trước còn nằm dưới thân tôi rên rỉ mà. Sao giờ đã mạnh miệng chửi tôi cô cũng gan lắm. Mà mùi vị cô đêm đó rất tuyệt."

Nhìn ánh mắt này của hắn cô không khỏi muốn móc nó ra, chỉ có hai chữ để miêu tả đó là: tà dâm. Trong nguyên tác có nói tên này lúc đầu khá yêu nguyên chủ, nhưng về sau vì cảm thấy nữ chính thiện lương, ngoan hiền mà quay sang yêu nữ chính. Có cái khỉ gì yêu thương mà đánh đập, bóp cổ như vậy. 

" Tôi khinh."

" Buông ra, đồ điên."

Nghe cô nói hắn càng gia tăng lực. Đến khi sắc mặt cô trắng bệch, hắn mới buông tay. Cô ngã gục, xuống đất.

" Như Hoa, em có sao không, xin lỗi do tôi nóng giận..."

" Đồ điên."

Tên Hồ Cảnh Ngữ này có vấn đề chắc. Đột nhiên, Như Hoa như nhớ ra điều gì, tên này là người đa nhân cách. Sao cô có thể quên điều này được cơ chứ. Khuôn mặt thiên thần, nội tâm phong phú, trong nguyên tác có nói: " Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong bởi khi nhìn Hồ Cảnh Ngữ bạn sẽ không bao giờ biết khi nào hắn là thiên thần khi nào hắn là quỷ Cảnh Ngữ thiên thần sẽ nhìn bạn và nở nụ cười dịu hiền, còn Cảnh Ngữ sẽ không ngần ngại mà nâng cao gọng súng dí vào đầu bạn". Chính vì điều này mà nguyên chủ dù biết hắn thích mình, cũng biết hắn rất giàu có nhưng không dám tiếp xúc quá nhiều với hắn.

Hắn vẫn ôm chặt cô rồi liên tục nói:

" Tôi xin lỗi... Tôi xin lỗi..."

" Thả ra, tôi sắp nghẹt thở rồi."

Lúc này hắn mới từ từ bỏ cô ra. Nhìn khuôn mặt cô trắng bệch, hắn không khỏi đau lòng. Có lẽ do ở đây cô không ăn uống điều đặn nên gầy đi khá nhiều, anh cảm thấy, người cô không còn đầy đặn như xưa, ôm vào thật khômg thỏai mái. Nhắc mới thấy hôm nay cô thật lạ, bình thường cô sẽ không bao giờ dám cãi lời anh chứ đừng nói chửi anh như hôm nay. Bản tính hiếu kì nổi lên.

" Em mặc đồ vậy phải chăng là biết tôi sẽ đến tìm em muốn quyến rũ tôi hay em đang chờ một người khác."

Lời nói đơn giản nhưng lại đầy ẩn ý, tên này không đơn giản. Ý hắn chẳng phải là cô có kim chủ mới. Đã vậy cô sẽ tác thành cho hắn.

" Sao anh biết, đúng là tôi đang chờ một người khác, mùi vị của anh tôi nếm hoài cũng thật chán. Đặc biệt nhìn khuôn mặt của anh tôi không khỏi chán ghét."

Nghe giọng điệu của cô anh thật sự không kìm nổi sự tức giận. Chưa có người nào khiến anh trở nên tức giận đến vậy.

Đặt một nụ hôn sâu lên môi người phụ nữ trước mặt, nhìn cô cố gắng giẫy giụa trước nụ hôn điên cuồng của anh, nhìn cô đỏ mặt vì khó thở, chỉ như vậy anh mới cảm thấy bớt giận.

Đôi môi mềm mại của Như Hoa bị anh chà sát đau đến mức không còn cảm giác, chỉ thấy một vị hỗn hợp mang hương rượu và thuốc lá theo đầu lưỡi anh gắt gao tách hai hàm răng của cô đi vào.

Đến khi cô không thở nổi anh mới ngừng lại, môi anh di chuyển trên cổ cô mỗi lần hôn lại là một lần cắn vào da thịt cô. Khó khăn lắm cô mới thóat khỏi vòng tay hắn thì lại bị hắn bắt được kéo hai cổ tay cô đặt qua đỉnh đầu ép sát người cô vào tường khiến cô không thóat ra được.

Cô dùng ánh mắt căm hận rực lửa nhìn trừng trừng vào người đàn ông trước mặt, anh ta căn bản không chỉ là một tên biến thái đa nhân cách mà còn là một kẻ mắc bệnh tâm thần có khuynh hướng bạo lực.

Da thịt cô ửng đỏ, đôi môi vốn dĩ ửng hồng nay lại càng đỏ hơn. Nhìn tác phẩm mình vừa hòan thành anh không khỏi mỉm cười, anh phát hiện từ bao giờ cô lại trở nên quyến rũ đến vậy. Càng nhìn anh lại muốn chà đạp, khinh dễ cô.

Chờ bàn tay anh dừng lại, cô ngay lập tức không ngần ngại cho anh một bạt tai. Hồ Cảnh Ngữ cũng không tức giận, nở nụ cười nửa miệng khiến cô không khỏi hỏang sợ. Tên này không phải nổi điên chứ!

Đột nhiên anh giật phăng chiếc khăn tắm của cô, sau đó ghé sát đôi môi thì thầm bên tai cô:

" Nói cho em biết, kim chủ của em chỉ có thể là tôi. Muốn người khác, mơ cũng đừng hòng."

Lần đầu trong đời cô bị khinh dễ đến vậy, bị một tên nhóc vắt mũi chưa sạch ăn đậu hũ, cô tức giận ứa nước mắt. Tên khốn chết tiệt, tên đa nhân cách, tên vô liêm sỉ chờ xem chờ ngày tôi đánh, tôi đấm, tôi đạp chết anh.

Nhìn giọt nước mắt trên khoé mi cô, anh không khỏi ngỡ ngàng. Nếu là Như Hoa trước đây, cô sẽ không ngần ngại, cởi đồ giúp anh, rồi rên rỉ dưới thân anh chứ không như hiện tại.

" Em rưng rưng nước mắt vì cái gì tôi đã làm gì em đâu. Hay em muốn rút ngắn giai đọan."

Nói xong hắn liền nở một nụ cười lưu manh vô cùng quyến rũ. Nhưng thu vào mắt Như Hoa nụ cười đó vô cùng kinh tởm nó như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

" Tên khốn, muốn làm gì thì làm nhanh lên, tôi không có hứng thú chơi trò tình ái với anh lâu hơn nữa...!"

Đột nhiên có tiếng gõ cửa và tiếng phụ nữ vọng vào:

" Như Hoa, tôi đến đưa đồ."

Cô biết là rất nhiều người căm ghét cô nhưng có cần đưa đồ mà cũng dùng giọng điệu đòi nợ đáng sợ như vậy không.

" Xin lỗi nhưng lần này không tiếp anh được, có người cần gặp tôi, lần sau.. à không tốt nhất là anh không bao giờ đến gặp tôi nữa thì hơn."

Nhìn người phụ nữ dưới thân vội vàng nói, như vớ được phao cứu sinh cũng như sợ người ngòai cửa đi mất. Vội đẩy anh ra, quấn khăn tắm vào người, rồi nói vọng ra:

" Chị làm ơn đợi tôi một chút.."

Nhìn cô không dấu được cảm giác vui mừng anh không khỏi mỉm. Vì nghe nói cô dùng thuốc lắc quá đà, nên quán bar anh bị cảnh sát sờ gáy. Sau khi kiểm tra cũng không tìm thấy được gì khả nghi. Vốn dĩ muốn đến đây dạy dỗ và xem tình hình của cô không ngờ lại có thể khiến anh thấy thú vị đến vậy, có cô chắn chắn cuộc sống của anh sẽ không còn nhàm chán nữa. Cô gái này, trước đây không buông tha hiện tại anh lại càng không thể buông tha cô.

" Ngày mai tôi đến thăm em."

" Mai anh không cần đến, mai tôi xuất viện rồi."

" Cứ ở đây đến khi khỏe hẳn, tôi sẽ lo tiền viện phí."

" Không cần anh lo tôi khoẻ rồi."

Anh nhìn cô không nói gì mà chỉ lẳng lặng bước ra khỏi cửa.

Cô y tá đứng ngòai từ nãy đến giờ, vì phải chờ Như Hoa qúa lâu mà cô ta không khỏi tức giận, vừa định bỏ đi thì cánh cửa khẽ mở, một người đàn ông bước ra ngòai, nhìn thóang thôi cũng khiến người ta kinh người vì khí chất hơn người.

Cô y tá không ngờ cô gái Như Hoa này, đang ở bệnh viện mà cũng dám dẫn người tình đến đây. Nhìn Như Hoa từ trong phòng bước ra không mặc đồ mà chỉ quấn chiếc khăn tắm, cô không khỏi khinh thường người phụ nữ này, dùng thân thể để quyến rũ đàn ông. Thật là vô liêm sỉ. Cô sẽ đi nói cho cả cái bệnh viện này biết để xem cô Như Hoa này còn dám vác mặt đến bệnh viện câu dẫn bác sĩ Tô không? Sốc thuốc gì lọai cô ta.

Cô lại trở về dáng vẻ của một y tá chuyên nghiệp. Người đàn ông vừa ra khỏi phòng Như Hoa liền cúi đầu xuống ghé sát vào tai cô, cô không khỏi cười thầm chẳng nhẽ anh ta đã động lòng trước vẻ đẹp của cô rồi sao trong lòng không khỏi cười thầm, giương ánh mắt khinh thương nhìn Như Hoa:

" Nếu cô để chuyện này lọt một chữ ra ngòai.."

Anh dừng lại rồi tặc lưỡi một cái, rồi nói tiếp.

" Cô biết hậu quả rồi đấy." Nghe người đàn ông đó nói, nữ y tá cả kinh.

Nói rồi anh ta bước đi bỏ lại một cô gái vô cùng sợ hãi nhìn anh và một cô gái chỉ muốn băm vằm anh ra làm trăm mảnh.

Nữ y tá thấy người đàn ông đi rồi, thở dài một hơi rồi nói:

" Cô Như Hoa, đây là quần áo mà cô nhờ bệnh viện chuẩn bị."

Như Hoa thấy thái độ cô y tá thay đổi hẳn chả nhẽ tên Cảnh Ngữ kia đang giúp cô. Nếu như ngày mai cả bệnh viện có tin đồn cô và một người đàn ông ở cùng trong phòng làm chuyện mờ ám, thì mặt mũi ra đường cũng chẳng có chứ đừng nói đến bệnh viện.

" Cảm ơn cô." Như Hoa lễ phép cảm ơn.

" Không có gì." Cô y tá cũng từ tốn trả lời, rồi xin phép đi trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net