Đường cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghi Châu nhớ lấy lời của Duệ tần vô cùng. Nàng biết rõ rằng từ nay sẽ là quãng thời gian nàng gặp cực hạn. Quý phi sẽ không tha nàng cho đến chết. Ngặt nỗi Nghi Châu không có đủ sức, không người chống đỡ, cũng không đủ can đảm chống lại. Người trước mặt là Quý phi, chỉ cách Hoàng hậu một bậc. Nàng là Chiêu nghi, cách bậc thấp nhất một bậc. Khoảng cách quá lớn, con kiến sao gánh nổi bầu trời? Nghi Châu cũng không biết người kia sẽ làm gì mình, chỉ biết đón nhận những gì sắp xảy ra. Nàng không ngờ rằng những điều ấy kinh khủng đến mức sẽ khiến nàng dục hỏa trùng sinh biến thành con người mới. Như mọi hôm, Nghi Châu đến Đại Phúc cung thỉnh an.
- Thỉnh an Hoàng hậu nương nương.
- Miễn lễ.
- Tạ Hoàng hậu.
Trời sắp sang xuân mà vẫn lạnh như thường. Trong cái đỉnh đốt than vẫn lèn chặt một đám than củi đang cháy rừng rực. Mùa xuân sắp đến nhưng Nghi Châu cũng không vui vì nhiều chuyện không hay trong năm cũ.
- Năm mới sắp đến. Trong cung sẽ tổ chức lễ Tân niên. Lần này có cả các văn võ bá quan tham dự nên các muội cũng đừng lo gì cả. Mà Kiều Quý phi này, Thanh Vân công chúa sẽ hồi cung vào tuần sau, ta đã có sắp xếp.
Quý phi bình thường không có hứng với mấy chuyện Hoàng hậu truyền đạt. Nhưng vì hôm nay có nhắc tới con gái mình Quý phi mới đứng dậy.
- Thần thiếp tạ ơn Hoàng hậu. Thần thiếp xa con mấy năm trong lòng nhung nhớ không thôi. Thanh Vân về sớm ngày nào thần thiếp vui ngày ấy.
- Ta cũng hiểu nỗi lòng của Quý phi. Quý phi cứ yên tâm, lần này hộ giá có cha của Quý phi. Quý phi không cần quá lo.
- Người làm vậy khiến thần thiếp thấy thật cảm kích.
- Mọi chuyện hôm nay chỉ có vậy thôi. Các muội cứ về đi.
Nghi Châu nghe vậy thì cũng vui mừng. Nàng đang mệt mỏi, cũng muốn về ngay. Hương Tài nhân Lê Tuyết thấy Nghi Châu có biểu hiện không ổn đến hỏi:
- Muội dạo này thần sắc kém quá. Trong Đại Phúc cung luôn tỏ ra mệt mỏi. Dạo này không ăn uống gì sao?
- Muội dạo này hơi mệt ăn ít hơn mọi ngày.
Muội muốn về cung trước đã.
- Để ta gọi kiệu cho muội - Lê Tuyết lo lắng.
- Thôi, muội tự về.
Nghi Châu cố gắng tự về cung. Về cung, nàng liền trèo lên giường, nằm vật ra. Xuân Hoa hỏi:
- Chủ nhân, người mệt mấy ngày hôm nay mà không phải ốm sốt gì. Để nô tỳ gọi thái y.
- Ngươi gọi Lương Bình ấy. Ngoài Lương thái y ta không tin ai hết. Nhất định phải hỏi thái y ấy.
- Dạ vâng.
Nghi Châu cố sức cũng chỉ để nói mấy câu ấy. Nghi Châu tin tưởng Lương Bình là thái y tốt, sẽ không dễ bị mua chuộc. Lương Bình được lệnh liền đến ngay. Thấy Lương Bình đến, Nghi Châu cũng cố gắng ngồi dậy.
- Thỉnh an Nhã Chiêu nghi.
Nghi Châu gật đầu. Lương Bình biết Nghi Châu đang mệt, không nói chuyện được. Lương Bình chủ động nói:
- Vậy thần xin phép ạ.
Lương Bình lấy khăn phủ lên cổ tay Nghi Châu, bắt mạch. Lương Bình mặt hơi nhăn lại. Y hỏi:
- Người có trả lời những câu của thần không ạ?

Nghi Châu gật đầu. Lương Bình cũng hỏi nhanh:
- Người có ăn uống được không ạ?
- Dạo này ta hơi mệt nên ăn uống chả được mấy.
- Hiện tại người thấy cơ thể như thế nào ạ?
- Ta gần đây thấy đau đầu, buồn nôn.
- Vâng. Người nghỉ được rồi ạ.
Lương Bình thầm nghĩ: " Là suy nhược cơ thể sao? Vẫn còn đoạn tang của Dung hoa, Chiêu Nghi mệt mỏi mà bệnh cũng không lạ. Nhưng có thật là thế không?"
Lúc này Xuân Hoa đi vào. Như thường lệ cô sẽ thay bột trầm hương trong phòng. Lương Bình vô tình thấy điều này có hơi tò mò.
- Xuân Hoa, Trường Viên cung mới thay loại trầm hương sao? Mùi hơi nồng ấy.
- Vâng thưa thái y. Nội phủ có bỏ thêm đàn hương vào cho thơm.
Lương Bình trông vậy thì không tin. Y ngửi thấy mùi này không giống thảo dược mà giống các tinh dầu hơn. Lương Bình yêu cầu:
- Xuân Hoa, cô mau đưa thứ trầm hương ấy đây. Để ta xem xem.
Lương Bình kiểm tra. Bên trong là bột trầm bình thường, nếu là người thường thì sẽ không nhìn thấy bất thường. Nhưng Lương Bình đã nhìn ra.
- Xuân Hoa, thứ hương này mới đổi mấy ngày nay?
- Dạ, mới đổi 2 tuần nay.
- Thế Chiêu nghi có những triệu chứng bất thường từ bao giờ?
- Dạ cũng tầm 2 tuần.
Lúc này Nghi Châu như phát hiện điều gì đó rồi. Nàng ngờ ngợ nhìn về phía hộp trầm hương.
- Vậy là...
- Vâng, thứ hương này là nguyên nhân khiến người ốm yếu mấy ngày nay. Trong hương này chứa chì với liều lượng rất nặng. Và để che mùi đó người ta bỏ xạ hương vào.
- Vậy tại sao lại nói là đàn hương? - Xuân Hoa nói
- Thần dám chắc không phải đàn hương. Đàn hương ngay cả trong thái y viện còn không có nhiều để điều chế sao có thể bỏ vào trầm hương vốn quý rồi? Như vậy không phải phí phạm sao?
Lương Bình nhìn Nghi Châu có vẻ sợ hãi. Và y biết sự sợ hãi đó là do biết có kẻ muốn mưu hại. Lương Bình cũng không muốn hỏi. Đây là chuyện riêng của chốn hậu cung một thái y trẻ biết cũng không giúp được gì.
- Xuân Hoa, nhớ bỏ tất cả những thứ này đi nhé. Thần xin phép ạ.
- Hãy khoan, Lương Bình, thái y có thể kiểm tra than đốt hay những vật có khả năng tiếp xúc trực tiếp vào cơ thể ta không?
- Thần xin làm ngay ạ. Thần có thể tắt than trong lò được không ạ?
- Thái y cứ tùy ý.
- Vậy thần xin phép. Xuân Hoa, cô có thể mang cho ta đồ trang điểm cho ta xem qua được không?
- Vâng, tôi xin đi ngay.
Lương Bình dập ngay than trong lò. Đợi than nguội, y lấy kim bạc xới tung đám tro lên. Y thở phào vì bên trong không chứa thứ này. Ngay cả trong hộp phấn, son môi cũng không có chì. Y vui mừng thông báo:
- Thưa, trong những thứ này không có chì. Người cứ đổ đám bột trầm này đi là được.
- Cảm ơn thái y. 
Lương Bình ra về. Lúc này Xuân Hoa và Phượng Hạ mới dám tỏ vẻ sợ hãi. Xuân Hoa nói:
- Chủ nhân, việc này... Là lỗi của Nội phủ hay là có cố ý?
- Không thể là cố ý. Trước nay ta đâu có gây thù chuốc oán ai mà bị như thế. Đúng không chủ nhân - Phượng Hạ kinh hãi.
Nghi Châu không nói, chỉ nhìn gườm gườm vào hộp trầm hương.
" Đã bắt đầu khai cuộc rồi sao?"
Nghi Châu ngầm hiểu Quý phi đang bắt đầu hại mình rồi. Lần này là bỏ chì độc để nàng từ từ chết đi. Quả là cao kế. Với kế này nàng sẽ bị bệnh mà chết, người khác sẽ nghĩ nàng vì đau đớn trước cái chết của Ngọc Diệp mà bệnh. Cũng sẽ không ai muốn cái chết thực sự ra sao. Nàng không muốn chết! Nhưng nàng thật sự không biết phải làm gì cả. Lần này Quý phi hoàn toàn là ném đá giấu tay. Nếu tố cáo cũng như tự tìm đường chết. Nhưng không làm gì thì cũng như đang đợi cái chết không thể tránh khỏi.
"Biết làm sao bây giờ? Mình đâu có thể làm gì"
Câu hỏi ấy sẽ được trả lời không lâu sau đó. Nhưng Nghi Châu sẽ phải trải qua một điều khủng khiếp mà nàng cũng không ngờ được. 

Lương Bình khi rời khỏi Trường Viên cung đã bị Đường Mai nhìn thấy. Đường Mai không khó để nhận ra rằng Lương Bình đã phát hiện câu chuyện và nói cho người trong cung biết.
"Phải báo lại cho Quý phi biết"
- Thưa chủ nhân, Nghi Châu đã biết chuyện ta bỏ chì vào trong trầm hương rồi.
Quý phi đang vui vẻ vì nhìn ra được Nghi Châu đang dần dần chết do trầm hương của mình liền giãy nảy:
- Cái gì? Làm sao có chuyện đó.
- Đúng là lần này ra tay rất kín kẽ. Nhưng cô ta phát hiện được chắc chắn là có đề phòng từ trước. Chủ nhân, người đã ra tay rồi đúng không?
Đường Mai nhìn Quý phi với ánh mắt dò hỏi. Quý phi trước ánh mắt ấy cũng không giấu nhẹm được, thành thật bảo:
- Lần trước ta có bảo Hồng Cầm bỏ thuốc độc vào trong nhưng không thành.
Đường Mai thở dài, giọng có phần trách cứ:
- Thảo nào. Cô ta đề phòng là phải. Hồng Cầm lần sau không được tự ý như thế, rõ chưa?
- Giờ ta phải làm gì? - Quý phi hỏi.
- Hay ta cứ dùng cách này đi. Hạ độc cô ta.
- Không được. Giờ nó đã có đề phòng làm cũng chẳng ích gì. Nếu giờ ép nó nữa nó sẽ tìm cách chống trả. Chó cùng cắn dậu. Ta cần thả nó ra để nó bớt đề phòng- Quý phi nói.
- Người nói rất phải - Giờ nên quan sát tìm ra điểm yếu của Nghi Châu. Lúc đó chỉ cần ra tay một phát là chết ngay.
Đường Mai phát hiện rằng Nghi Châu đang giữ Miêu Tử. Miêu Tử là con mèo khá nghịch ngợm, bình thường ít ở cung hay đi lang thang khắp hậu cung. Nó cũng không ít lần gây chuyện nên trước khi đóng cửa cung, Nghi Châu thường sai người tìm Miêu Tử nhốt ở trong nhà. Đường Mai cho người lúc tối muộn bắt Miêu Tử rồi nhốt trong nhà kho. Nghi Châu đêm đến không thấy Miêu Tử sợ Miêu Tử lại đi làm loạn ở đâu thì khổ.

- Xuân Hoa, Phượng Hạ, các ngươi đi tìm Miêu Tử đi. Hôm trước nó đã làm đổ bình phong trong cung Hoàng hậu rồi.
- Nô tì cho người tìm rồi. Sao lại chưa thấy nhỉ?
- Các ngươi mau đi tìm đi. Tìm được Miêu Tử mới được đóng cửa cung.
Nghi Châu bồn chồn. Nếu Miêu Tử mà làm loạn ở chỗ Quý phi thì coi như Quý phi có cơ hội làm khó Nghi Châu. Nàng nóng ruột đi ra ngoài cửa cung chờ. Lúc đó, một cung nữ chạy đến chỗ của Nghi Châu, hốt hoảng nói to:
- Nhã Chiêu nghi, Miêu Tử chạy đến Nội phủ làm loạn rồi ạ. Người mau đến đó đi.
Nghi Châu giật mình hoảng hốt. Chạy đến Nội phủ là có chuyện rồi. Nàng không nghĩ nhiều mà chạy đi luôn theo cung nữ đó. Để đến Nội phủ nàng phải đi qua hồ Huyền Vũ. Nàng đang chạy bỗng thấy có hai cái bóng người cao lớn vụt ra, đẩy nàng thẳng xuống nước. Nghi Châu chìm xuống nước rồi nổi lên, hai tay hai chân vùng vẫy cố tìm vào bờ. Nàng liền nghe một giọng nói của nữ nhân.
- Dìm hẳn nó xuống.
Tức thì, một tên liền nhảy xuống dìm Nghi Châu xuống. Nghi Châu vùng vẫy, cố gắng la hét. Nàng cảm giác trong phổi của mình chứa đầy nước, đường thở bị tắc lại. Mọi thứ trong mắt mờ nhòe cả đi. Nàng bỗng thấy mình nhẹ bẫng. Nàng thầm nghĩ:
"Số mình đến đây là hết rồi"
Trong tình huống nguy ngập đó, bỗng nhiên tên dìm nàng xuống nước lại kéo nàng lên bờ. Nghi Châu chống tay xuống đất, sặc sụa thở ra đám nước trong người ra ngoài. Hai tai nàng nghe thấy tiếng láo xáo gì đấy. Một lúc sau bình tĩnh, Nghi Châu ngước lên mới thấy Hoàng hậu đứng trước mặt. Hoàng hậu lo lắng, hỏi:
- Chiêu nghi, muội sao vậy?
Nàng chưa kịp nói gì thì tên Trung Tử nói:
- Dạ Chiêu nghi đi qua hồ thì bị ngã, nô tài đi qua liền cứu người.
Hoàng hậu nhìn Nghi Châu, nói rằng:
- Thôi giờ cũng không cần tra hỏi gì nữa. Nghi Châu ngã xuống hồ suýt chết đuối cần về cung ngay. Ngô Dung.
- Thỉnh an Hoàng hậu.
Quý phi lại gần. Quý phi gặp Hoàng hậu cũng lễ độ cúi xuống hành lễ.
- Hoàng hậu nương nương, Trung Tử là người của thần thiếp. Người cứ để thần thiếp cho cho cô ấy. Dù sao cũng là nô tài của thần thiếp cứu cô ấy mà.
Hoàng hậu nheo mắt, cũng hiểu chuyện đang xảy ra nên đồng ý. Hoàng hậu đi một đoạn xa Quý phi mới quay lại hỏi:
- Cô có làm sao không?
Nghi Châu từ nãy đến giờ im lặng quan sát càng thấy ghê tởm Quý phi. Chính cô ta sai người dìm chết Nghi Châu giờ lại giả nhân giả nghĩa hỏi han. Nghi Châu không nhịn nữa liền bảo:
- Quý phi người ác độc thật đấy. Ta không làm gì người mà người muốn ta chết đến thế.
Quý phi nghe vậy giả như không hiểu, nói rằng:
- Cô ngã xuống nước nên đầu óc bị loạn à? Trung Tử, mau đưa cô ta về cung.
- Đừng có giả vờ. Ta biết hết đấy.
Nghi Châu gằn giọng. Nàng chưa bao giờ tức giận đến thế. Quý phi biết rằng cũng không cần giả vờ nữa. Quý phi lại gần, cúi xuống nói:
- Biết rồi à? Thế từ nay đừng trách ta ác nhé.
Lúc này Xuân Hoa, Phượng Hạ mới chạy đến. Quý phi đứng dậy.
- Thế ta để tỳ nữ của cô đi về cung nhé. Các ngươi mau về thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cungdau