Xoa dịu mãnh sư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ những gì mà Speranza làm được ở năm Nhất đó chính là được một lũ ngu ngốc nào đó tìm đến với mong muốn được kết bạn với cậu, được kha khá giáo sư chú ý và được họ ưu ái, giúp những người học không được tốt cho lắm của nhà Ravenclaw học tập. Nhưng có một điều cậu không thể làm tốt đó chính là giúp Salem học.

"Salem, nghe tớ nói không? Cậu làm cách nào mà rớt tất cả các môn học vậy!?" Speranza giật giật khóe mắt, nhìn bảng điểm của Salem mà không nói nên lời.

Cậu biết chứ, người kia vốn đã quen với việc đạt được mọi thứ mình muốn mà không cần nỗ lực. Thành ra, thành tích học tập của cô cứ vậy mà xuống đà một cách ngoạn mục. Cái này cậu thua Salem thật rồi.

Speranza luôn là một học sinh ưu tú, tất nhiên, cậu sẽ không thể chịu được khi nhìn thấy bạn mình rơi vào thảm họa học tập.

"Trong tiếng Anh có phải là ngôn ngữ thứ nhất của tớ không?" Salem khịt mũi. "Và tớ ghét học."

"Tớ biết," Speranza lắc đầu ngán ngẩm, đúng là cô bạn mình có thể nói được tiếng Anh, nhưng lúc đọc và viết thì lại không ổn cho lắm. "Cơ mà, nếu cậu cần hỗ trợ thì cậu nên cân nhắc về chuyện học nhóm với tớ và Cedric bên Hufflepuff đấy. Cậu ấy rất thông minh và-"

"Không," Chẳng cần đắn đo, Salem ngay lập tức từ chối. Có lẽ do bản tính cao ngạo như một con sư tử của Salem không cho cô nhận được sự giúp đỡ của ai khác.

Nhưng dù cô không muốn giao lưu với ngôi nhà ít cạnh tranh của bọn lửng kia. Nhưng rất nhanh sau đấy, vì sự thúc giục dồn dập của Speranza nên Salem chỉ đành miễn cưỡng đồng ý, hòng cho nhanh qua chuyện.

Đáng lẽ cả hai sẽ mất kha khá thời gian để đến địa điểm đã hẹn vào lúc này, khi các hành lang đều đông nghẹt học sinh. Nhưng sự xuất hiện của Salem lại phải khiến mọi người không tự chủ được mà tránh xa cả mét, không ai ngu để mà muốn va chạm với con gái của người đã từng khủng bố cả Châu  âu một thời cả. Chà, đều này có lợi với cậu theo một cách nào đấy.

Những ánh mắt đổ dồn lên Salem và Speranza. Những tiếng thì thầm lan khắp nơi hệt như một đám cháy rừng, mọi người thi nhau rẽ ra như Biển Đỏ, tạo thành một con đường để cả hai thuận lợi bước đi.

Nếu không có sự xuất hiện của Salem thì e rằng, mọi người đã vây lấy Speranza từ lâu.

Cả hai đến vừa đúng giờ hẹn, Salem không khỏi cảm thấy lạc lõng khi nhìn quanh, mọi người ở đầy đều đang cắm đầu học, đến nỗi không một ai để ý đến hai gương mặt đang làm mưa làm gió gần đây.

Speranza giới thiệu cô với Cedric, người đã chờ sẵn ở đấy, mặc dù đã nghe Speranza kể về điểm số của cô nhưng anh vẫn lịch sự và không phán xét.

"Xin chào, tớ là Cedric. Rất vui được gặp cậu, nghe nói cậu đang gặp một số khó khăn đúng không?" Người kia mỉm cười, chủ động giới thiệu bản thân.

"Hân hạnh, tớ là Salem," Salem theo phép lịch sự đáp, âm thầm đánh giá người trước mặt.

Cedric không phải là một người mẫu tạp chí, nhưng nếu người kia là người mẫu, chắc chắn anh sẽ luôn luôn ở trang nhất. Đẹp trai một cách không thật, mái tóc tối màu tôn lên những đường nét góc cạnh. Mỗi khi người kia nhìn cô, đôi mắt màu xám bạc ấy luôn khiến cô lạc lối trong sự mông lung; như thể ánh mắt ấy có thể kéo ghì cô xuống cùng của cõi vĩnh cửu.

Cedric khá nổi tiếng ở trường, mọi người không ai đều không bàn tán về việc anh tốt bụng như thế nào, thông minh ra sao. Đặc biệt là khi Cedric vừa ẵm về 150 điểm cho nhà mình dạo gần đây.

Nhìn người kia càng lâu, Salem lại có cảm giác... ghét Cedric một cách kỳ lạ!
Ừ thì Cedric chưa làm gì cô, nhưng Salem luôn là kiểu người ăn ghen tức ở mà không có lý do — nó có thì mình ghét nó.

"Cedric này, gây ấn tượng với tôi đi," Salem khoanh tay, nói với tông giọng chế nhạo.

Speranza trông không có ý định nhắc nhở Salem. Dù sao cậu cũng đã trao đổi chuyện này với Cedric trước đó, người kia nói rằng bản thân có thể lo liệu được thì cứ cho là vậy đi.

Cedric không hề bị thái độ của Salem khiêu khích, dù chỉ một chút, trái lại còn bình tĩnh đến kỳ lạ. "Chà, tớ chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu. Chúng ta bắt đầu luôn nhé?

Salem có chút bất ngờ vì phản ứng của Cedric, cô khựng lại vài giây trước khi tiếp tục. "Làm ơn nhanh lên, tớ vẫn còn nhiều việc để làm hơn là ngồi đây nghe cậu đấy."

"Salem," Speranza không nhịn được nữa mà lên tiếng.

"Không sao đâu," Cedric xua tay. "Salem, vậy cậu cần giúp đỡ phần nào?"

"Tất cả," Nói rồi cô liền đảo mắt, miễn cưỡng giở sách giáo khoa ra.

"Điều quan trọng là phải nắm được những nguyên tắc cơ bản," Cedric thoáng khó hiểu trước lời nói của Salem, nhưng rồi vẫn nở nụ cười rất hòa ái, dễ gần rồi tiếp tục. Chúng càng khiến cô chán ghét hơn nữa.

Khi cả hai bắt đầu học, Salem không thể dẹp đi thái độ của mình. Cô mắng Cedric vì đã đặt câu hỏi, bác bỏ những lời đề nghị của anh với thái độ khiêu khích.

Mặt khác, Cedric vẫn kiên nhẫn, cố gắng giúp cô hiểu mà không tỏ ra khó chịu. Mọi người trong thư viện đều nhìn cô với ánh mắt e ngại.

Nhiều giờ trôi qua, Salem nhận ra rằng cô đang gặp khó khăn nhiều hơn cô nghĩ. Salem không thể phủ nhận rằng Cedric thực sự đang cố gắng giúp đỡ cô, bất chấp thái độ coi thường ban đầu.

"Cậu hợp với việc này nhỉ, Cedric?" Speranza ngồi quan sát từ nãy đến giờ bình luận. "Cậu làm tôi nhớ đến truyền thuyết về thánh Jerome của Muggle."

"Thánh Jerome?" Cedric thắc mắc.

Speranza búng tay. "Người đã thuần hoá được con sư tử sa mạc đang giận dữ đấy! Cậu biết không, tôi đã từng cố giúp cậu ta học, và kết quả là cậu ta đã hất tung bàn rồi chuồn đi mất khi tôi vừa chỉ được một trang giấy."

Salem không nói gì mà chỉ nhún vai.

"So sánh với thuần hóa và sư tử thì quá rồi," Cedric gãi má.

Salem đảo mắt. "Aiss, vậy là xong rồi chứ? Tôi rời đi-"

"Rầm"

Chưa để Salem kịp dứt lời, cánh cửa thư viện liền mở tung. Hai thiếu niên với mái tóc màu hung bước vào trong sự bàng hoàng của mọi người.

"Anh bảo rồi đấy, cậu ta ở đây mà," Ngay khi Fred vừa thấy Salem, cậu ta liền quay sang huých vai George.

"Salem? Cậu làm gì ở đây thế?" George nheo mắt như thể đây là chuyện ngàn năm có một, song, cậu cũng lấy lại vẻ tươi tắn rất nhanh. "Đi nào Salem! Hôm nay ham học nhỉ?"

"Bọn tớ vừa nghĩ ra cách mới để phá lão Flich này! Yên tâm, lần này không bị bắt nữa đâu," Fred dõng dạc tuyên bố, như thể ở đây chỉ có ba người.

Mặt Speranza nghệch ra, không kịp phản ứng. Ngay khi vừa quay sang Salem bên cạnh thì cô đã biến mất tăm hơi. Có vẻ như cô đã kết thêm bạn mới rồi thì phải.

Cậu hướng cặp mắt xanh lơ đến cánh cửa thư viện — ở đấy, chỉ còn mỗi bóng lưng của ba cái đầu đỏ hung đang đi khuất dần…


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC