Chương 2: Những con thuyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bấy giờ Harry chuyển sang mở mấy gói kẹo dẻo hình hạt đậu đủ vị, hiệu Bertie Bott.

"Phải cẩn thận với mấy món này đấy! Khi họ nói là đủ vị thì có nghĩa là đủ các vị. Cậu biết, đủ các thứ vị có từ vị sôcôla, vị bạc hà, vị mứt, nhưng cũng có vị rau dấp cá, vị thận heo, vị lông bò. Anh George có lần bị tẩu hoả nhập ma vì các vị đó rồi!"Ron nói rồi nhón một viên kẹo hình hột đậu xanh, nhìn ngắm cẩn thận, rồi phun vô một góc. "Ẹ! Đắng nghét! Vị rễ non."

Flora xua tay đáp "Đừng nhìn mình. Mình từ chối món này."

Nhưng cuối cùng cả hai cậu nhóc kia vẫn thích thú nhấm nháp sạch món kẹo dẻo các vị. Harry nếm được vị bánh nướng, dừa, đậu nướng, dâu, cà ri, cỏ, cà phê, cá mòi, và còn nhấm thử một tí kẹo xám trông rất buồn cười mà Ron chẳng hề đụng đến. Cái đó hoá ra có vị cay như tiêu.

Qua cửa sổ toa xe, phong cảnh nông thôn ngày càng trải rộng. Giờ thì không còn thấy những thửa ruộng ngăn nắp nữa. Thay vào đấy là những cánh rừng hoang vu, nhũng dòng sông uốn khúc, và những đồi núi xanh sẫm.

Có tiếng gõ cửa và thằng bé có gương mặt tròn bước vào. Trông nó như mếu. Nó hỏi: "Xin lỗi, có ai thấy con cóc của tôi không?"

Khi cả ba người lắc đầu thì thằng bé kêu lên tuyệt vọng: "Tôi lại làm mất nó rồi. Nó cứ bỏ tôi mà đi hoài à!"

"Nó sẽ trở về mà." Harry an ủi

"Vâng... Nhưng các cậu có thấy nó..." nói đến đó thằng bé bỏ đi.

"Không biết tại sao nó lại khổ sở như vậy nhỉ? Nếu mình mà có một con cóc thì mình chỉ mong mất nó cho rồi, càng sớm càng tốt. Ôi nhưng mà..., cũng chẳng nói được, mình cũng có con Scabbers tội nợ đấy thôi!"

"Có lẽ mình nên thấy may khi không có con thú cưng nào nhỉ." Flora đáp với vẻ hí hửng

Con chuột vẫn ngủ li bì trên đùi Ron. Ron nhìn nó chán ghét. "Không chừng nó chết rồi, mà chết hay không thì cũng chẳng phân biệt được. Hôm qua mình đã thử đổi nó sang màu vàng để cho nó coi đỡ chán, nhưng niệm thần chú hoài mà không được. Để mình chỉ cho cậu xem, coi nè..."

Ron lục lọi trong rương, lấy ra một cái đũa phép, trông te tua, mẻ đầu mẻ đuôi, đầu đũa lại dính phất phơ cái gì trắng trắng. "Lông kỳ lân gần bong ra rồi. Nhưng còn xài được..."

Ron vừa vẩy đũa phép một cái thì cửa toa lại mở. Thằng bé mất cóc lại bước vào, nhưng lần này đi cùng nó là một đứa con gái.

Cô bé mặc đồng phục Hogwarts mới toanh, cất tiếng hỏi "Có ai thấy một con cóc không? Neville mất một con cóc." Giọng cô bé oai như giọng bà chủ. Tóc nâu dày xù, lại thêm mấy cái răng cửa to cồ cộ.

"Hồi nãy tụi này đã nói với nó là không thấy rồi." Ron nói

Nhưng cô bé không thèm nghe, chỉ nhìn chăm chú cây đũa phép trên tay Ron. "A, đang làm phép hả? Coi nào!"

"Ờ... được thôi. Nắng trời, mật bơ, hoa cúc. Có con chuột ngu béo núc. Hãy biến nó ra màu vàng." Ron vẫy cây đũa phép, nhưng không có gì xảy ra. Con Scabbers vẫn màu xám ngoét và tiếp tục ngủ li bì.

"Cậu có chắc đó là câu thần chú thiệt không? Không ăn thua rồi chứ gì? Hồi trước tôi cũng có mấy câu, để thực tập ấy mà! Mà câu nào cũng linh nghiệm hết. Ở nhà tôi, không ai biết làm phép, thành ra lúc nhận thư gọi nhập học tôi ngạc nhiên quá chừng. Nhưng mà tất nhiên là tôi thích lắm, vì tôi nghe nói đây là trường phù thủy danh tiếng nhất. Tôi đã học thuộc lòng hết các sách giáo khoa rồi. Hy vọng như vậy là đủ theo học. Nhân tiện xin tự giới thiệu, tôi là Hermione Granger, các cậu là ai?"

"Flora Weasley, Ron Weasley và Harry Potter." Flora đáp

Nghe vậy Hermione liền kêu lên và lập tức ngồi xuống bên cạnh cô, đối diện với Harry "Thật hả? Tôi biết hết mọi chuyện về cậu, dĩ nhiên rồi! Tôi kiếm được vài cuốn sách đọc thêm, chuyện về cậu có ghi trong cuốn Lịch sử pháp thuật hiện đại, cuốn Thăng trầm của nghệ thuật Hắc ám và cuốn Những sự kiện phù phép lớn trong thế kỷ hai mươi."

"Tôi ấy hả?" Harry chỉ vào mặt mình mà băn khoăn

"Trời đất! Cậu không biết gì hết sao? Nếu như tôi là cậu, thể nào tôi cũng phải tìm đọc tất cả những gì viết về tôi." Thế rồi đột ngột cô bé chuyển giọng "À, mà có ai biết mình sẽ ở ký túc xá nào chưa? Tôi đã dọ hỏi cùng khắp rồi, nghé nói nhà Gryffindor là chỗ tốt nhất, tôi hy vọng được vô đó. Nghe nói chính cụ Dumbledore cũng từng ở Gryffindor. Nhưng mà nhà Ravenclaw cũng không đến nỗi tệ... Thôi, bây giờ tụi tôi phải đi tìm con cóc cho Neville đã. Còn hai cậu, thay đồ đi là vừa, sắp tới nơi rồi, biết không?"

Cô bé nói rồi bỏ đi dắt theo thằng nhóc mất cóc.

"Cho dù mình ở nhà nào cũng được, miễn là đừng chung nhà với con nhỏ đó. Câu thần chú ngu si! Chắc là anh George ghẹo mình, ảnh biết đó là trò bịp nên ảnh mới dạy mình." Ron nói

"Mình đã nói là nó không hiệu quả mà cậu không tin." Flora nhún vai nói rồi lấy đồng phục đi thay

Đến khi Flora quay về thì thấy ba tên nhóc đứng ở cửa buồng.

Thằng bé nhợt nhạt với mái tóc bạch kim được chải chuốt ra sau với hai thằng béo y chang như hai vệ sĩ của nó. Cậu ta nói "Đúng không đây? Tụi nó nói um khắp tàu là có Harry Potter đang ở trong toa này. Vậy ra là mày đó hả?"

"Phải." Harry đáp

"À, đây là Crabbe, còn đây là Goyle. Tao là Malfoy, Draco Malfoy."

Ron ho khẽ mấy tiếng, chắc là để ém tiếng cười khẩy. Draco Malfoy ngó Ron "Bộ thấy tên tao buồn cười lắm hả? Tên mày tao chưa thèm hỏi nha! Cha tao đã nói cho tao biết hết về tụi tóc đỏ Weasley nhà mày rồi, mặt đầy tàn nhang, con thì đông đến nổi nuôi không xuể chứ gì!"

"Còn bay là con độc đinh chắc cô đơn lắm ha. Bay chơi với ai trong thời gian vừa rồi? Mấy gia tinh nhà bay hay mấy con công mà nhà bay hãnh diện?" Flora vừa nói vừa đẩy Malfoy ra để đi vào trong

Có vẻ hắn không muốn đuôi co với cô nên quay sang Harry "Potter à, rồi mày sẽ thấy là có những gia đình phù thủy sang hơn. Mày đừng vội kết bạn với đám tầm thường. Chuyện đó tao giúp mày được."

Nó giơ tay để bắt tay Harry, nhưng Harry không thèm nắm lấy.

Harry chỉ lạnh nhạt nói "Cám ơn. Tao nghĩ tự tao cũng biết được đứa nào tầm thường, đứa nào không rồi!"

Nghe đến đó. Draco Malfoy không đến nỗi đỏ mặt, nhưng hai gò má nó cũng hơi đổi màu. Nó chậm rãi nói "Nếu tao là mày, Potter, tao sẽ cẩn thận hơn một chút. Mày rồi sẽ đi vào vết xe đổ của cha mẹ mày nếu không biết lễ phép hơn. Tại cha mẹ mày hồi đó cũng không biết điều gì là tốt cho họ. Mày mà cứ giao du với đám giẻ rách như bọn Weasley và lão Hagrid ấy thì có ngày cũng tiêu ma."

Cả Harry và Ron cùng đứng bật dậy.

"Mày nói lại coi!" Harry nói

"Chà muốn đánh lộn với tụi tao hả?"

"Ừ, nếu mày không cút ra khỏi chỗ này ngay."

"Nhưng mà tụi tao chưa muốn đi ra, phải không tụi bây? Tụi tao ăn hết đồ của tụi tao rồi, mà tụi mày ở đây có vẻ còn dư đồ ăn đấy." Malfoy vừa dứt câu cũng là lúc cô rút được đũa phép ra

Một bùa chú vô thanh được bắt ra đẩy lùi cả ba thằng nhóc về phía ngoài hành lang tàu khiến chúng ngã sõng soài ra đất.

"Phù thuỷ thì chẳng cần động tay chân." Flora nói

"Mày nhớ đó. Cha tao sẽ nghe về điều này." Malfoy nói rồi cùng hai thằng Goyle và Crabbe bỏ chạy

"Sao cậu làm được điều đó?" Hermione tiến đến và hỏi

"Điều gì cơ?" Flora hỏi lại

"Bùa chú vô thanh ấy. Chỉ có cách phù thuỷ hay pháp sư thuần thục bùa chú mới có thể làm được."

"Mình sinh trước một năm. Đáng lẽ đã phải nhập học năm ngoái nhưng do sinh cuối năm nên năm nay mới nhập học. Thời gian rảnh thì luyện tập vậy thôi."

"Mà có việc gì không?" Ron hỏi

"Mấy cậu nên thay đồng phục vào nhanh nhanh đi. Tôi vừa mới đi lên mấy toa đầu và hỏi nhân viên kiểm soát tàu, ông ấy nói chúng ta gần đến nơi rồi."

"Vậy cậu có thể làm ơn đi ra cho chúng tôi thay đồ được không?"

"Được thôi. Tôi vô đây chẳng qua vì ở ngoài kia người ta chộn rộn như con nít, chạy lên chạy xuống khắp hành lang. À, nhân tiện tôi xin lưu ý cậu là mũi cậu dính lọ nghẹ đó, cậu biết không?"

"Ron trừng mắt nhìn theo cô bé khi cô đi ra ngoài. Harry thò đầu ra ngoài cửa sổ. Trời đang tối dần. Nó có thể nhìn thấy núi rừng dưới bầu trời tím thẩm. Đoàn tàu lửa dường như đang chạy chậm lại."

Flora ra ngoài để hai cậu con trai thay đồ. Harry và Ron cùng cởi chiếc áo khoát ra và trùm lên mình chiếc áo dài đen. Áo của Ron hơi ngắn một chút so với thân hình nó, để lộ cả đôi giày.

Một giọng nói vang lên khắp đoàn tàu "Chúng ta sắp đến Hogwarts trong vòng năm phút nữa. Hành lý cứ để lại trên tàu, sẽ có người mang về trường sau."

Đoàn xe lửa giảm tốc độ rồi cuối cùng dừng hẳn lại. Người ta xô đẩy nhau, ùn ra cửa, đổ xuốn một sân ga nhỏ xíu, tối tăm. Cô rùng mình trong trời đêm lạnh buốt.

Chợt lúc ấy, một bóng đèn nhấp nháy lơ lửng trên đầu lũ học sinh, nói lớn "Học sinh năm thứ nhất! Năm thứ nhất lại đây! Harry, khoẻ không? Lại đây, đi theo ta! Còn học sinh năm thứ nhất nữa không? Bước cẩn thận! Học sinh năm thứ nhất, theo ta."

Mò mẫm, loạng choạn, bọn trẻ đi theo Hagrid xuống một lối đi có vẻ dốc và hẹp. Hai bên đường tối đến đến nỗi cô nghĩ là mình đang đi giữa những hàng cây dày đặc.

Cả đám im thin thít. Neville thằng nhỏ làm mất cóc, chi dám thút thít một hai lần.

Hagrid ngoái đầu ra sau, nói "Chút xíu nữa là cháu sẽ nhìn thấy Hogwarts lần đầu tiên đây! Qua khúc quanh này là thấy ngay."

Một tiếng Ô rất to đồng thanh vang lên.

Con đường hẹp bất ngờ mở ra một bờ hồ đen bao la. Bên kia bờ hồ, nằm trên đỉnh núi cao là một toà lâu đài nguy nga đồ sộ với vô số tháp lớn nhỏ, và vô vàn ô cửa sổ sáng đèn điểm xuyết bầu trời rực rỡ đầy sao.

Lão Hagrid chĩ một đoàn thuyền nhỏ chờ sẵn bên bờ hồ, kêu to "Lên thuyền. Mỗi thuyền không chở quá bốn người!"

Neville cùng Hermione theo Harry và Ron lên thuyền. Còn cô lạc sang ngồi cùng với mấy người tên Pansy Parkinson, Theodore Nott và Blaise Zabini.

Hagrid, một mình một thuyền, kêu to lần nữa "Mọi người lên thuyền hết chưa? Xong rồi thì... tiến lên!"

Cả đoàn thuyền cùng rời bến một lúc, băng ngang mặt hồ phẳng lặng như mặt gương. Mọi người đều im lặng, đăm đăm nhìn lên toà lâu đài trước mặt. Nó hiện ra như một ngọn tháp khổng lồ, càng ngày càng hùng vĩ khi đoàn thuyền đưa chúng chui qua một tấm màn, kết bằng những dây trường xuân rủ xuống, che phủ cả một cái cửa rông thênh thang mở ra trên vách núi. Cửa này dẫn vào một đường hầm tối om, có lẽ là con đường ngầm chạy dười chân lâu đài, đến một bến cảng cũng nằm sâu dưới đất. Cập bến, bọn trẻ bèn lục tục trèo lên bãi đầy sỏi đá. Còn lão Hagrid đi kiểm tra lại những chiếc thuyền xem còn sót thứ gì không.

"À, ra mày! Có phải con cóc của cháu đây không?" lão Hagrid nói

Neville mừng rỡ giơ tay ra "Trevor!"

Cả đám lại tiếp tục trèo lên một lối đi trong núi đá, nhắm theo anh đèn của lão Hagrid mà đi tới một con đường bằng phẳng hơn, dẫn tới bãi cỏ mịn màng đẫm sương nằm ngay dưới bóng toà lâu đài.

Bọn trẻ hớn hở bước lên những bậc thềm đá và đứng túm tụm trước cánh cổng khổng lồ bằng gỗ sồi.

"Mọi người đông đủ cả rồi hả? Cả con cóc của cháu vẫn còn đó chứ?"

Nói xong, lão Hagrid giơ nắm tay khổng lồ lên, đấm mạnh vào cánh cửa toà lâu đài ba lần.

Cánh cửa lâu đài tức thì mỏ ra. Một bà phù thủy cao lêu nghêu, tóc đen mướt, mặc áo dài màu xanh ngọc bích đứng sẵn ngay cửa. Bà có một gương mặt nghiêm nghị, đến nỗi ý tưởng đầu tiên nảy ra trong đầu cô rằng chớ có mà lôi thôi với bà.

Lão Hagrid giới thiệu "Các học sinh năm thứ nhất đây thưa giáo sư McGonagall."

"Cám ơn bác Hagrid. Bác để chúng lại cho tôi được rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC