Chương 25: Thuốc đa dịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

May mà kỳ nghỉ Giáng Sinh đã cận kề, học sinh nháo nhào lo đi đặt chỗ trên tàu tốc hành Hogsmeade để về nghỉ lễ với gia đình.

Ron nói "Tới nước này thì chỉ còn lại tụi mình ở trường thôi. Tụi mình với tụi Malfoy, Crabbe và Goyle. Kỳ nghỉ này rồi đây vui phải biết!"

Crabbe và Goyle cũng đã ghi tên ở lại trường trong kỳ kễ Giáng Sinh, bởi vì cả hai đứa này luôn làm theo những gì Malfoy làm. Harry thì mừng là hầu hết các học sinh khác đều đã về nhà. Cả đám hay chính xác hơn là Harry và Flora đã ngán tới tận cổ cái cảnh người ta cứ né né giạt giạt ra xa khỏi Harry trong hành lang, như thể cậu ấy sắp sửa nhe răng nanh hay xì nọc độc ra. Và cũng đã chán ngấy những trò chỉ trỏ xì xầm lẫn huýt háy mỗi khi cả đám đi ngang qua. Tuy nhiên, anh Fred và George lại thấy tất cả những trò ấy rất vui.

Hai anh cứ lanh chanh bước dõng dạc phía trước Harry để mở đường và hô to "Hãy tránh đường cho Người kế vị Slytherin, phù thủy ác độc chân chính đang du hành đây!"

Percy cực lực phản đối hành động đó. Anh lạnh lùng mắng hai "Đây không phải là chuyện đáng cười đùa."

"Ôi, tránh đường giùm coi, anh Percy. Harry đang gấp lắm mà."

George hùa thêm "Đúng vậy, nó phải đi gấp tới Phòng chứa Bí mật để uống trà với đám tay chân đầy nanh độc đấy!"

Ginny cũng không thú vị chút nào với trò đùa của hai anh. Mỗi lần Fred hỏi to Harry là nó dự định tấn công ai tiếp theo, hay khi George giả đò trừ tà Harry bằng một củ tỏi, thì Ginny kêu lên đầy khổ sở "Ôi, đừng mà!"

Trò cười của anh em Fred và George lại có vẻ như đã chọc tức Draco Malfoy, mỗi lần thấy anh em Fred diễn trò cười đó, trông Malfoy càng thêm chua chát.

Ron suy diễn "Là bởi vì nó chỉ muốn ra rằng chính nó mời là Người kế vị. Mấy cậu cũng biết mà, cái mà thằng đó ghét nhất là bị đánh bại trong bất cứ chuyện gì. Vậy mà bây giờ tiếng tăm của mấy chuyện bẩn thỉu nó làm thì Harry lại lãnh hết, vậy sao không tức?"

Hermione nói bằng giọng đắc ý "Không lâu nữa đâu! Thuốc Đa dịch gần xong. Cũng sắp tới ngày tụi mình moi được sự thật từ thằng nào đó ra rồi."

Cuối cùng học kỳ một chấm dứt, và lâu đài chìm trong một sự yên ắng sâu lắng như lớp tuyết dày phủ bên trên. Flora nhận thấy tòa lâu đài trở nên yên tĩnh đi chứ không phải âm u đi, và điều cô thích nhất là cô, Hermione, Harry cùng anh em nhà Weasley được làm "bá chủ" toàn tháp Gryffindor, nghĩa là chúng tha hồ chơi pháo bung xòe tưng bừng mà không ngại làm phiền ai hết, lại mặc sức thực tập đấy tay đôi riêng với nhau.

Fred, George và Ginny đã chọn ở lại trường thay vì đi theo ông bà Weasley thăm anh Bill ở Ai Cập. Thực lòng Flora cũng rất muốn đi gặp ảnh nhưng cái nhiệm vụ ở trường còn chưa xong nữa. Anh Percy không tán thành những hành vi của tụi nó những hành vi mà anh cho là trẻ con nên ít khi anh có mặt trong phòng sinh hoạt chung Gryffindor. Anh đã nói với bọn trẻ một cách hơi vênh vang rằng anh ở lại trường trong kỳ lễ Giáng Sinh này chỉ vì nhiệm vụ Huynh trưởng của anh là phải hỗ trợ các thầy cô giáo trong thời gian khó khăn này mà thôi.

Bình minh ngày Giáng Sinh trắng toát và lạnh buốt. Harry và Ron là hai đứa duy nhất còn lại trong phòng ngủ. Cả hai bị đánh thức dậy khi Flora và Hermione chạy vô phòng. Cả hai cô bé đã ăn mặc chỉnh tề, tay cầm quà cho cả hai người bạn. Hermione vừa kéo màn cửa sổ vừa kêu to "Dậy thôi!"

Ron giơ tay che ánh sáng chói mắt, càu nhàu "Hermione, cậu đâu có được phép vô đây... cả cậu nữa Flora."

"Chỉ có các cậu mới không được qua kí túc xá nữ còn phòng các cậu ấy hả... nếu thích mình cũng có thể ngủ đây luôn cũng được."

Nhưng Hermione quẳng cho Ron một món qua, vui vẻ nói "Chúc mừng Giáng Sinh hạnh phúc! Mình đã thức dậy cả nửa giờ đồng hồ rồi, cho thêm vô thuốc một mớ ruồi cánh mỏng. Bây giờ thuốc đã bào chế xong!"

Harry ngồi bật dậy, đột nhiên tỉnh táo hẳn "Chắc không?"

Flora đáp một cách khẳng định "Chắc!"

"Nếu tụi mình muốn thử, thì mình có thể nói là ngay tối nay cũng được."

Lúc đó, Hedwig lao vào phòng, mỏ ngậm một cái gói nhỏ. Khi Hedwig đáp xuống giường Harry, Harry vui vẻ chào "Mạnh giỏi hả? Mày chịu nói chuyện lại với tao chưa?"

Con cú rỉa vành tai Harry một cách thân ái, coi như một món quà dành cho Harry rồi. Nó mang về cho Harry hai gói quà bự cùng ba tấm thiệp khác nhau. Chú James, chú Sirius và chú Remus. Không hiểu tại sao ba chú ấy vẫn ở thành phố Jamestown lo công cán. Có khi đến hết mùa hè này cũng chưa về Harry có lẽ sẽ ở chung với chú Regulus hoặc về ở với gia đình Dursley. Lão Hagrid tặng Harry một hộp kẹo mật, tiếng là kẹo mềm, nhưng Harry quyết định là nên hơ lửa cho nó hơi nhão ra rồi mới có thể ăn được.

Flora đã dành thời gian rảnh vào đêm để đan những chiếc khăn len cho cả gia đình cũng như mấy người bạn của mình. Do một phần áy náy mà cô đã làm thêm cho thầy Snape một cái. Nhưng tặng mỗi thầy Snape thì không hay lắm nên Flora lại cặm cụi làm thêm cho cô McGonagall, thầy Flitwick, cô Sprout và lão Hagrid. Tất nhiên Flora không dám đưa thẳng cho mấy vị giáo sư nên mượn cú của Harry để gửi cho họ.

Ron thì tặng Flora cuốn sách tiên tri mà cậu ta cùng hai anh Fred và George đã dành dụm tiền mua cho cô. Hermione thì tặng Flora một cây viết lông đại bàng hết sức sang trọng. Mẹ Molly vẫn tặng áo tự đan như mọi năm. Anh Charles tặng một quả cầu tiên tri mà cô tự hỏi mình sẽ dùng nó kiểu gì, anh Bill lại gửi Flora cuốn cổ ngữ Runes mới toanh. Anh Percy lại cô cuốn sổ da có khắc chữ 'Flora Weasley' với mong muốn cô có thể nối tiếp bước chân của anh ấy.

Không ai lại không khoái bữa tiệc Giáng Sinh ở trường Hogwarts, kể cả những đứa đang âm mưu thử nghiệm món thuốc rùng rợn Đa dịch.

Đại Sảnh đường được trang hoàng cực kỳ lộng lẫy. Không kể một tá cây thông Giáng Sinh phủ tuyết trắng và hàng chùm hàng chuỗi hoa ô rô và hoa tầm giăng mắc khắp trần; Sảnh đường còn được phù phép cho tuyết rơi êm đềm, tuyết phù phép nhẹ, ấm và khô, rơi từ trên trần xuống. cụ Dumbledore lĩnh xướng mấy ca khúc Giáng Sinh mà cụ yêu thích nhất. Lão Hagrid thì nói cười oang oang, càng lúc nói càng to sau mỗi ly rượu tròng trắng trứng lão nốc vào. Fred đã làm phép biến phù hiệu Huynh trưởng của Percy thành Đinh Trưởng, mà Percy thì không để ý, nên cứ lấy làm lạ và hỏi tại bọn nhỏ cứ rúc rích cười miết.

Harry và Ron chưa ăn xong dĩa bánh Giáng Sinh thứ ba thì Flora và Hermione đã lùa cả hai đứa ra khỏi Sảnh đường để đi thực hiện âm mưu của chúng vào tối hôm đó.

Hermione nói một cách rất lạnh lùng, thực tế, như thể cô nàng sắp gửi hai đứa đi chợ mua bột giặt "Tụi mình vẫn còn cần một chút gì đó của cái kẻ mà mình muốn biến thành. Cho nên hai cậu phải kiếm cho được một cái gì đó của Crabbe và Goyle; hai thằng này là bạn thân nhất của Malfoy, có thế mới hòng Malfoy kể hết mọi chuyện bí mật của nó ra. Và mình cũng phải tính toán sao cho hai đứa Crabbe và Goyle thiệt không thể xuất hiện đúng lúc tụi mình đang khai thác Malfoy."

Mặt của Harry và Ron hơi thộn ra, nhưng Hermione chẳng đếm xỉa gì, vẫn tiếp tục trình bày kế hoạch của mình một cách tỉ mỉ, chu đáo.

"Mình đã sắp đặt hết trơn rồi."

Cô bé giơ ra hai cái bánh sôcôla, nói tiếp "Mình đã rưới đầy bùa mê ngủ đơn giản vô hai cái bánh này. Hai cậu chỉ cần làm sao cho Crabbe và Goyle "phát hiện" ra hai cái bánh. Hai đứa nó tham ăn lắm, thế nào tụi nó cũng đớp ngay. Đợi cho tụi nó ngủ rồi, hai cậu nhổ mấy sợi tóc của tụi nó, rồi kéo tụi nó vô phòng cất chổi cho tụi nó tạm trú ở trỏng."

Ron và Harry nhìn nhau một cách đầy nghi hoặc.

"Hermione à, mình không tin lắm..."

"Rủi mà có trục trặc gì đó..."

Nhưng ánh mắt của Hermione lóe lên một tia sáng cương quyết không khác mấy với ánh mắt mà giáo sư McGonagall thỉnh thoảng để lộ ra. Cô bé cứng cỏi nói "Không có tóc của Crabbe và Goyle thì món thuốc của tụi mình bào chế trở nên vô dụng. Các cậu có muốn điều tra Malfoy không hả?"

Harry vội nói "Được rồi, được rồi. Nhưng còn phần cậu thì sao? Cậu tính nhổ tóc ai đây?"

Hermione bèn tươi rói lại, móc trong túi áo ra một cái chai nhỏ xíu, giơ cao cho hai bạn xem một sợi tóc duy nhất bên trong.

"Mình đã có rồi nè! Các cậu còn nhớ con Bé Bự Millicent Bulstrode đánh vật với mình ở Câu lạc bộ Đấu tay đôi không? Lúc nó vặn cổ mình, nó làm vương mấy sợi tóc của nó trên áo mình. Bữa nay nó về nhà ăn lễ Giáng Sinh rồi. Mình biến thành nó xong rồi là chỉ việc nói với tụi nhà Slytherin là mình đã đổi ý, quay lại đây chơi lễ với tụi nó."

Trong khi đó Flora đi kiểm tra lại món thuốc Đa dịch đã bào chế xong.

Còn Ron nói mặt cực kỳ u ám "Cậu có bao giờ nghe nói tới một kế hoạch sơ hở tùm lum chỗ như vầy chưa?"

Sau khi trộm được tóc của hai thằng Goyle và Crabbe thì Harry và Ron quay lại nhà vệ sinh. Giờ đây buồng tắm của con ma khóc nhè Myrtle dày nghịt khói đen bốc ra từ cái vạc mà Flora đang quậy thuốc.

Hermione nín thở nói "Mấy cậu có lấy được gì không?"

Harry chìa cho Hermione coi mấy sợi tóc của Goyle. Hermione nói "Hết sảy!" Cô bé đưa ra một gói nhỏ "Mình đã chôm được mấy thứ này ở phòng giặt ủi. Các cậu cần áo quần rộng hơn một khi các cậu biến thành Crabbe và Goyle."

Trong lúc ấy Flora chia cái hỗn hợp kia ra làm ba cốc khác nhau đồng thời ngó cái tóc của bé bự nhà Slytherin của Hermione.

"Mình nghĩ cậu không nên dùng cái tóc này thì hơn Hermione à. Chúng giống... lông mèo hơn là tóc."

"Vậy sao? Nó là tóc mà nhỉ."

"Nhưng mình thấy cậu sẽ hoá thành mèo đó Hermione. Cậu có thể thử chỉ là sẽ khá rắc rối với bà Pomfrey thôi."

"Cậu nên nghe Flora. Cậu ấy hay đoán trúng phóc." Ron nói

Flora lập tức chỉnh lại "Không phải đoán mà mình nhìn thấy! Giống một dạng tiên tri... mình không biết nữa. Nếu cậu muốn thì cứ thử."

Hermione suy nghĩ một hồi rồi nói "Chắc không sao đâu. Phải rồi, sách viết hình như là... khi mình uống thuốc vô rồi thì đúng một tiếng đồng hồ sau là mình trở lại nguyên hình dạng cũ."

Ron thì thào "Bây giờ làm sao nữa?"

Flora quay qua Harry và Ron mà nói "Đưa tóc hai cậu lấy được đây."

Cả hai chàng trai nhanh chóng đưa cho Flora. Cô múc từng muôi lớn chất thuốc đen sệt như sình ấy vô mấy cái ly. Xong, tay cô run rẩy trút vào ly đầu tiên sợi tóc của Bé Bự Bulstrode đựng trong cái chai nhỏ xíu.

Ly thuốc rít lên như cái ấm sôi reo và sủi bọt như điên. Một giây sau, thuốc biến thành một thứ màu vàng ghê ghê.

Ron nhìn cái chất vàng vàng ấy "Ý ẹ, tinh chất của Bé Bự Bulstrode đó. Dám cá là nếm lợm giọng cho coi."


Tiếp đến, Flora thả sợi tóc của Goyle vô cái ly chính giữa, và bỏ tóc của Crabbe vào ly cuối cùng. Cả hai ly đều rít lên và sủi bọt. Thuốc có tóc của Goyle thì đổi màu vàng lợt của nước mũi, còn thuốc có tóc Crabbe thì có màu nâu xỉn.

Khi mỗi đứa bưng một ly lên, Harry nói "Khoan đã. Tụi mình không nên uống ở đây... khi tụi mình biến thành Crabbe và Goyle thì đứng ở đây sẽ không đủ chỗ nữa. Mà Bé Bự Bulstrode thì cũng chẳng bé bỏng gì."

Ron tán thành "Phải đó. Mỗi đứa chui vô một buồng cầu tiêu."

Harry mở khóa. Cẩn thận bưng cái ly của cậu ấy sao cho không làm đổ giọt thuốc Đa dịch nào hết, bước nhẹ vô căn buồng ở giữa. Ron kế bên và Hermione qua buồng đối diện. Flora vẫn ở buồng cũ đang thu dọn mọi thứ và mong sao Hermione không biến thành mèo.

Harry gọi vọng ra "Sẵn sàng chưa? – Một – Hai – Ba...Hai cậu sao rồi?" Giọng Goyle khàn khàn thoát ra từ cổ họng Harry.

Ở buồng bên ngoài, giọng Crabbe ồ ồ vang lên "Xong."

Flora mở cửa buồng, Ron và Harry quả thực biến thành Goyle và Crabbe. Nếu ai không biết thì còn nghĩ chính là chúng nó.

Harry nói "Tụi mình phải đi ngay thôi. Tụi mình còn chưa biết phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin ở đâu. Mình cầu mong có ai đó cho mình đi theo..."

Ron vẫn chăm chăm nhìn Harry, nói "Thiệt tình, ngó Goyle suy nghĩ trông nó kỳ quái gì đâu ấy."

Harry gọi Hermione "Lẹ lên! Tụi mình phải đi ngay thôi."

Một giọng eo éo đáp lại "Mình... mình nghĩ chắc là mình không thể đi đâu. Hai cậu đành phải đi mà không có mình đi cùng vậy."

"Hermione ơi, tụi này dư biết Bé Bự Bulstrode xấu xí mà, cậu khỏi lo có người biết là cậu..."

"Không... thực ra thì... chắc là mình không đi đâu. Hai cậu đi mau lên, kẻo mất thì giờ."

Cả ba ngơ ngác rồi Ron kêu lên "Đúng là kiểu mặt Goyle. Cái mặt của cậu bây giờ giống y như mặt Goyle mỗi khi thầy cô giáo kêu nó lên hỏi bài."

Harry hỏi vọng qua cánh cửa "Cậu có sao không, Hermione?"

"Không sao... Ơ... mình không sao, cứ đi đi."

Ron thì thầm "Chắc là do Flora đã nói đúng rồi đó."

"Vậy hai cậu mau đi đi. Mình sẽ ở lại với Hermione."

Harry và Ron dè chừng hé cánh cửa nhà vệ sinh nữ, dòm trước ngó sau mở rồi mới lẻn ra.

"Hermione, ra đây đi. Mình biết cậu biến thành mèo rồi. Ý mình là mình đã nhìn thấy trong ảo ảnh."

"Sao cậu có thể làm được vậy..." Hermione vừa nói vừa bắt đầu thút thít

"Mình cũng không rõ. Nếu cậu không muốn ra thì cứ đợi hết thời gian coi sao. Coi như đợi Harry và Ron về luôn."

"Ừm. Mong là có thể biến lại được như cũ."

Một giờ sau. Cánh cửa nhà vệ sinh mở toang. Harry và Ron đã trở lại nguyên hình trong bộ quần áo xộc xệch.

Ron vừa đóng cửa nhà vệ sinh vừa thở hổn hển "Ôi, cũng không đến nỗi uổng thì giờ. Tuy tụi mình vẫn chưa tìm ra được ai là kẻ đã thực hiện mấy vụ tấn công, nhưng ngày mai mình sẽ viết thư xúi cha khám xét phòng bí mật dưới sàn phòng khách nhà Malfoy."

"Hermione, ra đi, tụi này có cả đống chuyện kể cho cậu nghe nè..." Harry nói

"Tránh ra chỗ khác đi!" Hermione gắt lên khi Harry tính đẩy cửa buồng nhà vệ sinh

Harry và Ron nhìn nhau "Có chuyện gì vậy? Bây giờ thì chắc cậu đã trở lại nguyên hình như xưa rồi chứ? Hai đứa tụi này..."

Flora chỉ đành nhìn Ron và Harry mà lắc đầu thở dài.

Thình lình con ma khóc nhè Myrtle lướt xuyên qua một cánh cửa, hiện ra trước mặt chúng. Flora chưa từng bao giờ thấy con ma khóc nhè lại vui vẻ như lúc này.

Con ma nói "Uùiiiii daaaaa, tụi bây chờ đó mà coi, khủng khiếp lắm..."

Cả ba nghe tiếng mở chốt cửa, rồi Hermione xuất hiện, thút thít khóc, cái áo chùng của cô bé được kéo lên trùm kín đầu.

Harry ngờ ngợ hỏi "Sao vậy? Chẳng lẽ cậu vẫn còn đeo cái mũi của Bé Bự hay sao?" Gương mặt của Hermione phủ đầy lông đen thui.

Hermione buông cái áo chùng cho nó tuột xuống khỏi đầu, để lộ một gương mặt khiến cả Ron cũng phải kinh hoảng đến nỗi bị giật bắn ra sau, té vô cái chậu rửa mặt. Gương mặt của Hermione phủ đầy lông đen thui. Mắt cô bé cũng đã đổi thành màu vàng trong veo, lại thêm đôi tai dài và nhọn chỉa ra ngoài mái tóc.

Hermione hú lên khóc một cách đau đớn "Cái sợi đó là lông con mèo! Đúng như Flora nói. Chắc là Bé Bự có nuôi một con mèo! Món thuốc Đa dịch để xài cho người chứ đâu có được dùng để biến ra thú vật!"

Ron há hốc "Chết mồ không!"

"Tụi nó sẽ chọc ghẹo mày khiếp đảm cho coi!"

Harry nói mau "Không sao đâu Hermione. Tụi này sẽ đưa cậu đến bệnh thất. Bà Pomfrey không bao giờ thắc mắc tọc mạch gì đâu..."

Cũng phải mất một lúc lâu mới thuyết phục được Hermione chịu rời nhà vệ sinh nữ. Tiếng cười hô hố của con ma khóc nhè rượt theo chúng trên đường đi "Cứ chờ tới ai cũng thấy mày có một cái đuôi đi nha!"

Hermione phải ở lại bệnh thất trong nhiều tuần lễ sau. Khi những học sinh khác kéo nhau trở về trường sau kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh, sự vắng mặt của cô bé đã làm dậy lên vô số chuyện đồn đãi rùm beng. Dĩ nhiên ai cũng tưởng là Hermione đã bị tấn công. Nhiều học sinh kéo đi thành hàng dài ngang qua bệnh thất tìm cách dòm Hermione một cái, đến nỗi bà Pomfrey phải đem mấy tấm màn của bà ra để quây quanh giường của Hermione, cho cô bé đỡ ngượng trước những cặp mắt tò mò về bộ mặt đầy lông của mình.

Chiều nào Flora, Harry và Ron cũng đến thăm Hermione. Khi học kỳ mới bắt đầu, tụi nó đem bài vở trong lớp đến cho Hermione ôn trong bệnh thất. Có buổi chiều, Ron vừa đặt chồng sách vở lên chiếc bàn cạnh giường cho Hermione, vừa nói "Gặp mình, nếu mình mà mọc râu chuột chẳng hạn, thì mình cũng nghỉ ôn bài luôn cho khỏe."

Nhưng Hermione cương quyết nói "Đừng có nói ngu vậy, Ron. Mình phải theo kịp bài vở trong lớp chứ!"

Tinh thần cô bé đã phấn chấn lên khá nhiều, bởi vì gương mặt đã nhẵn lông và đôi mắt đang trở lại màu nâu. Hermione nói nhỏ để bà Pomfrey khỏi nghe thấy "Mấy cậu có thêm được manh mối gì mới không?"

Harry rầu rĩ "Không."

Ron khẳng định, có đến lần thứ một trăm chứ không ít hơn "Mình chắc là Malfoy chứ không ai khác hết!"

"Mình đã nói không phải nó rồi mà." Flora nói bởi cô đã nghe lại toàn bộ câu chuyện của hai cậu trai này với thằng Malfoy "Nó cũng chỉ như bao đứa Slytherin khác, coi trọng dòng máu mà thôi. Không hơn không kém."

Flora chợt chỉ vào một mẩu giấy vàng thò ra dưới gối của Hermione, hỏi "Cái gì vậy?"

"Ơ... chỉ là một tấm thiệp Chúc bình phục thôi mà..."

Hermione vội vàng giấu nó đi, nhưng Ron đã lanh tay hơn cô bé. Ron rút tờ giấy, mở ra và đọc to "Gởi Hermione lời chúc mau chóng bình phục của người thầy luôn quan tâm đến em, giáo sư Gilderoy Lockhart, Huân chương Merlin, đệ tam đẳng, thành viên danh dự của Liên đoàn phòng chống Lực lượng Hắc ám, năm lần đoạt giải thưởng Nụ cười quyến rũ nhất của tuần báo Mụ Phù Thủy." Ngẩng đầu lên nhìn Hermione, ghê tởm "Cậu gối đầu bằng cái thứ này à?"

Nhưng Hermione thoát được, khỏi trả lời, vì lúc ấy bà Pomfrey đi vào, mang theo liều thuốc buổi tối cho cô bé.

Khi rời bệnh thất để trở về tháp Gryffindor, Ron nói "Cậu đã bao giờ gặp ai nịnh đầm hơn thầy Lockhart chưa?"

Flora đáp nhanh "Ổng giống con chim chích choè hơn ấy."

Harry nói "Chắc mỗi cậu là nữ phù thuỷ sinh không mê ổng."

Flora như được gãi đúng chỗ ngứa nên lập tức nói một tràng "Mình không hiểu cái lão ba hoa chích choè ấy thì có gì mà mọi người mê đến vậy. Nếu lão thật sự là một người tài thì tại sao không dạy chúng ta bùa chú mà lại đi kể mấy câu chuyện còn không biết có phải thực sự là của lão không nữa. Thật lòng mình tiếc tiền của cha mẹ dữ lắm, với vì lão mà cả năm nay không học thêm được bùa chú nào hay ho."

Thầy Snape ra cho chúng một núi bài tập đồ sộ khiến cả Harry và Ron đều than giời than đất. Ron thì kêu may mắn khi có Flora ở đây nhưng cũng không may lắm khi cô chỉ giảng bài chứ không nói huỵch toẹt đáp án cho chúng, bỗng ba đứa nghe một tiếng thét giận dữ vọng xuống từ tầng lầu phía trên.

Harry thì thầm "Tiếng thầy Filch."

Ba đứa vội vàng leo lên cầu thang rồi dừng lại nghe ngóng.

Ron lo lắng "Cậu có nghĩ là lại có thêm ai đó bị tấn công không?"

Tụi nó đứng yên, dỏng tai về phía phát ra tiếng thét của thầy Filch, nghe càng lúc như càng điên tiết thêm "... càng thêm việc trút xuống đầu ta! Kỳ cọ suốt cả đêm, làm như ta không đủ việc để làm hay sao chứ? Không, quá sức chịu đựng rồi. Chuyện này là giọt nước làm tràn ly mà, ta phải đi gặp cụ Dumbledore!"

Tiếng bước chân của thầy Filch dẫm thình thịch nhỏ dần, rồi hai đứa nhỏ nghe tiếng cánh cửa đóng sầm.

Góc cua hành lang, ba đứa thập thò, ló đầu ngó theo. Rõ ràng thầy Filch vẫn không rời vị trí canh gác của mình chỗ vừa xảy ra chuyện chính là chỗ mà con mèo Bà Noris đã bị ếm bùa cứng đơ. Ba đứa liếc coi cái gì đã khiến cho thầy Filch hét toáng lên. Thì ra một vụng nước lai láng tràn ngập hết một nửa hành lang, có vẻ như đã chảy ra từ kẽ hở dưới cánh cửa nhà vệ sinh nữ của con ma khóc nhè Myrtle. Lúc này, khi không còn oang oang tiếng hét của thầy Filch nữa, thì tiếng tỉ tê nức nở của con ma khóc nhè Myrtle vọng ra lại càng rõ.

Ron thắc mắc "Giờ này chị ấy mắc chừng gì vậy?"

Harry bảo "Tụi mình vô coi sao."

Rồi túm vạt áo chùng kéo lên cao quá mắt cá chân để bước qua vũng nước, tới trước cánh cửa đeo tấm bảng nhỏ ghi chữ thật to: CẦU TIÊU HƯ. Và cũng như mọi khi, ba đứa bất chấp lời ghi trên tấm bảng, cứ bước vào.

Lúc này con ma khóc nhè Myrtle đang khóc lóc, có lẽ thảm thiết và ai oán hơn bao giờ hết. Hình như con ma đang ẩn mình dưới cái bồn nước thường ngày của nó. Đèn cầy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net