29. Coi Chừng Máu Trong Huyết Quản Của Ngươi!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó thôi mà những áng mây trắng lơ lửng trên nền trời xanh, đã ngã sang màu hồng hoàng hôn của buổi chiều tà.

Quả Quả tay chân đau nhức ê ẩm, vai mỏi rã rời, lê thân lết xác trở về Hồng Lư Tự. Nàng gặp lại Tiểu Lý và Tần Canh ở Tiễn Đình. Cả ba vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, cho quên đi những mệt mỏi sau một khoảng thời gian dài làm việc cực nhọc.

"Hai đệ đã làm xong chưa?" Quả Quả đi ở giữa, hai tay nàng choàng lên cổ hai tiểu đệ đi bên cạnh, nhướng đôi mắt mỏi mệt, thiều thào khẽ hỏi.

Tiểu Lý và Tần Canh hiểu rõ, thường ngày Lão Đại của bọn họ rất lười biếng, đã vậy còn chân yếu tay mềm, không khác gì nữ nhi, trói gà cũng không chặt, chuyện gì cũng làm không xong. Hôm nay phải chẻ củi một thời gian dài ở Ngự Thiện Phòng chắc là đã rất cực nhọc. Thế nên, bọn họ rất cảm thông cho nàng.

Trông thấy dáng vẻ uể oải của nàng, Tiểu Lý không khỏi bật cười khe khẽ, gật đầu đáp. "Cũng may là bọn đệ vừa kịp làm xong!"

"Còn huynh thế nào hả, Lão Đại?" Tiểu Canh ngây ngô quay sang hỏi han.

Quả Quả nghe hỏi, nàng lập tức thu tay về. Sau đó nhón chân huơ tay minh họa một ngọn núi cao thật là cao. Để Tiểu Lý và Tần Canh biết được nàng đã chẻ củi vất vả như thế nào. "Ta phải chẻ cả một đống củi chất cao như thế này nè! Một bữa thiện của Bệ hạ hết thảy là tám mươi mốt món lận cơ mà!" 

"Hại ta không học được Cung quy gì cả! Ta còn chưa động tới một chữ trong Nội Đình Hậu Tam Cung** nữa ah! Tối nay chắc không được ăn cơm rồi!" Quả Quả bất lực, mặt mày bèo nheo, khóc không ra nước mắt.

"Đúng đó Lão Đại! Đệ còn chưa thuộc hết Tiền Triều Tam Điện** đã bị gọi đi tưới cây rồi!" Tiểu Lý khổ sở gật đầu lia lịa.

"Lần này chết chắc rồi!" Tần Canh não nề khóc than.

Càng nói bọn họ lại càng rầu hơn! Cả ba cùng nhau vác gương mặt nhăn nhó như mới vừa nuốt phải mật cá trở về. Vừa lót cót về tới trước cửa Hồng Lư Tự, Quả Quả, Tiểu Lý và Tần Canh đã được thông báo rằng, Đề Giám Thái Lâm đang chờ bọn họ trong điện. Họ lập tức hối hả chạy vào diện kiến.

"Bái kiến Đề Giám!" Cả ba đứng thành hàng ngang, cung kính hành lễ.

"Ba người các ngươi lại mới đi đâu về???" Thái Lâm Đề Giám cầm tách trà lên, quét mắt qua ba người họ, miệng nhẹ thổi thổi trà nóng, hỏi.

"Nô tài vừa đến Ngự Thiện Phòng chẻ củi. Còn bọn họ đi tưới cây và quét lá ở Ngự Hoa Viên." Quả Quả nhanh nhảu cúi đầu đáp.

"Vậy Cung quy ta giao cho các người đã học đến đâu rồi?" Đề Giám không nóng không lạnh, đặt tách trà lại xuống bàn, cất giọng hỏi tiếp.

"Dạ...!?!" Cả ba sửng sốt thốt lên, dẫu biết trước sau gì cũng tới nhưng không ngờ lại nhanh đến mức này!

"Ngươi trả lời cho ta, thế nào là "Y Phục" quy định trong Hậu Tam Cung Chi Bộ Cung Quy**???" Vị Đề Giám đó thích thú với biểu cảm trên mặt ba người họ. Hắn lập tức chỉ vào Quả Quả, hỏi.

"Trúng kế rồi!" Quả Quả bên ngoài giả vờ bối rối, nhưng thực chất bên trong vui mừng quá độ. Nàng ậm ờ gãi đầu bứt tóc rồi từ từ trả lời mạch lạc không thiếu một chữ. "Y phục... trong... Hậu Tam Cung... Chi Bộ Cung Quy.... được quy định như sau... Thái hậu, Hoàng hậu: Dùng loại tơ tằm vàng bạc chủ yếu là thêu phượng, họa tiết mẫu đơn, gấm Phong Châu. Ví dụ sử dụng Thêu 'Ngũ Thải Tường Vân', ngũ sắc vàng - xanh - đỏ - trắng - đen, thêu mẫu đơn phối phượng hoàng, Mẫu đơn sóng lượn đuôi dài."

Hai tên thái giám hầu cận và Thái Lâm Đề Giám ban đầu còn hả hê đắc chí khi thấy thái độ rụt rè lúng túng của Quả Quả. Bọn họ dần ngủ quên trên chiến thắng, đến khi bị Quả Quả dẫn vào tròng thì mới ngỡ ngàng giật mình phát giác. Khi nghe thấy câu trả lời của nàng chính xác đến từng chữ từng câu trong Cung quy.

"Chính Nhị phẩm trở lên: Chủ yếu dùng gấm Ứng Châu, gấm hoa, khảm áo choàng lông, tơ trắng, lụa hoa nhũ, vải the mỏng, tơ vàng hoa quỳnh, quần lụa mỏng, tơ bông, áo ngủ bằng gấm. Thứ nhị phẩm đến chính Tam phẩm: vạt áo tỳ bà, cẩm y họa tiết vân nhạn, gấm trường y, gấm da lông, viền màu vàng, quần phỉ thúy, áo gấm khảm da chồn trắng, vải quần sam." Quả Quả vẫn cứ ê a cho tới hết. "Thứ Tam phẩm đến chính Ngũ phẩm: Gấm váy, Phác họa hoa văn thục, họa tiết hoa đào, hoa mai, họa tiết khắc cẩm tú cầu. Thứ Ngũ phẩm trở xuống: quần thun, thêu họa tiết đơn giản, cố áo hoa, tố nhung áo, áo bông, vải bông."

"Ngươi???" Hai tên thái giám thân cận đứng phía sau Đề Giám vô cùng tức giận, nhiệt huyết sôi sục, tựa như núi lửa phun trào, trỏ thẳng tay vào mặt Quả Quả, gắt ầm lên.

Vị Đề Giám kia thì ngược lại, dù nộ khí cuồn cuộn đang trào dâng trong lồng ngực, nhưng tay vẫn cố siết chặt ly trà, kiềm chế không thể nó bộc phát ra ngoài. Hắn cúi mắt nhìn xuống khoảng trống trước mặt mà tựa như vô cùng xa xăm, rồi thở dài chấp nhận thất bại.

"Cỡ như các người mà muốn bắt nạt lão nương??? Còn khuya!!!" Nội tâm Quả Quả lúc này vô cùng cao hứng, nàng hỉnh mũi vênh mặt, cao ngạo thầm khinh bỉ bọn người kia chưa đủ trình để đấu với nàng. Bọn họ còn non và xanh lắm!

Thật ra, Quả Quả biết rất rõ, bọn thái giám trong Hồng Lư Tự là đang nhắm vào nàng. Muốn gây khó dễ cho nàng. Vì vậy cho nên, khi nãy trên đường về Hồng Lư Tự, trong lúc than thở với Tiểu Lý và Tần Canh, Quả Quả đã nháy mắt ra hiệu trước với bọn họ. Khi nàng lớn giọng nói, 'Ta còn chưa động tới một chữ trong Nội Đình Hậu Tam Cung nữa ah!'

Đó chính là nói dối! Nàng đang dương đông kích tây. Nội Đình Hậu Tam Cung là quyển Cung quy mà nàng đã thuộc nằm lòng! Nàng nói vậy là để tiếp tục đánh lừa đám tiểu thái giám đang rình rập, do thám tình hình của ba người bọn họ về bẩm báo lại với tên đầu xó kia. Rồi hắn lại rỉ vào tai của vị Đề Giám đang ngồi ở trước mặt nàng đây! Để gã ra câu hỏi làm khó nàng, nhưng nào ngờ gậy ông lại đập lưng ông!

Thế nhưng bên ngoài, Quả Quả lại tỏ ra ngây thơ vô tội, vươn đôi mắt đen trong veo, rụt rè nhìn vào bọn người ở đối diện. Thơ ngây không hiểu tại sao hai vị tiền bối lại tức giận như vậy? Nàng đã trả lời sai cái gì rồi sao?? Nên mới bị mắng như vậy???

Bộ dạng ngốc nghếch của nàng, càng khiến cho hai vị tiền bối kia uất ức muốn thổ huyết mà không thể làm gì được nàng! Càng không thể vạch trần được nàng! Bọn họ không thể tự đánh mà khai! Đã ngu ngốc mắc lừa nàng một lần! Tuyệt nhiên sẽ không có lần thứ hai!

"Được rồi! Lui ra đi!" Đề Giám nhẹ phất tay một cái, rồi chỉ tay vào Quả Quả, cất giọng nói. "Sau khi ăn tối xong thì tới lượt ngươi ở lại để đi tuần đêm!"

Dù không thể phạt được tên tiểu tử giảo hoạt này nhịn đói tối nay, nhưng ngược lại bắt hắn đi tuần suốt cả đêm, không thể chợp mắt, cũng coi như giày vò hắn đôi chút. Có như vậy, Thái Lâm Đề Giám mới vơi bớt chút ít cơn giận đè nặng trong lòng. Ngày tháng còn dài, tên gia hỏa này sẽ còn bị hắn hành hạ dài dài.

Vốn dĩ Quả Quả có chút gợn sóng trong lòng khi biết được ý định của vị Đề Giám cao thâm kia, muốn hành hạ nàng phải thức trắng đêm. Nhưng khi nhớ đến chuyện của A Si và lời hứa tối nay gặp lại của bọn họ. Thì nàng đột nhiên cảm thấy vui mừng và vô cùng biết ơn vị Đề Giám cao cao tại thượng ở trước mắt.

Tuần đêm là chuyện vô cùng có lợi cho nàng! Nàng sẽ đường đường chính chính đi đi lại lại trong Hoàng cung vào tối nay! Mà không cần phải lén lút thập thò, lẻn đi trong đêm! 

"Dạ, Đề Giám!"

"Mà khoan đã!" Thái Lâm công công chợt đưa tay ra phía trước, ngăn cản bọn họ rời đi. Hắn dừng một chút, rồi nghiêng đầu bảo. "Ta nên đặt cho các ngươi một tên gọi mới!"

Hắn liếc mắt nhìn tới Quả Quả, thuận miệng nói không kiêng cử, "Ngươi giảo hoạt lanh lợi nên từ giờ sẽ gọi ngươi là Tiểu Hoạt Tử." 

"Còn hai ngươi tên là gì?" Hắn liếc mắt đến hai tên đứng bên cạnh nàng, nhăn nhăn mày hỏi.

"Dạ, Lý Tiểu Hổ và Tần Canh!" Tiểu Lý và Tần Canh vội vàng cúi đầu, kính cẩn đáp.

"Vậy cứ gọi là Tiểu Lý Tử và Tiểu Canh Tử đi!" Thái Lâm công công gật đầu, rồi chỉ tay về phía sau, giới thiệu thêm một chút về hai thái giám hầu cận. "Giống như hai người bọn họ, Tiểu Thuần Tiểu và Tiểu Mộc Tử!"

À! Hóa ra tên gây khó dễ cho nàng là Tiểu Thuần Tử! Được lắm!

"Dạ! Đa tạ Đề Giám!" Cả ba cúi đầu chắp tay vui vẻ lĩnh mệnh, rồi lui ra ngoài.

Ở trong cung, chuyện gì cũng có thứ tự trước sau. Kể cả việc ăn cơm hay đi mao xí cũng vậy. Người có phẩm bậc cao hơn sẽ được ăn trước, sau đó mới đến những kẻ vô danh tiểu tốt như Quả Quả, Tiểu Lý và Tần Canh.

Khi họ được gọi vào ăn cơm cũng là lúc trăng đã lên rồi! Họ ngồi bên ngoài ngủ gà ngủ gật, nói không ngoa thì cũng được ba giấc hơn rồi ah! Bụng đói meo, cứ cồn cào kêu réo suốt cả buổi chiều.

Nhưng đến lúc bọn họ bước qua cửa, thức ăn ngon đã bị kẻ khác ăn hết thì không nói đi! Đằng này, trên bàn chỉ còn đồ ăn thừa lại, đây mới là phần của bọn họ. Quả Quả trông thấy cảnh tượng này đã tức sôi máu, cả người nóng ran, nàng đã cố siết chặt hai bàn tay đang run rẩy đến mức nổi đầy gân xanh.

Vậy mà tên Tiểu Thuần Tử kia vẫn cố tình muốn chọc vào nàng. Đỉnh điểm được đẩy lên chính là lúc, hắn nhìn ba người họ với ánh mắt khinh bỉ và vẻ mặt đắc ý, nhếch mép cười đểu một cái. Hắn chậm rãi chuyển tầm mắt xuống đĩa thức ăn thừa không khác gì cám lợn, rồi thản nhiên nhổ một bãi nước bọt vào. Hắn ngước mặt lên, khinh khỉnh vẫy tay gọi, "Ăn đi!"

Những tên thái giám khác ngồi ở hai bên bàn ăn bên cạnh, e dè nhìn về phía ba tên thái giám mới đến. Có một số trong đó còn cười khúc khích, một số thì thờ ơ xem như chuyện thường tình, số khác thì run sợ trước những trò đùa quái ác. Nhưng tuyệt nhiên không ai dám lên tiếng chen vào.

Bọn họ biết rõ kết cục của ba người kia sẽ vô cùng thảm hại, như chính bọn họ đã từng trãi qua trước đó. Nên cũng không thấy trông đợi gì nhiều. Chỉ là có chuyện xảy ra ngay trước mắt, không thể không thu hút sự chú ý của họ.

Quả Quả tối sầm mặt, nàng không nói không rằng, chân sải rộng, bước nhanh tới trước mặt tên Tiểu Thuần Tử kia, rồi dừng lại ở trước mép bàn. Nàng trợn mắt lớn ngước lên trừng hắn một cái. Không đợi hắn kịp hoảng sợ hay có bất kỳ sự phản ứng nào với cơn thịnh nộ của nàng, Quả Quả ngay lập tức đưa tay ra phía sau gáy nắm lấy đầu hắn.

Một lực đem đầu hắn đập mạnh xuống đĩa thức ăn thừa, có khuyến mãi thêm nước bọt của chính hắn. Khiến mũ quan trên đầu hắn rơi ra, trước sự há hốc toàn tập và sốc đến đơ người của hết thảy những tên thái giám có mặt tại đó.

Tiểu Thuần Tử bất ngờ bắt gặp ánh mắt đầy phẫn nộ của Quả Quả, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, hắn nghe như tim mình ngừng đập, một sự khiếp đảm kinh hãi đã bóp nghẹt trái tim trong lồng ngựa hắn. Mọi thần kinh và giác quan của hắn đều bị tê liệt trước ánh mắt vô cùng đáng sợ đó của nàng.

Kết quả là hắn không còn một chút sức lực nào để phản kháng, trước sự tấn công của Quả Quả. Và hứng trọn cú đập mặt vào đĩa thức ăn như trời giáng đó. Trán, mũi và cằm bắt đầu đau nhức khi va đập mạnh vào gốm men cứng rắn, máu mũi cũng bắt đầu chảy ra. 

Không chỉ có vậy, Quả Quả còn điềm nhiên xoay xoay cổ tay, nhấn đầu Tiểu Thuần Tử qua trái rồi sang phải, chà xát hết gương mặt của hắn vào đĩa thức ăn đó, cho mặt hắn dính đầy thức ăn, nàng mới hả dạ.

Mùi thức ăn nồng nặc lập tức lao vào mũi hắn. Không những vậy, thức ăn thừa bắt đầu dính lên mặt hắn, trán hắn, mắt hắn, mũi của hắn và cả cằm của hắn, trước sự xoay chuyển cổ tay của Quả Quả. Khiến cho gương mặt của Tiểu Thuần Tử trở nên lem luốc, nhầy nhụa, đau đớn, e chề.

Trong khi vẫn giữ chặt đầu Tiểu Thuần Tử trong đĩa thức ăn thừa, Quả Quả ngẩng đầu liếc mắt nhìn sang bọn thái giám ở hai bên, xem xem có ai dám ra mặt để cứu tên Tiểu Thuần Tử này hay không? Và tất nhiên không ai dám hó hé nửa chữ, bọn họ chỉ biết đứng lặng người, giương đôi mắt sợ sệt, rụt rè nhìn về phía nàng.

Khi bắt gặp ánh mắt hừng hực lửa giận, đồng tử đỏ ngầu của Quả Quả, bọn họ vội vàng kinh hãi lãng tránh. Kể cả đồng bọn của Tiểu Thuần Tữ cũng không khác là bao! Họ vô thức tự lùi về sau vài bước trong cơn khiếp đảm!

Tiểu Lý và Tần Canh chỉ biết kinh hoảng rồi nhè nhẹ lắc đầu. Không chỉ đơn thuần là A Phỉn lớn tuổi hơn bọn họ, nên họ mới gọi nàng là Lão Đại đâu ah!

Sau khi giày vò Tiểu Thuần Tử hả hê, Quả Quả mới miễn cưỡng thu tay về. Nhưng Tiểu Thuần Tử vẫn chưa rút ra được bài học cho mình. 

Không cảm nhận được sức nặng đè nén trên gáy, Tiểu Thuần Tử tức tốc ngóc đầu dính đầy thức ăn cùng máu mũi lên, nổi cơn thịnh nộ, thét ầm lên. "Ngươi dám???"

"Nói cho ngươi biết!"

Quả Quả nhanh như cắt, trong khi một tay cầm đĩa thức ăn đập xuống cạnh bàn. Những mảnh đĩa vỡ văng tứ tưng trên sàn. Nàng đã nhảy lên ngồi xổm trên bàn, một tay còn lại liền túm chặt búi tóc của Tiểu Thuần Tử kéo đầu hắn vào, mặt đối mặt với nàng. Khoảng cách của họ bây giờ chỉ tính bằng từng centimet. Nàng một tay dùng phần sắc nhất của mảnh vỡ ấn mạnh vào cổ họng hắn, trừng mắt đằng đằng sát khí vào Tiểu Thuần Tử, dõng dạc đe dọa. Thanh âm của nàng mang theo hàn khí tựa như một cơn bão tuyết quét qua, khiến ai cũng phải rét run. 

"Nếu dám động tới bọn ta một lần nữa! Thì coi chừng máu trong huyết quản của ngươi cho thật tốt!"

Tiểu Thuần Tử bất ngờ quá độ trước hành động chớp nhoáng bạo phát của Quả Quả. Mảnh đĩa sứ bị vỡ cùng với ánh mắt sát khí kia, ngầm tuyên bố với hắn rằng, cái tên ngay trước mặt hắn là một kẻ điên!!! Mà kẻ điên không hề biết nói đùa đâu!!! 

Hai mắt nâu đứng tròng mở to, Tiểu Thuần Tử liền nhận thấy cổ họng trong phút chốc đã khô thốc, đau rát dữ dội. Hắn nuốt cũng chẳng dám nuốt nước bọt xuống, để làm dịu lại cổ họng. Hắn sợ rằng, lỡ đâu nuốt xuống một cái, thì yết hầu chạm vào phần sắc nhất của chiếc đĩa vỡ thì nguy hiểm vô cùng! 

Tiểu Thuần Tử đến cả nhúc nhích cũng không dám! Hai mống mắt vô thức liếc xuống nhìn nơi đang bị Quả Quả đe dọa. Nỗi sợ hãi lại siết chặt lấy tim hắn, bao trùm khắp cơ thể hắn. Cả người run lên bần bật và hô hấp rơi vào tình trạng khó khăn, gương mặt dần tái nhợt, xanh xao, hai bàn tay bên dưới đã đổ đầy mồ hôi. 

Ngay lúc này, Tiểu Thuần Tử đã thật sự bị Quả Quả dọa cho sợ đến mức teo gan mất mật, tắt cả tiếng, nói cũng chẳng thể nói nên lời. Hắn sau này trăm vạn lần cũng không dám động đến một tên điên như nàng nữa!!! Trong những thời khắc cận kề cái chết, Tiểu Tuần Tử chỉ dám cầu khẩn thần linh phù hộ cho cổ họng hắn được an toàn là tốt lắm rồi!!!

"Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy người khác bật lại bao giờ à??" Đoán thấy đã dọa cho Tiểu Thuần Tử sợ đến sắp ngất đi, Quả Quả mới chịu thu mảnh vỡ của chiếc đĩa đang kề trên cổ hắn về. Tay kia cũng thả tóc đang bị nàng túm ra. Liếc mắt hằn hộc nhìn về phía những thái giám xung quanh, lớn giọng mắng. "Lo mà ăn phần của các người đi!"

"Chúng ta đi!" Quả Quả nhảy khỏi bàn, một mạch bỏ đi ra ngoài.

Tiểu Lý và Tần Canh vội vã chạy theo sau nàng cùng rời khỏi.

------------------

**Tiền Triều Tam Điện: ý chỉ ba điện lớn nhất trong Hoàng cung, gồm Kim Loan Điện (nơi thiết triều, bàn luận chính sự của Hoàng đế), Trung Cực Điện và Bảo Hòa Điện.     

** Nội Đình Hậu Tam Cung: ý chỉ ba cung lớn nhất trong Hậu cung, gồm Càn Thanh Cung (nơi ở của Hoàng đế), Khôn Ninh Cung (nơi ở của Hoàng hậu) và Giao Thái Điện.

**Hậu Tam Cung Chi Bộ Cung Quy: được tui trích từ một bài viết của trang Hậu Tam Cung trên Facebook nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net