44. Lục Hoàng Tử Tiêu Cảnh Hoan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu như ta nói, ta đến từ một hành tinh khác, một không gian khác hay một thế giới khác. Lục Hoàng tử người có tin không?"

"Hành tinh? Không gian?? Thế giới???" Lục Hoàng tử có chút choáng váng với một loạt những từ ngữ vô cùng mới mẻ, mà hắn được nghe lần đầu tiên trong đời. Đôi mắt quyến rũ màu nâu hạt dẻ lại bất giác mở to hơn một chút. Cùng với đó là sự hiếu kỳ vô cùng tận về ý nghĩa của chúng.

"Có phải người luôn cho rằng, khoảng bầu trời trước mắt đã là thứ rộng lớn nhất rồi, có phải không?" Quả Quả ung dung ôm tay trước ngực, mỉm cười đầy thần bí, để kích thích lòng hiếu kỳ của Lục Hoàng tử.

Tiểu Hoàng tử một thân Nguyệt Bạch, nhíu nhíu mày chữ nhất, tiếp tục chăm chú lắng nghe Quả Quả giải thích.

"Nhưng nó hoàn toàn không đúng đâu!" Quả Quả nhè nhẹ lắc đầu, nàng đặt mông ngồi lên khung cửa sổ, bắt đầu giải thích một cách ngắn gọn dễ hiểu. "Bây giờ như vầy nha, nói một cách dễ hiểu nhất, hành tinh chính là nơi mà các quốc gia trên lục địa này sinh sống. Bây giờ Tây Lương Quốc không còn là một quốc gia đơn thuần nữa."

"Chúng ta hãy xem như Tây Lương Quốc là một hành tinh độc lập. Trong khắp thiên hạ này, sẽ có rất rất rất nhiều hành tinh lớn nhỏ khác nhau. Còn ta đến từ một hành tinh khác rất xa Tây Lương Quốc. Xa đến mức thời gian, không gian và cả nền văn minh đều có sự khác biệt rất lớn." Quả Quả xoay người, nàng liền đưa hai chân ra ngoài cửa sổ, đánh đu trước mặt Lục Hoàng tử.

"Thật sao?" Tựa lưng vào cột lớn, ánh mắt sáng lên trước những điều mới mẻ đã tưởng tượng ra trong tâm trí, Lục Hoàng tử hoan hỉ khẩn trương hỏi.

"Nếu Lục Hoàng tử không cho rằng, ta là kẻ đầu óc có vấn đề hoặc ta đang nói dối!" Quả Quả khom lưng để có cùng chiều cao với Lục Điện hạ, nàng tinh nghịch nháy mắt một cái, cười nói. "Vậy thì ta sẽ chứng minh cho người thấy những điểm khác biệt mà ta vừa nói."

"Hảo ah!" Lục Hoàng tử đường mạo gật đầu một cái, "Ta cho cô một cơ hội để chứng minh lời nói của cô đều là sự thật! Nếu cô không thể chứng minh được, thì ta sẽ vạch trần thân phận của cô với Phụ Hoàng!"

"Nhất ngôn cửu đỉnh!" Quả Quả đắc ý, nhảy khỏi khung cửa sổ, búng tay một cái rõ to.

Lục Hoàng tử có chút ngỡ ngàng và hứng thú với cái búng tay vừa rồi của Quả Quả. Nhưng bất chợt cái búng tay đó của nàng ngợi cho Hoàng tử nhỏ một ý nghĩ. "Nếu đúng là vậy, thì ta cũng có thể nói, cô chính là người ngoài hành tinh rồi!"

"Ah! Đúng vậy! Đúng vậy ah!" Quả Quả sượng người trong vài giây trước câu nói của tiểu nam hài. Nàng không chắc rằng, Lục Hoàng tử có hiểu được ý nghĩa của từ 'người ngoài hành tinh' mà mình đang nói hay không? Nhưng có lẽ Lục Hoàng tử nghĩ nó cũng giống như 'người ngoại quốc' vậy đó ah! Quả Quả thà nghĩ như vậy cho đỡ tổn thương, dù gì những lời Lục Hoàng tử vừa nói đó cũng không hề sai!

"Nhưng nhìn cô cũng không khác bọn ta cho lắm!" Lục Hoàng tử nghiêng đầu, một tay xoa cằm nhỏ, ánh mắt nâu hạt dẻ lập tức quét nhanh trên cơ thể Quả Quả một lượt từ trên xuống dưới.

"Ta cũng đang nghi ngờ điều đó. Có khi nào là ta xuyên đến một thời không khác không nhỉ?" Chớp mắt một cái, Quả Quả xị mặt xuống, trầm giọng bảo.

"Đến cả cô cũng không biết sao?" Lục Hoàng tử ngạc nhiên, dán chặt đôi mắt tròn nhìn theo Quả Quả.

"Ta cũng không chắc nữa! Bởi vì ta lần đầu xuyên đến đây mà!" Quả Quả thở dài một cái, nàng bước ra trước thềm, đặt mông ngồi bệt xuống, hai tay chống cằm ngước mi cong nhìn lên ánh trăng tròn trên cao, thủ thỉ. "Ta vẫn đang trong quá trình tìm hiểu đây là đâu? Tại sao ta lại xuyên đến đây? Ta đến đây để làm gì? Và vì sao người được chọn để xuyên đến đây lại là ta, mà không phải người khác?"

"Nếu cô muốn biết rõ về nơi này, thì ta có thể chỉ cho cô đến một nơi!" Lục Hoàng tử hai tay vẫn ôm ở trước ngực, lưng tựa vào cột lớn, nghiêng đầu sang phía Quả Quả, nhẹ cười bảo.

"Là nơi nào?" Quả Quả quay quắt sang, vui mừng gấp gáp liền hỏi.

"Vạn Sự Các!" Lục Hoàng tử đưa mắt nhìn về hướng Bắc, rồi đảo mắt nhìn lại Quả Quả, nhẹ bảo. "Đến khi nào cô tìm được câu trả lời cho những thắc mắc của mình, thì hãy nói cho ta biết!"

"Không thành vấn đề!" Quả Quả cười tít cả hai mắt, nàng hai tay liền bật ngón cái đưa lên trước mặt tiểu Hoàng tử.

"Còn nữa, ta muốn biết ý nghĩa của bài hát ban nãy cô đã hát vào ngày mai!" Nói xong, Lục Hoàng tử thu lại mống mắt màu nâu hạt dẻ xinh đẹp. Cậu nhóc hắng giọng một cái, dưới ánh trăng sáng, mơ hồ có thể thấy được một bên má đào phúng phính có chút ửng hồng. "Bây giờ thì... mau vào thay đồ đi!"

"Ah! Ah! Ah!" Đến lúc này, Quả Quả mới nhớ sực ra nàng đang trong bộ dạng gì??? Quả Quả đỏ mặt, hai tay ôm má vội vàng lao vào cửa sổ và đóng chặt cửa lại, trước khi thay lại y phục thái giám của Hồng Lư Tự.

"Thay y phục xong thì đưa ta đi gặp Tam ca đi! Huynh ấy đã tránh mặt ta mấy hôm nay rồi!" Lục Hoàng tử ở bên ngoài, ngoáy đầu nhìn trăng sáng, chất giọng ôn hòa mà buồn bã cất lời.

"Tuân mệnh Lục Điện hạ!" Quả Quả ở trong phòng phải cố gắng lắm mới có thể kiềm giọng, để không nghe ra được sự ngượng ngùng đang xâm chiếm lấy nàng.

Mặc y phục chỉnh tề, Quả Quả liền cầm theo đèn lồng, đi trước dẫn đường cho Lục Hoàng tử theo sau. Về đến tẩm điện của Tiêu Cảnh Si, nàng vừa đẩy cửa vào, vừa hớn hở cất lời. "Điện hạ! Ngài xem là ai nửa đêm đến thăm ngài nè???"

"Tam ca!" Lục Hoàng tử vừa trông thấy Tiêu Cảnh Si hai mắt quấn chặt băng vải màu lam. Cậu nhóc không kiềm được xúc động liền lao đến ôm lấy Hoàng huynh đang ngồi, lo lắng hỏi han. "Mắt của huynh sao rồi?"

"Là Tiểu Hoan nhi ah!" Tiêu Cảnh Si ôn nhu cười, hắn cũng dịu dàng hai tay ôm lấy tiểu đệ đệ trong lòng, không ngừng nhận lỗi. "Do huynh không tốt! Để đệ phải lo lắng cho huynh rồi!"

"Tam ca, tại sao huynh lại tránh mặt đệ?" Lục Hoàng tử ngửa mặt lên, giận dỗi truy hỏi.

"Xin lỗi Tiểu Hoan nhi! Huynh không muốn để đệ phải phiền lòng vì tình trạng của huynh bây giờ!" Tiêu Cảnh Si khựng lại một chút. Hắn muốn vươn tay ra xoa đầu Lục Hoàng tử, nhưng lại không bắt được mục tiêu. Lục Hoàng tử hai tay vội bắt lấy cổ tay Tiêu Cảnh Si, kéo đến đặt lòng bàn tay của Hoàng huynh lên đầu mình.

Chạm vào tóc mai mềm mại, Tiêu Cảnh Si ôn nhu mỉm cười. Hắn nhẹ xoa đầu Lục Hoàng tử, trầm ngâm không nói thêm lời nào. Tiểu Hoàng tử cũng đứng yên cho ca ca xoa đầu mình, sự ấm áp từ lòng bàn tay của Tiêu Cảnh Si đã giúp Lục Hoàng tử ngầm hiểu được lý do.

Hai mắt bị thương, mất đi ánh sáng! Không thể nhìn thấy người trước mặt là ai? Không thể tự do đi lại, không thể tự ăn uống. Thậm chí, không thể tự ý làm được bất kỳ việc gì, dù là nhỏ nhất!

Mọi thứ đều phải trông chờ vào sự giúp đỡ của người khác. Hẳn là lúc đó, Tiêu Cảnh Si cảm thấy chính mình còn tệ hơn cả phế nhân!

Thế nên vốn dĩ tâm địa lương thiện, tĩnh lặng như nước cũng không thể chịu nổi đả kích này! Thâm tâm Tam Hoàng tử của khi đó đã sinh ra vô vàn sự bức rức bực bội, vạn lần khó chịu, mà không biết trút vào đâu!

Cho nên hắn sợ sẽ làm tổn thương đến những người đã luôn yêu thương hắn, quan tâm lo lắng cho hắn. Cuối cùng hắn quyết định, không gặp bất kỳ ai, dù là Lương Minh Đế cũng không ngoại lệ!

Quả Quả đứng bên đây cùng với Tiểu Quế Tử, hai người bọn họ chăm chú nhìn về phía Tam Hoàng tử và Lục Hoàng tử, huynh đệ tình thâm, mà không khỏi xúc động. Duy chỉ có Quả Quả, trong đầu lại có một suy nghĩ khác. "Tiểu Hoan nhi??? Vậy... rất có thể Lục Hoàng tử tên là Tiêu Cảnh Hoan! Chắn chắn sẽ là Hoan trong 'Hoan hỉ' rồi!"

"Tam ca, huynh thật xấu tính!" Lục Hoàng tử đánh nhẹ vào ngực Tiêu Cảnh Si một cái rồi rời đi.

"Đúng! Đúng! Đều do huynh không tốt!" Tiêu Cảnh Si nhẹ cười, gật đầu nhận lỗi. "Tiểu Hoan nhi đừng giận nữa nga!"

"Tam ca, huynh đừng gọi đệ là Tiểu Hoan Nhi nữa mà! Đệ đã lớn rồi ah!" Lục Hoàng tử giận dỗi khi vẫn bị coi là một tiểu hài tử. Cậu nhóc phụng phịu hai má, trách hờn.

"Được được! Huynh đã gọi đệ như vậy suốt mười mấy năm nên đã quen miệng mất rồi! Nhất thời chưa sửa lại được! Nhưng huynh hứa sẽ không gọi như vậy nữa!" Tiêu Cảnh Si che miệng cười vì sự giận dỗi của tiểu đệ đệ nhà hắn. Chắc là sẽ rất đáng yêu! Tiêu Cảnh Si nhu thuận cất lời.

"Hảo ah!" Lục Hoàng tử vui vẻ gật đầu một cái.

"À mà phải rồi Tiểu Lục, sao đệ có thể vào đây được vậy?" Tiêu Cảnh Si chợt nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi.

"Đệ trèo tường ah!" Lục Hoàng tử thản nhiên, thật thà đáp. "Sau đó ở Hậu Viện đệ gặp cô ta đang..."

"Ah haha! Cũng khuya rồi! Tốt hơn hết là Lục Hoàng tử nên về nghỉ ngơi sớm đi ah! Tam Điện hạ còn phải dưỡng thương nữa nga!" Nghe có mùi nguy hiểm Quả Quả tức tốc lao đến chỗ Lục Hoàng tử, bịt miệng cậu nhóc lại, cắt ngang những lời Lục Hoàng tử định nói, cứu vãn tình thế.

Tiêu Cảnh Si và Tiểu Quế Tử ngạc nhiên trước thái độ bất ổn của Quả Quả. Một người trố mắt, một người nhíu mày yên lặng xem xét tình hình. Tiểu Quế Tử thật sự không thể tin vào mắt mình, một tên tiểu thái giám nhỏ nhoi lại dám phạm thượng, bịt miệng của Lục Điện hạ - một trong hai vị Hoàng tử nhỏ tuổi được Bệ hạ yêu thương nhất!

Đặc biệt là Tiêu Cảnh Si, mắt bị thương và được che lại bằng băng vải Trúc Lam, khiến hắn không thể nhìn thấy được gì. Quả Quả và Lục Hoàng tử cứ thì thầm to nhỏ với nhau, lại càng làm cho hắn tò mò về mọi chuyện hơn gấp nhiều lần!

Quả Quả nới lỏng bàn tay, nàng hớt hãi cúi đầu, ghé vào tai Lục Hoàng tử hỏi nhỏ. "Lục Hoàng tử, ngài muốn lấy ta có phải không vậy?"

"Không! Không có!" Lục Hoàng tử tức thì lắc đầu nguầy nguậy, nhỏ giọng lắp bắp từ chối.

"Vậy thì mang đi về đi!" Quả Quả hai tay đặt trên vai Lục Hoàng tử, nhẹ xoay người cậu nhóc lại, đẩy hắn đi về phía cửa.

"Thật ra ta chỉ định nói, sau đó ở Hậu Viện ta gặp cô đang đi về hướng tẩm điện của Tam ca. Nên ta mới cùng theo tới đây thôi ah! Là do cô có tật giật mình!" Lục Hoàng tử quay mặt về phía sau, giương đôi mắt màu hạt dẻ, ánh lên ý cười, nhìn Quả Quả, khẽ nói.

"Thật là...!!! Ban nãy sao ngài không chịu nói sớm chứ?" Quả Quả nhịn không được liền thở hắt một cái. Nàng thật muốn đánh vào bả vai của Lục Hoàng tử một cái cho hả giận, nhưng nàng tuyệt đối không thể làm trái với châm ngôn của bản thân, 'Mỹ nam là để yêu thương'. Dù là đại mỹ nam hay tiểu mỹ nam cũng vậy ah!

"Cô có cho ta nói sao?" Lục Hoàng tử lập tức lên tiếng bắt bẻ nàng, với vẻ mặt nghiêm túc đến đáng đánh đòn.

"Được! Được! Được! Là lỗi của ta!" Quả Quả hết đường xảo biện, nàng đành phải ngậm ngùi gật gù nhận sai. Cuối cùng nàng liền đưa ra một hướng giải quyết để tránh lặp lại sai lầm lần này, "Sau này chúng ta hãy dùng ám hiệu đi!" 

"Hảo ah!" Hai mắt sáng lên, Lục Hoàng tử hoan hỉ che miệng nhỏ giọng đồng ý ngay.

Quả Quả cũng gật đầu, nàng nhẹ xua xua tay đuổi. Lục Hoàng tử liền phối hợp theo, cậu nhóc ngoảnh đầu lại, cười từ biệt Tiêu Cảnh Si. "Àh phải rồi! Cũng không còn sớm nữa! Đệ không phiền huynh nghỉ ngơi nữa đâu! Tam ca, Tiểu Lục xin cáo lui!"

"Được rồi! Tiểu Lục, đệ mau hồi cung đi!" Tiêu Cảnh Si nhẹ phất phất tay, ống tay áo bạch lam y rung lên. Hắn nghiêng mặt sang một bên, nhu hòa ra lệnh. "Tiểu Quế Tử mau hộ giá đưa Tiểu Lục về Cảnh Dương Cung đi!"

"Dạ, Điện hạ!" Tiểu Quế Tử cúi đầu chắp tay, trước quay đi thực thi mệnh lệnh của chủ tử. Hắn cầm lấy đèn lồng tiến về phía Hoàng tử nhỏ, cúi người cung kính bảo. "Lục Điện hạ, hãy đi theo nô tài!"

Lục Hoàng tử gật đầu một cái, Tiểu Quế Tử mới dám đi trước dẫn đường. Quả Quả thở phào nhẹ nhõm khi tận mắt dõi theo bóng lưng của Lục Hoàng tử và Tiểu Quế Tử, từ từ rời khỏi tẩm điện của Tiêu Cảnh Si.

"Quả Quả, cô làm sao vậy?" Tiêu Cảnh Si ngồi ở phía sau bất chợt lên tiếng. Khiến cho Quả Quả giật bắn cả người, trái tim nàng như muốn nhảy khỏi lồng ngực luôn ah! Đúng là người có nhiều bí mật, sẽ rất sợ bị phát giác ah!

"Àh... không có gì đâu ah!" Quả Quả vội vàng trấn tỉnh tinh thần, rồi quay người lại, giảo hoạt giải thích qua loa. "Huynh yên tâm đi!"

Tiêu Cảnh Si nhíu mày, hắn có chút khó chịu trong lòng. Hắn biết rõ, giữa Quả Quả và Lục Hoàng tử đang có một bí mật gì đó. Một bí mật lớn đến mức, kể cả hắn cũng không thể tiết lộ!

-----------------------------------

Profile Nhân Vật:

Lục Hoàng Tử:
Phiên vị: Nam phụ tuyến 1
Tên: Tiêu Cảnh Hoan
Tên thân mật: Tiểu Hoan (Nhi), Hoan Hoan.
Tuổi: 12
Sinh nhật: 03/12/536

Cung: Nhân Mã
Cao: 154cm
Nặng: 46kg
Sư phụ: ???
Vũ khí: ???
Xuất hiện: Chương 39


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net