3 Trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại chung cư, bật điều hòa trung tâm lên, Chu Vận thoải mái tắm rửa một cái.

Sau khi đi ra, cô cuối cùng cũng mở điện thoại lên, bằng lòng phê duyệt một đống tin Tưởng Thành gửi cho cô.

Hôm nay lúc tan ca cô đã trả lời qua loa cho cậu ta một tin, nhưng đến bây giờ, lại có thêm bốn năm mươi tin.

Đều là những thứ vô bổ vô nghĩa.

Chu Vận tập trung vào tin cuối cùng, là một giọng nói.

Giọng Tưởng Thành vừa ân cần vừa dịu dàng: “Vừa mới chuyển qua, có phải quá mệt mỏi không? Vận Vận, chờ ngày mai tỉnh lại nhớ nói cho anh biết địa chỉ của em, anh xem cách vị trí chú anh có gần hay không, để chú ấy chăm sóc em một chút.”

Có một nói một, Tưởng Thành đích thực là một người bạn trai xứng chức.

Mỗi ngày ăn cái gì, uống cái gì, thậm chí lên lớp gì cũng phải báo cáo với cô. Yêu đương một năm, ngày kỷ niệm ngày lễ lớn nhỏ tất cả đều nhớ kỹ, hơn nữa chuẩn bị bất ngờ cho cô trước, hoa hồng, quà thủ công, hàng đắt tiền cậu ta cái gì cũng tặng.

Kỳ thật lúc ban đầu, Chu Vận rất phản cảm tình chị em.

Bởi vì cô cảm thấy, con trai tuổi nhỏ đều không có trách nhiệm gì.

Huống chi, năm đó theo đuổi cô, Tưởng Thành vừa mới năm hai đại học.

Nhưng suốt một năm trôi qua, trong lúc này Tưởng Thành làm quả thật không phản đối, ngay cả cha mẹ và bạn tốt bên cạnh Chu Vận cũng cảm thấy đứa nhỏ Tưởng Thành này thật sự là ưu tú ngàn dặm chọn một.

Điều kiện gia đình ưu việt, tính cách cũng tốt, hiểu được tôn trọng trưởng bối, quan trọng nhất là không có bất kỳ sở thích bất lương nào, cờ bạc cũng không dính, thậm chí ngay cả thuốc lá cũng không hút, uống một ngụm rượu liền say.

Ngay cả Chu Vận cũng cảm thấy, mình gặp được bạn trai nhỏ như vậy, là cô kiếm lời.

Nhưng bây giờ, Chu Vận nhìn chằm chằm khung chat của hai người, khinh miệt cười một tiếng.

Có một loại người có thể như thế này, bề ngoài thì là quân tử nhưng thực chất lại không bằng một con chó.

Thời gian Tưởng Thành gửi tin nhắn cuối cùng cho cô là một giờ hai mươi mốt phút sáng, xem ra là đang ngủ.

Chu Vận mở Twitter ra, thành thạo nhập vào tài khoản, tìm ra một avatar màu đen, tên tài khoản là “Yêu cuộc sống”.

Vừa mở ra chủ trang, sẽ thấy video phát hành mới nhất đang được phát tự động.

Thời gian biểu hiện, hai giờ hai mươi hai phút sáng.

Cũng chính là ba phút trước.

Người đàn ông bị bịt mắt, dáng người màu lúa mì chặt chẽ, hai chân mở rộng, cầm lấy đầu giường khách sạn, đau khổ lại sung sướng nức nở.

Đã không phân rõ rốt cuộc là đang dùng động tác gì, cũng không phân rõ trên giường này rốt cuộc có bao nhiêu người.

Có nam, có nữ.

Kích thích quần chiến dâm mỹ, năm sáu chỗ tiếp nối cúc hoa và dương vat xì xì xì cắm vào, ván giường kẽo kẹt kẽo kẹt lắc lư, không chịu nổi áp lực lớn.

Mặt Chu Vận không chút thay đổi nhìn video, nhìn thấy người đàn ông bịt mắt kia bị một người đàn ông mặt đầy râu ria, lông ngực rậm rạp vớt lên kéo tới bên giường, giơ dương vat đen lại có chút mềm nhũn của mình cọ xát vài cái vào chân cậu ta, oán hận như piston kịch liệt cắm.

Người bị bịt mắt tóm lấy cánh tay hắn ta, lên tiếng lãng kêu, rất nhanh, trong miệng cũng bị nhét đầy, sảng khoái đến bắt đầu phát tao: “Ông xã, thao tôi…”

Tài khoản này, fan hơn mười vạn.

Bạn trai Tưởng Thành của cô, là "bịt mắt" được fan hoan nghênh nhất, bởi vì khi làm với đàn ông đủ lẳng lơ, khi làm với phụ nữ lại đủ man.

Là một bậc thầy về quản lý thời gian.

Nếu như không phải nửa tháng trước cô nhìn thấy video chưa cắt nối biên tập trong laptop của Tưởng Thành, có lẽ sẽ bị cậu ta lừa cả đời chẳng hay biết gì, cho đến khi kết hôn.

Chu Vận cũng không bài xích song tính luyến, chỉ là ghê tởm Tưởng Thành cư nhiên có thể ngày nào cũng mong được kết hôn với mình, lại ngoại tình hẹn hò với bao nhiêu người.

Nhưng điều đó không quan trọng, cậu ta không phải là người duy nhất có thể chơi.

Cô muốn xem đợi đến khi cô làm tình với người chú mà cậu ta kính yêu nhất thì cậu ta sẽ có biểu cảm như thế nào.

Tốt nhất, tức đến nghiến răng nghiến lợi, đau đớn tận cùng.

Sáng hôm sau, Chu Vận ăn bữa sáng xong, đến công ty.

Đem địa chỉ của mình ở Phù Dung Viên gửi cho Tưởng Thành.

Đối diện lập tức trả lời.

(Em vậy mà ở ngay dưới lầu chú anh, cái này cũng quá trùng hợp.)

Trùng hợp?

Trùng hợp chỗ nào?

 Để tìm được địa chỉ nhà của Tưởng Khôn, Chu Vận bỏ vào sáu con số, tìm nhiều người hỏi thăm, cuối cùng mới chính xác đến số nhà của anh.

Chỉ có điều, cô chậm rãi trả lời: ‘Phải không? Thật sự rất trùng hợp.’

(Lần này anh rốt cục có thể yên tâm, vừa vặn để cho chú anh nhìn chằm chằm em, để cho em không dám tìm đàn ông khác sau lưng anh.)

(Sau này em có việc đi tìm chú anh là được rồi, không cần sợ làm phiền chú ấy, chờ nghỉ đông, tôi sẽ qua tìm em.)

Nửa câu cuối cùng, Chu Vận tự động xem nhẹ, ánh mắt dừng ở câu “không cần sợ làm phiền chú ấy.” phía trên, hỏi:

(Tôi tùy tiện đi quấy rầy chú ấy, có phải sẽ không quá lễ phép hay không.)

Tưởng Thành gửi tới một giọng nói, lười biếng, giống như thở phào nhẹ nhõm: “Không cần lo lắng, chú Khôn của anh nuôi anh như con trai, con dâu ruột của chú ấy qua đó, chú ấy không chăm sóc tốt sao?”

Con dâu.

Những lời này, làm cho Chu Vận sinh ra một loại cảm giác bội đức câu dẫn cha bạn trai.

Vậy đêm nay, cô có thể thật sự cần được chăm sóc một chút.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net