Hồi 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiên phát chế nhân, Triệu Mẫn hiến kế
Đơn đao phó hội, Thiên Lý chu toàn


Hổ Lâm Xích trầm ngâm nhả vòng khói nhỏ, lơ đãng nhìn lên khoảng trời xanh bao la nơi thảo nguyên. Mặc cho tẩu thuốc vẫn cháy đỏ, lâu lâu chàng mới hút một hơi dài. Sứ giả trở về mới cách đây không lâu mang theo tin dữ, các hãn tộc Kim Trướng, Sát Hợp Đài, Y Nhi đều không cho quân cứu viện. Trước kia ba tộc này đều quy thuận Nguyên Triều, không ngờ lúc nước sôi lửa bỏng lại nảy lòng nhỏ nhen mưu tư lợi. Họ không nghĩ nếu Nguyên Triều không còn thì mấy tộc đó liệu có chống được sự càn quét của người Hán không. Thanh Bình từ sau tiến lại, ngồi xuống bên cạnh huynh trưởng, lắng nghe tiếng thở dài của người mà lòng cũng chùng xuống theo. Nàng vỗ vỗ tay Hổ Lâm Xích, nói: - Đại ca đừng lo. Nếu ba tộc phía Tây không cứu viện, muội sẽ thống lãnh ba quân cùng ra trận với ca. Muội học võ thành tài rồi, quyết không vướng chân đại ca đâu.

Hổ Lâm Xích vừa xúc động, vừa buồn cười, khẽ xoa đầu đứa em gái cách mình đến gần hai chục tuổi, nói: - Được lắm, đúng là hảo nữ Mông Cổ. Sắp tới ta sẽ cho muội ra trận cùng ta. Nhưng tuyệt đối phải nghe ta phân phó nghe không.

Thanh Bình mỉm cười khẽ gật đầu. Hổ Lâm Xích cũng thấy lòng nhẹ bớt phần nào. Chẳng phải vì thêm Thanh Bình ra trận có thể thay đổi cục diện, mà vì chàng thấy an lòng khi đồng tộc Nguyên Triều trong lúc nguy nan có thể cùng nhau chống địch. Hai huynh đệ trong lúc lặng lẽ bỗng nghe có tiếng người gọi: - Hổ Lâm huynh, Thanh Bình, chúng ta đã quay lại rồi đây!

Thanh Bình chỉ thoáng nghe tiếng đã mừng rỡ quay lại, lao ra ôm chầm lấy người vừa lên tiếng. Triệu Mẫn đang thong thả bước xuống từ trên kiệu cũng thấy ngạc nhiên khi Thanh Bình lao đến ôm chầm lấy mình như thể đã chia ly lâu lắm. Nàng mỉm cười, vỗ vỗ lưng Thanh Bình âu yếm, lại nhìn Vô Kỵ lúc đó đang đưa ngựa vào chuồng. Vô Kỵ cười cười lên tiếng: - Thanh Bình quận chúa, lâu rồi không gặp.

Thanh Bình thấy Vô Kỵ, tươi cười vẫy tay chào: - Vô Kỵ ca ca về Trung Nguyên lâu thế, chúng ta ở đây chờ rất sốt ruột. Nhưng thấy huynh an ổn trở về thế này thì thật tốt.

Vô Kỵ nghe mấy lời chân tình, bỗng trong lòng thấy vô cùng xúc động. Có lẽ ngoài Võ Đang ra, nơi đây là nơi thứ hai đón chàng như một mái nhà. Đang trong lúc cảm xúc bối rối, một giọng nói lạnh như băng kéo chàng trở lại hiện tại: - Ngươi đã về. Ta hiểu là cuộc thương thuyết của ngươi với Chu Nguyên Chương đã thất bại?

Vô Kỵ nhìn Hổ Lâm Xích, nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của chàng ta, nhìn vào sự thất vọng tận sâu trong đôi mắt ấy làm chàng thấy thật hổ thẹn vì đã không làm được gì. Vô Kỵ gật đầu, thở dài nói: - Chu tướng quân sẽ không dừng cuộc Bắc Phạt này. Ta đã khuyên ngăn nhưng xem ra mưu bá nghiệp của người này rất lớn, không thể thay đổi.

Hổ Lâm Xích gật gù, nói: - Cũng không ngoài dự đoán của ta. Còn ngươi, quay lại đây là bạn hay thù?

Vô Kỵ khảng khái nói: - Ta giữ lời hứa, nếu không thuyết phục được Chu tướng quân thì sẽ về đây cùng mọi người mưu kế bảo vệ biên thuỳ.

Triệu Mẫn cũng nói thêm: - Biểu ca, Vô Kỵ cũng phải rất khó khăn mới quay lại được đây chính vì một lòng muốn hạn chế tối thiểu binh vong hai nước. Huynh đừng nghi ngờ nữa.

Hổ Lâm Xích vẫn lạnh lùng quay người đi, trước khi đi quẳng cho Vô Kỵ một bầu rượu dê còn ấm, nói: - Ngươi...uống chút đi cho ấm rồi tìm ta bàn việc.

Thanh Bình mỉm cười thúc tay Vô Kỵ: - Vô Kỵ ca ca còn không đa tạ đại ca đi. Đại ca bỏ qua hết chuyện cũ rồi đó.

Vô Kỵ rạng rỡ tươi cười, ôm quyền nói lớn: - Đa tạ Hổ Lâm huynh đã niệm tình cho qua chuyện cũ!

Thanh Bình sau đó đưa Vô Kỵ, Triệu Mẫn đi thay tắm rửa, thay quần áo rồi cùng vào gặp Hổ Lâm Xích ở trướng đại tướng. Khác hẳn mọi khi đông đúc các phó tướng, chỉ huy, hôm nay trong trướng chỉ có độc Hổ Lâm Xích ngồi lặng lẽ cùng đôi ngọn nến vừa đủ sáng một góc trướng. Trên bàn đã bày bát lớn, đôi món nhắm đơn giản. Vô Kỵ ngồi cạnh Hổ Lâm Xích, rót rượu tạ lỗi: - Hổ Lâm huynh, đệ cạn chén này xin tạ lỗi với huynh đã không thể làm gì được để ngăn bắc phạt.

Hổ Lâm Xích cũng nâng chén nói: - Người anh em, dù ngươi là Vô Kỵ hay Bát Nhĩ Đài thì cũng là người anh em đã cùng ta uống rượu, cũng ta đổ máu. Chuyện nhỏ như thế đừng nói nữa, uống đi!

Hai người cùng cạn một bát lớn, sảng khoái nhìn nhau cười. Triệu Mẫn cũng rót thêm rượu cho mọi người, bản thân lại lấy một bát sữa ấm, bưng lên nói: - Biểu ca, lần trước vì tình thế bắt buộc nên có phần mạo phạm tôn nghiêm. Muội xin tạ lỗi với biểu ca.

Thanh Bình ngồi cạnh nháy mắt với Hổ Lâm Xích nói: - Đại ca chẳng để bụng chuyện đó đâu. Chẳng những thế, sau lần thua đó còn chuyên tâm nghiên cứu binh pháp, có thành tựu cũng không nhỏ.

Hổ Lâm Xích cười lớn: - Con nhỏ kia chớ có tiết lộ chuyện xấu chứ. Nhưng Thanh Bình nói đúng đấy. Ta không để bụng chuyện xưa đâu. Để ta cạn chén này minh chứng.

Bốn người cùng nhau trò chuyện vui vẻ, thăm hỏi tình hình thời gian xa cách. Rồi cũng đến lúc vào việc chính, Hổ Lâm Xích nói: - Ngay từ lúc nghe tin có bắc phạt, ta đã phái sứ giả đến xin cứu viện các tộc phía tây. Nhưng sứ giả trở về tay trắng. Không có tiếp viện, lực lượng của ta nơi đây thật khó bì với thế lực của Chu Nguyên Chương.


Vô Kỵ gật đầu: - Chu Nguyên Chương mượn danh của Hàn Lâm Nhi, huy động được binh mã khắp tứ xứ lục tỉnh. Ta lại có nghe nói Trương Sỹ Thành cũng sẽ tiếp quân cùng Chu Nguyên Chương tham gia bắc phạt. Hai thế lực này cùng bắt tay thì quả không thể coi thường.

Triệu Mẫn nhíu mày, khẽ lắc đầu nói: - Trương Sỹ Thành có lẽ không khi nào lại hội quân với Chu Nguyên Chương đâu. Món quà của hắn gửi Chu Nguyên Chương, nếu không phải chàng đã biết trước có ám khí, thì có lẽ Chu Nguyên Chương đã mất mạng rồi. Xem ra Trương Sỹ Thành, Trần Hữu Lượng luôn coi Chu Nguyên Chương là cái gai trong mắt cần trừ bỏ.

Hổ Lâm Xích thở dài nói: - Trước quyền lực, tiền tài, lòng người thật dễ đổi thay. Nay anh em, thoáng chốc đã thành thù địch. Dù vậy, thế lực của Chu Nguyên Chương cũng đã là rất lớn, dù không hội quân thì cũng đã là mối nguy to rồi.

Vô Kỵ bổ sung thêm: - Binh nhiều, nhưng tướng cũng mạnh. Dưới trướng của Chu Nguyên Chương có rất nhiều người tài như Lưu Bá Ôn, Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân. Chưa kể Võ Mục Di Thư cũng đang trong tay hắn.

Gương mặt mọi người trầm lại, mối lo lắng trào lên không ngừng như sóng dồn ngày bão. Triệu Mẫn đăm chiêu suy nghĩ không ngừng, cuối cùng lên tiếng dứt khoát: - Nơi đây địa thế trống trải, khí hậu khô hạn, không phải nơi thuận lợi để cố thủ. Chúng ta cần tiên hạ thủ vi cường, xuất kỳ bất ý đánh tan quân địch trước khi chúng đến biên giới.

Hổ Lâm Xích giật mình, hỏi: - Muội không nói nhầm chứ? Quân lực chúng ta chỉ chưa bằng nửa quân địch. Chưa nói đến việc khi tấn công ở biên giới Trung thổ thì tác chiến bằng kỵ binh, vốn là ưu thế của chúng ta, rất khó khăn. Bỏ lợi thế, dụng nhược điểm, chỗ này thực sự ta không hiểu.

Vô Kỵ lại gật gù nói: - Muốn làm được việc không ai làm được, phải suy nghĩ theo cách không ai suy nghĩ. Cá nhân ta nghĩ, có lẽ đây lại là một chiến lược hay. Quân địch trước khi đến biên giới tất sẽ chưa phòng bị, nghĩ chúng ta binh ít tất phải cố thủ. Chúng ta chia quân nhân lúc kẻ địch sơ hở nhất tấn công nhất định chiếm được tiên cơ, chí ít cũng làm chúng thiệt hại không ít.

Triệu Mẫn cười nói: - Về mặt địa hình huynh đừng lo, muội có một số vị bằng hữu thông thuộc địa hình, có thể giúp huynh chọn chỗ tấn công thuận lợi.

Hổ Lâm Xích lại nói: - Quân binh của ta không giống như quân binh đóng ở trung thổ lâu năm. Chúng ta quen ở nơi thảo nguyên đại mạc, khí hậu khô nóng. Đi sâu vào trung thổ, thổ nhưỡng khí hậu đều khác, e quân ta dễ đổ bệnh. Ngược lại, nếu địch tấn công nơi đây cũng gặp bất lợi về địa hình, phong thổ.

Triệu Mẫn gật gù, nói: - Biểu ca nói cũng có lý.

Vô Kỵ nhíu mày nói: - Nếu chúng ta vừa đột kích xuất kỳ bất ý, lại nhằm lúc đối phương chuẩn bị giao chiến với chúng ta ở vùng biên, chẳng phải là sẽ vừa có tiên cơ, lại thuận thổ nhưỡng sao?

Triệu Mẫn nhìn bản đồ, nói: - Nơi vùng biên chỉ toàn thảo nguyên và có một khúc sa mạc. Tầm nhìn rộng rãi, không có núi non, rất khó mai phục.

Vô Kỵ cười cười nói: - Chẳng phải chúng ta đã từng mai phục Hổ Lâm Xích huynh ở ngay nơi thảo nguyên đó sao?

Hổ Lâm Xích và Triệu Mẫn nhìn nhau, mắt sáng ánh vui mừng, cùng nói: - Hay lắm, quả là diệu kế!

-----------------------------------------------

Lưu Bá Ôn trầm ngâm nhìn sa bàn, ánh nến bập bùng soi rõ những nếp nhăn trên trán đang hằn lại vì suy nghĩ. Chuyến viếng thăm của Vô Kỵ hôm trước chứng tỏ quận chúa Triệu Mẫn cũng đã về Mông Cổ để trợ chiến rồi. Người này tâm cơ không tồi, lại đã đi lại trung thổ nhiều năm, lề thói, văn hoá, phong cách tác chiến cũng rất am hiểu. Mặc dù trong tay ông có cuốn Võ Mục Di Thư mà Chu Nguyên Chương giao cho nhưng cảm giác bất an trong lòng vẫn không dứt. Loạt soạt có tiếng người vén màn trướng bước vào, Lưu Bá Ôn nhìn lên, thì ra là Đường chủ Đường Bá Chi. Ông ôm quyền, nói: - Đường chủ Đường phu nhân đến đây lúc khuya khoắt thế này hẳn có gì chỉ bảo?

Đường Bá Chi nhìn sa bàn, nói bâng quơ: - Ta đi dạo ban đêm, thấy trướng còn sáng đèn nên tạt vào xem. Lưu tướng quân vẫn đang nghiên cứu sách lược tấn công sao?

Lưu Bá Ôn gật gù, nói: - Mạt tướng sau chuyến thăm của Trương Vô Kỵ thấy trong lòng có chút bất an. Đêm không ngủ được, tranh thủ nghiên cứu địa hình, tìm cách chiếm tiên cơ.

Đường Bá Chi gõ gõ lên sa bàn, nói: - Càng đi lên phương bắc, địa hình càng trống trải. Chúng ta muốn mai phục, chiếm tiên cơ cũng không đơn giản. Nhưng quân lực của Hổ Lâm Xích cũng ít hơn chúng ta rất nhiều, nếu cứ tràn quân mà đánh cũng gặp nhiều thuận lợi.

Lưu Bá Ôn chỉ vào đường hành quân của nghĩa quân, nói: - Đường hành quân của chúng ta đi qua một dải Hà Bắc, Thẩm Dương, đều là nơi có rừng rậm um tùm, tuy không có núi cao trắc trở nhưng đồi cao không thiếu. Địch rất có thể cho quân mai phục ám toán.

Đường Bá Chi cười lớn, nói: - Việc mai phục, ám toán thì không ai trên đời này thạo hơn Đường Môn đâu. Ta đã cho các đệ tử đi thăm dò và đặt bẫy trước, nếu kẻ địch dám cử khinh quân ám toán, tất không còn mạng trở về.

Lưu Bá Ôn ôm quyền, kính cẩn nói: - Đường chủ suy nghĩ thật chu đáo. Đáng nể, đáng nể.

Đường Bá Chi cười đắc ý, nhưng nhìn Lưu Bá Ôn xem ra vẫn chưa hết lo âu, bà hỏi: - Xem ra Lưu tướng quân vẫn còn điểm gợn trong lòng?

Lưu Bá Ôn lắc đầu nói: - Tuy chúng ta chiếm rất nhiều điểm thuận lợi nhưng quả thực trong lòng mạt tướng vẫn có điểm bất an tên là Triệu Mẫn.

Đêm đã khuya, gió cuối thu đã dần mạnh hơn với những cơn gió bắc lạnh lẽo, lùa qua khe màn trướng rin rít khẽ khẽ ám muội. Cả hai người cùng im lặng nghĩ về Triệu Mẫn, kẻ nức tiếng cơ trí khắp đất trung nguyên ngày đó. Đường Bá Chi thở dài: - Tuy năm đó Đường Môn không bị ám toán bởi ả quận chúa Triệu Mẫn, nhưng thấy giang hồ đồn thổi với vẻ hoang mang, ta cũng không thể nghi ngờ về sự nguy hiểm trong quỷ kế của ả.

Lưu Bá Ôn thở dài nói: - Năm đó ả dùng mưu và thế lực bắt giam lục đại phái, gây náo loạn võ lâm. Nhưng nói cho cùng, đối với Chu tướng quân lại có chút ân tình.

Đường Bá Chi không có vẻ gì là ngạc nhiên, nói: - Ta cũng có nghe nói. Nhưng ta sợ lần này Chu tướng quân sẽ mủi lòng mà lỡ việc lớn.

Lưu Bá Ôn cười lớn: - Đối với Chu tướng quân chỉ có việc diệt giặc Nguyên là quan trọng. Các thứ như ân tình, thù oán cá nhân đều xếp sau. Ta nghĩ, không cần lo Chu tướng quân mủi lòng. Mà hãy lo tìm một nơi yên ổn nương thân sau khi đuổi hết giặc Nguyên.

Đường Bá Chi nhướng mày, hỏi: - Lưu tướng quân nói lời này là có ý...?

Lưu Bá Ôn vẫn nhìn vào sa bàn, nói nhỏ: - Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh; Cao điểu tận, lương cung tàn.

Đường Bá Chi sa sầm mặt mày, nhưng cũng gật gù, nói: - Lưu tướng quân vẫn là người nhìn xa trông rộng. Xem ra lần này Đường Môn lỗ rồi.

Lưu Bá Ôn liếc mắt sang Đường Bá Chi, nói rất thận trọng: - Đường phu nhân, bạc vàng thì Chu tướng quân không quản. Nhưng quyền bính thì một chút cũng không nhường. Đường phu nhân tuy mất đôi người nhưng cũng không lo bị đối đãi thua thiệt. Chỉ là sau này, cái danh công thần khai quốc, chớ cầm lấy. Đó là củ khoai nóng đấy.

Đường Bá Chi thở dài, gật đầu. Bà vốn muốn nhân lúc này ra sức ủng hộ Chu Nguyên Chương, sau này việc thành, Đường Môn có triều đình chống lưng thì so với việc làm minh chủ võ lâm cũng không xa gì. Đường Môn xưa vì triều đình tận diệt nên giờ chẳng còn danh vọng như thời hoàng kim. Các đệ tử bản môn phải cải trang trốn chui lủi khắp nơi trên giang hồ. Muốn nhân dịp này có thể chấn hưng môn phái, nhưng xem ra giữ không bị diệt môn cũng còn khó chứ chưa nói đến đoạn sau.

Lưu Bá Ôn vẫn chăm chú nhìn sa bàn, nói: - Đường Phu Nhân, trong Vũ Mục Di Thư có câu: "Bình thời phòng biến, biến mãn bình thời". Ta sợ là trên đường hành quân sẽ có biến cố. Chúng ta phải hết sức cẩn trọng.

Nói đến đây, một con bướm đêm khá to bay dập dờn vào trong lều. Đường Bá Chi khẽ búng tay, kim châm trong bay xuyên qua cánh con bướm, giữ nó lơ lửng trong không trung bằng hai sợi tơ đỏ. Bà mỉm cười nói: - Nếu bọn chúng dám bén mảng đến gần, ta xem bọn chúng có thoát nổi thiên la địa võng ta bày không.

Lưu Bá Ôn cười cười: - Tuyệt nghệ của phu nhân, mạt tướng không dám nghi ngờ. Chỉ là mạt tướng muốn tiên phát chế nhân, cử một đội các hiệp khách tinh nhuệ đến mai phục gần cứ điểm của Hổ Lâm Xích. Nhân lúc hai bên giao tranh, xuất kỳ bất ý đoạt người. Quân bất tướng dĩ xà bất thủ, thắng lợi của chúng ta càng chắc chắn thêm phần nào.

Đường Bá Chi đập bàn nói: - Việc đó để ta thương lượng với các vị chưởng môn.

Nói rồi, bà đi ra ngoài ngay. Thân pháp phiêu hốt như bướm đêm, nhưng có nét gì đó không phiêu diêu tự tại bằng. Lưu Bá Ôn ôm quyền, nói: - Xin nhờ phu nhân...

-----------------------------------------------

Hoả Phụng trằn trọc mãi không ngủ được, nhìn ra ngoài trời thấy trăng quá bán tuy không sáng như trăng rằm nhưng cũng đủ sáng lờ mờ nhìn thấy cảnh vật xung quanh. Thanh Long, chàng và Ngũ Kỳ Long dẫn theo lực lượng tinh nhuệ của Ngũ Hành Kỳ Minh Giáo chỉ có hơn năm trăm người, tốc hành lên phương bắc hội quân cùng Vô Kỵ - Triệu Mẫn. Trước giờ chàng chưa bao giờ nghi ngờ tính đúng đắn của nhị ca khi quyết định thực hiện phi vụ gì. Riêng lần này, quả thực chàng không sao hiểu nổi việc phải giúp Nguyên quân ở Nội Mông chống lại chính lực lượng kháng Nguyên bắc phạt. Nhớ năm xưa, chính Nguyên quân đã ép nhị ca, chàng và các giáo đầu dưới trướng vào tội phản nghịch, chu diệt toàn gia. Huyết hải thâm thù chưa báo, vì lí do gì mà nhị ca nhận lời giúp Nguyên triều chứ? Đang lúc miên man nghĩ ngợi, một làn gió thoáng đưa mùi rượu nồng ngào ngạt qua cánh mũi chàng. Mùi rượu này... Hoả Phụng bước ra ngoài lều, theo hương rượu đi đến ven sông. Dưới gốc táo lá đã xác xơ, Thanh Long nâng bầu rượu uống từng ngụm nhỏ, lặng lẽ ngắm nước sông nhàn nhã chảy, lấp loáng dưới ánh trăng bán nguyệt. Hoả Phụng cười mỉm, cái thứ rượu Hồng Hồi Quế này xưa nay chỉ có nhị ca thích uống. Rượu cay nồng, hương quế sực mũi, ai không quen chỉ ngửi mùi cũng thấy hắt hơi. Rượu đi gắt, ai quen rồi sẽ thấy sau cái vị gắt đó một vị đậm êm đềm. Thanh Long cũng vậy, ai mới gặp sẽ thấy một kẻ chỉ biết tiền, bất chấp thủ đoạn, ai quen rồi mới biết chàng ta cũng như Hồng Hồi Quế. Trời đã lạnh nhưng Thanh Long vẫn cởi trần, để ánh trăng tràn trên làn da màu đồng hun, nổi rõ những vết sẹo dài ngang dọc, dấu tích của những lần xông pha giang hồ làm nhiệm vụ. Dải khăn thêu hình rồng ngang đầu phần phật theo gió bay, sống động như long ngâm châu nguyệt.

Hoả Phụng lặng lẽ đứng dựa gốc táo, phía đối diện với mặt Thanh Long ngồi, khẽ hỏi: - Tại sao chúng ta phải giúp Nguyên triều?

Thanh Long uống một ngụm nhỏ, nói: - Vì Thanh Long Trấn.

Hoả Phụng ngạc nhiên. Mùi quế vẫn phảng phất. Thanh Long từ từ nói thêm: - Cả hai chúng ta vốn không muốn có một Thanh Long Trấn. Chẳng lẽ lại còn muốn thêm một cái nữa cho người Mông Cổ sao?

Hoả Phụng chợt tỉnh ngộ, gật đầu: - Ra vậy. Vốn khi xưa huynh nói muốn lập Thanh Long Trấn vì muốn tạo ra một nơi cho những người không có nơi về trú ngụ. Cũng chính là thâm tâm không muốn có một nơi như vậy. Nơi như vậy chỉ có khi còn người không có nơi để về.

Thanh Long vẫn lặng lẽ uống rượu, gió thổi qua đưa một chiếc lá táo đã héo khô rụng xuống lòng chàng. Thanh Long cầm chiếc lá, lặng đi hồi lâu rồi nói: - Hoả Phụng, đệ dẫn theo Ngũ Kỳ Long về Thanh Long Trấn đi.

Hoả Phụng giật mình, tưởng mình nghe nhầm, nói: - Nhị ca muốn đệ đưa anh em về Thanh Long Trấn? Có nhiệm vụ gì sao?

Thanh Long khẽ búng tay, chiếc lá bay dập dờn xuống sông, theo dòng nước nhẹ trôi đi mất. Chàng bỏ bình rượu sang cạnh, không nói gì, một lúc lâu mới buông tiếng thở dài não nề, nói: - Trực giác của ta mách bảo lần này là lần cuối ta ra trận. Xưa nay trực giác ta ít khi sai. Ta không muốn bọn đệ mất mạng theo ta. Nên đệ dẫn các anh em về đi. Ta xong việc, còn toàn mạng sẽ trở lại.

Hoả Phụng giận dữ nói: - Nhị ca nói gì lạ thế! Đệ và anh em Ngũ Kỳ Long đã thề sống cùng sống, chết cùng chết với nhị ca. Lẽ nào thấy nguy hiểm lại lui.

Thanh Long đặt tay lên ngực, chỗ khi xưa bốn mươi chín ngày nhận chân khí của các anh em, nay đã thành một vùng da đỏ au như lửa bỏng, nói: - Thanh Long này vốn chính ra đã chết một lần. Ngày đó nếu không phải đệ và Ngũ Kỳ Long thay nhau truyền chân khí thì hẳn đã vong mạng rồi. Chuyện lần này vạn phần nguy hiểm, đệ bảo ta biết nguy lại để mọi người liên luỵ sao?

Hoả Phụng không nói gì, chỉ khẽ nói: - Nhị ca chỉ nhớ mọi người cứu nhị ca mà quên đi bao nhiêu vết sẹo trên người kia là do nhị ca xả thân cứu anh em mà có. Nhị ca, đừng dồn anh em vào chỗ bất nghĩa vô ơn...

Bỗng tiếng Ngũ Kỳ Long đồng thanh vang lên: - Đại ca, xin đừng để anh em mang tiếng vong ân!

Thổ Xích Long khoác vai Mộc Độc Long, nói: - Hai vợ chồng muội năm đó bị đám lộng thần vu oan, phải cao chạy xa bay. Nếu không phải đại ca thần uy đơn đả thiên địch thì hẳn đã mất mạng ở chân núi Thiên Sơn.

Hoả Âm Long bước đến, tiếng thẻ tre theo người lóc xóc vui tai, cười cười nói: - Đệ năm đó trẻ tuổi phóng túng, mê cờ mê bạc lại còn hung hăng gây sự. Nếu không phải đại ca đứng ra can, truyền thụ võ nghệ thì làm sao có ngày đứng làm giáo đầu chứ.

Thuỷ Giao Long chống đinh ba xuống đất, gãi gãi hình xăm giao long trước ngực, cười hề hề nói: - Bao nhiêu năm theo đại ca, thách đâu năm mươi hai lần đều thua cả. Chưa từng một lần thắng để bắt đại ca xăm mình. Đại ca, huynh phải cố sống lâu để đệ một lần tự tay bắt đại ca xăm mình nhé.

Kim Cự Long khoan thai lấy bình rượu Thanh Long để dưới đất, uống một ngụm, nhăn mặt nói: - Rượu nặng! Rượu nặng! Đệ đi theo đại ca từ lúc mới bắt đầu làm giáo đầu đến nay không ít năm mà vẫn không uống được loại Hồng Hồi Quế này. Đại ca, anh em ở đây có khác gì máu chảy trong huyết quản. Đại ca đi đâu, bọn đệ theo đó. Đại ca uống Hồng Hồi Quế, bọn đệ cũng sẽ tập uống theo.

Thanh Long nhắm mắt lại, thở dài, lạnh lùng nói: - Nếu các ngươi muốn chết thì ta cũng không cản được. Lúc đó chớ trách ta không báo trước.

Vang vang sau lưng tiếng nói cười
Lặng lẽ trước mặt lệ tuôn rơi
Cay nồng ngụm rượu tình huynh đệ
Mặc kệ tử sinh với chuyện đời


-----------------------------------------------

Lại nói ngay sáng sớm, Đường Bá Chi cùng các chưởng môn phái võ lâm dẫn theo đệ tử lên đường chia nhau một nửa mai phục dọc đường hành quân bắc phạt nhằm yểm trợ khi cần, một nửa lại bôn ba thâm nhập lên vùng Nội Mông thực hiện âm mưu ám toán Hổ Lâm Xích. Trên đường đi thấy cờ quạt rợp trời, mới thấy bát lộ đầy quân sĩ của Trần Hữu Lượng và Trương Sỹ Thành đang kéo đến. Đường Bá Chi sinh nghi, vội sai đệ tử mang tin hoả tốc về báo cho Chu Nguyên Chương đề phòng. Quả nhiên nửa ngày sau đã có sứ giả đưa thư tới. Chu Nguyên Chương đọc xong thư, đưa cho Lưu Bá Ôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vktmtck