Ngoại truyện 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xin mời số thực tự 05 đến phòng siêu âm biển A.

Những dòng chữ đỏ chạy trên màn hình cùng với âm thanh vang ra từ các dàn loa được gắn khắp nơi trong góc tường đủ để cả ba người đang ngồi chờ nghe thấy.

Chả là hôm nay hai anh nhà đưa bé dí khám thai,cả tuần nay ốm nghén miết,ngày trước bầu bì ăn uống đã được bao nhiêu đâu,thế mà mấy ngày liền toàn nôn thốc nôn thố thôi! Cứ cái đà này thì em bé nhỏ và em bé nhỏ hơn sẽ biến thành que củi khô lúc nào chẳng hay mất..

Nhưng mà kì lạ là mớ dâu tây mua trữ sẵn trong tủ lại vơi đi một cách bí ẩn! Chẳng một dấu vết để lại!

Hai anh làm sao biết được,rằng những hôm vướng phải deadline thì bé vợ lại hốc hẳn có rổ dâu ở nhà,đã thế còn chẳng để lại tung tích gì! Quả là một tên trộm dâu đáng yêu mà!

Cơ mà như thế lại không được! Với danh là hai người đàn ông 'gia trưởng mới lo được cho em' ,có mỗi vài quả dâu bé tẹo thì làm sao no nê được cho hai mạng người! Dạo này nhìn Bảo Minh gầy đi hẳn hoi.

Thế là nhân dịp cuối tuần,thảnh thơi deadline chẳng vướng bận gì cho nên các anh quyết định đưa bé đến viện siêu âm,sẵn tiện khám xong lại sang mấy hàng pizza cho bé ăn,bầu bì gì mà bụng chẳng to gì cả! Chỉ có hơi tròn tròn lên một chút thôi!

Từ sáng sớm,chăn bông đã thoát ra khỏi người cậu rồi! Thẩm chí còn chưa kịp mở mắt đón nhận ngày mới đã thấy mình bị bế bồng vào nhà vệ sinh bằng những từ ngữ ngọt còn hơn cả quả dâu tuyết đêm qua cậu ăn..

Ơ? Vừa lim dim vài tiếng í ới trong cuống họng mà đã thấy mình mặt đồ xinh rồi ngồi ở sofa chờ người rồi.Do lo chuẩn bị khám thai nên Nhật Phát chẳng nấu gì cho bé ăn cả,ăn sáng sẽ ảnh hưởng đến kết quả khám của bé bầu mất! Là do Hoàng Anh Vương vừa search Google bảo thế..

Vì vậy mà bây giờ cả ba mới có mặt ở đây,đã vào hẳn phòng siêu âm luôn rồi! Bây giờ chỉ chờ cho chiếc màn hình xi ti hiện lên nữa thôi.

Hai bố lớn muốn gặp bé con lắm rồi!

Tít tít

Những hình ảnh trắng đen đầu tiên được xuất ra khỏi chiếc màn hình nhỏ xíu kia khiến cả ba không khỏi tò mò,phải mở to đôi mắt nhất có thể để nhìn rõ thiên sứ nhỏ lắp ló bên trong,hồi hộp chết mất!

"Thấy rồi,thấy bé con của bố rồi!"

"Ai bảo của anh chứ! Em bé còn chưa nói em bé trong bụng này là của ai đó!"

Nhìn hai người đàn ông lớn xác,thế mà đang tranh giành nhau chạm vào cục đen đen bé tí trên màn hình đang động đậy kia,đùa chứ cả hai vui thiếu điều muốn hét lên thật lớn ở đây luôn và ngay tại đây,có được không nhỉ?

Bảo Minh không giấu nỗi sự vui sướng,mắt em nhỏ to tròn ngước nhìn lên hướng hai người đàn ông như trẻ con đang chỉ tay vào mà phì cười.Nhịp tim lại còn bình ổn thế này quả thật là một điều may mắn!

Chẳng thèm tranh chức bố nữa! Cả hai quay sang,lại vô tình bắt gặp ánh mắt Bảo Minh cũng đang hướng về phía mình mà cười toe.

Có lẽ cả ba điều hiểu hạnh phúc chỉ đơn giản là thế.

.

Cầm trong tay bức ảnh siêu âm..

"Vương,để góc này đi! Ánh sáng mới đẹp chứ!"

"Anh từ từ nào! Tôi đang xem mặt bé con cơ mà!"

Hoàng Anh Vương cứ xuýt xoa rồi ngắm hoài ngắm mãi tấm ảnh thiên sứ bé nhỏ! Chu choa,bé nhỏ hơn xinh yêu như bé nhỏ vậy!

Thế là "tách" một cái,Nhật Phát nhanh tay chụp vội một bức ảnh tờ giấy rồi post lên trang cá nhân.Và cả thế giới này sẽ điều biết rằng sắp tới một tình yêu to lớn của ba người họ,lại tiếp tục đón thêm một mảnh hạnh phúc bé nhỏ sắp chào đời!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net