Hãy bắt đầu bằng một cuộc hẹn [page44]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

“Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh”

Nó giật mình tỉnh giấc, mồ hôi chảy rần rần trên trán. Thêm một cơn ác mộng nối tiếp trong suốt mấy ngày qua. Càng gần đến ngày hẹn, nó lại càng có cảm giác bất an. Mà phải rồi, làm sao nó có thể kiếm một người như vậy được???

Nó bước vào phòng tắm, táp nước vào mặt cho tỉnh người. Nó soi mình trong gương, những giọt nước văng tung tóe không che bớt một phần nào gương mặt xấu xí đó. Làm sao đây, phải kết thúc chuyện này như thế nào đây???

2.

- “Nhóc vẫn còn mơ mộng à???”

Tên con trai đứng trước mặt nó, cười khẩy. Nụ cười đểu giả cắt vào lòng nó một vết thương sâu hoắm. Nó đứng chôn chân nơi góc đường, không cất lên nổi tiếng nói nào.

- “Nhóc nghĩ là anh có thể thích nhóc thật à??? Nhìn lại mình đi. Hay nhóc chưa từng soi gương??? Đừng bám theo anh nữa. Và cũng đừng mơ mộng trên đời này có chuyện cổ tích như trong phim. Đồ ngốc!!!”

Tên con trai quay bước đi vào nhà, bỏ mặc nó với món quà trên tay và những giọt nước mắt không thể nào ngăn lại được. Tại sao, tại sao hắn lại có thể đối xử với nó như vậy chứ??? 

3.

Là…cá độ à. Nó nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn. Hóa ra…tình cảm của hắn dành cho nó chỉ là một trò cá độ. Không hơn không kém…Một trò cá độ cơ đấy!!!

Nó đi ngang qua mặt hắn và đám bạn, cười. Nụ cười vô hồn. Nó cũng chẳng hiểu tại sao mình vẫn có thể cười được. Phải rồi, là tại nó tự mơ mộng. Phải rồi, là tại nó tự viển vông. Làm sao có chuyện hắn, một tên con trai hào hoa phong nhã và cực kỳ giàu có, lại đi thích một đứa xấu xí và nhà nghèo như nó. Chuyện cổ tích à, quên đi. Bây giờ là thời đại nào rồi đấy. Đã biết vậy, mà vẫn cố tin. Đúng là…ngu ngốc…

Nó bước đi lững thững, mặc cho trời đang mưa. Đi…vô định…Rồi qua đường…Mặc cho dòng xe cộ tấp nập…

- “Ê…có mắt không vậy??? Không thấy người ta đang chạy xe à, chán sống hả???”

Vừa thắng lại kịp trước khi tông nó, người thanh niên trên chiếc xe sang trọng nhìn nó với ánh mắt đầy ác cảm. Ừ, thì ác cảm. Làm sao có cảm tình được với những đứa như nó chứ. Người thanh niên lầm bầm thêm mấy tiếng nữa, rồi phóng xe đi. Nó bước qua, rồi bị một chiếc xe hơi chạy ngang tạt thêm một đống nước bẩn lên người…

Một ngày thật đẹp!!!...

4.

Mỗi lần bước ngang qua đám bạn của hắn, nó có thể thấy rõ những nụ cười châm chọc và những cái nhếch mép đầy mỉa mai. Đối với lũ người đó, nó trở thành điển hình cho tất cả “những kẻ xấu khác người mà muốn chòi mâm son”. Dù không muốn, và bản thân không phải là một đứa yếu đuối, nó vẫn phải mất hơn một tháng trời mới vượt qua được cảm giác uất ức này.

Chưa tệ lắm, ít ra tên đó cũng không đi rêu rao về xu hướng của nó cho toàn trường.

Hắn đương nhiên được liệt vào danh sách “những kẻ thù không đội trời chung”. Sau sự kiện “động trời” đó, nó đã thề là sẽ phải làm cho tên đó bẽ mặt một phen. Đúng, quân tử có thù phải trả. Chỉ là, không biết phải làm như thế nào??? Rồi, nó nghe thấy một thông tin thật hay…

Hắn đang cặp kè với một tên khác!!!

Tất nhiên, đây là thông tin nội bộ. Trong mắt mọi người trong trường, hắn vẫn luôn là một “hot boy” hoàn hảo làm xiêu lòng bất kỳ một người nào.

Rồi nó nhận ra, chuyện hắn không đi rêu rao về mình đơn giản chỉ vì hắn không muốn phá bỏ cái “hình tượng” đã dày công xây dựng đó. 

Thật nực cười!!!

Phản xạ đầu tiên, nó muốn “ăn không được thì phá cho hôi” cái cặp đôi đáng ghét đó. Nhưng không được. Tại vì, không biết phải phá bằng cách nào. Làm sao đây??? Mỗi lần bước ra và thấy hai tên đó, nó chỉ muốn ăn tuơi nuốt sống cho rồi. Hay là…

- “Hạ sách.”- Nhỏ bạn thân tên Như phán cho nó một câu xanh rờn- “Dù mày có phá tụi nó cách nào đi chăng nữa, thì cao lắm chỉ làm cho tụi nó chia tay, chứ không gỡ lại danh dự cho mày…”

- “Vậy, mày nói tao phải làm sao??? Không trả thù được vụ này chắc tao không sống nổi quá!!!”

- “Uhm…sao mà đói bụng quá…”- Con nhỏ cười một cách ma quái- “Ước gì có một chầu KFC trưa nay ta…”

- “Rồi rồi, mày muốn sao cũng được hết. Mau nói đi, có cách nào hay hơn không???”- Nó sốt sắng hỏi, dù biết chấp nhận chầu ăn này là đi tong lương một ngày làm thêm của nó.

- “Uhm. Thượng sách là mày phải cho nó thấy, nó bỏ mày là sai lầm của nó. Rằng thì là, mày có thể kiếm một thằng khác đẹp trai hơn, giàu hơn và…nói chung là hơn hẳn nó.”

Giống trong phim quá vậy ta…

- “Đương nhiên giống trong phim, thằng này. Cái chính đây vẫn là cách làm hay nhất.”

- “Nhưng…làm sao tao có thể kiếm ra được một người như vậy. Mày thừa biết, là tao không đủ khả năng mà…”

- “Cái đó…để tao ăn KFC trưa nay xong rồi nghĩ cách giúp mày.”- Nhỏ Như cười, nụ cười quen thuộc của cáo.

5. 

Sinh nhật tên đó là vào ngày chủ nhật tuần này. Và được tổ chức ở một quán bar sang trọng. Tên kia của tên đó chắc chắn cũng sẽ tới. Nếu có thể, đây là cơ hội tốt nhất để trả thù. Chỉ là, làm sao kiếm được một người như “con cáo” kia nói đây.

Thật là…nghĩ sao cũng không ra cách…

Nó bước về căn nhà trọ ẩm thấp. Hay là…bỏ cuộc cho rồi. Dù tất nhiên chuyện người ta xì xầm xung quanh nó vốn dĩ chẳng làm nó bận tâm, nhưng thoát ra khỏi chuyện này có phải hay không???

Quay về, sống bình yên???

Không, từ lúc nó bước ra khỏi trại mồ côi cho đến bây giờ, nó chưa bao giờ bỏ cuộc cả. Và lần này cũng không ngoại lệ…

Phải nghĩ ra cách nào đó thôi…

6. 

Chỉ còn ba ngày nữa là đến chủ nhật, mà nó chẳng nghĩ ra cách nào. Cái người như “con cáo” kia nói, có kiếm cỡ nào cũng không ra. Hơn nữa, làm sao một người “đẹp trai, giàu có…và nói chung là hơn hẳn tên kia” về mọi mặt, lại chịu chấp nhận đi chung với nó. Nó tất nhiên từ xưa giờ không quan tâm đến chuyện người ta nghĩ gì về giới tính của nó, nó đã quen sống theo ý mình. Nhưng người kia thì không thể nào như nó được.

- “Hà, có người như vậy đó cưng.”- Nó nghe thấy tiếng nhỏ Như nói qua điện thoại- “Chỉ là…mày có thuyết phục được tụi nó hay không???”

- “Con nhỏ này, nói gì mà tao không hiểu. Sao lại là…tụi nó. Chẳng phải là…một anh chàng thôi sao???”

- “Một anh chàng đẹp trai, giàu có, và hơn hẳn tên kia về mọi mặt. Mày đào đâu ra người như vậy chứ. Nhưng…tụi nó thì có thể…”

- “Tao vẫn chẳng hiểu gì hết???”

- “Cái email này tao đưa cho mày. Cấm không được phát tán cho ai. Đây là email của “Hồ ly hội”, tụi nó có thể giúp mày???”

- “Cái gì…cái gì...Hồ ly hội???”

7.

Nói chung là hiểu biết của nhỏ Như về Hồ ly hội cũng không có gì khá khẩm. Theo lời nó được kể từ một người bạn của bạn của bạn nhỏ Như, thì đại loại Hồ ly hội là một “tổ chức” gồm toàn…nam thanh nữ tú. Không biểt “quá khứ” có chuyện gì, mà Hồ ly hội hiện tại chuyên làm công việc…trả thù tình. 

- “Tụi nó chỉ cần thấy “vụ án” thú vị là đồng ý giúp. Chứ không có điều kiện gì khác. Mà nói chung tao cũng không rõ. Hy vọng là tụi nó chịu giúp mày. À, trên tiêu đề email nhớ ghi mã số giới thiệu này nghe chưa.”

Thật là…đến thế kỷ này rồi mà vẫn còn những “tổ chức” như vậy. Nó không tin tưởng lắm. “Giao trứng” vào tay người lạ, không khéo thành “giao trứng cho ác” bây giờ. Nhưng…nếu không đồng ý thì còn cách nào khác đâu…

Chẳng lẽ…tới đây bỏ cuộc…

8.

Nó vắt óc suy nghĩ hết cả một ngày trời. Thật tình, chỉ vì tên đáng ghét kia mà nó phải tốn công như vậy đấy. Thêm nữa, các công việc liên quan cũng bị ảnh hưởng lây. Tới trường, ngồi học thì bị giáo viên chỉ trích. Tới chỗ làm thêm, ngồi phục vụ thì bị khách hàng complain. Chậc, nếu không giải quyết nhanh vụ này chắc nó tổn thọ sớm. Tối về, lại gặp ác mộng nữa không chừng…

Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh…

Cái mặt của tên đáng ghét đó hiện lên làm nó thêm một đêm mất ngủ. Thôi được rồi…dù gì nó cũng đâu còn gì để mất…Cao lắm, thì coi như có thêm vài người biết nó là “đồ xấu điển hình mà đòi chòi mâm son” đi.

Nó bật máy…lúc đó là một giờ sáng

9.

Chỉ còn đúng hai ngày…

Nguyên một buổi sáng ở trường, nó cứ xẹt ngang xẹt dọc tiệm net chờ “tin tức”. Thỉnh thoảng, tin nhắn tới là lại hăm hở bật lên (trong điều kiện liên lạc yêu cầu ghi rõ số điện thoại). Mà…đến tiết học cuối cùng cũng vẫn không thấy phản hồi nào hết…

Có khi nào… “rớt” đứt đuôi con nòng nọc rồi không ta???

Chậc, nếu vậy thì…coi như hết cách…

Tên đáng ghét kia…đợi dịp khác đi hen…

Tan học…

Nó mò mặt xuống căn tin trường, người mệt rã rời vì mấy đêm mất ngủ. Chậc, may mà hôm nay không phải đi làm. Nếu phải đi làm, chắc lên đó ngồi ngáp rồi nghe người ta complain cho chết…Phù phù…

Brum…Brum…

Tiếng điện thoại rung lên làm nó giật nảy mình…Là một số lạ…Chẳng lẽ…

- “Alô…Đăng nghe đây ạ…”

- “Đăng hả??? Sáng giờ có tin tức gì chưa mày???”- Tiếng nhỏ Như ông ổng qua điện thoại. Con cáo này, làm người ta tưởng bở không hà.

- “Chưa thấy gì hết. Mà sao không xài số kia, con nhỏ này. Làm tao mừng hụt.”

- “Hì, thông cảm. Số kia hết tiền nên xài sim khuyến mãi. Mà nè, có động tĩnh gì thì nhớ báo tao hen.”

- “Biết rồi, mày cũng nhiều chuyện quá đó. Cúp máy hen.”

Brum…Brum…

- “Chuyện gì nữa vậy mày???”

- “……………”

- “Alô???............”

- “Xin lỗi, đây có phải là số điện thoại của bạn H…Đăng không???”- Một giọng con gái hết sức dễ thương vang lên trong điện thoại. Nó giật mình, vội đổi giọng:

- “Dạ vâng. Là Đăng đây. Xin lỗi bạn, tại tưởng là đứa bạn gọi điện nên…”

- “Không sao.”- Có cảm giác cô gái đang nở một nụ cười thật xinh qua giọng nói, dù nó không biết là vì sao mình lại có cảm giác đó.- “Uhm…mình tên Ly, là thành viên của Hồ ly hội. Tụi mình có đọc được email của bạn sáng nay và muốn gặp bạn để làm rõ thêm một vài vấn đề. Bạn có thể đến địa chỉ…X…Y….vào hai giờ chiều hôm nay được không???”

Có cảm giác gì đó rất quyến rũ qua giọng nói của cô gái này. Đúng là…không thể xem thường được…Hồ ly hội à…Ok…Dù gì cũng phải đi thử một lần cho biết…

- “No prob. Chiều nay mình đi được. Vậy hẹn gặp bạn hai giờ ở …X…Y nha.”

- “Mong là sẽ được gặp Đăng. Chúc Đăng một ngày vui vẻ!!!”

Thiệt là…giọng điệu "nguy hiểm" quá…

10.

Địa điểm hẹn là một quán cà phê sang trọng nằm ở quận trung tâm.

Nó bước vào, thấy tầng trệt khách khứa rất đông. Đang không biết phải làm thế nào thì có một chị phục vụ tiến đến bên cạnh và ân cần hỏi:

- “Xin lỗi, anh có hẹn với chị Ly???”

Nó gật đầu, mừng húm. Thật sự nếu không có người tới hỏi thì nó cũng chẳng biết mình phải làm gì bây giờ. Chị phục vụ ra hiệu cho nó đi theo, rồi lên tới tầng ba.

- “Chị Ly đang đợi anh ở phía trong. Chúc anh một buổi chiều vui vẻ!!!”- Chị phục vụ nói, rồi lui bước xuống cầu thang phía dưới. Nó ngẩng đầu lên nhìn. Hèn chi thấy tầng này vắng khách đến như vậy. Trên tấm bảng trước cửa, đề hẳn hoi dòng chữ: “For VIP only”.

11.

Nó bước vào trong, và nhận thấy nguyên cả tầng chỉ có một bàn duy nhất là có người ngồi. Nó liếc nhìn, có tổng cộng sáu người cả thảy. Ba nam, ba nữ đang trò chuyện hết sức vui vẻ với nhau. Một người thấy nó, và ngoắc tay ra hiệu cho nó tiến đến gần.

Nó bước đi, có cảm giác kỳ lạ sao đó. Giống như mình đang lạc vào một thể giới khác. Càng tiến đến gần, nó càng dễ dàng nhận ra lý do vì sao.

Sáu người này…quá đẹp…

Phải nói sao nhỉ, nó chưa từng thấy một nhóm người nào đẹp như những người này. Mà lại là những nét đẹp đầy khác biệt. Người mang vẻ sắc sảo, kẻ mang vẻ dịu dàng, người ngây thơ trong sáng, kẻ vững vàng menly, người hiền lành dễ thương, kẻ lạnh lùng cá tính…

Nói chung là…nó bị lóa mắt rồi…

Chợt…thấy mình vào đây sao quá… “nổi”

- “Bạn là…Đăng phải không???”- Giọng nói mê hoặc của Ly cất lên đầu tiên. Nó…hình như vẫn còn choáng váng…cứ thấy đầu óc mình u u…- “Ah, Đăng ngồi đi…”- Ly mở nụ cười hiền lành, và…nó ngồi xuống.

Tự nhiên thấy mình…dễ dụ hết biết…

Không được rồi…phải lấy lại tinh thần thôi…

Nó hít một hơi dài, rồi mỉm cười:

- “Uhm…chào Ly. Hy vọng mình không đến trễ.”

- “À…Đăng không đến trễ đâu. Chỉ tại tụi này đến sớm thôi. Mình vào thẳng vấn đề luôn nhé. Tụi này muốn nghe lại câu chuyện của Đăng.”

12.

Nó thuật lại quá khứ “động trời” với tên đáng ghét đó, cũng không biết mình có dùng lời lẽ nào quá khích không??? Cả nhóm Hồ ly hội ngồi nghe, thỉnh thoảng nó thấy một vài cái gật đầu và cử chỉ khuyến khích nó tiếp tục. Rồi, Ly đặt cho nó những câu hỏi. Thật tình, thấy còn khó nói hơn phỏng vấn xin việc làm…

- “Vậy…Đăng muốn tụi này…trả thù tên đó giúp Đăng…”

- “Uhm…”- Nó gật đầu. Cũng không biết phải nói gì tiếp bây giờ. Những gì cần nói, nó đã nói hết rồi. Tự nhiên, nói ra thấy trong người cũng nhẹ nhõm hẳn.

- “Đăng có biết, điều kiện của Hồ ly hội tụi này???”

Ly hỏi, và lập tức nhận thấy nó đang tròn mắt ra nhìn Ly…Điều kiện…lại có cả vụ này nữa à???

13.

- “Bạn nói…điều kiện…gì???”

- “Vậy là…bạn chưa biết chuyện này.”- Ly mỉm cười hiền lành nhìn nó- “Không sao. Bây giờ bạn biết cũng chưa muộn mà.”

- “Uhm…Tui…nếu là về tiền bạc thì tui…”

- “Bạn yên tâm. Không ai có ý định bắt bạn trả tiền đâu.”- Ly cười, và một vài thành viên khác của Hồ ly hội cũng bật cười. Nó tự nhiên thấy mình giống như đứa dở hơi vậy…

- “Vậy…bạn muốn tui…làm gì???”

- “À, đơn giản lắm. Hiện tại bạn chẳng cần làm gì cả. Có thể trong tương lai cũng không. Nhưng nếu Hồ ly hội giúp bạn, thì bạn phải cam kết rằng, bất cứ khi nào Hồ ly hội cần bạn giúp đỡ, bạn phải thực hiện theo đề nghị của Hồ ly hội.”

Nó khẽ nhíu mày, trán hơi nhăn lại. Giúp đỡ lại à…lỡ buồn buồn bắt nó làm chuyện gì bậy bạ thì sao???...

- “Bạn yên tâm.”- Ly nhìn biểu hiện lo lắng của nó, mở nụ cười trấn an- “Việc tụi này nhờ bạn làm chắc chắn không vi phạm pháp luật, đạo đức xã hội, không vi phạm “đạo nghĩa trên giang hồ” và hoàn toàn nằm trong khả năng của bạn. Vậy, bạn có đồng ý điều kiện này không???”

Nó vẫn tiếp tục nhíu mày, những dòng ý tưởng chạy trong đầu hỗn loạn…

- “À, nếu bạn cần thêm thời gian để suy nghĩ, thì vài ngày nữa hãy gặp lại tụi này.”- Ly cười, nhìn nó. Nó khẽ giật mình, vài ngày nữa thì qua mất sinh nhật của tên kia rồi còn đâu…

- “Tui…tui đồng ý…chỉ cần bạn làm đúng như những gì bạn nói, thì tui đồng ý.”

Nó luống cuống, thời gian còn lại của nó chỉ là hơn một ngày…

Ly lại nhìn nó, mở nụ cười. Nhưng lần này, nụ cười của Ly đã đổi khác. Và rồi nó nhận ra, không phải ngẫu nhiên mà Ly lại đề nghị nó gặp lại Hồ ly hội trong “một vài ngày nữa”…

Ly đã biết rõ đề nghị của nó mà…

Thật không thể xem thường cái Hồ ly hội này được!!!

14.

Chàng trai ngồi trước mặt nhỏ là một người tương đối nhanh nhạy, nhưng vẫn chưa đủ “trình”. Nói thẳng ra, chàng ta thật sự không phải là “đối trọng” của các thành viên trong Hồ ly hội. Thêm nữa, mặc dù nhỏ đã rất tài tình che giấu điều này: nhỏ chưa từng gặp một người nào có ngoại hình xấu như chàng ta…

Hèn chi…bị “đá” là một điều có thể hiểu được…

- “Uhm…Nếu như bạn đã đồng ý, cho tụi mình hội ý một chút nha.”- Nhỏ cười, rồi hỏi tiếp chàng ta- “Bạn có muốn uống gì không??? Xin lỗi, nãy giờ ham nói chuyện mà quên gọi nước cho bạn…”

- “À…được rồi, mình không khát…”

- “Vậy à…”- Nhỏ gật gù, làm sao có chuyện để cho đối tượng mà mình cần khai thác uống nước. “Nếu uống nước, những lời muốn nói trôi theo ngụm nước đi xuống bụng hết còn đâu”. Nhỏ cười, rồi nhấc điện thoại lên- “Phiền chị đem chiếc Ipod lên tầng này giùm em, thêm một ly nước cam nhé. Cảm ơn chị.”

Nhỏ quay qua nhìn chàng trai, nói khẽ:

- “Vậy, bạn vui lòng ngồi đợi tụi mình hen. Tối đa là bốn mươi lăm phút. Trong thời gian đó, bạn có thể nghe nhạc cho đỡ buồn.”

Xong, nhỏ quay qua năm con “hồ ly” còn lại, ra hiệu: “Tụi mình vào trong đi.”

Và…bắt đầu một cuộc họp nội bộ của Hồ ly hội.

15.

- “Rồi, tình hình đã rõ.”- Nhỏ mở màn bằng một câu như thường lệ- “ Câu hỏi đầu tiên: Có nhận “vụ” này hay không???”

- “Nhận đi, nhận đi…”- Nhỏ Thư nhanh nhảu đồng ý- “Đã lâu rồi nhóm mình không có nhận vụ nào hay ho như vụ này.”

- “Uhm…tui cũng thấy vậy.”- Nhỏ Ngọc cười cười- “Chuyện tình đồng tính đình đám mà…”

Tiếp tục quay qua ba con hồ ly còn lại:

- “Tui bỏ phiếu trắng.”- “Mr. Khánh” lên tiếng- “Tui không có ý kiến gì hết. Mọi người thích làm gì thì làm.”

- “Tui…uhm…bỏ phiếu chống.”- Tên Bảo tiếp lời- “Tui không thích “diễn chung” với một đứa xấu quá cỡ như vậy.”

Chà, có vẻ hơi mệt đây. Còn người cuối cùng:

- “Tui cũng bỏ phiếu chống.”- Tên Tuấn cất giọng- “Không có lý do gì đặc biệt hết. Chỉ cảm thấy không thích thôi.”

Rồi rồi, lâu lắm mới rơi vô cái thế bên chống bên thuận bằng nhau thế này…

- “Tới lượt bà đó, Ly. Bà tính sao đây???”- Mr. Khánh nhìn nhỏ, nở nụ cười “hồ ly”. Tên này, rõ ràng là biết hai tên kia sẽ bỏ phiếu chống nên mới cố tình bỏ phiếu trắng đây mà. Đúng là…đồ quỷ.

Rốt cuộc, nhỏ có nên…giúp chàng trai kia không ta???

16.

- “Uhm…Tui bỏ phiếu thuận. Tui muốn nhóm mình tham gia vụ này.”- Nhỏ cất tiếng khi các cặp mắt hồ ly kia đang nhìn nhỏ chờ đợi- “Lý do rất đơn giản: lâu rồi chưa giúp người nào “xấu lạ” như người này.”

- “Hihi…Chị Ly nhà ta đúng là tốt bụng…thấy người “xấu lạ” quá nên muốn giúp đỡ…”- Nhỏ Thư cười khúc khích, nhỏ Ngọc cũng cười theo- “Vậy, coi như bỏ phiếu kết thúc hen. Bây giờ qua phần thứ hai, ai sẽ nhận vụ này???”

- “Uhm…cái đó thì…”- Nhỏ quay qua nhìn Bảo và Tuấn- “Ngoại trừ ông Khánh không thể diễn vai này ra, ai trong hai người sẽ nhận vụ này???”

- “Ê ê, gì kì vậy, sao tự nhiên lại loại tên “Mr.” đó ra???”- Tên Bảo la oai oái- “Chẳng phải, ba đứa sẽ tổ chức bốc thăm như bình thường à???”

- “Không, lần này đối thủ được dự đoán là không dễ xơi. Ông Khánh là Straight, tham gia vô biết đâu không làm tròn vai được. Hai ông là Bi, diễn vai này đương nhiên đạt hơn.”

- “Trời, tui không diễn nổi với đứa xấu như tên đó đâu. Tuấn, mày nhận vụ này nha.”

- “Không. Không thích. Mắc mới gì tao phải nhận vụ này. Tao không làm đâu.”- Tuấn lắc đầu một cách cương quyết.

- “Thôi. Hai ông khỏi bàn lùi. Cứ như thông lệ, ta tổ chức bốc thăm.”- Nhỏ lên tiếng- “Thư nè…”

- “Đây đây, hộp bốc thăm truyền thống.”- Nhỏ Thư lẹ làng vì đã quá quen với chuyện này- “Lần này chỉ có hai thăm. Hy vọng anh Tuấn sẽ bốc được…hihi”- Nhỏ Thư mở nụ cười “hồn nhiên”, trong nhóm, nhỏ rất thích chọc tức tên Tuấn.

Lầm bầm…lầm bầm…Tên Tuấn và tên Bảo đưa tay vào hộp…

And…the winner is…

17.

- “Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh”- Tiếng tên Tuấn hét lên làm nhỏ Thư nở nụ cười hý hửng- “Ahhhhhhhhhhhhhhhhh…không phải tui…không phải tui!!!”

Lập tức, ngay sau câu nói đó, có hai con hồ ly xụ mặt…

- “Chết tiệt, sao lại là tao chứ???”- Tên Bảo giơ hai tay than vãn- “Ông trời ơi, ông nỡ lòng nào quyết tâm bắt con “sống chết” với tên xấu quắc đó sao???”

- “Uhm…ông nỡ lòng thiệt đó con…”- Nhỏ Ngọc vừa nói vừa vuốt bộ râu tưởng tượng với bộ mặt khoái trá. Đối với nhỏ, “hành hạ” được tên Bảo là một việc cực kỳ sung sướng.

- “Rồi, vậy coi như xong.”- Nhỏ đập đập bàn vãn hồi trật tự của cái đám hồ ly đang cười đùa náo loạn- “Vai chính lần này là của ông Bảo. Tui nói trước, ông mà làm mất mặt Hồ ly hội thì coi chừng. Cho dù bạn ngoài đó có “xấu quắc” thật, nhưng nếu ông không làm tròn vai thì…”

Chữ thì…vừa kết thúc, cả đám quay qua nhìn tên Bảo cười “nham hiểm”…

- “Rồi rồi, tui biết rồi…Mấy người không cần phải nhìn tôi “thèm muốn” như vậy đâu.”- Tên Bảo lên tiếng “trấn an”- “Hic, coi như “hy sinh thân mình” vì nhiệm vụ vậy”

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC