Hãy chăm sóc những đứa trẻ xung quanh bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy, tình hình bây giờ như thế nào?" Leon cố gắng duy trì vẻ mặt nghiêm túc, mày nhíu chặt, đan hai tay chống cằm nhìn chằm chằm người đối diện. 

"Như anh có thể thấy, tình hình hiện tại của tôi chính là như vậy, không hề lạc quan chút nào." Ada cũng đồng dạng bày ra vẻ mặt ngưng trọng, nếu như coi nhẹ thực tế là cô phải đứng trên một chiếc ghế mới có thể nhìn ngang tầm mắt với Leon cùng giọng nói non nớt của cô bị bỏ qua, thì sự nghiêm túc của cô có thể sẽ càng thêm thuyết phục. 

*

"Đặt tay ở nơi tôi có thể nhìn thấy." Một giọng nói non nớt không phù hợp với phòng thí nghiệm lộn xộn và đẫm máu vang lên từ phía sau, Leon theo bản năng siết chặt hai vai, lửa giận không thể khống chế dâng lên trong lòng. Anh không ngờ đám khoa học gia biến thái này lại điên cuồng đến mức dùng đến trẻ con để tiến hành thí nghiệm, chết tiệt, anh tuyệt đối không có khả năng động thủ với một đứa rẻ. "Được, được." Leon tận lực hạ thấp thanh âm, những người nhiễm bệnh cùng với lũ BOW lang thang đều đã bị anh quét sạch từ trước, căn phòng thí nghiệm bị vứt bỏ này tạm thời sẽ không xuất hiện thứ gì nguy hiểm, Leon giơ hai tay lên, cách xa vị trí đeo bao súng ở dưới vai cùng trên đùi. Anh lúng túng bắt chước giọng điệu của đồng nghiệp khi dỗ dành lũ trẻ: "Xem này, tôi đã làm đúng như những gì em nói, tôi không hề có ác ý." 

Tiếng cười nham hiểm không nên thuộc về một đứa trẻ vang lên từ phía sau.  

"Bây giờ, từ từ quay người lại."  

Leon đã từng chứng kiến qua vô số cảnh tượng kỳ quái trong các nhiệm vụ lớn nhỏ, anh cho rằng với tư cách là một đặc vụ đã được huấn luyện bài bản và có vô số kinh nghiệm, anh sẽ không còn bị bất kỳ tình huống bất thường nào làm cho kinh ngạc, nhưng cảnh tượng này thực sự đã đánh gục sự chuyên nghiệp và phạm vi quản lý cảm xúc của Leon.

Bé gái tóc đen mắt nâu trước mặt nhìn qua không quá bốn, năm tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình màu đỏ, đang đứng chân trần trên bàn chĩa súng về phía anh. Khẩu súng quá to so với đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô bé, cô bé gần như không giữ chắc được tay cầm, báng súng dù được nắm bằng cả hai tay vẫn như cũ lắc lư.  

Leon cảm thấy rằng khẩu súng này chắc chắn là một trong những thứ anh ghét nhất trên đời, mặc dù nó được chế tác tinh xảo và trông rất đáng tin cậy. Khẩu súng bắn dây của Ada.  

Leon nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tròn non nớt hơi quen thuộc của cô gái nhỏ, ngập ngừng gọi.

"A... Ada?"

Cô bé cất khẩu súng bắn dây trở lại chiếc túi được làm thủ công từ một chiếc áo khoác trắng dưới chân mình, trên môi nở nụ cười nửa miệng quen thuộc, chỉ là khi biểu cảm này xuất hiện trên khuôn mặt của một đứa trẻ năm tuổi, thật giống như là một đứa nhỏ đang ra vẻ trưởng thành.  

"Tôi còn tưởng anh sẽ mất nhiều thời gian hơn để nhận ra."  

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Leon cố gắng hết sức để đè nén khát vọng bảo vệ và yêu thương đang điên cuồng dâng trào trong lòng, tận khả năng duy trì bộ dáng nghiêm túc trong công việc. 

"Phản ứng phụ của những thí nghiệm ngu ngốc và một quyết định sai lầm. Luôn có những người mơ tưởng về sự bất tử, nhưng có Chúa mới biết bọn chúng đã tạo ra thứ gì." Bé gái khéo léo nhảy xuống khỏi bàn làm việc, kiễng chân cố gắng kéo chiếc túi đeo vai tạm bợ đựng vũ khí đi về phía Leon. Vì chiều cao chưa đến eo Leon nên cô chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn anh. "Tôi đã kiểm tra qua, tuy rằng tạm thời không có phương pháp để khôi phục trở lại, nhưng may mắn là không có tác dụng phụ nào khác."  

Leon không biết mình có thể giữ bình tĩnh được bao lâu khi đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo và đôi mắt tròn xoe đang mở to ra của Ada, giọng nói trong lòng kêu gào muốn ôm cô và hôn lên khuôn mặt cô ngày càng lớn. Anh ho khan một tiếng, quỳ một gối xuống để cùng Ada nhìn thẳng: "Tôi cảm thấy em bây giờ không thích hợp đi một mình."  

Ada nhỏ trợn tròn mắt: "Rõ ràng." Cô từ trong túi đeo vai lấy ra một tấm bản đồ, dùng cả tay lẫn chân trèo lên chiếc ghế văn phòng cao, đem bản đồ trải ra trên bàn. "Xe sơ tán của tôi đang đỗ ở bên ngoài cửa hông, chúng ta cần phải đi qua ít nhất một nửa căn cứ từ vị trí hiện tại."  

Những lời chuẩn bị ra đến miệng lại đột ngột rẽ sang hướng khác, Leon bắt đầu nói dối một cách tự tin: "Trực thăng thả tôi ở điểm đến rồi rút lui. Công cụ liên lạc đã nằm trong bụng của một con BOW nào đó, tôi hiện tại không thể liên hệ được với sĩ quan liên lạc của mình."

Ada phồng má, nghi ngờ nhìn Leon, hiển nhiên tuổi sinh học còn nhỏ đã ảnh hưởng ít nhiều đến khả năng quản lý biểu cảm của cô với tư cách là một gián điệp ở một mức độ nhất định, khiến mọi suy nghĩ của cô gần như được viết ra trên mặt. Leon kéo chiếc ghế phát ra âm thanh cót két ngồi xuống đối diện với Ada, cố gắng xoay chuyển chủ đề, "Vậy, tình hình bây giờ như thế nào?"

"Như anh có thể thấy, tình hình hiện tại của tôi chính là như vậy, không hề lạc quan chút nào." Lông mi Ada rung lên theo tiết tấu của lời nói, vẻ mặt nghiêm túc của cô trong mắt Leon biến thành bộ dáng nghiêm túc quá mức đáng yêu, anh dùng hai tay che đi khóe miệng không có cách nào khắc chế ý cười.  

"Yên tâm, công việc mệt mỏi cứ để người lớn lo." 

*

Ngay cả đối với Leon, đó cũng là một trải nghiệm mới lạ khi một tay bế theo một đứa trẻ đi vòng quanh địa điểm nhiệm vụ, hơi ấm của đứa trẻ áp chặt vào lồng ngực, Leon phải cẩn thận kiểm soát sức mạnh của mình vì sợ làm tổn thương thân thể mỏng manh mềm mại này của Ada. Dọc đường tuy không có nguy hiểm, nhưng Ada vẫn rất phối hợp ôm cổ Leon, ngoan ngoãn đem công việc tác chiến giao cho người đặc vụ.

Nhưng Ada dù sao cũng là Ada, từ trước đến nay cô luôn có cách suy nghĩ của riêng mình. Leon bất đắc dĩ bế Ada tự nhiên mở cửa muốn leo lên ghế lái, đặt cô ngồi ở ghế sau, thắt dây an toàn cho cô: "Này, trẻ con không thể lái xe Jeep quân sự."

Ada bất mãn ôm hai tay, ống tay áo dài quá mức rủ xuống theo cử động của cô: "Anh đối với kỹ thuật lái xe của mình còn không tự nhận thức sao, đặc vụ Kennedy?"

"Đừng lo, trên xe có trẻ con, tôi nhất định sẽ lái xe cẩn thận." Leon đem túi áo khoác trắng mà Ada một đường không chịu buông ra, đặt xuống bên cạnh cô, quả nhiên, ngay trong giây tiếp theo, Ada liền vươn tay ra xem nó như bảo bối mà ôm vào trong lòng. "Ồ, thật sao? Tôi rất lo lắng." Ada trả lại nguyên văn những lời của Leon ở Đông Slav cho anh. Thật là một đứa trẻ láu cá, Leon nhủ thầm trong lòng, hoàn toàn quên mất sự thật rằng cô gái nhỏ trước mặt anh chỉ mới vài giờ trước vẫn là một gián điệp đa năng.

Vị trí của căn cứ thí nghiệm cách Washington không quá xa, nhưng bốn giờ lái xe đối với một đứa trẻ năm tuổi vẫn là hơi dài, lúc Leon đem xe đỗ vào tầng hầm, cô bé ngồi ở ghế sau hình như đã có chút mở mắt không ra, mái tóc đen mềm mại rơi xuống gò má bầu bĩnh, theo tần suất khẽ đung đưa theo nhịp đầu gật gù, đôi tay nhỏ bé vẫn như trước nắm chặt lấy lớp vải của chiếc áo khoác trắng. Tình yêu trước nay chưa từng có dâng lên trong Leon, anh nhẹ nhàng sờ mái tóc mềm mại của cô gái nhỏ, thấp giọng nói: "Ada, ở chỗ này chờ tôi một lát, tôi trước hết phải đi liên hệ với bên tổng bộ."  

Tiếng đóng cửa vang lên, Ada cảnh giác mở mắt ra, trong con ngươi ngập nước màu nâu không có lấy một tia buồn ngủ. Cô nhanh chóng tháo dây an toàn và buộc chiếc "túi đeo chéo" ra sau lưng, nhẹ nhàng đẩy cửa nhảy xuống khỏi xe. Dù phải dùng đến cả hai tay mới có thể miễn cưỡng nhấc được khẩu súng lên và không thể hoàn toàn nắm trọn được báng súng, nhưng Ada vẫn có lòng tin sử dụng người bạn cũ để bay đi như trước đây. Ada xắn tay áo, nhắm súng lên mái nhà chuẩn bị bóp cò.

Đột nhiên, một cái tay dễ dàng đoạt lấy khẩu súng bắn dây, Leon một bên kẹp chặt Ada trong khuỷu tay, một bên đem súng bắn dây nhét vào trong thắt lưng, thở dài nói: "Trẻ con không được chơi đồ vật nguy hiểm như vậy."  

Ada quay đầu trừng mắt nhìn Leon, đáng tiếc không có bất kỳ lực uy hiếp nào, giống như một con mèo con xù lông khi bị tóm lên không trung, cô giãy giụa trong cánh tay của Leon: "Anh từ khi nào thích nhúng tay vào chuyện của người khác?"

"Ada," Leon ôm đứa trẻ để Ada ngồi trên cánh tay của mình, nghiêm túc nhìn vào mắt cô gái nhỏ, "Một khi có người biết được tình hình hiện tại của em, em sẽ gặp phải nguy hiểm rất nghiêm trọng, tôi tin tưởng em bây giờ cũng không thích hợp để tiếp tục công việc." Leon mang theo trấn an vỗ vỗ tấm lưng nhỏ của Ada, đổi lại bị một lực không tính là gì đánh cho một cái, anh bật cười giờ tay còn lại lên làm ra trạng thái đầu hàng, "Cho đến khi em khôi phục lại bình thường, tôi tuyệt đối sẽ không gây ảnh hưởng đến em, cứ coi như là... nghỉ giải lao giữa nhiệm vụ, được không?"

Ada nheo mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, một kế hoạch khác trong đầu cô dần dần hình thành. Bé gái trong lòng anh khoanh hai tay lại, lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo mà nữ gián điệp vẫn thường xuyên sử dụng: "Đầu tiên, tôi cần một số nhu yếu phẩm hàng ngày."

*

Trung tâm mua sắm đông đúc và náo nhiệt hơn nhiều so với dự kiến vào ngày Quốc tế Thiếu nhi, khắp nơi đều có thể trông thấy thân ảnh của trẻ em la hét và chơi đùa, các bậc cha mẹ tươi cười lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán, liên tục nhắc nhở chúng phải giữ an toàn, những đứa trẻ hoạt bát không thể chờ đợi để nghe xong vội vã lao ra ngoài, để lại cha mẹ nhìn theo với ánh mắt lo lắng. Leon một tay ôm Ada, cẩn thận tránh đi lũ trẻ đùa giỡn đuổi theo nhau.

Anh đã rất nhiều năm không đặt chân tới nơi công cộng vào giờ cao điểm khi có nhiều người qua lại, trong hầu hết các trường hợp, những đám đông mà anh gặp phải đều là những người bị nhiễm bệnh dày đặc tụ tập lại với nhau. Không có khói thuốc súng, không có mùi máu tanh của xác chết, Leon bỗng cảm thấy không hòa hợp với bầu không khí yên bình vốn đã mất từ lâu này, cho đến khi một bàn tay nhỏ mềm mại vỗ vào má anh.

"Lại ngẩn người? Này người lớn, tay anh vẫn đang bế trẻ con đó." Ada nhỏ bất đắc dĩ lắc đầu, như thường lệ vuốt ve gò má Leon, chỉ là dùng thân thể trẻ con càng giống với hành động làm nũng. Leon nắm lấy bàn tay nhỏ đặt trên mặt mình, bàn tay nhỏ bé của một đứa trẻ thậm chí còn không bằng nửa lòng bàn tay anh, cảm giác mềm mại khi so sánh với bàn tay thô ráp của một đặc vụ lại càng thêm trái ngược rõ ràng, anh không chút nghi ngờ mình chỉ cần hơi dùng sức liền có thể bóp nát xương bàn tay của Ada. Đôi mắt Leon rơi vào chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh của cô bé, nơi có thể thấy rõ những mạch máu màu xanh nhạt. Mỏng manh, yếu ớt, mềm mại, những tính từ này xưa nay chưa bao giờ thích hợp dùng cho Ada, nhưng hiện tại anh không thể tìm thấy bất kỳ mô tả nào phù hợp hơn. Đôi đồng tử tròn màu hổ phách thuần khiết lấp đầy khuôn mặt anh, dưới ánh mắt đó, Leon sẵn sàng trao cả trái tim, linh hồn cùng tất cả mọi thứ của mình cho cô. Anh ôm tấm lưng nhỏ của Ada và cẩn thận bảo vệ cô trong vòng tay như một báu vật vô giá. "Không có việc gì." Leon lẩm bẩm, gạt những suy nghĩ khiến mình mất tập trung sang một bên.

Nhân viên bán hàng nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông trước mặt cô với vẻ dò xét, cô đã thấy vô số bậc cha mẹ không có kiến thức nuôi dạy con cái, nhưng chưa từng có cha mẹ nào lơ là nhiệm vụ của mình đến mức quên thay quần áo cho con mình trước khi ra ngoài. Bé gái tóc đen trong vòng tay của người đàn ông xinh đẹp và tinh xảo như một con búp bê, cô bé dường như bị thu hút bởi những quả bóng bay nhiều màu sắc cùng những con búp bê được bày biện ở xung quanh, cô bé chỉ yên tĩnh nhìn, đôi mắt mở to ướt át của cô bé mới đáng yêu làm sao, không ai có thể nhẫn tâm đối đãi qua loa với một cô bé trông dễ thương như thiên thần thế này, nhưng cô bé ấy đang mặc một chiếc áo sơ mi rõ ràng là thuộc về người lớn, vạt áo dài đến đầu gối, ống tay áo dù được xắn lên vẫn che kín các đầu ngón tay, cô gái nhỏ thậm chí còn không mang giày, những vết bẩn trên bàn chân nhỏ còn xen kẽ một vài vết đỏ trông như máu. Người đàn ông trước mặt thoạt nhìn là một người đàng hoàng với ngoại hình ưa nhìn, nhưng không thể đánh giá qua vẻ ngoài của anh ta, chưa kể người đàn ông này còn mang theo một khí chất rất khó để diễn tả bằng lời, điều này hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí ấm áp trong khu vực dành cho trẻ em mà trung tâp thương mại cố tình tạo ra. Bản năng của người làm mẹ khiến nhân viên bán hàng tự động nảy sinh ra hình ảnh, bắt cóc, dụ dỗ, lừa bán... Chúa ơi, vì sao bọn tội phạm luôn thích nhắm vào trẻ em.

"Thưa ngài, đây là lần đầu tiên ngài đưa con mình đi mua quần áo sao?" Nhân viên bán hàng mang theo thăm dò ngập ngừng hỏi, tự đặt mình vào vị trí của người mẹ, nếu chồng của cô chăm sóc con của mình như thế này, cô nhất định sẽ đuổi anh ta ra khỏi nhà, đồng thời ly hôn với anh ta ngay lập tức.

"Không, con gái của tôi nhất định muốn tiến vào đài phun nước trong công viên nghịch nước, khiến toàn bộ quần áo đều ướt sũng, trẻ con rất dễ bị cảm, nên tôi trước hết đã cởi bỏ quần áo ướt của con bé." Leon cảm giác phía sau lưng toát ra mồ hôi lạnh trước ánh mắt săm soi của nhân viên bán hàng, vắt hết óc tìm kiếm lý do, anh không muốn bị người khác coi là một loại biến thái nào đó. Leon hoàn toàn không có kinh nghiệm mua sắm trong cửa hàng quần áo dành cho trẻ em, anh chưa bao giờ tưởng tượng được rằng một ngày nào đó mình sẽ mua quần áo cho phiên bản thu nhỏ của Ada... Đợi đã, nếu đó là con gái của anh và Ada...

"Bé yêu, mẹ con không đi cùng con sao?"

"Mẹ đang đợi chúng ta trong xe." Cô bé nhỏ nhẹ nói, khiến trái tim nhân viên bán hàng đều muốn tan chảy. Thật là một cô gái nhỏ ngoan ngoãn, giá như cô có được một cô con gái ngoan ngoãn và xinh đẹp như vậy.

"Quần áo của bé gái ở đằng kia." Một giây sau khi người nhân viên bán hàng chỉ đường, Leon nói lời cảm ơn rồi vội vàng rời khỏi hiện trường.

"Đoán xem cô ấy có gọi cảnh sát không." Ada nở nụ cười thì thầm bên tai Leon, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm.

"Không thể nào, tôi rõ ràng là một người cha đảm đương rất tốt trức trách của mình." Leon ôm Ada lên. "Nhưng chúng ta phải nhanh lên, đừng để mẹ đợi."

"Mẹ sẽ không ngu ngốc chờ đợi, nếu mẹ muốn đi, mẹ đã sớm đi."

"Phải," Leon cười nhạt, "Tình yêu của tôi xưa nay không bao giờ đợi tôi."  

"Tự tin lên, Leon." Ada nói đầy ẩn ý, "Anh sẽ không thể gặp được cô ấy trừ khi cô ấy muốn."

"Thật không công bằng." Leon lầm bầm trong đi về phía khu quần áo trẻ em.

"Chúng ta trước tiên nên mua cho em một đôi giày." 

"Hai đôi." Ada vươn hai ngón tay ngắn ra hiệu, "Tôi cũng cần dép lê."

Ada chơi với đôi giày da màu đỏ có gót và không thể đặt nó xuống, cô không hề thích đôi giày thể thao đế mềm được Leon đặt bên chân mình: "Gu thẩm mỹ của anh thực sự khiến tôi nghi ngờ."

Leon ngồi xổm xuống trước mặt Ada, nâng lên bàn chân nhỏ đã được lau sạch sẽ, cẩn thận tránh đi băng cá nhân và đi tất cho Âda, cẩn thận buộc dây giày thành một cái nơ xinh đẹp: "Em có thể đi bất cứ thứ gì em thích, nhưng bây giờ chân em đang bị thương, trước đó hãy đi cái này." Leon không có khái niệm mang theo đồ vệ sinh làm sạch bên mình, thẳng đến khi anh được một người phụ nữ cũng mang theo một đứa trẻ đi ngang qua dạy dỗ một trận.  

"Thật nguy hiểm khi để một đứa trẻ như vậy đi chân trần chơi ở bên ngoài, lỡ như có những vật sắc nhọn như mảnh thủy tinh ở trên mặt đất thì sao?". Người phụ nữ nói, vì lợi ích của Ada, cô hào phóng chia sẻ một gói khăn ướt cho người cha nhìn qua có vẻ rất không đáng tin cậy này.

"Đến quần áo?" Trên giá treo đủ loại quần áo trẻ em rực rỡ, quần áo trẻ em trong tay anh nhỏ như món đồ chơi. Sơ mi bèo nhún, váy tay phồng, quần jean họa tiết dễ thương, áo phông kẻ sọc, Leon liếc nhìn cô bé Ada kén chọn quần áo như người lớn, đầu óc cấp tốc vận hành nghĩ cách thuyết phục Ada thử mấy món đồ đáng yêu như váy công chúa.

"Đừng có ngốc, Leon, tôi sẽ không mặc vào mấy thứ này." Ada nhẹ nhàng liếc Leon một cái, phảng phất như nhìn thấu suy nghĩ của anh. Cô nhìn chiếc váy xếp ly cổ tròn màu xanh da trời mà Leon đã cầm trên tay hồi lâu khẽ cười nhạo một tiếng. "Anh sẽ không thực sự coi tôi là một đứa trẻ năm tuổi chứ?" 

"Còn cái này thì sao?" Leon chọn một chiếc váy trắng khác có viền ren.

Ada cố hết sức nhướn mày và bày ra vẻ mặt giễu cợt như trước đây: "Nếu anh thích thì tự mình thử đi." 

"Chỉ thử một chút thôi." Leon nịnh nọt đem váy công chúa giơ lên trước mặt Ada, cố gắng dỗ dành nữ gián điệp sắc mặt ngày càng trở nên kém như muốn bỏ đi bất cứ lúc nào, "Không dễ để chiến đấu bằng cơ thể này, em biết đấy."

Ada nhìn chằm chằm Leon không nói lời nào, vẻ mặt lạnh băng, thẳng đến khi đối phương lộ ra biểu cảm khẩn thiết cùng ánh mắt thất vọng như cún con mới cầm lấy móc áo đi vào phòng thử đồ. Cô không khỏi hờn dỗi, trong đầu chỉ trích ý chí đần độn và yếu ớt của mình, đợi khi cô quay trở lại bình thường, cô nhất định phải moi những tên khoa học gia điên rồ đó lên và quất xác chúng, đồng thời cảnh cáo Leon không được dùng ánh mắt đó nhìn cô như vậy.  

Khi Ada bước ra khỏi phòng thử đồ với vẻ mặt nghiêm nghị, trái tim của Leon tưởng chừng như ngừng đập. Chiếc váy trắng tinh rủ xuống thành những cánh hoa, tôn lên mái tóc đen nhánh, khiến làn da mịn màng của cô gái nhỏ càng thêm trắng nõn non nớt, biểu lộ ủ rũ rơi vào trong mắt Leon lại trở nên cực kỳ đáng yêu. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô gái nhỏ của anh là thiên thần dễ thương nhất thế giới.

"Chơi chán rồi thì đi thôi." Ada đưa tay đẩy khuôn mặt đang đến gần của Leon, âm thầm tính toán thời gian trong lòng. Cô cần phải dùng cách dụ dỗ, xoa dịu để hạ thấp sự cảnh giác của Leon, cô không muốn Leon suốt ngày cứ chú ý đến mình, cô dù sao cũng là gián điệp đang có nhiệm vụ trong người.

Ada nhìn vào con người kỳ lạ của mình trong gương và nhếch khóe miệng lên một cách tự giễu. "Ada, nếu em thực sự không thích điều này, tôi xin lỗi..." Leon không bỏ qua biểu cảm thay đổi dù là nhỏ nhất của Ada, đặc biệt là khi rất dễ dàng để đọc được cảm xúc của Ada hiện tại. Anh cúi đầu, cảm thấy tội lỗi vì hành vi gần như là xúc phạm của mình, dù sao cô cũng là Ada, cho dù cô có trở thành như thế nào, anh cũng không nên coi cô như búp bê của mình.

"Không liên quan gì đến anh, Leon, khi ở độ tuổi này tôi không được tốt cho lắm." Những ký ức xa xôi trong lúc lơ đãng sẽ tự động leo lên khỏi hầm mộ, ngay cả khi Ada đã sớm đem chúng chôn thật sâu dưới tận cùng thế giới. Bé gái trong gương, tươi tắn như nụ hoa, không thuộc về quá khứ của cô, cũng không thuộc về hiện tại hay tương lai của cô. "Lúc đó tôi chỉ có đói khát cùng sợ hãi, không có gì đặc biệt."

Leon chưa bao giờ nghe Ada nhắc tới quá khứ của mình, anh chỉ có thể đoán rằng phần lớn những người giống như cô có thể sẽ không có được một tuổi thơ hạnh phúc, anh không mong đợi mình sẽ có một cái nhìn thoáng qua về quá khứ của Ada dưới loại tình huống như thế này, cho dù đó chỉ là một cái bóng mơ hồ trong quá khứ. Ada rất nhanh giấu đi dấu vết đau buồn mờ nhạt, cô rất giỏi trong việc nhìn thẳng về phía trước, bỏ lại mọi thứ nặng nề phía sau.

"Đi thôi, tôi đói bụng."

*

Leon rất hài lòng với kết quả của mình, tự hào mang theo một túi lớn đồ dùng cho trẻ em và một con gấu bông cao bằng nửa người, ánh mắt dõi theo chú mèo con tao nhã với cái đầu hơi ngẩng lên cùng cái đuôi dựng thẳng đầy kiêu hãnh——phải nói là cáo trắng——nhàn nhã đi ở phía trước anh, cô gái nhỏ như muốn khoe vẻ đẹp của mình với cả thế giới. Trên đường đi, Ada thu hoạch được không ít lời khen ngợi cùng ngưỡng mộ từ rất nhiều người, điều này khiến Leon vi diệu cảm nhận được cảm giác thành tựu và tự hào khi nuôi dạy được một cô con gái. Không được hoàn mỹ chính là Ada đã mang giày không còn muốn để anh ôm vào trong ngực, anh chỉ còn cách ngượng ngùng thu tay về dưới ánh mắt ngày càng trở nên bén nhọn của cô gái nhỏ.

"Trẻ con ồn ào quá ." Ada không thể không phàn nàn sau khi cô tránh được một đứa trẻ thiếu thận trọng suýt va vào cô lần thứ sáu. "Lời này không thích hợp để một bé gái bốn, năm tuổi nói ra." Leon trêu chọc Ada, người đang đi rất nhanh bằng đôi chân nhỏ của mình, vạt váy tung bay nhẹ nhàng như cánh bướm, những viên kim cương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net