Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~€~€~€~

Bỗng nhiên trong đầu Sư Tử loé lên ý gì đó! Cô vừa nhận ra một điều mà cô có thể giúp trong lúc này, một điều mà có thể nói "có thể" đối với cô!

Bộ não nhạy bén, nó điều khiển ý chí! Cô dẹp tan sự đau đớn qua một bên, mở đôi mắt ra nhìn quanh...

Sư Tử lấy hai tay chống xuống đất bật người dậy rồi gọi tên Tiểu Sư.

- Hả?

-Mình biết rồi! Cậu....nằm ở đây một tí nhé!

- Đ....Đừng nói cậu tính đi đâu nha! K...Không được! - Ánh mắt cậu ta hiện lên sự lo lắng, đôi lông mày khẽ nhíu lại giận giữ.

- Không sao đâu mà!

- Là sao? Nói rõ hơn xem nào!

- Lửa địa ngục-Lửa màu xanh! Đó là một tổng hợp các linh hồn người chết đã từng bị dày vò ở địa ngục! Mình có thể xua những linh hồn vất vưởng đó đi chỗ khác! Và tất nhiên xua hết lửa cũng là một điều có thể!

- N...nè! Cậu chắc không? Đừng có dại dột nha! Nguy hiểm lắm đó! Nhỡ không được thì làm sao? Hay cậu đừng làm!?

-Chắc mà! – Nói một câu thật chắc như đinh đóng cột để cậu ta yên lòng – Tin mình đi mà!

- Nhưng phải cẩn thận nha! – Tiểu Sư kéo cô lại rồi ôm chặt lần cuối, thật sự nỗi lo càng ngày càng dâng chứ không hề được giảm xuống.

Sư Tử ngồi dậy, bước từng bước nặng nề...ngọn lửa liếm vào thân hình của Sư Tử...cô đau đớn nghiến răn ken két...nhưng đó vẫn chưa là gì...cô cố lê bước nặng trĩu thật nhanh,....

Sư Tử đi quanh chỗ Tiểu Sư nằm...Quả như cô nghĩ, mỗi bước của cô đi đến đâu thì lửa tắt đến đấy...nhưng trước khi tắt nó còn cào vào da thịt cô những vết bỏng đỏ hỏn...

Tiểu Sư an toàn trong rừng lửa....còn Sư Tử cứ đi...đi mãi, lửa dần ít lại....rồi đến khi cô khuỵa xuống kiệt sức và quá mức chịu đựng....may là cô đã kịp dẹp tan hết đám lửa cuối cùng.

Tiểu Sư ngó quanh tìm Sư Tử...đập vào mắt anh là thân hình quen thuộc đang nằm lê lết dưới nền đất....mái tóc cột cao, đuôi tóc xoã loà xoà che hết nửa khuôn mặt của Sư Tử...những vết bỏng ngoài da hiện rõ...

Tiểu Sư nhìn mà đau đớn....anh lao như một tên điên đến chỗ cô...đỡ cái thân mềm nhũn của Sư Tử lên tay....

Tiểu Sư lay cô dậy....trong đầu chỉ có duy nhất dòng suy nghĩ - "Sư Tử à cậu phải sống!"

Hy vọng của anh trong lúc này cũng có thể là nói là "vô vọng" vì nó rất mong manh...

Sư Tử thở mệt nhọc mở đôi mắt đờ đẫn kiệt sức ra....Tiểu Sư mừng như hoá dại, cô nhìn anh mỉm cười...cố gằn từng tiếng

- T...Tiểu Sư! M...Mình làm....đ....được rồi!

Tiểu Sư chỉ gật đầu một cái thật gỏn lọn rồi ôm cứng ngắc cô vào lòng mà khóc, nước mắt nóng hổi lăn xuống gò má hồng hào.

Tiểu Sư đang khóc! Sư Tử thấy cũng khá ngạc nhiên vì từ nhỏ đến giờ anh là một đứa con trai rất mạnh mẽ...

-Này cậu khóc à? Làm sao vậy? Người ta chưa chết mà đã lăn ra khóc rồi! - Cô cảm thấy khoẻ hơn một chút, lớn giọng ra vẻ trách móc.

- Kệ mình! Im đi!

- Mở mắt ra mà xem đi kìa!

Tiểu Sư ngạc nhiên sau đó mở đôi mắt đẫm nước ra...khung cảnh rất quen. Chính là sân thể dục trường Horoscope!

Tiểu Sư nhíu mày khó hiểu, chẳng nhẽ nãy giờ là mơ sao? Trong hắn bây giờ có thể nghĩ ra một mớ bòng bong.

-Chuyện gì thế này?

- Là tụi mình thoát rồi chứ làm sao nữa đồ ngốc! – Sư Tử chủ động đưa tay quàng cổ Tiểu Sư rồi ôm chặt.

Tiểu Sư mừng quýnh như vừa tìm lại được thứ gì đó rất rất quan trọng, anh đang đắm chìm trong suy nghĩ vẩn vơ và đã quên mất ai đó đang nằm trong tay...

- Sư Tử! Cảm ơn! Cảm ơn!

Mãi bọn họ mới chịu buông nhau ra...Tiểu Sư lại thêm một cái ngỡ ngàng...

- Ủa!? Nhưng m...mọi người! Họ đang ngủ à? Ra gọi họ dậy đi! - Anh toan định đứng dậy và chạy đi thì có bàn tay níu lại nhẹ nhàng.

- Cứ để họ như thế đi! Họ vẫn còn trong quỹ đạo mà! Trời sập đất lở họ cũng không thức dậy đâu! Mình tin họ sẽ tự thoát được! - Cô nàng mỉm cười chắc chắn.

Anh quay lại nhìn Sư Tử thì cảnh tượng khiến chàng phải há hốc mồm, trơn lòi mắt ra mà nhìn cô...

Những vết bỏng hằn trên người Sư Tử đã biến mất. Cô đứng sau lưng anh...mỉm cười rồi lao tới ôm hắn lần nữa! Hắn vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng...

- C...cậu!?

-Chỉ là lúc nãy bị dày vò qua ảo ảnh thôi, thoát rồi thì nó hết đau hết thương! Nói cái gì mà cứ cậu cậu, muốn xoái quai mồm cả ra!

-Cậu thật đáng ghét! – Hắn đưa hai tay lên ghì chặt cô vào lòng, miệng mấp máy, hắn thật sự rất rất muốn nói ra, nhưng cuối cùng cũng chỉ là suy nghĩ mãnh liệt trong đầu – "MÌNH YÊU CẬU!!! YÊU RẤT NHIỀU!"

Hắn chẳng nói gì nữa...khẽ mỉm cười nhẹ nhõm và hạnh phúc.

~€~€~€~

Năm chàng trai với ánh mắt trìu mến, âu yếm nhìn năm người con gái mà họ yêu lần cuối!

Năm người bọn họ đặt lên môi năm cô nàng một nụ hôn thật nồng cháy, nó còn mãnh liệt hơn cả rừng lửa kia! Nó nóng! Nhưng đủ để làm tan chảy những tảng băng lạnh ngắt ngủ sâu trong mười trái tim!

Chúng chảy ra rồi hoà quyện vào nhau...cũng như họ nghĩ họ sắp chết! Và lửa kia sẽ thiêu rụi bọn họ, tro cốt của họ sẽ lẫn vào nhau rồi tan vào hư không...cùng nhau!

~€~€~€~

Cảnh trên đã làm tên Thần Chết và Xà Phu vô cùng ngứa mắt!

-Ông giết quắt bọn nó đi! Chướng mắt quá! Dằn vặt vậy đủ rồi! Chúng nó xuống địa ngục cũng bị dày vò tiếp thôi!

- Ha...ha...- Ông ta cất giọng cười khàn đục, giễu cợt nói - Ngươi không nhắc ta cũng làm việc đó! Hừ!

Ngay sau câu nói...hắn ta quăng lưỡi hái vào mười con người đang say đắm kia! Họ vẫn mặc cho mọi thứ cứ tiếp diễn, họ chỉ biết họ đang ở cạnh người mình yêu! Không có gì có thể chia rẽ họ dù cho đó là lửa, thứ sẽ thiêu rụi mọi thứ trong chớp mắt!

~€~€~€~

Mười người họ vẫn cứ tiếp tục....đến bản thân họ cũng chẳng hay biết cái tình yêu nồng cháy kia đang sôi sùng sục...nó tạo ra thành một kết giới nho nhỏ, rồi dần dần to ra...nó lan đến đâu, lửa vụt tắt đến đó! Cái kết giới nhỏ nhoi đó sẽ biến mất trong phút chốc và lưỡi hãi kia sẽ móc vào họ một nỗi đau nếu như tình yêu của họ bị vụt tắt!

Lưỡi hái nhọn hoắt và sắt lẻm kia vẫn lao tới với tốc độ cực nhanh - 10m/1s...nó sẵn sàng cào rách những thứ cản đường nó trong lúc nó đang lao tới cả mười con người kia trên không chung!

Còn cái kết giới thì to ra rất chậm...nhưng tình yêu của họ mãnh liệt như vậy thì liệu có đủ để giăng kết giới to hơn hay không?

Kết giới đó chính là nỗ lực của họ đã đạt được trong tình yêu, họ khao khát một điều gì đó và cái gì đến cũng sẽ đến...

Môi vẫn kề môi!

Chỉ còn năm giây nữa họ sẽ là những người đẫm máu dưới tay Tử Thần! Kết giới của họ màu hồng, màu ngọt ngào của tình yêu!

Năm giây
...
Bốn giây
...
Ba giây
...
Hai giây
...
Một giây.
...

"Phập!" lưỡi hái của Thần Chết vừa đâm phải cái gì đó! Là mười hai con người kia? Sau tiếng "phập!" là một dòng âm thanh hỗn tạp khó nghe - "KHÔNG! Khoan đã, ĐỪNG, DỪNG LẠI, chúng ta bỏ mất hai đứa! ĐỪNG! TRỄ RỒI! KHÔNG! KHÔNG THỂ?!!! Còn hai đứa kia đâu? Chúng đã thoát khỏi quỹ đạo! ÔNG LÀM GÌ ĐI CHỨ! Không được! Lưỡi hái của ta! KHÔNGGGGGG!!!!"

~€~€~€~

Ở ngoài quỹ đạo...

Sư Tử và Tiểu Sư vẫn đang khó hiểu với những hành động của mười người còn lại đang kẹt ở quỹ đạo...

Bọn người họ ôm nhau mà nhắm mắt như đang ngủ, rồi mở nhẹ nhàng mắt ra, cùng lúc các cậu đặt lên môi các nàng một nụ hôn, rồi có gì đó toả ra xung quanh mỗi cặp...càng lúc càng lớn!

Sư Tử-Tiểu Sư, họ đứng ở ngoài và chứng kiến những hành động kì cục của 10 người họ, nhưng dần cũng hiểu ra, lúc còn trong quỹ đạo hai người họ cũng thế!

- Mình nghĩ....mọi chuyện sắp kết thúc rồi! - Cô vừa nói vừa ngả đầu vào bờ vai của Tiểu Sư một cách thật bình yên.

- Ừ! Rồi sẽ trở lại như ban đầu có đúng không?! Cảm ơn tất cả! Cảm ơn cậu nữa! - Anh chàng nhìn xa xăm về phía trước. Bàn tay khẽ vân vê những ngón tay xinh xắn kia.

Họ ngồi ở một góc cây gần nhà kho, chứng kiến các bạn của mình chiến đấu để tìm lại sự sống trong cái nơi chết chóc mà họ đang bị mắc kẹt!

~€~€~€~

Trong quỹ đạo...

- Thần Chết! Sao ngài không giết chúng nó? KHÔNGGG! Không thể như vậy được! Ta sắp thắng mà....ông là thứ vô dụng! VÔ DỤNG MÀ THÔI! Thắng à? Chết tiệt!!! - Hắn ngồi khuỵa xuống lay tên Thần Chết như tìm một hy vọng nào đó.

Tên Thần Chết kia với các xác bất động nằm trên nền đất đen, đôi mắt đỏ ngầu phát sáng trong những phút huy hoàng của hắn đã vụt tắt để lại một hõm đen tối tăm tron chiếc áo choàng đen xì kia!

Trên chiếc áo đen ấy, ở giữa ngực Thần Chết là cái lưỡi hái! Đứa con yêu quý và thân thuộc của hắn, nó đâm thẳng vào giữa ngực hắn, cái lưỡi hái bê bết máu ghim chặt vào thân hình kinh tởm của hắn!

Đúng, nó đã phản chủ! Vì nó được thuần hoá bởi tình yêu nồng cháy và ngọt ngào một cách mãnh liệt của mấy người bọn họ!

~€~€~€~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net