# 18 Hạ Vi có em bé?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Vi mở lon bia ra húp một ngụm rồi hỏi anh "Giữa việc chọn làm điều mình thích mà nhận lấy nỗi đau với chọn làm điều mình không thích mà được hạnh phúc, anh sẽ chọn cái nào?" nói xong cô uống thêm một ngụm nữa

"Tôi chọn làm điều mình thích" Minh Hy nhìn cô rồi cũng uống một ngụm, Hạ Vi lúc này không hề biết dáng vẻ này của cô sẽ hại cô đến nhường nào đâu, Hạ Vi cũng cảm thấy hơi nóng trong người chắc do cô uống bia mà chưa có gì lót bụng nên hơi sót ruột nhẹ, nằm tựa lưng ra ghế tay cô cứ gãi gãi chiếc cổ trắng mịn, môi Hạ Vi cứ mấp máy ướt ướt, tay cô tìm kiếm gì đó để cố định thì vô tình kéo trúng tay Minh Hy, làm anh ngã nhào lên người cô, Minh Hy nhìn thấy cảnh đẹp như này anh đang rất kiếm chế, ánh mắt Hạ Vi thiu thiu mở hờ như ngủ rồi í, tay cô bám chặt tay anh kéo mạnh xuống nữa làm môi anh chạm vào cổ Hạ Vi mùi thơm khiến anh muốn đắm chìm vào nó mãi không muốn thoát ra, cô ưỡn người lên vì nóng càng khiến Minh Hy hưởng trọn khoái cảm xuống tận da thịt của chiếc cổ quyến rũ ấy "ưm.." Hạ Vi rên lên vì nóng nực người cô cũng dần ra mồ hôi, còn Minh Hy lúc này vẫn tư thế cũ môi anh bắt đầu liếm trên cổ Hạ Vi rồi di chuyển qua những vùng xung quanh, lên má, lên mũi, di chuyển xuống môi hôn cô rất lâu, Minh Hy lấy tay cởi áo của anh ra quăng xuống ghế sau rồi dần dần cởi nút áo cô ra sức hun hít từng nơi anh vừa cởi, Hạ Vi cảm thấy dễ chịu bớt nóng hơn, tay cô nắm chặt lấy đầu anh đè mạnh vào, Minh Hy cũng cởi luôn chiếc áo ngực của cô, cảnh quan trên người cô đúng là chỗ nào cũng đẹp cũng trắng cũng mịn hết. Lưỡi anh liếm một bên hột le trên núm vú của cô, tay còn lại dùng để bóp nắn xoa cho thoả mãn, một tiếng trôi qua anh vẫn liếm rồi xoa, một lúc lâu sau anh mới di chuyển xuống dưới banh hai chân Hạ Vi ra anh hôn khắp nơi từ chân, bắp đùi, mông rồi đến trung tâm, lấy tay cởi chiếc quần lót còn sót lại trên người Hạ Vi, để hai chân của cô lên hai vai cổ của anh, tư thế này Minh Hy có thể thấy được trọn thứ đó của cô, anh đưa mặt dô lắp kín chỗ đó rồi lấy lưỡi càn quét làm Hạ Vi cảm nhận được khoái cảm dâng lên mặc dù cô đang say, lưỡi anh liên lục liếm không ngừng "ưm.. aaa..." Hạ Vi rên rỉ rất đáng thương, nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt Minh Hy lúc nào cũng động lòng rất muốn cô ngay lúc này, anh muốn cùng cô hết đêm nay, anh rất sợ Mặt Trời lên nhanh 2 người lại quay về vị trí ban đầu, nếu được anh muốn giây phút này ngưng lại, sau một hồi liếm láp chỗ đó rất lâu anh vẫn chưa thoả mãn quay lên hôn lên môi cô, anh muốn cho cậu bé của anh vào nhưng sợ vì bây giờ không có bao nếu mai anh đưa cô thuốc uống cô sẽ biết được về buổi tối hôm nay và sẽ ngại không nhìn mặt anh nữa, nhưng anh không chịu nỗi nữa đành nói "Cho anh đút vào nhé! Anh xin lỗi, anh không chịu được nữa" Minh Hy thì thầm vào tai cô, có lẽ Hạ Vi cũng cảm nhận được lời nói của anh nên có phản ứng bấu chặt tay anh, Minh Hy từ từ đút vào rồi đưa ra nhẹ nhàng như một cơn gió, Hạ Vi cũng không hề thấy đau ngược lại còn rất sướng, sau một trận ân ái thì thân thể Hạ Vi mềm nhũn như cọng bún nằm bất động còn Minh Hy ngồi dậy lấy khăn giấy lau cho cô rồi mặc quần áo vào cho cô, xong lấy chăn đắp cho Hạ Vi, anh cũng mặc quần áo vào trước khi trời bắt đầu sáng, anh cũng nhắm mắt ngủ một giấc.

Mặt Trời vừa lên, Phương Vy ra ngoài thấy có chiếc xe đỗ trước cửa nhà cô ra xem thì thấy Hạ Vi đang ngủ kế bên là Minh Hy, thấy vẫn chưa ai dậy Phương Vy để 2 người ngủ tiếp, cô vào nhà làm bữa sáng. Lúc Hạ Vi tỉnh dậy, thấy trên người mình có chăn đắp nhìn qua bên cạnh thấy anh, vừa hay lúc này Minh Hy cũng mở hí mắt ra nhìn qua Hạ Vi quay mặt ra chỗ khác

"Em dậy rồi hả? Mau vào nhà đi" Hạ Vi nghe anh nói liền gật đầu dồi mở cửa xe xuống "Mà khoan đã, em nhớ uống thuốc nha" Hạ Vi nghe đến đây cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra tối qua rồi nên cô cũng gật đầu rồi bước vào nhà, Minh Hy rất muốn kêu cô khỏi uống thuốc vì anh cũng muốn chịu trách nhiệm nhưng mà cô đâu có tình cảm gì với anh nên anh không thể nói như thế được

Hạ Vi bước vào nhà định giải thích với chị chuyện tối qua nhưng mà chị Phương Vy đã thấy rồi nên lên tiếng hỏi "Sao em vào một mình, còn Minh Hy đâu?"

"Hôm qua anh ấy đưa em về trước nhà, nhưng em ngủ quên nên anh ấy để em ngủ trên xe luôn" Hạ Vi cố gắng nói cho chị Phương Vy hiểu, nhưng chị cũng biết 2 người chắc chắn có mối quan hệ không bình thường rồi

Lúc ngồi ăn sáng xong, Hạ Vi thay đồ đi làm sợ trễ, ra đến xe cô mới chợt nhớ phải uống thuốc nên chạy vào nhà tìm vội rồi uống, uống xong Hạ Vi mới yên tâm đến công ty làm việc

~~~ Những ngày sau đó 2 người chỉ chạm mặt nhau vì công việc, Hạ Vi cũng không hề nhắc gì về buổi tối hôm đó, cô cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm với cô. Mỗi ngày cứ thế trôi qua, hai tuần sau mẹ Minh Hy nhập viện vì tăng huyết áp, bà cũng lấy lý do này để hối thúc chuyện đám cưới của anh với Thanh Trúc, Minh Hy không muốn nhắc đến chuyện này nữa nên đứng dậy nhưng mẹ anh lại nói muốn được xuất hiện trong lễ cưới của con trai, anh không biết phải nói như nào cho mẹ hiểu nhưng hiện tại tình trạng của bà cũng không nên để kích động mạnh, anh đành gật đầu cho bà vui. Minh Hy hiện tại cũng chẳng thể làm gì khác bởi vì người anh yêu không yêu anh, người anh muốn cưới cũng không thèm để tâm đến anh.. Bây giờ mẹ anh lại như thế..

~~~ Một tháng sau, cả công ty rầm rộ chuyện Minh Hy sắp cưới rồi, ai cũng nghĩ cô dâu là Hạ Vi nhưng chắc chắn là không phải vì cô cũng chẳng biết chuyện gì, đến khi mọi người biết cô dâu là Thanh Trúc thì ai cũng im lặng nhìn Hạ Vi nhưng cô nói với mọi người là mình và anh ta không là gì cả, anh ta cưới ai cũng đâu liên quan gì đến cô, ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Hạ Vi cũng hỗn độn lắm. Minh Hy cũng chẳng nói gì hay giải thích bất cứ gì vì anh biết cho dù nói ra cũng không thay đổi được, anh sẽ cố gắng thích nghi với cuộc sống mới gia đình mới và sẽ thương yêu Thanh Trúc, anh không muốn vì anh mà cô ấy phải khổ, anh hiểu được khi phải sống với một người không yêu mình nó đau khổ nhường nào nên anh sẽ từ từ học cách yêu cô..

~~~ Hạ Vi vừa về đến nhà, chị Phương Vy cũng vừa nấu ăn xong, 2 chị em ăn tối hôm nay có món cá chiên mà Hạ Vi thích nữa, cô tính ăn nhưng lại thấy trong người khó chịu vì không muốn chị Phương Vy nghĩ là do chị nấu dở nên Hạ Vi ráng kiềm chế, nhưng không hiểu sao cô vẫn không chịu nổi mà bịt mũi lại chạy vào toilet, Phương Vy thấy em mình nay hơi lạ nên chạy theo

"Em có sao không?" Phương Vy nghĩ em cô chắc chỉ hơi mệt thôi

"Em không sao, chỉ hơi mệt xíu, em lên phòng nghỉ ngơi xíu nha" Hạ Vi không biết mình đang làm sao nữa nhưng trong đầu cô chợt nhớ đến một tháng trước cô có uống thuốc rồi mà, Hạ Vi vội chạy xuống tìm viên thuốc hôm bữa uống vội còn cái vỏ thuốc trong tủ, xuống mở tủ ra thì thấy hình như đó là thuốc cảm mà, Hạ Vi ôm đầu trằn trọc với suy nghĩ phức tạp, bây giờ cô phải làm sao? Không thể nói cho anh biết lúc này được, cũng không thể giữ đứa bé lại mà không có cha nó được.. Ngày mai cô sẽ đến bệnh viện kiểm tra thử, trong lòng Hạ Vi cứ thấp thỏm cầu mong đừng có, vì cô không muốn phải lựa chọn giữa việc bỏ nó hay việc phá hoại hạnh phúc của người khác..

~~~ Mặt Trời vừa lên, ánh nắng từ cửa sổ rọi vào khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Vi, cô thức dậy mơ mơ màng màng tay vô thức để lên bụng "À quên, hôm nay mình phải đến bệnh viện" Hạ Vi vội vã xuống giường thay đồ rồi gọi điện cho Việt Phong xin nghỉ ngày hôm nay nhưng cô không nói lý do, Việt Phong cũng không hỏi thêm vì anh biết chắc Hạ Vi có việc gì đó nên mới nghỉ.

~~~ Lúc đến bệnh viện Hạ Vi lơ ngơ không biết đi đâu vì trước giờ cô chưa đến đây bao giờ cả, xung quanh có 2-3 đứa trẻ chạy nhảy, Hạ Vi khám xong đợi 2 tiếng mới có kết quả, cô ngồi không yên cứ đứng dậy rồi lại ngồi, một lúc lâu có cô y tá bước ra đọc tên "Cho mời cô Hạ Vi vào ạ" nghe tên cô hơi giật mình nhẹ đứng dậy bước vào, tim Hạ Vi đập rất mạnh "Đúng là cô có thai thật rồi, thai nhi được 5 tuần" Hạ Vi ngây ngốc nhìn vào tờ kết quả siêu âm rồi nhìn lên Bác Sĩ rồi lại nhìn vào tờ giấy kết quả. Lúc ra về, màn đêm cũng dần buông xuống, một mình cô đi lang thang ngoài vỉa hè, Hạ Vi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải gặp trường hợp này, ông Trời chưa bao giờ ngừng thử thách cô.. Nước mắt Hạ Vi bất chợt long lanh động nước, cô khóc một trận vì thương cho số phận trớ trêu của mình.. "Hức.. Hức.." chỉ nghe thấy những tiếng nấc chứ không thể khóc thành tiếng..

****************


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net